Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 12




Trần Ngọc cũng không cảm thấy đau đớn gì nhiều, chẳng qua để tiện cho việc hút máu Phong Hàn phải dựa sát vào cậu khiến cho Trần Ngọc thấy mình giống như đang ôm một núi băng, nhiệt độ tựa hồ càng ngày càng thấp. Hơn nữa quần áo ngủ đơn bạc vừa ẩm ướt vừa nhớp nháp, giữa không trung gió đêm thổi qua, Trần Ngọc tay chân lạnh cóng, run bần bật. Cậu lẩy bẩy nói: “Bánh tông đại ca, ngươi chẳng phải đã nói tha cho ta. Còn nữa, nếu như ngươi đúng là cần máu tươi, bên kia nhiều người như vậy, ai nấy đều tươi ngon…hợp khẩu vị.” Trần Ngọc chỉ vào đám người đang chạy trốn, tay còn lại sờ soạng trong túi.

Phong Hàn ngay cả đầu cũng không buồn nhấc, hắn chỉ hơi nghiêng người sang bên cạnh, bắt được cánh tay len lén lấy ra khẩu súng của Trần Ngọc, dễ dàng bẻ ngược ra sau lưng. Tiếp tục hút máu một lúc, rốt cuộc hắn cũng ngẩng đầu lên, nhìn nhìn hồng ấn trên cần cổ trắng nõn của Trần Ngọc, hòa cùng Thanh Long hoàn đến chướng mắt. Tay hắn khẽ sờ qua đó một lát, mới cau mày nhìn thẳng vào Trần Ngọc, nhàn nhạt nói: “Ngươi không chết được.”

Chăm chú quan sát răng nanh dính đầy máu tươi của mình từ từ thu hồi lại, Trần Ngọc cảm thấy choáng váng, cộng thêm một câu nói kia của thanh niên khiến Trần Ngọc tức muốn thổ huyết, không chết được, ý là giữ lại để ăn dần? Lão ngài thực sự coi ta là tế phẩm a.

Trần Ngọc nghĩ thầm trong bụng, nhưng cái miệng vẫn chưa từ bỏ tuôn ra lời khách sáo: “Ngươi là cương thi hay là quỷ hút máu? Bọn họ tại sao muốn tế bái ngươi?” Trước hỏi rõ để sau này còn có biện pháp mà đối phó.

Phong Hàn liếc mắt nhìn Trần Ngọc, không đáp trả.

Trần Ngọc do dự một chút, chọn vấn đề ít nhạy cảm nhất, nhìn làn da thấp thoáng lộ ra ở ngực Phong Hàn hỏi: “Ở trong mộ thất ngươi rõ ráng đã bị giết chết, bây giờ lại hảo hảo đứng ở đây, ngươi bất tử sao?”

Phong Hàn dùng đầu lưỡi liếm liếm răng nanh của mình, giống như đang hồi tưởng lại hương vị vừa rồi, vẫn như cũ không hề trả lời.

Trần Ngọc thấy động tác của hắn, không tự chủ được vội vàng lui về phía sau, sờ sờ cần cổ của mình, chạm vào Thanh Long Hoàn lạnh như băng. Trần Ngọc lập tức nhớ tới những lời của lão đầu dẫn đường nọ, tiến lên mấy bước, níu lấy cánh tay Phong Hàn, lo lắng hỏi: “Hey, còn một vấn đề sau chót nhất định phải trả lời ta, việc này so với hai cái kia quan trọng hơn nhiều! Trên Thanh Long Hoàn có nguyền rủa, đến cùng là sao a? Ta có thể bị nguy hiểm gì hay không?”

Phong Hàn lúc này híp híp mắt, rốt cuộc đáp: “Trên Thanh Long hoàn đúng là có lời nguyền, nếu như không thể phá vỡ, ngươi chỉ sống được nhiều nhất ba năm. Vạn cổ xuyên tâm, thần tiên cũng không cứu được,”

Trần Ngọc nghĩ đến cảm giác thứ gì đó chui vào thân thể khi nãy, rùng mình một cái. Dùng tay khẽ vuốt đường vân lạnh lẽo của Thanh Long hoàn, trên mặt tràn đầy vẻ bi thống: “Ba năm… ta không muốn a, ta còn chưa lấy thanh mai trúc mã A Mai của ta a! Cha, lần sau con nhất định nghe lời cha, quyết không hạ mộ nữa, cũng không coi lời nói của người như gió thổi bên tai ! Ô ngao!”

