Đào Mộ Đào Ra Quỷ

Chương 59




Từđường là nơi toàn thôn dùng để tế tổ cầu phúc,cách nhà trưởng thôn một khe suối nhỏ, lấy tấm ván gỗ vắt ngang hai đầu. Tháng bảy mưa to, từ Lăng Sơn nước suối cuồn cuộn chảy xuống hạ nguồn, bầy đom đóm chậm rãi lượn lờ quanh bụi cỏ. Ba người xách đèn măng-sông nối đuôi nhau màđi,thứánh sáng xanh mơn mởn ánh lên từ dòng suối, hệt như những hạt bụi lông tụ tập quanh đầu cầu.

Trong sân nhà trưởng thôn chỉ có một cái chuồng cũ kĩ, con chó vàng im lặng ngủ bên dưới.

Ván giường dựa vào cửa sổ,trên người Lâm Ngôn đắp một chiếc chăn bông thêu đầy hoa mẫu đơn,lăn qua lộn lại ngủ không được,qua một lúc lại đứng dậy, đi ra ngoài liếc nhìn một cái.

Tiêu Úc vẫn chưa trở về.

Gian ngoài đặt một chiếc đồng hồđể bàn kiểu cũ, đã mười một giờđêm,ở thành phố mọi người vẫn còn đang uống bia ăn thịt nướng,nhưng ởĐoàn Gia thôn lại là một mảnh yên tĩnh,dãy núi tối đen bao bọc xung quanh hệt như muốn bảo vệ một đứa trẻđang ngủ say.

Lâm Ngôn sờ soạng ngồi dậy, châm điếu thuốc rút một ngụm,trong đầu chợt lóe lên hình ảnh con quỷ lúc đi ra từđường,bỏ hết tất cả lại phía sau,quạnh quẽđứng bên dòng suối,sau một lúc lâu mới quay đầu nói “Ta muốn ở một mình.”

Tiêu Úc chưa bao giờđòi ở một mình, con quỷ vẫn hận không thể dính cùng một chỗ.

Lâm Ngôn khoác áo,mang giày,cầm lấy nửa chai rượu bên cửa sổđi qua từđường,quả nhiên,bên sườn dốc của dòng suối có một bóng người đang lẳng lặng ngồi ởđó,nước chảy róc rách,phản chiếu ánh trăng vàng óng chói lọi.

Lâm Ngôn tiến đến ngồi xếp bằng bên cạnh hắn,trêu chọc nói “Nửa đêm không ngủ, định nuôi muỗi cảđêm sao ?”

Tiêu Úc liếc nhìn hắn,cẩn thận nắm chặt áo khoác Lâm Ngôn,kéo khóa lên.

_Buổi tối gió lớn, đừng để nhiễm lạnh.

Lâm Ngôn khoát tay lên vai Tiêu Úc,mở nắp chai, nốc một ngụm rượu, sau đó lại phun ra hơi một hơi, sau đó nhìn Tiêu Úc lắc lắc cái chai “Ta trộm ở nhà trưởng thôn đó,ủ mười năm rồi, muốn một ngụm không ?”

Tiêu Úc không nói lời nào, Lâm Ngôn cảm thấy mất mặt,liền rụt tay trở về, lầm bầm nói “Không đểý, không đểý thì ta tự uống một mình.”

Hàng cỏ lau thấp bé bị gió thổi xào xạc ngã xuống,Lâm Ngôn lấy di động ra xem giờ“Ngồi với ngươi một lát, đến mười hai giờ,mười hai giờ liền theo ta trở về,để một mình ngươi ởđây ta không yên tâm.”

_”Sợ ta luẩn quẩn trong lòng nhảy sông tự sát ?” Tiêu Úc cười khổ.

_”Ngươi không có gan lớn như vậy.” Lâm Ngôn vỗ vai hắn “Ta sợ Tiêu công tửđây tham thiền, ngồi lâu sẽ tẩu hỏa nhập ma,ngày mai tỉnh lại cả cái thôn này sẽ không còn một bóng người,ta đây sẽ mang tội rất lớn.”

Tiêu Úc thản nhiên nói “Ta biết phân biệt tốt xấu.”

Lâm Ngôn uống một ngụm rượu “Không thể tưởng tượng được một người đàn ông tốt như ta cũng từng khốn nạn như vậy,thật không còn gìđể tiếc nuối.”

