Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 6 - Chương 38: Đi theo ống siphon




Edit: Earl Panda

Để cho dễ hiểu, các bạn cứ tưởng tượng, mình bị ném vào bồn cầu, sau đó giật nước xả…...

*****

Mấy chữ này khắc rất cẩu thả, nét chữ nguệch ngoạc, nhưng do người khắc dùng sức quá mạnh, đèn pin bị khắc đến mức biến dạng, có lẽ đây là lý do vì sao nó cứ chập chờn lúc sáng lúc tối.

Trên chụp đèn có dán một lớp băng dính chống thấm màu xanh lá cây, mẹ kiếp thảo nào ánh sáng lại xanh lè như thế! Tôi không khỏi chửi thầm, Bàn Tử chết bầm dọa tôi suýt vãi cả hồn vía, nếu có đội tìm kiếm nào nhìn thấy có khi cũng hồn vía lên mây luôn.

Ý nghĩa của mấy chữ này rất rõ ràng, chính là báo cho tôi biết, bọn họ vẫn còn sống, nhưng cần cứu viện, đầu mối duy nhất để tìm bọn họ chính là thủy triều siphon nọ.

Lượng pin của loại đèn này nhiều nhất cũng chỉ sử dụng được hơn mười tiếng đồng hồ là cùng, thế mà giờ vẫn còn phát sáng được, mà lại còn sáng trưng đến thế, vậy chắc hẳn đèn được buộc lên mình kỳ nhông cũng chưa lâu, bọn họ chắc chắn vẫn còn sống tốt.

Tên mập này đúng là gớm thật! Con kỳ nhông đến giờ mới xuất hiện, chứng tỏ anh ta đã đoán được tôi chắc chắn sẽ xuống nước vào tầm này. Nhưng, nơi này cách nơi họ mất tích bét cũng phải hơn một ngàn mét, bọn họ làm thế nào mà đến được tận cái giếng này mà không cần bình dưỡng khí?

Quên đi, tôi không muốn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ cảm thấy trấn tĩnh hẳn lại, cục đá đè nặng cuối cùng cũng buông xuống được rồi. Chỉ cần biết bọn họ vẫn còn sống, những cái khác không quan trọng nữa.

Bây giờ quan trọng nhất là làm sao để cứu người ra.

Lúc trước ở trên bờ, khi thấy hiện tượng siphon là có thể đoán hồ này có đường thông với mạch nước ngầm ở đâu đó. Bây giờ xem lại, suy đoán là chính xác, mà nơi bọn họ mắc kẹt ở ngay gần khu vực lỗ thông.

Bàn Tử nói đi theo dòng nước, nhưng thủy triều còn chưa bắt đầu, làm thế nào để đi theo dòng nước?

Tôi vứt cái đèn pin cũ kỹ đi, thử dùng tay để cảm nhận dòng nước xung quanh. Nước hồ lạnh lẽo quanh tôi vẫn tĩnh lặng, cảm nhận thứ gì sần sùi thô ráp còn được, chứ cảm nhận dòng nước thì hoàn toàn không được, với cả, bây giờ nhìn bằng mắt cũng thấy nước đang lặng.

Suy nghĩ một chút, có một biện pháp, nhón một nhúm chất lắng đọng trên mình tượng sắt, để xem chúng trôi trong nước như thế nào.

Dưới ánh sáng đèn pin, những hạt nhỏ trắng trắng bồng bềnh trong nước rồi khuếch tán ra, tôi nhìn kỹ, mới đầu chúng dần dần lắng xuống trong làn nước, sau đó bắt đầu trôi về phía miệng giếng cực kỳ chậm.

Quả nhiên! Ở đây có một dòng nước cưc chậm, hướng về phía đáy giếng.

Đúng là có ống siphon ở đây, chỉ là quá yếu nên không thể phát hiện bằng mắt thường. Hơn nữa, xem phương hướng, có lẽ do áp suất không khí ở bên kia rất thấp, khiến nước ở đây bắt đầu bị hút ngược trở lại.

