Đào Mộ Đào Ra Quỷ

Chương 54




Lâm Ngôn vẫn chưa hết kinh ngạc,ngón tay xoa xoa mi tâm,vừa rồi là làm sao vậy,giống như bỗng chốc rơi vào thế giới bên kia,đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm lạnh lẽo trên làn da của con quỷ,sao hắn có thể lớn mật như thế,bỏ mặc cái chết duy trì tự tôn ? Nghĩ đến đây Lâm Ngôn không khỏi cắn chặt răng,phá lệ cách Tiêu Úc xa một chút.

Buổi sáng ra ngoài thời tiết liền không mấy quang đãng,gió lạnh chợt lên,hòa quyện với mùi bùn đất đập vào mặt người,dường như trời sắp mưa,xa xa sau tòa nhà dần dần xuất hiện những đoàn ảo ảnh hư không,lặng lẽ u u đến gần,truy đuổi hắn,truy đuổi “kíức”đã bị hắn lãng quên từ hàng trăm năm trước,bíẩn đã ngủđông đang nứt thành một khe hởở nơi cổ kính này,âm thầm chờ hắn tới gần.

Không ít người đang tụ tập ở khu rút thăm trúng thưởng,người dẫn chương trình ra vẻ thư sinh,áo dài khăn tứ phương,cẩn thận điều chỉnh micro.

Bên đường có mấy quầy hàng nhỏ,nhân viên đứng trước cửa,bán đủ loại đồ dân tộc,còn có chỗ thay quần áo,một loạt hán phục được treo trước trên giá,du khách có thể bỏ tiền ra thuêđồ chụp ảnh,hoặc là mặc vào dạo chơi quanh công viên, dào dạt phong cách cổ xưa.

Lâm Ngôn đi qua hỏi giá, người bán hàng nói giọng địa phương,vươn hai ngón tay ra,ăn không nói có“Hai mươi lượng bạc một ngày!”

Luôn cả vị công tử thường ngày tự cho là cao ngạo trầm tĩnh cũng không ngừng được cười,Lâm Ngôn lật lật trên giááo,lấy ra năm bộ không bị phong cách cổ trang đầu độc quá thảm thiết,quay qua nói “Mặc cái này đi, phù hợp với khung cảnh xung quanh.”

Một bộáo dài chỉ có một chiếc đai lưng,đơn giản thêm vài đường thêu,đi mạnh chân làđã lộ ra quần bòở trong,từng tốp du khách hóa trang bất diệc nhạc hồ,vội vàng chụp ảnh lưu niệm. Tiêu Úc đứng ở một bên nghịch nghịch mặt nạ cùng đèn ***g bằng giấy,Lâm Ngôn đang hệđai lưng,bỗng con quỷ quay đầu lại nhẹ nhàng nói “Ta còn nhớ rõ ngày đó,hình như là tết Nguyên Tiêu.”

_Tết Nguyên Tiêu đốt đèn, từ mùng tám đến mười tám,ngày đầu tiên gọi là thíđăng,mười bốn tháng giêng là ngày dâng đèn cho thần linh,bái tế tổ tiên,mười lăm làm ***g đèn hình người,khu trùng trừ tà,ngày cuối cùng là quỷđăng,đặt trước phần mộ, du hồn có thể mượn nó thoát khỏi quỷ vực.

Lâm Ngôn cầm đám ***g đèn đưa qua cho Tiêu Úc chọn “Hiện tại đều dựa vào những mánh lới này để kiếm tiền,nếu có cơ hội liền lấy ra làm cái cớ,nói làđể phục hưng văn hóa nhà Hán,cuối cùng chẳng phải đều biến thành loạn thất bát tao.”

Còn trêu tức cầm thêm hai cái mặt nạ,là Dạ Xoa cùng ác quỷ, mặt mũi vô cùng hung tợn,chia cho Tiêu Úc một cái “Nhìn đi, ngươi phải như thế này mới đúng.”

Doãn Chu từ trong đám đông thúc giục hai người bọn họ“Mau lên, bắt đầu rồi kia.”

Người chủ trìđã qua khúc dạo đầu,ở trên đài nói đùa một phen,sau đó kéo một tấm vải đỏ xuống ,trên áp phích ghi rõ cơ cấu giải thưởng,giải khuyến khích là một chiếc móc khóa có in hình cổ thành cùng toàn cảnh công viên,giải tư là năm mươi nhân dân tệ,giải ba là một chiếc di động,còn giải nhì là laptop, nhưng giải nhất lại bịđể trống,một chiếc hộp ngăn nắp được đặt giữa sân khấu,che lại bằng một tấm vải đỏ,cốý gợi lên sự tò mò của du khách.