Tiêu Úc rãnh tay ném hòn đá xuống suối,kinh động một con cái lớn,dưới mặt nước lộ ra vây lưng sáng bóng ,làn sóng tinh mịn thật lâu vẫn chưa tiêu tan.

_”Nơi này vẫn còn giữ lại chút kíức của hắn.” Lâm Ngôn chỉ chỉ huyệt thái dương “Cho dù không nguyện ý,nhưng ta cũng không thể thoát khỏi quan hệ với Đoàn Trạch,ngươi đợi hắn năm trăm năm,ta ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ngươi hai mươi ngày còn lại, coi như bồi thường.”

Con quỷ thật sâu nhìn hắn “Ngươi cần gì phải như vậy, chúng ta chỉ mới biết nhau được hai tháng.”

Lâm Ngôn bỗng quay đầu lại “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta quá bi lụy, so với ta lúc trước, ngươi không ngờ sẽđi đến nước này ?”

Tiêu Úc không nói gì.

_Làm một chuyện không cần hồi báo có lẽ là do thiện lương,nhưng ngày qua ngày cứ làm những chuyện không cần hồi báo như thế thì tuyệt đối không phải là do thiện lương,mà là tín ngưỡng, thiện lương không có sức mạnh lớn như vậy.

Lâm Ngôn hái một đóa bồ công anh trên đất “Ta luôn không nghĩ tới một kẻ nước chảy bèo trôi như ta sẽ kiên trì làm được cái gì,ngươi còn nhớ Chu Cẩm Thiên chứ,đứa béđã nhập vào người em họ của Doãn Chu để chờđợi cha mình,lúc ấy ta hận không thể hù chết người cha cùng mẹ kế của cậu bé,ta là một người ôn hòa như vậy,sở dĩ có thể mất đi khống chế,không phải bởi vì thương xót cho đứa bé kia,mà là Chu Mặc đã làm bẩn tín ngưỡng của ta.”

_Tiêu Úc, ngươi là kẻ si tình lại ôn nhu nhất mà ta từng biết,tốt đến mức không có cách nào để hình dung cho đủ,cho dù từđầu đến đuôi ngươi chỉ cần một mình Đoàn Dật Hàm,nhưng ta vẫn thích ngươi,chẳng qua là sẽ không xem ngươi như người yêu nữa,nhìn ngươi nhớ hắn như vậy,liền cảm thấy thế giới này luôn tồn tại những tình cảm tốt đẹp xứng đáng để chúng ta có thể tin tưởng.

_Kì thật, cái thứ tình cảm gọi là bất ly bất khí kia cũng giống như một con quỷ,nó vô cùng kì diệu, nhưng mấy ai có thể gặp được,chúng ta chỉ có thể tin tưởng,có tin tưởng thì mới có sức mạnh để tiếp tục chống đỡđến cùng.

Xa xa dòng suối truyền đến tiếng ếch kêu,ánh trăng thanh lãnh,làn da trắng xanh của con quỷ che kín một tầng nguyệt quang,lung linh như trích tiên.

Lâm Ngôn nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy thỏa mãn, liền nói “Lúc hoa đào nở, ta sẽ tưởng tượng nhưđang cùng ngươi thưởng thức một vò rượu ngon,đến khi lá phong đỏ lại cùng ngươi đánh cờ,tới tiết Thanh Minh thì mua vé tàu đến viếng mộ ngươi,đêm giao thừa sẽ vì ngươi mà nấu thêm một phần sủi cảo,nâng cốc đổ xuống đất mời ngươi,có lẽ thỉnh thoảng lại vụng trộm khóc một lần. Chính là với ta mà nói,Tiêu Úc mà ta biết đã vĩnh viễn mất đi,cho dù ngươi cóđầu thai, chúng ta sẽ gặp lại nhau,nhưng ngươi đã không còn là người mà ta muốn tìm,ta vẫn sẽ sống tốt,tốt hơn cả trong tưởng tượng của ngươi.”

_”Hiện tại lẽo đẽo theo ngươi là do tín ngưỡng,qua ngày mười lăm tháng bảy rồi thì xuất phát từ tôn nghiêm ta sẽ không đểý tới ngươi nữa.” Lâm Ngôn chống tay đứng dậy,vỗ vỗ bùn đất bám trên ống quần,thoải mái cười cười nhìn Tiêu Úc “Muỗi nhiều quá, ta về trước,Tiêu Lang, tạm biệt.”

