Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 124




A Thổ kinh hô một tiếng, đưa tay ra đã không còn kịp nữa, trơ mắt nhìn Trần Ngọc ngã xuống. Mã Văn Thanh nhớn nhác mắng một câu, nhảy xuống theo.

Một bàn tay bên cạnh nhanh chóng kéo dây cương, con lừa vẫy vẫy đầu, nghiêm chỉnh ngừng lại. A Thổ liếc mắt nhìn Liên Sinh tự tiếu phi tiếu, vì bản thân không nghĩ tới, sắc mặt đỏ lựng. Vội vàng nhận lấy dây cương, quay đầu lại, Trần Ngọc đã được người đỡ, chỉ có điều không phải là Mã Văn Thanh vừa mới nhảy xuống cùng mà lại là tiểu ca giống như khối băng ở cách xa bọn họ.

A Thổ trong lúc vô tình để ý thấy Phong Hàn đi cùng đám người Lạc Thanh và Vưu bộ trưởng, nhất thời hoảng sợ, khoảng cách như vậy, hắn rốt cuộc làm sao tới được đây…

“Ngồi ở đây mà ngươi cũng có thể rớt xuống? Nói đi, tiểu tử ngươi có phải đang suy nghĩ chuyện tốt gì không thể để người khác biết được hay không ―― kháo, ngất thật à?” Mã Văn Thanh vừa cười nhạo vừa ngó nhìn Trần Ngọc có bị thương không, thấy khuôn mặt của Trần Ngọc, nhất thời nóng vội sợ sệt quay đầu lại gọi: “Lão Lương! Lão Lương, ngươi mau qua đây xem thử, tiểu Trần Ngọc có làm sao không!”

Lão Lương là người của Trang gia, đồng thời là y sỹ trong đội, thấy thế liền đi đến, cầm theo một hòm thuốc đơn giản.

Phong Hàn nhíu nhíu mày, cánh tay đỡ lấy Trần Ngọc giật giật, tận lực để cho Trần Ngọc dựa vào người hắn, dùng tay còn lại sờ sờ trán Trần Ngọc.

Thế nhưng, khi Phong Hàn cùng lão Lương chưa kịp chạm vào Trần Ngọc, Trần Ngọc đã chậm rãi mở mắt ra, có vẻ mê mang nhìn Phong Hàn và những người xung quanh, hỏi: “Sao lại ở đây? Các ngươi, làm cái gì vậy?”

Mã Văn Thanh cười ra tiếng: “Tiểu Trần Ngọc, có chuyện chính là ngươi, ban ngày ban mặt tự dưng ngất xỉu, lúc nào thì đã hóa thân thành Trần muội muội vậy?”

“Sao có thể?” Trần Ngọc không dám tin, mặc dù không được như Liên Sinh và Thẩm Tuyên, cậu bình thường vẫn kiên trì rèn luyện, thân thể cũng không tệ, ít nhất nhiều năm qua chưa sinh bệnh tật gì. Hơn nữa, mới chục ngày trước cậu bị Trầm Tuyển ném vào bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tuyệt đối không có vấn đề.

Lão Lương vẫn làm vài kiểm tra đơn giản cho Trần Ngọc, tốn mấy phút, rồi cất dụng cụ đi, nói: “Tiểu Trần gia, quả thật không sao, có điều, nếu như không thoải mái, nhất định phải gọi ta. Còn nữa, ngươi tốt nhất đợi chuyến đi này kết thúc thì nên đến bệnh viện kiểm tra một lần.”

Trần Ngọc trợn mắt nhìn lão Lương, cuối cùng cậu đành phiền não vò đầu bứt tai, không nói gì, chính bản thân cậu cũng không xác định.

“Ngươi không sao chứ?” Phong Hàn theo dõi cậu, khó có được mở miệng hỏi thăm.

“Không sao hết, ta bảo đảm không sao cả.” Trần Ngọc lập tức vứt mọi lo lắng sau đầu, vui vẻ trả lời, cặp mắt đang chăm chú nhìn vào cậu kia khác với sự lạnh nhạt bình thường, bên trong có chân thành cùng quan tâm, mặc dù cơ hội nhìn thấy không được nhiều lắm, vẫn làm cho cậu giật mình.