Nhìn đồng hồ dưỡng khí, chỉ còn một tẹo thời gian, tôi chỉ mang theo đúng một bộ thiết bị dưỡng khí, nếu lúc này không tìm được người, có lẽ phải chờ A Quý chuyển bộ thiết bị nữa đến mới có cơ hội thứ hai, cũng phải mất hai đến ba ngày, tôi phải xác nhận xem bọn họ có thể chịu đựng được thêm nhiều ngày như thế nữa không. Nếu có thể, tôi hy vọng có thể đưa bọn họ ra ngoài luôn một lượt.

Ước lượng thời gian, khi kim đồng hồ dưỡng khí chỉ về số 0, khí nén bên trong còn đủ dùng trong hai mươi phút. Chỉ cần khống chế thời gian quay về trong khoảng mười phút, vậy thời gian dò tìm của tôi ít nhất là mười phút.

Không thể chậm trễ thêm nữa! Tôi tháo bình dưỡng khí trên người ra thả xuống giếng trước, sau đó mới chui đầu vào.

Giếng rất chật hẹp, cũng may là đào thẳng, tôi lặn thẳng xuống, nhìn áp kế, áp suất chả mấy chốc đã vượt 7 atm, độ sâu sắp đạt đến 90 mét.

Đầu chúc xuống dưới, cảm giác khó chịu lên đến cực hạn, lúc trước do quá căng thẳng nên không cảm nhận được, bây giờ hơi thả lỏng một tí, áp suất đè nén không thể thở nổi khiến cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng.

Lúc này không thể nôn được. Các cơ quan nội tạng trong cơ thể tôi có không khí, do áp suất, tôi mà ọe một phát là tất cả bãi nôn sẽ trôi ngược vào khí quản ngay, tôi chỉ có thể dùng hết sức bình sinh mà nín, cố gắng dời sự chú ý đến những nơi ánh đèn pin chiếu loang loáng.

Không lâu sau đó, gạch xanh biến mất, thay vào đó là bề mặt đất đá, chứng tỏ công trình người ta làm chỉ đến đây thôi, bên dưới là đào khoét đơn thuần. Cũng tại nơi này, tôi bắt đầu cảm thấy không ổn, nghe thấy một tiếng động kỳ quái phát ra từ sâu trong đáy giếng, tốc độ dòng nước ngày một tăng nhanh.

Càng nghe càng thấy không ổn, hình như là tiếng nước chảy xiết, đang định dừng lại nghe cho rõ, bình dưỡng khí bên dưới bỗng bị một sức mạnh nào đó kéo giựt lấy, bắt đầu rung rung.

Tôi nghiến răng cắn chặt ống thở, mắc ống thở vào bình dưỡng khí, vốn rất tốn sức, bỗng lại rung lên bần bật một cái, tức thì ống thở trong miệng tuột ra ngoài, văng về phía dưới sâu.

Tôi lập tức nhào lên tóm lại, cũng may có biện pháp phòng hờ trước rồi, có sợi dây lưng ngoắc với bình dưỡng khí tôi buộc trên cổ, liền định dùng dây lưng đất kéo bình dưỡng khí lên. Nào ngờ bình dưỡng khí vừa chìm xuống chưa đến một mét, lập tức trôi tuột đi đâu mất, vượt ra khỏi tầm nhìn của tôi.

Trong nháy mắt đó, tôi đã nhìn thấy đáy giếng. Hóa ra bên dưới đáy giếng là một đường nước khác vuông góc với đường giếng, dòng nước chảy xiết cực kỳ, loáng cái đã hút bình dưỡng khí đi mất. Vừa định chửi thề, bình dưỡng khí cùng sợi dây lưng bị kéo một phát liền căng lên, một lực lớn vô cùng, suýt nữa thì kéo gãy luôn cổ tôi.

Mắt thấy mình sắp bị kéo tuột vào dòng nước xiết, tôi nghiến răng, định dùng hết sức bình sinh kéo lại bình dưỡng khí lên, nhưng cố gắng được vài giây là biết mình chịu chết rồi, với cả các mạch máu ở cổ bị siết chặt quá, máu bắt đầu không cung cấp đủ cho não.

Tôi thầm chửi mắn Bàn Tử thậm tệ, thế quái nào lại viết cái thứ gợi ý như thế chứ? Tôi lại định cởi dây lưng ra khỏi cổ, nhưng cởi mãi không được. Lúc này tôi đã chẳng suy nghĩ được gì nữa, cứ dứt khoát thả lỏng tay chân, chìm thì cho chìm, cứ thuận theo dòng nước xem thế nào, dù sao Bàn Tử cũng dặn tôi đi theo ống siphon này mà.

