Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 6 - Chương 39: Hang động kỳ lạ




Edit: Earl Panda

*****

Đến phút cuối cùng, tôi gần như chỉ còn chờ đợi giây phút ngạt thở dần dần ập đến. Dưỡng khí hít vào ngày càng ít, tất cả như kéo dài ra. Nỗi sợ hãi khiến tôi nước mắt nước mũi ròng ròng, không tài nào bình tĩnh nổi, chỉ còn duy nhất một suy nghĩ đọng lại trong đầu: Tôi sắp chết.

Rất nhanh, dưỡng khí đã hao hết, tôi vẫn không ngừng hít ống thở, nhưng chẳng hít được gì. Nín thở một hơi cuối cùng, nín đến cực hạn, trong cơn đau đớn dữ dội, tôi theo bản năng hít thở qua miệng, một cảm giác chua rát sặc vào phổi, tôi co quắp cả mình mẩy.

Đang ở dưới nước, tôi không hít được hơi nào mà sặc hết nước trong phổi ra, sặc một lúc, cảm giác vừa chua vừa rát liền tràn ra khắp phổi, chỉ thấy ngực mình như sắp nổ tung.

Tôi không tài nào diễn tả được cảm giác sau đó nữa, tôi cũng không biết mình đã vùng vẫy giãy giụa được bao lâu. Dần dần, mọi cảm giác đều tan biến hết, bốn phía dần lặng như tờ, ánh sáng trước mắt dần tối đi, bên tai lại vang lên một số tiếng động kỳ quái, vừa giống tiếng người nói, lại vừa giống tiếng nước chảy.

Một giây tiếp theo, tất cả tối sầm lại.

Khoảnh khắc ấy, tôi cứ ngỡ mình đã chết, không còn bất kỳ cơ hội nào lật lại tình thế nữa. Không phải chết vì bánh tông, mà lại chết đuối. Ông nội nói thật đúng, gặp bánh tông cũng chết, chết đuối cũng là chết, vì sao lại sợ bánh tông mà không sợ nước? Con người đúng là loài động vật nực cười.

Cũng may, cảm giác bình lặng sau cùng không tệ lắm. Nếu ai chết đi cũng được bình thản như vậy, vậy thì chẳng cần sợ hãi bản thân cái chết nữa, mà đoạn thời gian trước cái chết mới thật sự là gian nan.

Đến khi tỉnh lại, ban đầu tôi cảm thấy kinh ngạc vô cùng, nhưng mất một lúc lâu không thể suy nghĩ được gì, cho nên tôi không tài nào hiểu được sự kinh ngạc này, lại càng không hiểu điều này tượng trưng cho cái gì.

Dần dần, dần dần, ý thức tôi mới hồi phục lại.

Cảm giác đầu tiên là đau đớn, đau đớn dữ dội bắt đầu ở tay, sau đó dần dần lan rộng ra, cuối cùng đến phổi. Trong phổi cứ như bị kẹt một tấm lưới sắt, mỗi lần hít thở đều khó chịu muốn chết.

Tất cả sức lực của tôi đều dồn cả vào để chống đỡ cơn đau, không biết bao lâu sau, tôi mới phát hiện ra mình dần thích ứng được. Sau đó, các cảm giác khác dần hồi phục.

Tất cả những gì đã trải qua lại bắt đầu hiện lên trong đầu tôi, trở về từ cảng Phòng Thành, xuống nước, ánh sáng xanh lè kỳ quái dưới ngôi làng cổ đáy hồ, tòa đại trạch kiểu Hán kỳ quái, tượng người sắt, dưới đáy giếng, cuối cùng là ngộp thở… vân vân, mọi chi tiết dần dần quay trở lại. Tôi lập tức lấy làm lạ vô cùng, nếu vậy mình chắc hẳn phải chết rồi chứ, sao lại tỉnh lại?