Trần Ngọc gào khan mấy tiếng, lau lau vài giọt lệ chua xót, nhưng trong lòng thật ra rất hối hận. Thanh Long Hoàn này cậu chưa từng nghe nói đến, nhưng cổ trùng kết hợp với lời nguyền ở chung một chỗ, nhất định là vật vô cùng tà ác.

“Tiểu Trần Ngọc, ngươi yên tâm đi, từ lúc ngươi không hề do dự lựa chọn giữa đùi gà và nó, em gái ta liền không bao giờ còn ồn ào muốn đòi gả cho ngươi nữa. Kháo a, nhanh lại đây giúp ta, cái đám tôn tử kia, dám treo Mã gia ta ở nơi này, dọa chết người ta.” Bên phải, có người đột nhiên chen miệng vào,

Trần Ngọc sợ hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn thấy Mã Văn Thanh bị treo trên xích sắt đã tỉnh dậy, đang cố gắng giãy dụa, ý bảo Trần Ngọc nhanh nhanh một chút đi qua hỗ trợ. Trần Ngọc bĩu môi, làm bộ như không thấy, quay đầu tiếp tục hỏi Phong Hàn: “Lời nguyền này có thể phá giải sao? Làm cách nào?”

Phong Hàn ý vị thâm trường nhìn Trần Ngọc một cái, lắc đầu, nói: “Có thể, nhưng rất khó, là thứ người kia để lại, cho dù có cách giải, cũng tuyệt đối không dễ dàng.” Trầm mặc một hồi, Phong Hàn tiếp tục: “Chờ ta tìm được hắn, đại khái tất cả sẽ rõ ràng.”

Thấy bảo có thể cứu được, Trần Ngọc nhẹ cả lòng, hành sự tại nhân, chỉ cần là có cách giải, nhất định sẽ tìm được biện pháp; nghe được mấy lời của Phong Hàn, tròng mắt Trần Ngọc xoay chuyển, hỏi: “Hắn? Ngươi biết chủ nhân của Thanh Long hoàn này, hắn là ai vậy? Hiện giờ đang ở đâu?”

Khuôn mặt lạnh lẽo ngàn năm không đổi của Phong Hàn cuối cùng cũng lộ ra một tia biểu cảm, trong con ngươi đen nhánh chất chứa vẻ mịt mờ, đáp: “Không biết.”

“…” Trần Ngọc trợn trắng mắt nhìn Phong Hàn, nếu là Mã Văn Thanh cậu sớm đã mắng cho té tát, nhưng người này lại là Phong Hàn, mức độ nguy hiểm so với Thanh Long Hoàn chỉ hơn chứ không kém.

Thở dài, Trần Ngọc ủ rũ cúi đầu nhấc chân đi đến bàn tế bên cạnh, bây giờ chưa được, đợi khi trở về thử hỏi cha xem có còn biện pháp nào hay không.

Đúng lúc này, đài tế khổng lồ bằng đồng bất chợt nghiêng ngả, sau đó đung đưa kịch liệt.

Trần Ngọc đứng không vững, trượt thẳng xuống, chưa được bao xa cơ hồ đã trượt đến động tròn màu đen ở chính giữa, cũng chính là nơi đặt cái đỉnh bằng đồng xanh nọ.

Trần Ngọc lại nhớ tới vừa nãy mới thấy một cặp mắt đỏ như máu cùng lời nói của lão đầu nếu rớt xuống đây sẽ sống không bằng chết, liều mạng muốn bám vào thứ gì đó. Kết quả trên đài tế mặc dù đều là hoa văn, nhưng bởi vì trượt đi quá nhanh nên căn bản không còn kịp bấu víu vào đâu nữa.

“Cẩn thận!” Mã Văn Thanh ở bên trên thấy được, nhanh chóng la lớn.