Trần Ngọc khóe miệng khẽ giương, vì để không cho Phong Hàn nhận ra, cố gắng khống chế nụ cười của mình, nói: “Có lẽ do tinh thần không tốt, quá mệt nhọc.”

Phong Hàn yên lặng nhìn cậu, nêu ra sự thật: “Kể từ lúc lên xe lửa, ngươi ít nhất mỗi ngày ngủ mười sáu tiếng.”

Trần Ngọc sửng sốt, cuối cùng chỉ lẩm bẩm oán trách: “Vậy là do ta hai ngày trước bồi bổ quá mức rồi…”

A Thổ thấy Trần Ngọc không sao cả, sắp xếp cho cậu ngồi ở phía trong, để Mã Văn Thanh và A Cát ngồi bên ngoài. Phong Hàn cũng không trở về, trực tiếp nhảy lên chiếc xe này.

Lúc lại bắt đầu tiến về phía trước, Trần Ngọc dựa vào bên cạnh Phong Hàn, nhìn xe lừa lảo đảo lăn bánh, nghĩ tới việc rất nhanh sẽ trông thấy Kính Thủy, lại nhớ lại lời nói ban nãy của A thổ, không khỏi tiếp tục hỏi: “A Thổ huynh đệ, nói như các ngươi, hồ này có liên quan đên kinh văn, chẳng lẽ thật sự có bảo bối?”

A Thổ lắc đầu, đáp: “Lời này ta cũng không dám chắc, có bảo bối hay không chúng ta không biết, nhưng hồ này tuyệt đối là một cái hồ hiểm ác. Chúng ta ở đây nhiều núi nhiều hồ, thôn dân đánh cá không ít, đến trấn trên buôn bán được rất nhiều tiền, đủ nuôi sống cả nhà. Hồ Kính Thủy này cũng coi như hồ nước lớn nhất gần thôn chúng ta, nhưng người tới đó bắt cá rất ít.”

“Nói chi tiết một chút, thật có quái vật, Mã gia ta nhận hết, cũng vì dân trừ hại một lần!” Mã Văn Thanh vỗ ngực trâng tráo.

Tay đánh xe của A Thổ khẽ khựng lại, vội vàng ngăn cản Mã Văn Thanh: “Lời này không thể nói lung tung.” Dứt lời nhìn quanh bốn phía, giảm thanh âm xuống mức thấp nhất: “Không giấu gì các ngươi, thực ra cá trong hồ này có rất nhiều, nhất là một loại cá lớn màu đen, ở những nơi khác không có, cá này thịt nhiều vị thơm ngon, các nhà hàng đều thu mua với giá cao. Tuy vậy, chẳng ai dám ở cái hồ đó đánh bắt cá với quy mô lớn. Cũng có những người không tin vào tà môn, tới hồ bắt cá, nhưng chưa được mấy người, cả thuyền và người đều biến mất vô tung.”

“Sau nữa, mọi người liền hiểu ra, trên hồ này không thể đi thuyền.” A Thổ liếm liếm đôi môi, vừa nói vừa lục trên người, Mã Văn Thanh thấy vậy, lập tức đưa một điếu thuốc qua, A Thổ nói cảm ơn, rít vài lần khói thuốc lấy lại tinh thần không còn khẩn trương nữa, lại nói tiếp: “Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, mọi người chỉ buổi trưa mới đến đó, ở bên bờ thả lưới vài lần, đến xế chiều tầm bốn, năm giờ dù thu lưới nhiều hay ít cũng không dám ở lại đợi. Cho nên, ta vừa nghe các ngươi muốn tới chỗ đó, liền ý vị thúc giục các ngươi đi sớm một chút.”

Trần Ngọc quan sát A Thổ một hồi, kết luận những gì hắn nói đều là thật, ngay sau đó lại lo lắng nhìn về phương hướng bọn họ đi tới, nếu như cái hồ này hiểm ác như vậy, bọn có có thật sự hạ mộ được không? Chuyện mà Trang gia an bài cho bọn họ quả nhiên không hề đơn giản.

