Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 6 - Chương 48: Củi lửa




Tôi vừa nhìn liền hiểu ngay ra ý định của Muộn Du Bình, không cần phải nghĩ nhiều nữa, anh ta lập tức đem rổ củi đang cháy kia hất vào trong khe hở.

Vật bên trong còn cách một khoảng, Bàn Tử theo sau vừa hất xong rổ củi cháy thì lập tức đẩy nó vào bên trong.

Ngay sau đó trong khe đá vang lên từng đợt gào thét, như tiếng trẻ sơ sinh kêu khóc, chói tai kinh người, thê lương khủng khiếp.

Theo lý mà nói, giết chết loài động vật quái dị này sẽ chẳng có quá nhiều áp lực tâm lý, nhưng khi tôi nghe thấy tiếng thét đó, trong lòng đột nhiên có cảm giác nhói lên, thực sự không nỡ, như là nó giờ hoàn toàn bị yếu thế, chỉ có thể mặc cho người ta áp bức.

Muộn Du Bình mặt lạnh như băng sương, không chút do dự vẫn tiếp tục đổ than cháy vào.

Trong không khí tràn ngập thứ mùi quái đản, đối với tôi mùi này hết sức quen thuộc, đó là “mùi người chết” toả ra từ trong khối sắt, không ngờ nó thực sự là hiện thân cho cái chết. Bóng đen trong vách đá không ngừng run rầy, từ từ dừng lại, tiếng thét thê lương cũng trở lên mơ hồ không nghe rõ nữa.

Bản thân tôi đã có chút mềm lòng, tuy là vừa rồi thiếu chút nữa là bị nó tóm được, nhưng như thế này rõ ràng là giết đi một sinh linh, trong lòng vẫn vô cùng bức bối.

Bàn Tử không yếu lòng như tôi, tuy cũng có lẩm bẩm gì đó, nhưng không làm ra mặt, chỉ gượng cười nói mấy tiếng:” kiếp sau đầu thai làm người, đừng đầu thai nhầm chỗ nữa.”

Sau cùng, bóng đen kia không còn cử động, chỉ thấy từ trong khe hở trên vách đá bốc lên một làn khói xanh.

Tôi chản nản ngồi xuống đất, thởi dài đánh thượt, vừa định nghỉ ngơi một chút, Muộn Du Bình lại nói:” chưa xong đâu.”

Tôi ngẩn đầu nhìn lên liền vỡ ra ý anh ấy là gì, trên vách đá bên kia, còn có ba bóng đen chỉ còn cách bên ngoài vô cùng gần.

“Chúng ta phải làm sao đây?” tôi vội hỏi.

Muộn Du Bình không trả lời, nhìn sang Bàn Tử. Anh ta gật đầu một cái, lập tức giơ búa và đục lên, tiến về phía một bóng người khác, tôi không muốn nhìn lại cảnh đó, đành ngồi im không nhúc nhích ở nguyên vị trí. Bàn Tử niệm vài tiếng A di đà Phật, vừa xuống tay đập đá, rất nhanh sau đó cảnh tượng lúc trước lại tái hiện.

Tới người thứ ba, Bàn Tử cũng không chịu nổi, đầu đầy mồ hôi lạnh, đứng trước bóng đen kia thật lâu, lát sau mới quay lại hỏi Muộn Du Bình:” Tiểu Ca à, hay là mình nghỉ một chút đã?”

Muộn Du Bình lắc đầu, nhìn xung quanh rồi lạnh lùng nói:” nghỉ sẽ không còn thời gian nữa.”

Quay đầu nhìn lại, ngay lập tức tôi phát run lên, không biết từ khi nào mà những bóng đen đã hiện ra trên bề mặt vách đá, liếc qua cũng có thể thấy rất rõ ràng là nhiều hơi cả dự tính mười con ban đầu, hơn nữa nhìn bằng mắt thường cũng thấy được.

Chúng đang từ từ di chuyển ra bên ngoài vách đá.

Đây là chuyện quái gì? Chẳng lẽ chúng nhận ra ý đồ của bọn tôi nên tăng tốc?

Tôi đứng lên, Muộn Du Bình rút dao găm của tôi ra nắm trong tay trái, Bàn Tử vác một cái búa đập đá lên, tôi tay không tấc sắt, nhìn quanh một lúc, nhặt dưới đất một cây gậy sắt, ba người đứng tựa lưng chú tâm quan sát bốn phía.

Bàn Tử đã nổi hứng, người như anh ta thật sự rất hợp với loạn đả, không quan trọng kia là người hay là yêu quái. Chợt nghe Bàn Tử mắng vài tiếng, nói:”chó má thật! Cũng được, con mẹ nó chứ tôi thật không thể ở lại nơi khỉ gió này nữa, nếu phải chết đói thì thà tôi chết trong vinh quang còn hơn, chúng ta đại khai sát giới một trận!” nói xong hình như là nhớ ra cái gì đó, một cước đá bay tượng thần, “con mẹ nó chứ, không nể mặt nhau gì cả, lão tử bái lạy ngươi chẳng khác gì bái lạy một “con gà con” ”

Lòng tôi nhảy dựng lên, bất giác run run nhưng bất ngờ là không phải do sợ, nhìn Bàn Tử nói:” chết như vậy có gì là vinh quang chứ? Con mẹ nó ai biết được anh chết thế nào đâu?”