_”Mọi người ở dưới xin hãy nhìn xuống dãy số nằm bên phải vé vào cổng của mình,phần thưởng được Ngài X, người đầu tư thành cổ Tấn Dương tài trợ.” Người dẫn chương trình dõng dạc tuyên bố.

Giả thưởng được công bố theo thứ tự từ dưới lên bắt đầu từ giải khuyến khích cùng giải tư,trong đám người thường thường phát ra từng trận tiếng hô,khi đã trúng liền cười hìhì lên đài nhận thưởng,ở hai hạng mục này số người trúng thưởng khá nhiều,tiến hành rất lâu,đến khi công bố giải ba thì Lâm Ngôn hầu nhưđã mất hết kiên nhẫn,thúc giục Doãn Chu “Đi thôi đi thôi,có gì hay đâu mà xem.”

Doãn Chu cũng đã đoán trước là hắn sẽ như vậy “Nói không chừng sẽ trúng đó,đứng thêm chút nữa đi.”

_”Thôi đi hai người chúng ta từ nhỏ mua vé số có bao giờ trúng được cái gìđắt hơn chậu rửa mặt đâu.” Lâm Ngôn lầm bầm.

Giải ba cùng giải nhì rất nhanh liền kết thúc,ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chiếc hộp trên sân khấu,người dẫn chương trình cốý dẫn dắt “Giải nhất lần này đãđược chúng tôi chuẩn bị rất tỉ mỉ,giá trị vật chất cùng tinh thần vô cùng cao.” Nói xong liền tiếp nhận tờ giấy từ tay nhàđầu tư,tuyên bố“Là số một trăm bốn mươi mốt.”

Dưới sân khấu, mọi người đầu đồng loạt cúi đầu nhìn dãy số trên tấm vé của mình,không có người nhận, Doãn Chu liền lấy khuỷu tay đẩy đẩy Lâm Ngôn “Ủa, ngươi bao nhiêu ?”

Lâm Ngôn nhìn lướt qua, kinh hô“Là ta!”

_”Nhanh đi, nhanh đi, nhìn thử xem là thứ gì.” Doãn Chu vừa lòng hướng hướng sân khấu,thừa dịp Lâm Ngôn lên đài,ngầm vỗót A Triệt “Làm đi.”

Tiểu hồ ly xoa xoa đầu nói “Hãy chờ xem,pháp thuật của hồ ly bọn ta là lợi hại nhất.”

Lâm Ngôn đi lên, trước liền bắt tay với nhà tài trợ,sau đó dưới ánh mắt chờđợi của mọi người kéo tấm vải đỏ xuống,lộ ra một chiếc hộp gấm tinh xảo,người dẫn chương trình cốý bảo hắn làm chậm một chút,để cho hương thân phụ lão ở dưới càng thêm tò mò.

Chiếc hộp được chậm rãi mở ra,Lâm Ngôn trừng lớn hai mắt,trong hộp là một…một con gà còn chưa nhổ sạch lông,cái đầu mềm nhũn ngã xuống,máu còn chưa kịp khô, vẫn rả rít chảy ra từ cổ.

_”Gà!!!” Toàn trường đều trở nên yên tĩnh,tiếp đó là những tiếng nói khe khẽ biến thành từng tràng cười lớn,nhà tài trợ cùng người dẫn chương đều tái mặt,nhìn quanh sân khấu muốn biết phần thưởng mà bọn họđã chuẩn bịđã lưu lạc nơi đâu.

Lâm Ngôn không hiểu tại sao cứ như vậy ôm con gà xuống đài, Doãn Chu đánh một phát vào mông A Triệt “Sao ngươi lại thế ??? Lấy một con gà làm gì ??? Thứ kia đâu ???”

A Triệt ủy khuất lầm bầm “Thứđó không tốt,Lâm Ngôn ca ca chắc chắn sẽ không thích,ta liền làm cho nó biến mất!” Nói xong liền nhìn chằm chằm con gà liếm môi, hai mắt tỏa sáng “Trong thiên hạ có thứ gì ngon hơn gà chứ,trưa nay chúng ta ăn cái này đi!”