Nước suốt trong vắt, ven bờđóa hoa bồ công anh đang nở,dưới đáy nước rêu mọc xanh um, nhưng ban đêm rất tối, không người thấy được.

Lúc vào nhà lại nhìn đồng hồ, đã mười hai giờđúng.

Trong núi, thời tiết khắc nghiệt,Lâm Ngôn trùm kín chăn,trong lúc nửa tỉnh nửa mê mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh,lẳng lặng ngồi bên giường nhìn hắn.

_”Lại đây ngủ.” Lâm Ngôn vỗ vỗ vị trí trống không bên cạnh.

Tiêu Úc lấy tay xoa xoa mặt hắn, nhẹ giọng nói “Ngươi ngủđi,ta muốn ngắm ngươi, ngắm cảđêm.”

_”Đã suy nghĩ kĩ chưa,ngày mai cóđịnh lên núi gặp hắn không ?” Lâm Ngôn hỏi.

_Đi, cho dù từđâu tới đuôi chỉ là vọng niệm cũng phải đi, có lẽ là do tín ngưỡng của ta.

_Là gì ?

_”Bên nhau trọn đời.” Tiêu Úc nói.

Lâm Ngôn xì cười một tiếng, bĩu môi nói “Ta muốn bất ly bất khí,ngươi lại muốn bên nhau trọn đời,đáng tiếc chúng ta không duyên không phận,nếu chúng ta có thểở bên nhau,con mẹ nó,thật sự rất xứng đôi.”

****

Ngày hôm sau, sương sớm còn chưa khô, A Nhan đã lôi Doãn Chu, cùng tiểu hồ ly vẫn còn đang ngái ngủđến gõ cửa, Doãn Chu mặc áo ngược,lúc Lâm Ngôn mở cửa còn cài trật cúc áo,mấy người mơ mơ màng màng đi tới chiếc xe đậu trước cửa thôn lấy đồ, mãi đến giờđiểm tâm vẫn có người ngáp ngắn ngáp dài.

Trở về mới phát hiện, không phải A Nhan dậy sớm,mà là tất cả mọi người trong thôn đều đã bắt đầu một ngày bận rộn,mùa hè, năm giờ sáng hừng đông,chính là thời gian làm việc tốt nhất.

Điểm tâm rất đơn giản, cháo hoa, màn thầu cùng cải bẹ,bởi vìđược nhắc nhở trước là đường núi xa xôi hiểm trở, nên mấy người đều ép bản thân phải ăn thật nhiều,ngay cả A Nhan cũng cố gắng uống thêm nửa chén cháo.Sâu trong núi thường có rắn rết cùng sâu bọ,sau khi vẩy lên người nước thuốc đuổi trùng của tiểu đạo sĩ,trên cơ thể mỗi người đều phát ra mùi rượu nồng nặc,A Triệt nghe xong liền chán ghét ngoảnh mặt đi, lấy cái đuôi xù bịt mũi.

Trong lúc mọi người đang chuẩn bị hành trang, thay đồđể xuất phát thì trưởng thôn lại chống gậy đến đây,mang theo hai thanh niên vào cửa.

_Các con không biết đường,hai đứa này sẽ dẫn đường cho các con,hai người bọn họ rất quen thuộc với cánh rừng xung quanh,gặp phải thú dữ cũng có thể giúp đỡ,Đại Xuyên Tiểu Xuyên, các con lại đây.

Nhìn bên ngoài hai người tới rất giống nhau, đều thấp bé nhưng rắn chắc,là da phơi nắng đến đen đỏ,diện mạo cũng giống như những người làm việc quanh năm suốt tháng trên đồng ruộng, trông có vẻ già dặn hơn tuổi,nhưng ánh mắt lại thuần phát,mang theo chút ngượng ngùng,quả nhiên,khi trưởng thôn giới thiệu mới biết Đại Xuyên tên thật làĐoàn Minh Xuyên, chỉ mới mười chín, nhỏ hơn mười bảy, tên Đoàn Thiếu Xuyên,tuy tuổi không lớn nhưng rất quen thuộc với đường núi.

Mới đầu Lâm Ngôn còn cảm thấy mang người ngoài theo rất phiền phức,nhưng nghĩ lại nếu lỡ có gặp chuyện gì bất trắc thì nhiều người vẫn tốt hơn,lại nhìn hai người thành thật ít nói, liền đồng ý.

Nghỉ ngơi một lát, đoàn người liền vác hành trang trên lưng, dọc theo con đường nhỏ hướng Lăng Sơn xuất phát.