Trong nháy mắt, cứ có cảm giác như thể tất cả là một giấc mộng, không chừng tôi vẫn luôn nằm ngủ ở đây, chết đuối chỉ là cơn ác mộng mà thôi. Nhưng toàn thân tôi đau nhức khủng khiếp, tôi biết điều đó là không có khả năng, có lẽ bởi nguyên nhân nào đó mà mình đã được cứu sống.

Thử cử động một chút, lại cực kỳ khó khăn. Có thể cảm thấy xung quanh rất ẩm ứt, hình như là một tảng đá ướt, hai tai và mắt bắt đầu có phản ứng, tiếng động xung quanh dần dần trở nên rõ ràng, có người đang ngâm nga cái gì đó, còn có…

Là tiếng của Bàn Tử!

Tiếng hát nghe dở cực kỳ, nhưng đủ làm tôi kích động. Tôi lập tức muốn quay đầu nhìn, kết quả lại đau đến kêu oai oái.

Tiếng hát lập tức dừng bặt lại. Bàn Tử kêu lên: “Tỉnh tỉnh!” Sau đó, trước mắt tôi sáng bừng lên, một bộ mặt béo phì râu ria nham nhở xuất hiện trước mặt tôi. Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy Muộn Du Bình, hắn đang đứng sau lưng Bàn Tử, tay giơ đuốc.

Tôi nhìn hai tên đầu heo này, mới đầu còn không thể tin vào mắt mình. Bàn Tử bắt đầu nói nói, đầu óc tôi vẫn còn lờ mờ chưa hiểu rõ hắn đang nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng một điều, rằng đây không phải ảo giác, tôi thực sự đang nhìn thấy bọn họ! Cảm xúc lẫn lộn đan xen, những sợ hãi, lo lắng, hy vọng, đủ các loại cảm xúc lúc trước cuối cùng cũng buông lỏng được, tôi không biết phải giãi bày thế nào, chỉ biết nước mắt chảy xuống ròng ròng, nhưng lại không kìm được mà bật cười ha hả.

Một người đã trải qua quá nhiều chuyện vậy, nỗi sợ hãi hoang mang trong cái cảnh cô độc khủng khiếp, sự tuyệt vọng khi vừa lướt qua vạt áo thần chết, lại cuối cùng nhận ra mình vẫn bình yên vô sự, cái cảm giác vui mừng khôn xiết này khiến người ta muốn phát điên lên. Nhưng trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong tôi lại không phải vì thế, mà là vì tôi nghĩ: bất kể đang trong tình huống nào, cuối cùng cũng được ở bên hai người bọn họ, cuối cùng cũng không phải ở một mình nữa, cảm giác này thật tốt quá!

Vừa co giật vừa cười khùng khục nhất định là trông rất quái gở, Bàn Tử hiển nhiên tưởng tôi bị điên rồi, lập tức đỡ tôi dậy, không nói hai lời giáng cho tôi hai phát tát. Anh ta đập lưng tôi bôm bốp, nói: “Hít thở! Hít thở! Hít sâu vào!”

Anh ta ra tay rất nặng, não tôi nghe bùm một tiếng, cảm xúc ngổn ngang mất không chế đã bị anh ta đánh bay rồi, lại còn bị đấm bôm bốp vào lưng nữa, làm tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn vô cùng, bắt đầu ọe ra nôn mửa rồi ho khan, không biết đã nôn ra cái gì.

Nôn xong, tôi khó khăn quay đầu lại nhìn bọn họ, tầm mắt ngày càng rõ ràng, đủ các loại tiếng động vang lên trở nên có trình tự hơn.

“Thế nào? Còn khó chịu không?” Tôi nghe Bàn Tử hỏi.

Tôi sợ anh ta đấm tôi tiếp, lập tức xua tay, nhưng không nói nên lời.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, bảo: “Cảm tạ trời đất, cậu đã tỉnh lại rồi. Mẹ kiếp, ông đây còn tưởng cậu lần này thành người thực vật con mẹ nó luôn rồi, vậy ông đây có lỗi quá rồi.”