Doãn Chu bị hắn chọc tức đến mức cái mũi lên men,Lâm Ngôn hồ nghi nhìn chằm chằm con gà trong tay,sau đó lại nhìn Doãn Chu cùng tiểu hồ ly đang làm ầm ĩ,rốt cuộc cũng hiểu được làđã xảy ra chuyện gì.

_”Được rồi, được rồi,gà cũng rất tốt,chúng ta đi tìm một quán ăn nhờ nấu nó lên.” Lâm Ngôn cầm con gà còn chưa sạch lông đưa cho tiểu hồ ly “Bên kia có bán thịt dê, các ngươi chờ một chút,ta đi mua mấy phần, quả thật làđã có chút đói bụng.”

Quán ven đường đặt những nồi nấu thật lớn,bốc lên nghi ngút khói,đây làđặc sản nổi tiếng của địa phương,dùng tô nhựa múc tràn đầy một bát lớn,thuận tiện cho du khách vừa đi vừa nhấm nháp. Lâm Ngôn gọi bốn phần,trong lúc đợi thịt dêđược múc ra bát,bầu trời bỗng dưng tối sầm,đám người lập tức rối loạn,từng giọt mưa nặng hạt rầm rầm đánh xuống,đám du khách vội vàng tìm chỗ trốn,người chạy ở phía trước, mưa liền đuổi theo sau,ngày tháng bảy như một đứa trẻ, sớm nắng chiều mưa, thay đổi thất thường,Lâm Ngôn dùng tay áo che mưa,lúc trở về thì bốn người đã sớm biến mất.

Thềm đá mọc đầy rêu,vừa trơn lại vừa trượt,đám người chạy về phía thành cổ trú mưa,Lâm Ngôn cũng đi theo,vừa đi vừa móc di động ra muốn gọi điện,nhưng lại phát hiện không có tín hiệu.

Có tiếng chuông vang vọng trong bụi mưa,mưa càng lúc càng lớn,rào rạt trút xuống,chỉ chốc lát liền ướt đẫm cả người,quần áo ẩm thấp dính bệch vào người,du khách đông như hội, chia nhau dùng mặt nạ che mưa,chỉ chừa lại hai con mắt xuyên qua lỗ thủng tìm đường màđi,trên đường cóđủ loại người mang những bộ mặt quái dị lướt qua,đầu hổ, xà yêu, oa nhi mặt trắng,thần tiên,hối hả chạy đi, ai cũng không nhận ra ai.

Bọn Doãn Chu đi đâu rồi ?

Thành cổ mờảo từ xa đến gần, Lâm Ngôn xuyên qua năm chiếc cổng vòm tiến vào bên trong,mưa bụi vây quanh,lóe lên những đốm sáng màu vàng ảm đạm,giống như một tòa thành được xây trong hư không, u u thở dài. Sấm chớp chợt vang,oanh oanh đánh lên đỉnh đầu,Lâm Ngôn bỗng trở nên kích động,pháp thuận của tiểu hồ ly khi gặp sấm sét sẽ bị hóa giải,vậy con quỷđã bị thất lạc của hắn giờđang ởđâu ?

Qua một vòng lại một vòng,phía trước bỗng dưng xuất hiện một ngôi đền thờ,chậm rãi tới gần, chỉ thấy bóng người càng ngày càng thưa thớt,ngẫu nhiên có vài cô gái đi ngược hướng với hắn,chân giống như bị túm chặt,lắc lư lắc lư,mở ra chiếc ô giấy,dưới mặt nạ là bộ mặt của mấy trăm năm trước, mặt quỷ.

Trong đầu tự dưng lóe lên một ý nghĩ,tòa thành này, có phải là một ngôi thành quỷ hay không ?

Một chiếc đèn ***g bằng giấy vô duyên vô cớ sáng lên,ánh sáng lập lờ mờảo,tiểu thương vội vành thu dọn quầy hàng,thấy Lâm Ngôn nghiêng ngả lảo đảo đi lang thang,mới vội vàng mở lời “Tiểu ca, đừng đi lung tung, ngươi có biết ởđây làđâu không ?”

Lâm Ngôn lôi kéo hắn hỏi “Ngươi có thấy bốn người, à, không ba người, trong đó có một cậu bé khoảng bảy tám tuổi,vừa đi vừa vội vàng tránh mưa hay không ?”

_Nếu không thì trung tâm dịch vụ khách hàng nằm ởđâu,có thể lên loa sao ?

