Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 85




Trần Ngọc gắt gao nắm lấy cánh tay của Phong Hàn đến tận đầu bên kia, thở phào một hơi đồng thời cảm thấy cả người đã ướt đẫm mồ hôi. Tư vị được làm thần tiên, sung sướng quái gì, tựa vào trên vách băng mà oán trách, Trần Ngọc nhìn băng cốc thật sâu phía dưới vẫn có chút nhũn hết cả chân.

Phong Hàn mang theo tiếu ý thấy Trần Ngọc còn chưa hết khẩn trương, lấy tay vỗ vỗ bả vai cậu, mới quay lại. Những người ở đối diện muốn qua cầu vẫn còn có chút nguy hiểm. Đợi đến khi Phong Hàn lấy một sợi dây thừng cố định ở hai bên cây cầu, họ mới thật cẩn thận đi qua, hơn nữa mỗi lẫn trên cầu nhiều nhất chỉ được đi ba người.

Báo con cùng Trần Ngọc lòng vẫn còn sợ hãi nhìn mọi người giống như biểu diễn xiếc đi dây trên không, phát hiện họ còn bi thảm hơn so với mình, Phong Hàn cũng không có hứng thú giúp đỡ bọn họ. Sợi dây mặc dù có tác dụng giữ an toàn và làm tay vịn, nhưng ở giữa không trung chuyển động, hoàn toàn không tạo cho người ta cảm giác an toàn.

Ngay cả Kim lão đại và mập mạp khi đến được đầu bên đây cũng lộ ra vẻ mặt nhẽ nhõm. Còn Tào Đông thì đang run lẩy bẩy đứng trên cầu, trời rất lạnh, nhưng mặt hắn mồ hôi chảy như mưa, hắn quá khẩn trương.

Lúc Cống Bố đi cuối cùng định nhắc nhở hắn chú ý, Tào Đông bỗng trượt chân.

“Nắm chặt sợi dây!” Cống Bố hét lên.

Tào Đông từ mặt cầu băng trượt ra ngoài, trong khoảnh khắc đó, hắn theo bản năng nắm chặt dây thừng, may mắn sợi dây rất bền chắc, được cố định chặt chẽ, Tào Đông mặc dù trượt ra ngoài mặt cầu, nhưng vẫn treo ngược trên sợi dây.

Sợi dây lay động khiến cho hai người khác trên cầu cũng bị ảnh hưởng. Tiểu Lâm phía trước Tào Đông hét lên một tiếng, cũng trượt ra ngoài, giống như Tào Đông treo trên sợi dây. Chỉ có Cống Bố lập tức khuỵu xuống, cố gắng ổn định thân hình.

“Mau, đừng lên cầu nữa, trực tiếp bò qua, dây thừng không chịu được nữa!”Thấy Tào Đông bị dọa sợ đến há miệng run rẩy nghĩ muốn lên cầu, nhưng mấy lần cũng không thành công, mập mạp la lớn.

Tiểu Lâm và Tào Đông vừa nãy bị dọa cho bối rối, chỉ muốn tìm cách trở về trên cầu, lúc này nghe thấy lời của mập mạp, nhất thời đều cố gắng bò về phía cửa động. Tiểu Lâm gần đó nhất, không tới mấy bước liền được những người canh giữ ở cửa động lôi vào. Tào Đông nhát gan, đèn pin hắn giắt ngang hông đến nửa đường thì rớt xuống, lúc ấy hắn sợ đến cơ hồ thoát lực. Cũng may ý chí cầu sinh của con người rất cường đại, cộng với Cống Bố ở phía sau rống to không sao cả, khiến cho hắn tăng tốc độ.

Đợi đến khi Tào Đông ngồi trên mặt đất trước động băng, hắn chỉ lo há mồm thở dốc, không đứng lên nổi, bị Kim lão đại mắng đôi câu không có tiền đồ.