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao tôi không chết?” Tôi bất giác hỏi.

“Cái đó cậu phải đi hỏi Diêm Vương ấy.” Bàn Tử nói, rồi đỡ tôi ngồi dậy tựa vào vách đá, bảo tôi thả lỏng.

Tôi đã tỉnh táo lại, nhìn bọn họ. Đã mấy tuần không gặp họ, hai người này trông cứ như vừa đi làm công nhân ở lò than về ấy, chỉ mặc độc cái quần lót, chật vật vô cùng, mặt mũi nham nhở râu ria, lại gầy sọp đi không ít. Tôi thở phào một hơn, tuy trông họ có vẻ vất vả, nhưng khí sắc không tệ, chứng tỏ không ai bị thương.

Quay đầu xem xét xung quanh, ở phía xa xa có đống lửa nho nhỏ, không biết được dựng lên bằng cái gì, đống lửa đã soi sáng cảnh vật xung quanh. Nơi này là một cái hang bằng phẳng do sức người khai tạc nên, rộng chừng ba mươi mét vuông, đứng thẳng lên có thể chạm đến trần hang, bốn bề nước rỉ ra, cứ như là trời mưa, mặt đất cũng đều ẩm ướt. Vách đá có màu xanh lục nham nhở, trông khá đẹp dưới ánh đèn pin. Bên kia còn có một cửa hang cao khoảng nửa người, nhưng lại rất hẹp, như là một vết đao chọc vào, không biết dẫn đến đâu.

“Khốn nạn! Đây là chỗ nào? Hai người gặp phải chuyện gì? Làm tôi lo gần chết, còn tưởng hai người tiêu rồi.”

Bàn Tử toét miệng bảo: “Nói ra rất dài, còn lo cậu không tìm được tụi này chớ. Sao? Có phải chú em nhìn thấy thông tín viên của tôi nên mới tìm đến được đây phải không?”

Nhắc đến cái con “thông tín viên” kia tôi lại giận điên lên, hận không thể cắn chết Bàn Tử chết bầm luôn, nhưng có lòng lại không có sức, tôi đành mắng: “Cái tên thông tin viên của anh quá không chuyên nghiệp,  mẹ nó suýt thì hại tôi chết toi!”

“Đệt! Ở đây có thể tìm được cái thứ đó đã là tốt lắm rồi.” Bàn Tử hỏi, “Thôi nói mau đi, làm sao mà cậu đến được đây?”

Tôi nghe xong liền tức giận, nghĩ bụng anh hỏi tôi sao tôi biết được? “Tôi không biết, không phải hai người cứu tôi lên à?”

Bàn Tử vốn hưng phấn bừng bừng, vừa nghe lời tôi nói, sắc mặt liền cứng đờ lại. “Tụi này cứu cậu á?”

“Chứ còn gì!” Tôi bèn kể lại một lượt quá trình từ lúc tìm được con kỳ nhông, cho đến lúc xuống giếng.

Bàn Tử nghe xong, vẻ mặt rất kỳ quái, anh ta quay đầu nhìn Muộn Du Bình, Muộn Du Bình đang ngồi trên tảng đá phía sau, sắc mặt cũng âm u không rõ.

Tôi lấy làm lạ, hỏi: “Sao? Có vấn đề gì? Chả lẽ không phải hai người cứu tôi à?”

Bàn Tử từ tốn lắc đầu nói: “Làm sao cậu đến được đây, chả nhẽ cậu hoàn toàn không biết?”

Tôi chẳng hiểu gì cả: “Biết cái gì?” Lại nhìn vẻ mặt bọn họ, bỗng cảm thấy không ổn, lập tức hỏi: “Rốt cuộc là làm sao? Tôi đã gặp phải chuyện gì?”

Bàn Tử ngán ngẩm ngồi phệt dưới đất, thở dài bảo: “Cậu không biết, tụi này càng không biết.”