Tiểu thương ha ha nở nụ cười “Người ? Trong số tất cả các gia đình trong tòa thành này, có nhà nào lại có“người” chứ ? Khách quan nói đùa.”

Ven đường có hai thương nhân dẫn ngựa vừa đi vừa trò chuyện, trong đó có một câu liền chạy vào lỗ tai Lâm Ngôn “Năm nay cũng không biết tại sao,trong thành ngày nào cũng đánh gõ,sáng sớm hôm nay còn có vài kẻ kì quái xông vào,nhiễu nhân thanh tịnh.”

Lâm Ngôn bỗng dưng giật mình tại chỗ,hắn có con mắt Âm Dương,hắn có thể nhìn thấy quỷ! Lập tức ngưng thần nhắm mắt,chỉ thấy bóng người trước mắt lay động,một màu xanh đen,đi qua đi lại,phía sau kéo theo một làn khói thật nhẹ. Trăm năm đã qua,tòa thành này vẫn là tòa thành cổ lúc xưa chưa bao giờ chết đi,mà trú ngụ trong một không gian khác,lấy một loại hình thứ khác để sinh tồn,vĩnh viễn sống,tiếng người bán rao hàng ầm ĩ,trong quán trà tấp nập người ra kẻ vào, tiếng đàn tỳ bà tịch mịch vang lên,tiểu thư trên tú lâu,chuyện xưa về tài tử giai nhân bị bỏ lại phía sau.

_Ta đi nhầm chỗ, tới lầm nơi,xin hỏi phải làm thế nào mới có thểđi ra ngoài ?

Tiểu thương liếc cặp mắt trắng dã,nghênh diện tới là một vị thanh nhiêm đạo nhân,trong tay cầm một cây phất trần,cẩn thận đánh giá Lâm Ngôn một phen,kinh ngạc nói “Vị công tử này,trong vòng bảy ngày ngươi sẽ gặp huyết quang tai ương,tốc tốc hồi hương, đừng đi tiếp nữa.”

_Thiện có thiện báo, ác cóác báo,không có thì sẽ không có,thời điểm còn chưa tới,khách nhân mau đi đi,vứt bỏ oan nghiệt kiếp trước,mới có thể tìm đường hóa giải.

Lâm Ngôn đẩy hắn ra,lắc lắc vạt áo dính nước,hối hả tìm đường ra,trong lúc hoảng hốt nghe được hai chữ“kiếp trước”, đột nhiên liền lấy lại bình tĩnh,Tiêu Úc ởđâu ? Bọn họ cũng từng thất lạc nhau như vậy,giữa ranh giới của thời gian và sinh tử,vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại,nhưng lại không nghĩđến có ngày sẽ tìm được nhau,một người bước đi trên con đường Hoàng Tuyền côđộc…Lâm Ngôn của kiếp trước đến tột cùng là có cái gì tốt,đáng giáđể Tiêu Úc bất ly bất khí ?

Ai nói tình yêu không phải là nhân quả của kiếp trước,nhất kiến chung tình cũng tốt, thanh mai trúc mã cũng tốt,hoặc là lâu ngày sinh tình,giữa biển người mờ mịt,vì cái gì lại cố tình gặp gỡ người kia,vì cái gì lại khăng khăng một mực với hắn ?

Rêu xanh làm cho dưới chân càng thêm trơn trượt,cảnh phố tối đen cùng lớp mưa bụi thảm đạm phảng phất nhưđang ở một góc khác của thế giới,suốt hai mươi ba năm,cảnh trí năm đó bây giờđang đuổi theo hắn,nhắc nhở hắn về một “kiếp trước”đã bị lãng quên.

_”Lâm Ngôn!” Một tiếng kêu chợt vang lên, Tiêu Úc cầm đèn ***g đứng ở cách đó không xa.

Hình ảnh này vô cùng quen thuộc,bỗng dưng nhớ lại ngày đó khi Tiêu Úc rời nhà trốn đi,chính mình cũng dường như phát điên mà lang thang đi tìm hắn,tại một rạp chiếu phim cổ quái ở Bắc Tứ Hoàn,con quỷ cũng thê lương như vậy, chờđợi hắn.