Khi Cống Bố vào được sơn động rồi, Phong Hàn lại đi tới, thu hồi sợi dây.

Tất cả mọi người mãnh liệt yêu cầu ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ban nãy bọn họ đi nửa ngày mới tới được đây, đầu tiên là vui mừng khi tìm thấy đường, sau đó là kinh sợ khi qua cầu, hiện tại cũng có chút không buồn nhúc nhích.

Kim lão đại liếc nhìn Phong Hàn, thấy hắn không có ý phản đối, liền gật đầu. Lập tức, có người bắt đầu nấu cơm, nấu nước.

Nghĩ ngơi được một lúc, Trần Ngọc lấy lại tinh thần, bật đèn pin soi rọi vách băng bốn phía. Cửa động có ánh mặt trời, nhưng vừa vào bên trong, thì lại tối như hũ nút.

Đèn pin cầm tay của cậu khựng lại, vách băng đối diện Trần Ngọc có một bộ thi thể khô kiệt, khuôn mặt nhăn nhúm, sắc da xanh thẫm, nơi lẽ ra là đôi mắt chỉ còn hai động đen nhỏ, Trần Ngọc mới đầu là kinh ngạc người này sao lại xấu xí như vậy, kết quả càng nhìn càng giật mình, cái này chẳng lẽ cũng coi là loài người?

Đang muốn gọi Phong Hàn sang đây xem, đèn pin chiếu tới thân ảnh một người. Trần Ngọc nhất thời cứng còng, nơi tầng băng sâu nhất, có một người cao gầy nằm ở nơi cao hơn nửa thước, khác hẳn với tư thế đứng thẳng của những người chung quanh, an nhàn giống như đang ngủ say. Trường sam màu đen, mặt trắng như ngọc. Mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng Trần Ngọc biết rõ hắn là ai!

Trần Ngọc cũng không hiểu tại sao cách xa như vậy, cậu vẫn có thể khẳng định điều đó, nhưng cậu biết chắc, đây chính là người áo đen có gút mắc với Phong Hàn, là người áo đen trong bức họa phía sau lá thư “hắn” để lại cho cậu.

Tại sao hắn lại ở chỗ này, chẳng lẽ hắn đã chết rồi ư? Hắn làm cách nào vào đây? Không đúng, không đúng, nơi này có sông băng cổ, đã đóng băng không biết bao nhiêu năm, độ sâu như vậy không thể nào là gần đây mới vào. Nếu thế, điều này nói lên cái gì?

Đầu óc Trần Ngọc hỗn loạn, đèn pin trong tay cậu chợt rơi xuống.

Tiếp đó, một cánh tay túm chặt lấy cậu, thanh âm của Phong Hàn gần trong gang tấc: “Ngươi sao vậy?”

Tim Trần Ngọc đập cực nhanh, cho dù không thấy rõ, cậu cũng cảm giác được, Phong Hàn đang thân thiết nhìn cậu, nhưng cậu không dám nói rõ nguyên nhân, cậu sợ trên người người áo đen bị giam trong băng này sẽ cất giấu tất cả bí mật về cậu.

Không, cậu không muốn trông thấy vẻ mặt khi đó của Phong Hàn, tuyệt đối không muốn. Bây giờ ít nhất Phong Hàn còn quan tâm đến cậu, phải cố gắng kéo dài thời gian này, cho dù hắn vẫn đối đãi với cậu như tế phẩm.

“Bên kia, băng bên kia tựa hồ có gì đó không đúng.” Trần Ngọc khó khăn nói, lúc này, đèn pin nằm trên mặt đất, chiếu thẳng vào vách băng đối diện.

Phong Hàn giúp cậu đứng dậy, cầm lên đèn pin mắt sói, quét về phía đối diện: “Quả thật có thứ gì đó.” Đi được hai bước, Phong Hàn quay đầu nhìn Trần Ngọc, trấn định mà rõ ràng: “Thật ra ngươi không cần thiết phải sợ như vậy, chỉ cần có ta ở đây, ngươi sẽ không sao cả.”