Vừa mới nói xong, đột nhiên sau gáy lạnh toát, như có cái gì vừa rơi xuống cổ tôi, tôi giật mình vội nhảy lùi lại rồi cho tay lên sờ thử. Vừa nhìn thì ra là một vài mảnh đá vụn.

Chợt nghĩ, thế quái nào, vừa rồi quên mất trên đầu mình cũng là vách đá, ngầng đầu lên lập tức thấy trên trần chỉ cách chưa tới hai gang tay có một vết nứt, từ trong đó có một thứ toàn thân xanh biếc ló ra.

Chúng tôi lập tức né tránh, cùng lúc đá trên trần cũng nứt ra, một đống màu xanh thòng từ trên xuống, sau đó là tiếng thét thảm thiết vang lên.

Dưới ánh sáng leo lét của đèn pin, tôi cơ bản không thể thấy rõ được toàn bộ diện mạo của thứ đó, chỉ biết có một cái bóng vừa rời xuống, trong nửa giây bị ánh sáng chiếu tới liền lập tức né tránh, va vào ngay trên đống lửa.

Lửa bị gạt văng ra tứ phía, tia lửa và tàn lửa cũng vung vãi khắp nơi, ánh sáng lớn nhất đã bị đá tung, bốn phía lập tức rơi vào bóng tối đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều chấm lửa li ti trên nền đất.

Biến cố này tôi không kịp chuẩn bị, dùng đèn pin đuổi theo thứ kia, nhưng chỉ thấy được tàn ảnh của nó.

Bàn Tử phản ứng nhanh nhất, nhặt ngay một thanh củi vẫn còn đang cháy, nhưng vừa mới cầm lên thì nó lụi ngay lập tức, chỉ còn lại một đầu tàn lửa hồng hồng.

“Chó má!-” Bàn Tử mắng to, “cái-” một chữ vẫn chưa nói xong liền hóa thành tiếng kêu đau đớn, người như bị thứ gì quật ngã xuống đất, tiếp theo là liên tiếp những tiếng đấu đá thùm thụp.

Vội soi đèn về phía phát ra âm thanh, thấy Bàn Tử và một con gì đó đang vật lộn, lại soi qua chỗ khác theo Muộn Du Bình, đèn vừa chuyển lại không thấy anh ta đâu nữa, chỉ thấy trước ánh đèn là một khuôn mặt dữ tợn vô cùng.

Tôi lia đèn pin theo quán tính, do đó khuôn mặt kia chỉ hiện lên trong nháy mắt, vậy không đáng sợ bằng phải tận mắt chừng kiến nó. Tôi nhất thời bị dọa cho sợ chết khiếp, phản xạ tự nhiên là lùi về phía sau, thốt lên:

“Lại một con nữa chui ra!”

Sợ thì sợ, gậy sắt trên tay tôi lập tức vung về phía trước vài đường, trúng phải cái gì đó phát ra tiếng trầm trầm, nhưng không dùng sức. Gậy bằng sắt, vô cùng nặng, tôi thấy bằng tay không thì chẳng thể vung được nổi hai cái, đành phải thu chiêu, lại dùng đèn pin soi.

Còn chưa soi thấy cái gì sau lưng đã bị va mạnh, cả người bị hất ngã úp mặt xuống đất. Đèn pin rơi khỏi tay, không biết bay đi đâu nữa.

Tôi ngóc đầu dậy liền biết không xong rồi, chẳng thấy cái mù nào cả, thật sự rất phiều toái. Lúc này chợt nghe thấy Muộn Du Bình hô to một tiếng:” nằm giáp xuống đất, không được cử động!” tiếp theo lại nghe thấy một tràng gào thét thê lương, có cái gì đó ngã vật ra bên cạnh người tôi.

Tôi ôm đầu lùi sang một bên, cách thân vài gang tay có tiếng kêu khàn khàn, sau đó từ trong bóng tối nghe thấy “răng rắc, răng rắc” tiếng xương khớp bị bẻ gãy, tiếng kêu thảm ngừng bặt.

Bên kia, Bàn Tử vẫn còn chưa dừng vật lộn, nghe thấy có tiếng búa giáng xuống, “Chết cmm đi! Dám đánh trộm Bàn gia ông mày à! Này thì ôm trộm ông mày này!” Tiếng búa giáng kèm theo một giọng thét xé lòng, sau đó búa vẫn giã đều đều nhưng không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa. Bàn Tử nhổ một cái xuống đất.

Không biết rõ tình hình bên đó thế nào, quanh tôi thoáng chốc liền lặng đi.

Tôi hỏi:” giải quyết hết rồi à?”

Muộn Du Bình bên cạnh lạnh lùng nói:” đừng nói gì cả, chỉ nghe thôi!”

Tôi lập tức nín thở, lắng tai nghe trong bóng tôi truyền tới tiếng bò sàn sạt, không thể đoán được là thứ gì.