Lâm Ngôn vội vã chạy tới, kinh hồn chưa định “Nơi này không được bình thường,ta nhìn thấy người ở cổđại,bọn họ còn nói chuyện với ta…”

Tiêu Úc kéo hắn lại,trầm giọng nói “Ngươi đi lầm đường,tòa thành cổ này là ranh giới giữa âm dương,có lẽ là do sét đánh, cánh cửa mở ra, nên ngươi mới vô tình tiến vào,theo ta mau.”

Quẹo vào một toàđại viên cao lớn,đập vào mắt chính là một bức tường cũ kĩ,trên đó có khắc Trì Gia Cách Ngôn của Chu tử :

“Nghi vị vũ nhi trù mậu,vô liêm khát nhi tuật tỉnh

Tự phụng tất tu kiệm ước, yến khách chớ vật lưu liên

Khí cụ chất nhi khiêm,ngoã phữu thăng kim ngọc

Ẩm thực ước nhi tinh,viên sơ dũ trân cao.”

Chuyển ngữ

Lúc chưa mưa nên lợp nhà,đừng để khát mới đào giếng

Tiêu xài phải tiết kiệm,không nên mời khách quá nhiều

Chén bát bình thường mà sạch sẽ,sành sứ còn quý hơn cả vàng bạc.

Ăn uống sơ sài mà khéo léo,rau đậu còn hơn cả thịt cá.

Dịch thơ

Lúc chưa mưa lợp nhà

đừng đợi khát đào giếng

Tiêu dùng phải tiết kiệm

đãi khách đừng dây dưa

Chớ ham tiền phi nghĩa

đừng uống rượu triền miên

kẻ bán buôn thương mại

đừng chiếm đoạt của người.

bà con xóm nghèo khổ

nên xót thương cứu giúp.

Xuyên qua mãn đình cỏ hoang,tám cánh cửa khắc hoa mở rộng,một tấm bình phong màu đen có chữ thiếp vàng,một đóa mẫu đơn nở rộ nặng trịch như muốn bổ nhào vào mặt người,hai người nắm tay nhau đi vào,tứ phương hợp viện vây quanh làm cho chiếc sân trở thành một cái giếng cạn,ngẩng đầu lên liền thấy một mảnh trời ngăn nắp,bụi mưa lất phất.

Đẩy cửa gỗ ra liền đi vào thư phòng,con quỷ vẫn tự nhiên như chỗ không người.

_”Cẩn thận dưới chân.” Tiêu Úc nâng tay hắn,dưới chân là thềm gỗ,cao gần một thước,bị va chạm với đá rất nhiều lần,đã trở nên không trọn vẹn.

_”Bọn Doãn Chu đâu ?” Lâm Ngôn hỏi.

_Bọn họđều đang ở nhân giới,chỉ có mình ngươi mất tích,trước ởđây tránh mưa một hồi,lát nữa ta lại mang ngươi ra ngoài.

Lâm Ngôn gật đầu,chọn một góc giáđồ sơn đen ngồi xuống,dùng sức vắt khô vạt áo sũng nước,sau đó ngẩng đầu quan sát xung quanh, ngạc nhiên hỏi “Sao lại tự tiện vào nhà dân như vậy,chỗ này bỏ hoang à ?”

_”Không.” Tiêu Úc nói, thấy Lâm Ngôn vẫn chưa rõ,liền cười khổ“Không nhớ cũng không sao, đừng suy nghĩ nhiều.”

Thư phòng rộng rãi,hai giáđồđược đặt hai bên, dựa sát vào tường,chính giữa là một chiếc bàn hoa lê hình vuông,bình hoa Thanh Từ,đối diện cửa ra vào là một chiếc bàn lớn,trên đóđược đặt đầy đủ các loại văn phòng tứ bảo,đều đã lâu chưa được dùng tới,mực còn nguyên trên nghiên. Mặt sau là một bộ giáđỡ bằng gỗ TửĐàn,bài trí các loại đồ cổ cùng vật phẩm nạm ngọc của tiền triều,phía sau là một loạt giá sách,xếp đầy những quyển sách trân quýđã bịố màu theo thời gian,trước nhất là“Tứ Phương Chương Cú Tập Chú”, “Sở Từ Tập Chú”, “Hối Am Kinh”, “Chu Hi Sở Tồn”,”Tồn Tiên Thiên Lý Diệt Nhân Dục”,tiếp đó là“”Luận Ngữ”, “Kinh Thi”, “Mạnh Tử”.