Tôi không khỏi nổi giận, mắng: “Rốt cuộc là thế nào? Anh chơi trò bí hiểm cái mẹ gì? Mau nói đi xem nào.”

Bàn Tử ra dấu, bảo tôi đi mà hỏi Muộn Du Bình. Tôi nhìn hắn, chợt nghe hắn nói: “Khoảng năm tiếng trước, cậu xuất hiện ở nơi cậu đang nằm bây giờ, hôn mê sâu, hầu như không còn tri giác. Bọn tôi sơ cứu cho cậu, sau đó, năm tiếng sau, cậu tỉnh.”

Tôi chờ Muộn Du Bình nói tiếp, hắn lại ngậm miệng.

“Hết rồi?” Tôi vô cùng kinh ngạc hỏi.

“Hết rồi.”

“Anh còn chưa nói làm thế nào hai người cứu được tôi.” Tôi nói.

Bàn Tử nhìn tôi. “Cậu vẫn chưa hiểu rõ vấn đề à, tụi này căn bản không cứu được cậu. Năm tiếng trước, cậu xuất hiện ở đúng nơi cậu đang nằm bây giờ.” Anh ta nhấn mạnh từng từ, “Xuất hiện, nói cách khác, vốn chỗ đó chẳng có gì cả, đột nhiên cậu nằm ở đó.”

Tôi nhíu mày, một lúc sau mới hiểu ý anh ta, hỏi: “Ý anh là, tôi đột nhiên xuất hiện ở đây?”

Bàn Tử gật đầu: “Tôi với Tiểu Ca vẫn ở trong cái hang khác suốt, ở đấy tương đối khô ráo, nhưng cứ cách một lúc tôi sẽ tới đây lấy nước. Lúc phát hiện cái hang này tự dưng thêm một người, tôi sợ gần chết, nhưng ông Béo nhà cậu vừa nhìn đã nhận ra cậu luôn, bèn gọi Tiểu Ca tới, mới cứu cậu về đấy. Lúc đấy cậu ngừng thở rồi cơ, đúng ra phải tìm anh hùng đến cứu mạng rồi đấy, cũng may ông Béo đây có tư cách diễn vai anh hùng. Sau lại sợ người cậu gãy xương chỗ nào, mới không dám di chuyển, chờ cậu tỉnh lại đã.”

Tôi nhìn ánh mắt Bàn Tử, biết anh ta không nói giỡn, nhất thời lâm vào trầm tư.

Tình huống này thật không thể ngờ được, tôi vốn tưởng sau khi hôn mê đã gặp kỳ ngộ gì, được Bàn Tử với Muộn Du Bình phát hiện kịp lúc, sau đó được cứu, bây giờ hóa ra lại không phải thế. Nhưng không thể có chuyện trong lúc hôn mê tôi lại tức bơi đết đây được, cũng không có khả năng di chuyển đến đây trong nháy mắt. Rốt cuộc là sao?

Lẽ nào, người cứu tôi là người khác? Có người ở ngoài cứu tôi lên, rồi tống tôi vào đây?

Đó là một đường giếng hoang dưới đáy hồ, không thể có người đi ngang qua được, nói cách khác, có người đã theo dõi tôi.

Tôi nói cho Bàn Tử suy nghĩ của mình, hỏi anh ta xem liệu có dấu vết gì chứng minh khả năng đấy không, nhưng anh ta lẫn Muộn Du Bình đều không có phản ứng gì, tựa hồ không đồng tình.

Bàn Tử cười khổ, vỗ vỗ tôi, to tiếng trút hết ra: “Mẹ kiếp, không thể có chuyện đó được! Nếu có người có thể đưa cậu đến đây, như vậy kẻ đó nhất định đếch phải ‘người’.”

“Vì sao?” Tôi hỏi.

Anh ta cười khổ sở: “Cậu đứng lên được không? Tôi đưa cậu đi một vòng trong hang này, tự cậu xem đi, là biết vấn đề ở đâu thôi.”