Nửa người dưới của Trần Ngọc đã rơi vào trong hắc động, một làn khí ẩm ướt từ dưới lòng bàn chân bốc lên, còn ẩn ẩn nghe thấy tiếng nước chảy. Tiếp đó trên đùi chợt nặng, có một vật đang ôm lấy chân của cậu bò lên.

Trần Ngọc không tự chủ được toàn thân rùng mình ớn lạnh, vội quay đầu lại nhìn, vật bám trên chân cậu không lớn, hình dáng bên ngoài trông giống như trẻ sơ sinh, đôi mắt đỏ sọc đang chăm chú theo dõi cậu, móng vuốt đen sẫm ôm thật chặt chân của Trần Ngọc. Trần Ngọc còn để ý thấy trên thân thể vật này quấn một lớp quần áo của người chết. Trần Ngọc quan sát kỹ nó, khóe miệng đứa trẻ kia lộ ra đường cong, tựa hồ như đang mỉm cười đắc ý, bên trong miệng là vô số những chiếc răng vừa dài vừa nhọn.

Trần Ngọc sợ hãi muốn kêu lên, nhưng phát hiện khi bị dọa tới cực điểm, cậu căn bản không phát ra được thanh âm nào. Tay Trần Ngọc run run cầm khẩu súng nhắm vào cái thứ như đứa trẻ kia, bỗng một cánh tay vươn ra kéo Trần Ngọc lại.

Trần Ngọc kinh hoảng ngẩng đầu, thấy Phong Hàn đang thăm dò nhìn vào trong, đài tế bị nghiêng, hình như chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.

“Không thể bắn.” Phong Hàn nói, dùng một tay ôm Trần Ngọc ra ngoài, tay còn lại vỗ nhẹ lên đầu con quái vật, nó thê lương rú lên một tiếng quái dị, quay người nhảy vào trong nước.

Trần Ngọc ngồi ở bên cạnh hắc động thở hổn hển, cậu có thể nhìn được loáng thoáng ở sâu phía trong nơi để cái đỉnh đồng xanh nọ, rất nhiều vật màu trắng hình người khi trông thấy con quái kia nhảy xuống, đều vội vã né tránh. Không khỏi thất thanh kêu lên: “Đây rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?”

Phong Hàn cau mày đáp: “Vừa mới bắt được ngươi chính là quỷ cổ, trong thân thể của nó đều là cổ trùng mang kịch độc, súng đạn không thể giết chết nó, sẽ chỉ khiến cho vô số trùng từ thân thể nó thoát ra ngoài. Những người ở bên trong kia đều là thức ăn của nó, người có tội hoặc là nô lệ, sẽ bị quăng vào đây cho quỷ cổ. Người bị nó cắn, trong thân thể sẽ có đủ loại trùng, bị giày vò gặm nhấm cả ngày lẫn đêm. Chỉ cần quỷ cổ không để cho hắn chết, hắn vĩnh viễn cũng không thể chết được. Người ngươi vừa thấy, đoán chừng còn sống.”

Tại sao lại có loại hình phạt ác độc như vậy, ở đâu ra cái con quái vật này.

Trần Ngọc lặng lẽ nhúc nhích di chuyển tới bên Phong Hàn, khó khăn nói: “Bất luận như thế nào, vật này nếu thoát ra ngoài, sẽ tạo thành tai họa rất lớn, trước cứ đem đài tế bằng đồng này dựng thẳng lại đã.”

Phong Hàn đứng dậy, đi đến cạnh bàn tế, động vài cái, cửa động đen thùi lùi lập tức đóng kín. Ai cũng không thể ngờ, trong đài tế khổng lồ bằng đồng này lại cất chứa một cái đỉnh đồng xanh.

Trần Ngọc nhịn xuống cảm giác buồn nôn, đi sang bên cạnh, Phong Hàn cũng đứng lên, đuổi theo Trần Ngọc.

Trần Ngọc bò lên xích sắt, giúp Mã Văn Thanh cởi dây trói. Mã Văn Thanh hoạt động tay chân một lát, vừa nhìn Trần Ngọc đã lộ ra bộ dáng vui vẻ, cười ha ha, “Ta nói Tiểu Trần Ngọc, ngươi phá hỏng hình tượng phong lưu khoái hoạt rồi, y phục cũng không kịp thay.”