Tôi chưa kịp có cảm giác gì, toàn thân đã bị một sức mạnh cực lớn lôi tuột xuống, nửa giây sau, đã bị ném vào trong đường nước, xoay vòng vòng vài cái rồi bị cuốn theo luôn. Muốn giữ vững tư thế cơ thể, bả vai bị đập vào vách đá xung quanh liên tiếp mấy cú. Cũng may đường nước này rộng đủ cho hai ba người chui vào, hơn nữa quanh năm bị nước xối vào nên bốn bề nhẵn nhụi, bằng không nếu có góc cạnh nào, chắc chắn là tôi da tróc thịt bong.

Cũng khéo làm sao, bình dưỡng khí bị cuốn theo dòng nước xoay mấy vòng, cuối cùng lại bị cuốn đến bên cạnh tôi, rồi chầm chậm đụng vào tôi một cái. Lúc này tôi đã hụt hơi lắm rồi, hầu như không nhịn nổi nữa, nhưng vẫn phải bất chấp tất cả mà níu lấy nó.

Vất vả lắm mới tìm được ống thở trong dòng nước xiết, tôi vội vàng nhét nó vào miệng. Còn chưa kịp hít một hơi không khí, đã lại bị dòng nước ném xuống một sườn dốc nữa, tôi bị cuốn đi mấy vòng, cái đầu tôi cứ như viên bi trong bàn pinball, bị hất một cái văng vào vách đá rồi rơi tuột xuống.

Một cú ngã này làm tôi mê man luôn, mãi hồi lâu vẫn không biết chuyện gì xảy ra, theo bản năng cắn chặt ống thở, cũng không bị cuốn về phía trước bao lâu nữa, bỗng nghe một tiếng vang thật lớn, bình dưỡng khí trước mặt bị đập trúng phải vật gì đó trong đường nước.

Tôi giật mình tỉnh táo lại, định ôm lấy đầu bảo vệ nhưng chưa kịp làm gì thì đã tông trúng vật kia, một tiếng trầm đục vang lên, tôi chóng hết cả mặt mày. Tôi không có tính đàn hồi như cái bình dưỡng khí kia, lúc va chạm chỉ có thể bị dòng nước xô vào vách dính dẹp lép trên ấy. Tôi gờ tay lên sờ một cái. Hóa ra là một lưới sắt, tôi dùng hết sức bình sinh quay người lần mò, không có chỗ hổng nào chui vừa.

Chẳng lẽ đến đây là hết đường rồi? Ngẩng đầu nhìn lên, bốn phía không có bất kỳ lối đi nào nữa, toàn là vách đá rắn chắc. Ngõ cụt.

Tôi không tin, điều chỉnh lại tư thế, dùng đèn pin soi thật kỹ. Quả thực không có.

Khốn kiếp! Thật kỳ quái! Bàn Tử nói cứ theo ống siphon là có thể tìm bọn họ, thế quái nào bây giờ là ngõ cụt?

Vừa nghĩ đến, tức thì mồ hôi lạnh tứa ra, nghĩ bụng, toi rồi, chẳng lẽ Bàn Tử đang ở đoạn nào đó giữa quãng đường nước lúc nãy? Vừa rồi tôi bị va đập đến ngu người ra, nên đã bỏ lỡ?

Vừa rồi tốc độ bị cuốn đi quá nhanh, tôi không muốn quay lại tìm nữa, hơn nữa, với tốc độ trôi nhanh như thế, tôi không thể kịp phản ứng lại, tìm lối rẽ sau đó chui vào được. Cũng may, tôi cảm giác mình bị ngã xuống đây cũng không lâu lắm, nếu lối rẽ kia quả thực nằm trong đường nước này, có lẽ cách cũng không xa.

Nơi này tương đối rộng rãi, tôi đeo bình dưỡng khí trên lưng, bắt đầu thử bám lấy vách đá mà đi ngược dòng nước. Mới đi được hai bước, liền nhận ra tiêu rồi, dòng nước này quá xiết! Ngay cả có kiếm được chỗ nào để bám tay vào thì cũng phải dùng hết sức bình sinh mới di chuyển được một tí, huống hồ vách đá này còn nhẵn thín, trơn tuồn tuột.