Trần Ngọc nhẹ nhàng cười rộ lên: “Ta hy vọng đến lúc đó, ngươi sẽ vẫn nhớ lời cam đoan này.”

“Đúng vậy, bởi vì ngươi quá yếu, ta phải tùy thời nhớ bảo vệ ngươi.” Phong Hàn hết sức tùy ý mà oán trách theo thói quen, sau đó đi tới trước vách băng, bắt đầu quan sát sông băng cổ trước mặt.

“Là tranh.” Phong Hàn cau mày nói. Sâu nửa thước trong tầng băng, lại có bích họa màu sắc rực rỡ, không biết là ai đã khắc nó lên băng, còn tô điểm cho nó diễm lệ đến vậy. Bởi vì đặc thù ảo cảnh của nơi này, màu sắc và hoa văn như bị đóng băng, được bảo tồn tốt hơn so với trong cổ mộ.

Trần Ngọc đối với loại vật này cảm thấy hứng thú nhất, trên đất một nhóm người cũng vây sang đây quan sát bức tranh màu bên trong.

Bức họa thứ nhất là một nữ vương ngồi trên bảo tọa, đưa tay về phía trước mặt mười tám dũng sĩ cưỡi ngựa.

Mọi người theo vách băng tiến về phía trước, bức họa thứ hai liền xuất hiện.

Bức họa thứ hai là cảnh mười tám vị dũng sĩ chia ra đi về những phía khác nhau, xung quang đều đi theo không ít binh lính hoặc dân chúng.

Bức họa thứ ba miêu tả một vị dũng sĩ mang theo thần dân đến một nơi có đồng cỏ và nguồn nước tốt tươi, dũng sĩ thành vua, nơi đây súc vật thành đoàn, đất đai phì nhiêu, bách tính an cư.

Bức thứ tư, vua cùng thần dân cử hành nghi thức đại tế tự trọng đại, chính giữa có một người giống như Vu sư mặc y phục diễm lệ khiêu vũ, sau đó dâng lên vô số súc vật bị giết. Những súc vật kia được đặt trước một cửa động khổng lồ.

Trên bức họa thứ năm, vua mang theo mấy người tiến vào sơn động.

Trần Ngọc nhìn lướt qua, trong lòng chợt động, lôi kéo Phong Hàn trực tiếp chạy về phía bức tiếp theo, quả nhiên, ở nơi này, vị vua sau khi ra khỏi động bắt đầu chinh phạt các tiểu quốc xung quanh, trên chiến trường một mảnh kim quang, địch rối rít bại lui, giống như có thần đang trợ giúp ngài.

Bức tranh cuối cùng, vua ngồi ở vương tọa trên lưng voi, con dân cùng xứ thần các tiểu quốc phái tới đều quỳ xuống tham bái. Mà điểm cuối con đường, chính là sơn động kia.

Ngoài ra, bên dưới mỗi bức tranh, đều có một ít chữ viết kỳ quái.

“Viết gì vậy nhỉ?” Kim lão đại quay đầu hỏi, hắn vốn là định hỏi Tào Đông đối với mấy cái này tướng đối hiểu rõ nhất, nhưng tên kia chân nhuyễn, hiện tại còn chưa xem hết mất bức phía trước.

Trần Ngọc nhíu nhíu mày, nói: “Chữ bên trên ta không nhận ra, nhưng, căn cứ vào nội dung của bích họa, có lẽ nhắc đến một trong những vương quốc cổ xưa nhất ở Tây Tạng, bức thứ nhất khuếch đại việc quân quyền thần thụ, nữ vương đem quyền lực phân chia cho mười tám người, nói cách khác, sẽ xuất hiện mười tám vị vua. Tiếp đó, một vị vua trong số đó tới phụ cận nơi này, chinh phục các tiểu quốc xung quanh.”