Hai câu đối đỏ trong thư phòng bịánh mặt trời gay gắt chiếu rọi,nên đã phai màu,bởi vì trời mưa liền trở nên hỗn loạn chật vật,lộ ra một loại hương vị thản nhiên mà xa xăm.

Lâm Ngôn bỗng nhiên cảm thấy căn phòng này có chút quen mắt,hắn đi qua đi lại xem xét,ngón tay vô thức lướt qua bề mặt gốm sứ,đấu màu, thanh hoa, điểm mặc,bích tự vũ thiên thanh,trăm điệp xuyên hoa. Lại tới giá sách,tùy tay lật một quyển sách trên đó,sau đó lại len lỏi vào các tầng,lấy ra một quyển “Sưu Thần Kí”, lại tiếp tục sờ soạng bên trong,lại lật một quyển “Mẫu Đơn Đình” bám đầy tro bụi, chợt ba hồn bảy vía thất kinh kêu to “Tiêu Úc, ta đã thấy nó!”

Quay đầu lại liền bắt gặp một đôi mắt sáng quắc đang nhìn mình,quyển sách rơi xuống mặt đất,tựđộng lật đến một trang, chính là cảnh Liễu Mộng Mai nhặt được bức họa của Đỗ Lệ Nương ở trong viện,mê luyến giai nhân liền lấy phần quật mộ, giúp Đỗ Lê Nương hồi sinh từ trong cái chết,lời tựa viết “Ngươi nhưĐỗ Lệ Nương, có thể nói là hữu tình tương ứng. Tình không biết từ khi nào thì bắt đầu,vừa nảy mầm liền đâm sâu. Kẻ sống có thể chết, mà người chết vẫn có thể hồi sinh. Sinh mà không thể cùng tử,tử thì không thể cùng sinh,là một loại dằn vặt tra tấn.”

_”Ta biết ngươi, từ rất lâu rồi…” Lâm Ngôn đứt quãng,nâng tay ôm cổ Tiêu Úc,chăm chú nhìn vào mắt hắn,yết hầu trở nên nghẹn ngào,một đường ly hồn sớm đã u u bám vào trang sách,vào gan phổi,Tiêu Úc đẩy Lâm Ngôn ra, thản nhiên nói “Ngươi không quen ta,ngươi là Lâm Ngôn,ta chỉ muốn ngươi là Lâm Ngôn của kiếp này.”

_”Ta biết ta là ai.” Lâm Ngôn bò lên người hắn,hô hấp bỗng trở nên dồn dập,khó có thểđiều khiển động tác của cơ thể, ảm đạm phun ra một câu “Tiêu lang….”

Sắc mặt con quỷ hoảng hốt, kinh ngạc mặc hắn hôn lên cổ mình, rơi xuống ngực,khung cảnh trống vắng không một bóng người,chỉ có hai linh hồn côđộc,một thời đại diệt tuyệt nhân dục,yêu cùng hận đều phải giấu kín không thể nói ra,hóa thành một quyển sách ẩn nấp sâu trong giá,bởi vì phải che giấu, nên càng thêm bành trướng,Lâm Ngôn bỗng dưng muốn trả thùđẩy ngã Tiêu Úc xuống đất,sau đó ngồi chồm hỗm giữa hai chân hắn,hung hăng ôm lấy giống như muốn nghiền nát cả xương cốt của người kia.

Lúc trước khi quen hắn,gặp gỡ rồi yêu nhau đều là bình tĩnh đạm mạc,thầm nghĩ tìm được một người thích hợp vượt qua cảđời,nhưng khi đã coi trọng hắn thì cuộc sống lại thay đổi một cách bất ngờ,kinh ngạc hãi hùng,trong lúc vô tình liền mất đi tất cả.

Ai nói tình yêu không có liên quan gì đến oan nghiệt của kiếp trước ?

Chỉ cần một phút thật lòng cũng tốt,nhưng tại sao trong mắt hắn luôn không có mình ? Mạc danh hận ý cùng ghen tị,hận đến tận xương tủy,mình không tốt sao ? Nếu hắn muốn yêu mình liền cùng hắn hoan ái,nếu hắn muốn đi thì ngay cả một câu giữ lại mình cũng không nói ra miệng,tình xa vạn dặm, thay hắn tìm người yêu kiếp trước,thậm chí ngay cả hôn ước đều là nhất tịnh thành toàn,trái tim của con quỷ này ởđâu, sao lại có thể nhẫn tâm đối xử với mình như vậy ?