Tôi dùng đủ mọi cách, thử đủ mọi góc, kết quả vẫn thất bại. Duy có một lần thành công nhất là rời được khỏi lưới sắt khoảng mười bước, nhưng trượt chân một cái, lập tức bị hất văng về chỗ cũ, cuối cùng kiệt sức.

Bị dòng nước xiết đè ép, tôi càng ngày càng thấy không ổn.

Nơi này trông có vẻ bình thường, nhưng chắc chắn là đường cùng, tôi không khác nào bị kẹt ở một nơi không có lồng giam. Sao Bàn Tử đếch viết lại chi tiết này?

Nếu thật sự không thoát được, lần này tôi bị anh ta hại chết rồi!

Nhìn đồng hồ dưỡng khí, không hiển thị con số nào nữa, tức là bất cứ lúc nào cũng có thể hết sạch không khí. Tôi hoảng hốt, cố sức rung lắc lưới sắt, thử xem có thể tháo được nó ra không, nhưng lại phát hiện lưới này là dùng sắt nóng chảy rưới thẳng vào đá mà vá lại, rắn chắc muốn chết luôn.

Bên kia lưới sắt tối đen, chiếu đèn vào, chỉ thấy đường nước càng dốc, nước càng xiết. Có lẽ chính vì thế mà mới xây lưới sắt ở đây, đề phòng có người bị cuốn xuống đường nước còn chật hẹp hơn.

Nhất thời, tôi thực sự hoảng loạn, ngay đến ống thở cũng không cắn chắc. Tôi vội vàng hít sâu, cố gắng bình tĩnh.

Trước đây, lúc nào cũng thế, hễ cứ khi tôi bị nhốt là sẽ nghĩ ra biện pháp gì đó ngay, bởi con người là loài sinh vật chỉ cần một tia hy vọng là có thể phát huy tiềm năng vô hạn của mình. Tôi bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, đồng thời không ngừng xem xét xung quanh, không ngừng sờ nắn, tìm một tia linh cảm.

Mới đầu tôi còn tràn đầy lòng tin, cho rằng trời xanh không tuyệt đường người, nhưng điều khiến tôi tuyệt vọng là, cho dù đây không phải không gian khép kín, nhưng mọi thứ xung quanh lại quá đơn giản, mò mẫm nửa ngày cũng chỉ có thể xác nhận mình không có khả năng chiến thắng dòng nước quá xiết này, cũng không có khả năng tháo dỡ lưới sắt này.

Mặc dù vẫn tiếp tục nghĩ cách, nhưng trong đầu tôi đã bắt đầu mơ hồ hiện lên một suy nghĩ: lần này không thoát được rồi!

Chắc chắn phải chết rồi.

Mấy phút tiếp theo, cả đời này tôi không thể quên được.

Trong đường nước tối đen, không có bất kỳ quái vật nào, cũng không có bất kỳ thứ gì kinh khủng. Tuy đầu óc tôi không muốn thừa nhận, nhưng tiềm thức đã rất rõ ràng: chỉ một thời gian rất ngắn nữa thôi là tôi sẽ chết, chết thực sự, lần này không thể thoát nổi.

Cảm giác này thực sự rất đáng sợ, ngôn ngữ không thể miêu tả nổi.

Tôi bỗng cảm thấy hối hận trước tất cả mọi quyết định trước đây của mình, cùng lúc đó lại muốn tự nhắc nhở rằng mình không thể bỏ cuộc, phải cố gắng đến giây cuối cùng. Nhưng trong lòng tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, đầu óc không kìm chế được mà suy nghĩ đủ thứ linh tinh. Sau đó tôi bắt đầu thất thần, nghĩ nếu như lúc trước tôi cứ nổi lên mặt nước thì sẽ thế nào? Rồi lại nghĩ nếu như tôi chết, người thân của tôi sẽ phản ứng thế nào? Hối hận và sợ hãi khiến đầu óc tôi rối tung lên như tơ vò.

Đồng hồ dưỡng khí đã không hiển thị số nữa, không thể xác định được lúc nào tôi sẽ ngạt thở, chỉ có thể vừa cố gắng tiết kiệm hơi thở đến phút cuối cùng, vừa chờ đợi khoảnh khắc cái chết ập đến.