Mã Văn Thanh vẫn còn tùy tiện, A Cát trước sau như một nghiêm túc, vẻ mặt không hợp với lứa tuổi này của cậu lại có phần khả ái khiến người ta phải bật cười, về phần Phong Hàn, Trần Ngọc cược hắn căn bản không có cái loại cảm giác gọi là sợ hãi hay lo lắng.

Cùng những người này ở chung một chỗ, Trần Ngọc không tự chủ được bất giác buông lỏng.

Phong Hàn nhìn ngón tay vô ý thức của ai đó đang gõ gõ lên đùi mình, giọng nói bình thản mà ôn hòa: “Thật ra thì ngươi không cần mỗi lần đều khẩn trương, để cho người khác thấy được, chủ nhân ta đây cũng thấy mất mặt.”

“Ta không có!” Trần Ngọc lập tức nói, ngay sau đó phát hiện cái tay đặt trên người Phong Hàn của mình, vội vã thu hồi lại, ho khan một tiếng, cố gắng nói sang chuyện khác, “Ta chỉ đang nghĩ, nếu chúng ta xuống nước, Tiểu Mập làm sao bây giờ.” Nói tới đây, Trần Ngọc nhìn chằm chằm Tiểu Mập nằm bên cạnh cậu, có chút rầu rĩ, cậu cũng nhận ra những người khác không thể quản được nó.

Trước lúc lên núi định bụng để lại dưới chân núi, nhờ thôn trưởng coi hộ, bất đắc dĩ Tiểu Mập chết sống không đồng ý, thậm chí lúc bị giữ lại liền len lén đi theo sau đám bọn cậu. Khi quay đầu trông thấy cái đầu tròn vo của nó lộ ra sau một thân cây, Trần Ngọc đành phải mang nó lên xe.

Về phần bạn Thanh bốn chân, sau khi Trần Ngọc mở miệng muốn để nó lại, thì thế nào cũng không trông thấy nó nữa.

“Ta đã sớm bảo ngươi không nên quá nuông chiều nó.” Phong Hàn lạnh nhạt nói.

Hai vị gia trưởng đối với vấn đề giáo dục nhi đồng cũng không tiếp tục nữa, sau khi xe lừa chuyển qua một khúc ngoặt, phía trước chợt mở rộng, rừng cậy che trước mắt mọi người biến mất, đã có thể trông thấy mặt hồ phẳng lặng xa xa.

“Có người ở đây? Tốt quá, có lẽ Tiểu Mập có thể ở lại chỗ này.” Trần Ngọc sau khi nghi hoặc, nhìn khói bếp lượn lờ bên hồ và căn nhà gỗ đã lâu đời nói.

A Thổ cổ quái nhìn Trần Ngọc một chút, rồi cực nhanh nhìn lướt qua nhà gỗ, quay lưng lại dùng thanh âm rất nhỏ nói: “Ngàn vạn lần đừng có chủ ý gì, ngươi sẽ hối hận, Nãi Bảo lão phụ là một quái nhân.” Dứt lời, cố ý đi vòng qua dừng xe ở một nơi cách nhà gỗ khá xa, sau đó gọi mọi người dỡ đồ.

Mọi người nhanh chóng đem trang bị, công cụ cần cho mấy người tới tháo xuống, chọn một nơi bằng phẳng dựng lều.

Bởi vì được không ít ưu đãi, cùng đám người Trần Ngọc nói chuyện rất hợp ý, A Thổ cũng lưu lại hỗ trợ, thấy sắc trời còn sớm, liền ngồi vây quanh bên bếp không khói, nhìn tiểu nhị nấu súp.

Mã Văn Thanh không ở yên được một chỗ, vốn muốn xem xét bốn phía, ngẩng đầu nhìn căn nhà gỗ nơi xa, nhớ tới lời của A Thổ, không khỏi tiến tới hỏi tiểu dẫn đường trước mặt: “Ngươi bảo ở đâu có quái nhân, sao lại là quái nhân? Hơn nữa không phải ngươi nói trong hồ này có thứ gì đó, người bình thường xế chiều bốn năm giờ phải rời đi hay sao? Tại sao vẫn có người ở lại đây?”