Ngừng một lát, Trần Ngọc nhìn bức họa thứ sáu mấy giây, không chắc chắn nói: “Bức tranh này nói lên vua tế bái sơn động ban cho vua sức mạnh, sau đó đại hoạch toàn thắng, có thể đôi chút thổi phồng. Mà bức tranh cuối cùng này, trên vương quan của vua có một con chim màu vàng, căn cứ vào điểm đó, ta phỏng đoán, trên bích họa chính là Tượng Hùng vương triều thống trị Tây Tạng rất lâu trước đây. Tượng Hùng vương triều là vương triều huy hoàng nhất trên cao nguyên Tây Tạng, có chữ viết của mình sớm nhất, dân số đông đảo. Bọn họ sùng bái chim đại bàng, hai chữ Tượng Hùng mang nghĩa chim đại bàng dưới đất.”

“Ta nghĩ, ngươi nói đúng, ở đây có điêu khắc chim đại bàng.” Mập mạp đi tuốt đằng trước đột nhiên lên tiếng.

Mập mạp đang đứng cách đó hai thước, phía đối diện, sâu nửa thước bên trong có một con đại điểu khắc bằng băng. Nói xong, mập mạp đi tới, chiếu đèn pin lên, khi Trần Ngọc bắt đầu khẩn trương, mập mạp quay trở về: “Bên kia không có gì cả.”

Xem hết bích họa, mọi người lại bắt đầu theo khe băng tiến về phía trước, khác với nơi vừa rồi, ở đây tựa hồ càng thêm rộng rãi, giống như đã được con người tu chỉnh qua.

Từ lúc qua cầu, có thể nhận ra Trần Ngọc rất mất tinh thần, Phong Hàn một mực ở bên cạnh dìu Trần Ngọc.

Khi chạng vạng, mọi người rỗt cuộc ra khỏi khe băng, sau đó ai nấy khiếp sợ nhìn về phía trước.

Bao quanh bởi tuyết sơn và sông băng, cư nhiên có một ốc đảo.

Cây cối um tùm, hoa tươi khắp chốn, dưới ánh mặt trời le lói, toát lên mỹ cảm không thật. Hơn nữa, bên ngoài đám cây cối thưa thớt đó, còn có thể thấy không ít lều trại.

Điều này nói rõ, nơi này có người sinh sống. Niết bàn sâu trong núi tuyết, Trần Ngọc lóe lên ý nghĩ như vậy.

Nơi đây thật sự giống như thiên đường.

Lúc này, sắc mặt Cống Bố thay đổi, hắn chợt nói: “Đó chính là nơi các ngươi muốn tìm, còn nhớ, chúng ta đã nói trước với nhau, đến nơi rồi ta lập tức sẽ rời đi. Các ngươi tự mình qua, ta phải —”

Đúng lúc ấy thì ở phía sau, bỗng truyền tới thanh âm ngọt ngào của một cô gái: “Di, các ngươi từ đâu tới? Sao có thể từ con đường hành hương của chúng ta đến được đây?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, lúc này mới phát hiện, từ trong một khe băng có hai người vừa xuất hiện, đi ở đẳng trước là một thiếu nữ mặc áo choàng tộc Tạng, cao gầy xinh đẹp, bím tóc rất dài, chính là cô ấy lên tiếng hỏi.

Kim lão đại híp mắt nhìn thiếu nữ cùng tiểu tử phía sau cô ta, khách khí đáp: “Chúng ta từ bên ngoài tới đây du lịch cùng hành hương, đến gần chỗ này thì lạc đường.”

Thiếu nữ sủng sốt, khanh khách nở nụ cười, như ánh mặt trời rực rỡ mà chói mắt: “Các ngươi lạc đường mà có thể lạc đến tận thánh địa, nếu đã tới, liền theo chúng ta trở về thôn, nghỉ ngơi một đêm đi.”

Đám người Kim lão đại chỉ ước thiếu nữ nói như vậy, bèn lập tức đồng ý.