Ra ngoài sớm,ánh nắng tháng bảy vẫn còn chưa quá gay gắt,chim hót râm rang,những giọt sương vẫn còn đọng lại trên ngọn cỏ,thỉnh thoảng lại có thôn dân đi ngang qua thét to chào hỏi bọn họ,làm cho người ta cảm thấy nhưđang du ngoạn.

Xuyên qua cánh đồng lúc mì rộng lớn,con đường dần dần trải dốc,bên sườn núi phía Đông xuất hiện tầng tầng ruộng bậc thang,trồng cây bông cùng đậu nành,trong rừng cây nơi nơi đều là những nấm mồ mang kiểu dáng hiện đại,có chỗ vừa được cúng qua, dưới đất rải rác tro tàn.

Càng vào sâu, con đường càng khóđi,cây cối rậm rạp,có nơi rậm rạp đến mức phải nghiêng người mới có thểđi qua,không thể không dùng dao chặt những cành cây bén nhọn đâm lung tung để ngừa bị rạch rách da.

Dao găm quân dụng mà bọn Lâm Ngôn chuẩn bị không thể phát huy hết được tác dụng của nó,ngược lại hai con dao lớn của anh em nhà họ Đoàn lại rất thuận tay,hai người đi trước đảm đương chức vụ mởđường,thỉnh thoảng lại quay đầu giới thiệu về lịch sử của Lăng Sơn.

Kì thật Lăng Sơn không phải là một ngọn núi trơ trọi,mà là do ba ngọn núi cao nhất dính sát với nhau tạo thành,phía Đông, phía Tây cùng phía Bắc đều có thể thấy được đỉnh núi,nhìn từ xa giống như một chiếc ghế dựa quay mặt về hướng Nam, màđỉnh Bắc Sơn cao nhất chính là lưng ghế,hai đỉnh hai bên hơi thấp hơn một chút,rất giống tay vịn. Phong thủy như vậy rất thích hợp để chôn cất người chết. Đáng tiếc độ cao lại thấp hơn so với yêu cầu,phía nam lại thiếu nước,nếu không sợ là nhưng gia đình giàu cóđã tranh nhau mua đất dùng làm phần mộ tổ tiên chứ không đến phiên bọn họ.

Đoàn Gia thôn nằm ở phía Đông Lăng Sơn,anh em Đoàn gia nói, nơi có thể xưng là“mộ” chủ yếu tập trung ở Bắc Sơn,mà mộ của Đoàn Trạch mà bọn họ muốn tìm lại nằm ở Tây Sơn,cũng đồng nghĩa với việc bọn họ phải mã yếu bất đình đề ( đi liên tục ), mới có thể leo qua hai ngọn núi,đi tới ngôi mộ nằm ở triền núi trước trời tối.

Doãn Chu vừa nghe, liền nhịn không được lau mồ hôi trên trán “Lâm Tử,sao ngươi không chết ở chỗ nào náo nhiệt một chút chứ,cũng giúp cho ta đỡ phải tốn sức,vừa đi chưa được ba tiếng chân ta đã bắt đầu mỏi nhừ.”

Lâm Ngôn dở khóc dở cười “Lần sau ta sẽ tranh thủ chết ở Tây Đan, không chỉ có cáp treo còn có lẩu đểăn, không giống như chỗ này, chỉ có thể cắn vỏ cây.”

_Cũng được đó,đến lúc đó ta mời khách,trong nhà còn một đống phiếu ưu đãi kìa.

_”Phi, xui.”Lâm Ngôn nhặt cành cây khô làm roi,quất vào ót Doãn Chu.

Đại Xuyên lưng vác khuông trúc đi trước mởđường,bên trong còn có hai con gà trống sống dùng để trừ tà,nghe vậy liền quay đầu lại cười,giải thích những ngôi mộ lâu năm nhất nằm cách thôn rất xa,sau lại vìđể tiết kiệm tiền,một lăng mộ có thể chôn cất nhiều thế hệ,đến sau này thì cũng không xây mộ nữa, cứ tùy tiện đậy nắp quan tài, chôn xuống đất, lập bia liền thành mồ. Người của Đoàn Gia thôn đều được chôn ở mảnh đất trống sau rừng cây kia,từ trong thôn nâng quan tài đến đó cũng chỉ hai mươi phút, thuận tiện hơn rất nhiều.