“Cái này…” A Thổ tựa hồ đối với Nãi Bảo lão phụ kia tương đối cố kỵ, nhiều lần xác định bên kia không có ai ra ngoài mới lên tiếng: “Là Nãi Bảo lão phụ tính tình cổ quái, thường ngày rất ít khi lui tới cùng những thôn dân khác. Nghe nói sau khi vợ ông qua đời vài năm trước, thì càng ít nói, chúng ta cũng không dám nói chuyện với ông. Vốn ông không con không cái, nếu như ở trong thôn, mọi người dù thế nào cũng sẽ chiếu cố ông ấy. Nhưng mà, ông lại kiên trì một mình ở bên cạnh hồ Kính Thủy, dựa vào bắt cá mà sống.”

Nói tới đây, A Thổ lộ ra vẻ mặt ngưng trọng và sợ hãi hiếm thấy, “Còn nữa, Nãi Bảo lão phụ khác với những ngư dân thông thường, không chỉ một mình ở bên hồ, mà mỗi lần cá thu hoạch được thì luôn nhiều hơn so với người khác. Cho nên mặc dù không có người trong thôn tiếp tế, lão phụ cũng vẫn sống tốt.”

Trần Ngọc nhìn căn nhà gỗ, cảm thán: “Tuy vậy, vị lão nhân này ở một mình như vậy, chỉ sợ cũng không dễ dàng. Ông không thích nói chuyện, có thể là do tính cách. Nếu như có thể, các ngươi thử trò chuyện với ông, khuyên ông quay lại thôn là tốt nhất.”

A Thổ gãi gãi đầu, nói: “Có người đã từng thử làm vậy, nhưng Nãi Bảo lão phụ nói ông sẽ không rời khỏi cái hồ này. Những điều này thật ra cũng không có gì kỳ quái, quái dị chính là, có người thấy lão phụ luôn thu hoạch được nhiều cá như vậy, ước ao không thôi. Liền lén đến xem lão phụ bắt cá thế nào. Nhưng ngày đó người ấy bị dọa cho sợ suýt chết, lão phụ nửa đêm mới bắt cá.”

Mọi người ngồi quanh bên bếp không khói kinh ngạc, “Nửa đêm? Vậy thì cũng kỳ lạ, nửa đêm cũng có thể bắt được cá.”

A Thổ dù sao vẫn còn trẻ, lúc này bát quái quên cả trời đất, thấy nhừng người này có hứng thú, liền đem chuyện bình thường không dám nói ra kể tuốt, “Nghe mấy người ngày đó tới nhìn lén kể lại, lão phụ nửa đêm ra ngoài đi về phía hồ, bọn họ vốn định đến gần nhìn cho rõ, kết quả con chó lão phụ nuôi trong nhà chợt sủa.”

“Bọn họ bị phát hiện?” Có một tiểu nhị hỏi.

“Không, mấy người kia lúc ấy chỉ sợ bị phát hiện, cố ý cách khá xa, lúc nửa đêm, chó mạc danh kỳ diệu sủa, mấy người họ trong lòng sợ hãi, không dám nhìn nữa, chạy về. Sau đó ――’’A Thổ nói một hồi, rồi bỗng dưng ngừng lại.

Trần Ngọc cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn A Thổ, thấy hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn ra xa. Trong lòng một ý niệm chợt lóe, Trần Ngọc cũng quay đầu lại nhìn.

Bên cạnh căn nhà gỗ cô độc bên hồ có một người đang đứng, tóc hoa râm, khoảng cách quá xa không trông rõ ngũ quan, nhưng Trần Ngọc vẫn cảm thấy ánh mắt của lão nhân vô cùng bén nhọn. Bên cạnh ông, là một con chó lớn màu vàng cao cỡ nửa người.

Tiếp đó Trần Ngọc thấy ngực chợt nặng, cúi đầu nhìn, Tiểu Mập đang núp trong ngực cậu, cặp mắt lóe sáng chăm chú nhìn nơi xa. Từ xúc cảm mà đoán, toàn thân báo con căng thẳng, trong miệng phát ra thanh âm grừ grừ.

Phong Hàn tùy ý nhìn lướt qua, sự khẩn trương của Tiểu mập nhất thời tăng cấp, quay đầu đem mặt chốn trong ngực Trần Ngọc, trực tiếp giả chết.