Thấy sắc mặtTrần Ngọc xanh mét, Mã Văn Thanh chợt quét qua phía sau lưng cậu, bên dưới cái áo choàng màu trắng rộng thùng thình chính là quần áo của Trần Ngọc.

Vội vàng kéo Trần Ngọc sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Đây là ai a, không mất nhiều thời gian, ngươi thế mà đã quyến rũ được người ta!”

“Cút! Hắn tên là Phong Hàn, ta thà rằng không quen biết hắn, phi phi, thật ra thì ta căn bản không quen biết hắn!” Trần Ngọc ngữ khí tồi tệ nhỏ giọng trả lời.

Phong Hàn liếc nhìn hai người bọn họ thì thầm to nhỏ, tiếp tục đứng ở sau lưng Trần Ngọc.

Trần Ngọc rốt cuộc không nhịn được, nhìn Phong Hàn lấy lòng nói: “Bánh….Phong Hàn, ngươi xem, chúng ta đã không việc gì, ngươi có thể để ta đi được chưa —” Nói cho cùng, thân phận của Phong Hàn còn chưa rõ ràng, hơn nữa lúc đầu Phong Hàn định giết Trần Ngọc, mang theo mối nguy hiểm như vậy bên người, Trần Ngọc sẽ ăn ngủ không yên.

Phong Hàn rũ mắt nhìn Trần Ngọc, thanh âm của Trần Ngọc càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng cậu nữa, Phong Hàn mới lạnh lùng đáp: “Ngươi là của ta.”

Tế phẩm chết tiệt! Dẫn đường chết tiệt!

Trần Ngọc mắng thầm, còn Mã Văn Thanh dài giọng ồ lên một tiếng, quay đầu dùng ánh mắt phức tạp nhìn thẳng Trần Ngọc. Trên mặt Trần Ngọc hiện lên vẻ lúng túng cùng bất đắc dĩ, Mã Văn Thanh biết cái này hơn phân nửa là hiểu lầm, Trần Ngọc phỏng chừng là bị tình cảnh bức bách. Vì tình bạn trúc mã bao nhiêu năm qua, Mã Văn Thanh liền cầm lấy trường đao, đi về phía Phong Hàn, “Ngươi nói cho rõ ràng, Trần Ngọc nhà chúng ta khi nào thì biến thành của ngươi!”

Sinh ra trong đạo mộ thế gia, Mã Văn Thanh thật ra thì rất có tài, chỉ cần có vũ khí lạnh trong tay là có thể phóng trúng một đám người. Nhưng Trần Ngọc hiểu con người Phong Hàn, không nên trêu chọc hắn, cậu không muốn Mã Văn Thanh cũng bị vạ lây. Vội vàng níu Mã Văn Thanh lại, thấp giọng nói: “Bỏ đi, trước an toàn rời khỏi đây rồi tính tiếp.”

Mã Văn Thanh hoài nghi nhìn Trần Ngọc, chẳng lẽ Trần Ngọc thật ra là nguyện ý?!

Phía trên đài tế bằng đồng là vách đá, bên dưới là hồ, dưới ánh trăng sóng gợn lăn tăn, phản chiếu lại vầng trăng tròn, đám người khi nãy không biết đã đi đâu rồi.

“Trước đi xuống.” Trần Ngọc nói.

Thế là ba người bám vào một sợi xích sắt leo xuống, khi đến gần bên dưới, Trần Ngọc ném xuống một khẩu pháo phát sáng.

Hồ phía dưới cũng giống như đáy vực, đen thui, nhìn không ra sâu bao nhiêu, mà xích sắt cách mặt hồ hai thước thì hết, cũng may là bờ ở rất gần.

“Bơi qua?” Trần Ngọc hỏi Mã Văn Thanh cùng Phong Hàn, trong lòng âm thầm mong đợi Phong bánh tông không biết bơi.

“Ân.” Phong Hàn nói.

Trần Ngọc tiếc nuối cắn răng nhìn Mã Văn Thanh, Mã Văn Thanh thì đang vui mừng nhìn chằm chằm nơi xa xa.

“Tiểu Trần Ngọc, chúng ta hình như gặp lại đám người giáo sư.”



_END 12_