Đây là lời nói thật,phong trào hậu táng đạt đến đỉnh điểm vào thời nhà Hán,coi trọng “cái chết như sự sống”, có mộ thì buộc phải xây lăng,mỗi lần đều chiếm dụng đến mấy trăm mẫu. Sau khi Bắc Tống bị công hãm thì chuyện mai táng cũng ngày càng được giản lược,đến triều Thanh thì ngay cả người trong hoàng thất muốn tìm gỗ tốt để xây mộ của khó,mới khiến cho Càn Long phải trộm gỗ trong Thập Tam Lăng để tự xây cho mình. Bởi vậy, bọn trộm mộ thích nhất là những lăng mộđược xây trước thời nhà Tống,nhìn thấy đồđồng thau liền hai mắt tỏa sáng,thậm chí còn sinh ra một môn tuyệt kĩ tên là Thính Lôi để tìm mộ,dựa theo nguyên lý lúc sét đánh thìđồng thau sẽ dẫn điện,dùng địa chấn để xác định vị trí của ngôi mộ.

Một đường trừ bỏ lưng đau chân mỏi ra cũng coi như thuận lợi,lúc gần đến đỉnh Đông Sơn thì Doãn Chu bỗng dưng đạp phải một con rắn có màu sắc lòe loẹt,làm hắn cơ hồ sợ tới mức muốn trèo lên cây,cũng may Tiểu Xuyên đi bên cạnh hắn,nhanh nhẹn bắt lấy con rắn, một đường rạch xuống lưng,chỉ cần một nhát nhỏ liền lưu loát lấy được mật rắn,nhét vào miệng, Doãn Chu bị hành động chớp nhoáng của hắn làm cho biểu tình trở nên vặn vẹo,hơn nửa ngày mới khôi phục lại bình thường.

Thời điểm thái dương bắt đầu xuống núi, đoàn người dừng lại ở Bắc Sơn,nấu một nồi mì sợi,tiểu hồ ly nhìn nồi mì,sau đó lại nhìn con gà sống trong ***g của Đại Xuyên,bĩu môi khó chịu,Lâm Ngôn đành phải mở ***g ra, cho nó ngửi ngửi mùi thịt đỡ thèm, nhưng vẫn bị cào một cái.

Đường chân trời trải một màu vàng chói lọi,rất nhanh liền trở nên ảm đạm,dựa theo kế hoạch dự tính, đội ngũ cuối cùng cũng đãđến được Tây Sơn,dừng chân tại một thảm cỏ mọc đầy những đóa hoa dại màu lam nhạt.

_”Có lẽ làở gần đây.”Đại Xuyên nhét dao vào lưng quần,khoa chân múa tay chỉ chỉ về phía sườn dốc gần đỉnh núi “Lúc trước, ta cùng Tiểu Xuyên cóđến đây săn thú,trong lúc tìm thảo dược thì phát hiện một tấm bia,nhiều năm sương gió như vậy không biết đãđi đến đâu.

_”Không sao, chúng ta có thể tự tìm.” Lâm Ngôn thở dài, ném túi xuống đất, lau mồ hôi trên trán.

Doãn Chu vô tâm vô phế,hoàn toàn xem mình nhưđang đóng quân dã ngoại,ngồi xuống muốn dựng lều đốt lửa,Lâm Ngôn cùng A Nhan đều nhìn hắn cau mày,Doãn Chu thấy vậy, mới nản lòng nói “Ai, đi bộ cả ngày, muốn gãy cả chân,thật vất vả mới đến nơi, không định ăn mừng một chút sao ?”

A Nhan quay đầu nhìn Lâm Ngôn “Ngươi, ngươi nghĩ sao ?”

Lâm Ngôn kéo túi hành lý,ngồi chồm hổm xuống đất đùa nghịch đèn pin cùng lều trại,luôn có cảm giác chuyện này không được bình thường,suy nghĩ nửa ngày,mới ngẩng đầu hỏi ngược lại A Nhan “Ngươi là nói…hình như chúng ta quá thuận lợi ?”

A Nhan lấy la bàn ra,kim đồng hồ lại chỉ về phía Tiêu Úc.

_Ta cũng không nhìn ra,thôi, nghỉ, nghỉ ngơi trước đã.

Chòm sao thợ săn dần dần hiện lên ở phía Đông,buổi tối đầu tiên ở trong núi cứ như vậy mà vô thanh vô tức tiến đến.

END 59