Tiện tay vuốt ve trấn an nó mấy cái, Trần Ngọc lại ngẩng đầu quan sát nãi Bảo lão phụ, phát hiện lão nhân đã xoay người đi về phía khác, con chó lớn màu vàng cẩn thận theo sát đằng sau.

“Người này, thật không đơn giản.” Lên tiếng là A Cát, trên mặt tương đối nghiêm túc, “Đợi khi nào rảnh rỗi ta đi tiếp xúc một chút, thuận tiện xem thử có thể hỏi chuyện về hồ Kính Thủy này hay không.” Lão nhân này nếu hàng năm đều ở bên hồ, nhất định biết nhiều thứ hơn A Thổ.

Toàn thân A Thổ lúc này vẫn còn run rẩy, một bộ giống như là Nãi Bảo lão phụ đã nghe thấy lời bình luận của hắn về ông, tối nay sẽ trả thù hắn vậy.

Trần Ngọc cười cười, đẩy đẩy A Thổ, an ủi hắn: “Tiểu huynh đệ, ngươi xem thử khoảng cách như vậy, ngươi lại được chúng ta bao quanh, ông có lẽ căn bản không trông thấy ngươi.”

A Thổ giật mình tỉnh lại, lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về, trong miệng lầm bầm, “Ngươi nói đúng, nhân lúc Nãi Bảo lão phụ còn chưa phát hiện ta, ta phải nhanh đi thôi. Như vậy, khi nào các ngươi xuống núi thì gọi ta, ta tới đón các ngươi.”

Lưu A Thổ ở lại đây vừa không thực tế vừa bất tiện, đám người Trần Ngọc cũng không nhiều lời, nhìn hắn vội vội vàng vàng đánh xe lừa xuống núi.

Bởi vì đã sắp chạng vạng, hôm nay không thể xuống nước được. Lạc Thanh và đám người Vưu bộ trưởng thăm dò địa hình bên hồ, xem thử nơi nào xuống nước dễ dàng.

Hồ Kính Thủy tên rất hay, mặt hồ quả thật cũng phẳng lặng như một cái gương, nhưng mà rất đục, căn bản không thấy tình hình dưới nước, điều này khiến việc xuống nước thêm phần khó khăn.

Trần Ngọc cũng muốn tìm vị lão phụ kia hàn huyên một chút, nhưng cho đến lúc bọn họ ăn cơm tối, Trần Ngọc vẫn chưa thấy vị lão nhân đó trở lại, chỉ có thể bỏ ý nghĩ này đi.

Đêm đó, an bài nhiều người gác đêm xong, mọi người liền nghỉ ngơ.

Phong Hàn cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện với đám người Lạc Thanh, đi về phía căn lều của Trần Ngọc. Gần đây mấy cuộc thảo luận như vậy, mấy người ghé vào một chỗ không biết đang nghiên cứu cái gì. Mã Văn Thanh tò mò, thúc giục Trần Ngọc hỏi thử, Trần Ngọc không ít lần muốn hỏi thăm, nhưng thường thường một ánh mắt của Phong Hàn là có thể khiến Trần Ngọc, báo con, cùng thằn lằn toàn bộ câm lặng.

Trần Ngọc mơ mơ màng màng biết có người nằm xuống bên cạnh, cảm thấy quen thuộc, cũng không động đậy.

Đến nửa đêm, Trần Ngọc tỉnh giấc, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nào, cậu thậm chí còn không mơ thấy ác mộng gì. Trong lều có tiếng hít thở rất nhỏ, trừ Phong Hàn, trong lều còn có ba người, Mã Văn Thanh, A Cát, Liên Sinh. Mà người bên cạnh cậu lặng yên không một tiếng động, chỉ có ấm áp nhàn nhạt nhắc nhở cậu có người nằm bên cạnh mình.

Trần Ngọc híp mắt nhìn đỉnh lều, tiếp tục thấy buồn ngủ.

Đúng lúc ấy, bên ngoài chợt vang lên tiếng cho sủa, tiếng đàm luận rầm rì của tiểu nhị gác đêm ngoài lều cũng ngừng lại.

Trần Ngọc cả kinh, theo bản năng giơ tay lên nhìn đồng hồ, đúng 3 giờ sáng.

-END 125-