_”Muốn ta.” Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Úc “Ngươi có chịu không ?”

_”Ta không thể.” Tiêu Úc quay mặt đi.

_Ngươi không dám ?

Con quỷ bị trạc đến chỗđau,hung hăng kéo mở vạt áo của Lâm Ngôn, hôn lên cơ bụng của hắn,dùng sức hút,sau đó lại hôn lên đôi môi của hắn,*** thình lình nảy lên giống như một ngọn lửa cháy ác liệt, thiêu đốt hai người người thành tro bụi,ai cũng đều mất đi lý trí,động tác của hai người quá lớn,vô tình làm đứt một quyển sách,trang sách lả tả rơi xuống,bốn phương tám hướng,không chỗđể trốn.

Thánh ngôn khắp nơi,vây xem bọn họ.

_”Đau không ?” Vừa vào được một chút,thấy Lâm Ngôn cắn môi,Tiêu Úc liền dừng lại, tinh tế hôn lên môi hắn.

_”Tiến vào.” Lâm Ngôn kẹp lấy thắt lưng Tiêu Úc,đau đến mức cái ót đổđầy mồ hôi lạnh,nhưng vẫn cố chấp ôm hắn “Mạnh lên.”

_Đồ ngốc, không muốn sống nữa sao.

_”Con mẹ ngươi mới ngốc,người đã chết bao nhiêu năm, ngươi còn nhớđến hắn làm gì ?” Lâm Ngôn chịu đựng đau đớn,cắn răng hỏi hắn “Ta là ai ? Ngươi cho ta là ai ?”

Con quỷ trấn an hôn lên cái ót đổđầy mồ hôi lạnh của hắn “Lâm Ngôn, của ta Lâm Ngôn.”

Vật cứng không ngừng rong ruổi trong cơ thể,Lâm Ngôn siết chặt nắm tay, ngăn cản tiếng rên rỉ phát ra từ trong cổ họng,tham lam nhìn bộ dáng động tình của Tiêu Úc,hai hàng mi đen dày bất giác nhíu chặt,mỗi lần thâm nhập vào chỗ sâu cũng khó khắc chế tầng tầng thở dốc.

Khoái cảm càng sâu,Lâm Ngôn càng trở nên vội vàng nôn nóng,lôi kéo Tiêu Úc để hắn nằm trên người mình,cơ khát mà nhấm nuốt nước bọt của hắn,làm cho đầu lưỡi kia dây dưa, hận không thể hòa quyện vào nhau,một tay tháo tóc của hắn,sợi tóc mượt như tơ thi nhau uốn lượn trên tấm lưng trần,dùng lòng bàn tay tinh tế vuốt ve thưởng thức.

Ở trong một tòa thành quỷ dị, một căn phòng quỷ dị,quá khứ giữa hắn và Tiêu Úc đột nhiên trỗi dậy,giống như bị chuốc thuốc mê,không biết nhân quả cũng không cần lý do,*** trở nên hôn thiên địa ám,thật thật giả giả,cổ kim lần lượt biến đổi,yên tâm thoải mái mà thừa nhận tất cả khoái vốn nên thuộc về mình,so với ai đều phóng đãng, so với ai đều trụy lạc,có cái gì mà không thể chứ, là Tiêu Úc nợ hắn!

Nơi Tiêu Úc muốn đi, đã không còn nữa,người Tiêu Úc muốn tìm, cũng chỉ còn là một bộ xương khô,ngàn vạn phẫn nộ,không cam lòng cùng ghen tỵđều hóa thành một hồi hoan ái cấm kị,thứ tình yêu cố chấp mà biến thái giống như bọn họ,hắn dường như muốn khiến trách mà cắn lên bả vai Tiêu Úc,hơi hơi xoay mông “Ta còn muốn, chưa đủ, chưa đủ…”

Va chạm cùng ma sát mãnh liệt khiến hắn cơ hồ muốn ngất đi,yết hầu khô khốc không nói nên lời,hắn nằm trên sàn, ngửa đầu thở dốc,trang sách ố vàng dính bệch vào gò má,hiện lên hàng chữ tối đen xúc mục kinh tâm “Tình không biết từ khi nào thì bắt đầu,vừa nảy mầm liền đâm sâu. Kẻ sống có thể chết, mà người chết vẫn có thể hồi sinh. Sinh mà không thể cùng tử,tử thì không thể cùng sinh,là một loại dằn vặt tra tấn.”

END 54