Trần Ngọc đi vài bước, phát hiện sắc mặt Cống Bố khó coi đến cực điểm, tay gắt gao siết thành nắm đấm, Trần Ngọc không hiểu, nhưng vẫn vỗ vai Cống Bố, thấp giọng nói: “Bảo trọng.”

Đi chưa được hai bước, thiếu nữ dẫn đường phía trước chợt xoay người, hướng ra sau lên tiếng: “Vị bằng hữu kia nếu đã tới nơi này, coi như thiên thần ban cho duyên phận, chi bằng hãy đi cùng mọi người.”

Mọi người quay đầu lại, nhận ra thiếu nữ là đang nói với Cống Bố.

Cống Bố cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, do dự thật lâu, rốt cuộc cất bước tiến lên phía trước, theo tới.

Trần Ngọc thật ra thì thở phào nhẹ nhõm, trên đường trở về, nếu như có Cống Bố, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Thiếu nữ đối với vùng này rất tinh tường, mang theo mọi người đi thẳng vào nơi sâu nhất trong rừng cây. Đi ước chừng một canh giờ, mới tới một nơi hết sức trống trải trong rừng, có mấy chục tòa lều ở đó. Đến gần, bên trong truyền đến tiếng chó sủa, còn thoang thoảng mùi thơm của thức ăn.

Thiếu nữ cười nói: “Đây chính là nơi ở của bộ tộc chúng ta, mọi người hiện tại ở chỗ này nghĩ ngơi một đêm, ngày mai lại đến triều bái thánh địa.”

Thiếu nữ cùng tiểu tử bên người cô nhiệt tình vì bọn họ thu xếp lều trại, nơi đây dân Tạng rất chất phác, hiểu rõ tình hình, lập tức vì những người này dọn ra hai tòa lều.

Kim lão đại nói cảm ơn với thiếu nữ: “Hôm nay đã làm phiên cô rồi, thức ăn tự chúng ta chuẩn bị là được.”

Thiếu nữ cười đáp: “Cũng tốt, như vậy tối nay nghĩ ngơi cho tốt, sang mai các ngươi có thể lên đường.”

Nói xong kéo tay tiểu tử lui ra ngoài, Kim lão đại nói: “Mới đến, chúng ta cái gì cũng không biết, ăn đồ của mình vẫn an toàn hơn, còn nữa, tối nay an bài nhiều người gác đêm.”

Ăn xong cơm tối, bởi vì cả ngày vừa lạnh vừa đói, đại đa số mọi người đều chui vào túi ngủ từ sớm. Trần Ngọc vì suy nghĩ những thứ nhìn thấy ngày hôm nay cùng chuyện của Mã Văn Thanh, nên mất ngủ. Sau đó dứt khoát ngồi dậy, đến bên cạnh bếp lửa. Báo con mơ hồ dùng móng vuốt gắt gao túm lấy quần áo của Trần Ngọc, bị lôi theo, được Trần Ngọc ôm vào trong ngực, vẫn ngủ rất say.

Gác đêm là Cống Bố, Cống Bố chủ động xin được gác đầu tiên, Trần Ngọc nói chuyện câu được câu chăng. Khi Trần Ngọc đang ngắm nhìn ngọn lửa đến xuất thần, chợt nghe thấy Cống Bố ở bên tai vô cùng thấp giọng nói: “Không nên tin bất luận kẻ nào.”

Trần Ngọc chợt nhớ đến lời nhắn trong cuốn nhật kí bìa đen, giật mình, ngẩng đầu nhìn Cống Bố.

Cống Bố cúi đầu, sắc mặt khó coi giống như lúc trong thấy chốn này, Trần Ngọc rất thắc mắc tại sao hắn lại bài xích nơi này như vậy.

Sau đó, Trần Ngọc phát hiện tay Cống Bố khẽ run rẩy, hắn đang sợ hãi.

-END85-