Đào Nguyên Mộng

Chương 11




Sau ba tháng, hoa đào ở đào nguyên cốc nở đầy núi, đỏ rực một mảnh, giống mây tía nơi chân trời. Chỉ chớp mắt, Đào Nhạn Quân cùng Lăng Nhàn Vân ẩn cư ở đào nguyên cốc đã hơn một năm.

Vẫn như cũ là cái ghế trúc đó, vẫn như cũ là gốc cây cây đào đó, Đào Nhạn Quân nằm ở trên chiếc giường tre, hai mắt nhắm chặt, yên tĩnh dưới táng cây nghỉ ngơi, trên cây hai con chim tước gắn bó thân mật, ngươi giúp ta rỉa lông, ta giúp ngươi rỉa lông, một bộ ân ái vô cùng. Một cánh hoa đào lảo đảo bay xuống trán Đào Nhạn Quân.

“Nhạn Quân… Nhạn Quân… Ta đã trở về…”

Thời khắc yên tĩnh sau giờ ngọ bị tiếng kêu của Lăng Nhàn Vân phá vỡ, cũng khiến Đào Nhạn Quân từ trong giấc mơ giật mình tỉnh giấc, mang theo vài phần nhập nhèm, nhìn về phía phát ra âm thanh. Lăng Nhàn Vân vội vã đi nhanh về phía trước, phía sau theo một đội đẩy xe thật dài, trên xe ngoài gạo, hạt, rau dưa, rượu thịt linh tinh gì đó còn có đồ dùng đủ loại như đồ làm bếp, dụng cụ canh tác… Phàm là dụng cụ sinh hoạt, cái gì cần đều có cái đó, mà người áp xe tất cả là hạ nhân Lăng phủ, còn đuổi theo phía sau Lăng Nhàn Vân chính là Ôn tổng quản. Nhìn xa một chút, lại thấy Yến đại phu đang ngồi ngông nghênh trên một chiếc xe đẩy.

Khóe miệng Đào Nhạn Quân nhè nhẹ co rút, vẫn chưa kịp nói chuyện, Lăng Nhàn Vân đã mở hai tay ôm lấy, mặt để trên vai Đào Nhạn Quân cọ cọ, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

“Nhạn Quân, ta rất nhớ ngươi.”

Khóe miệng Đào Nhạn Quân lần thứ hai nhè nhẹ co rúm, đẩy vòi bạch tuộc ra, nói: “Ngươi đi còn chưa tới nửa tháng, như thế nào đã trở lại?” Đáng thương y mới được nửa tháng thanh tĩnh, như vậy coi như chấm dứt.

Lăng Nhàn Vân ôm không được Đào Nhạn Quân, trên khuôn mặt liền lộ ra ủy khuất.

“Nhạn Quân, ta nhớ ngươi a, cho nên sự tình vừa xong liền lập tức trở về. Ngươi… Ngươi không muốn ta về sao?”

Mặc dù là từ quan không làm, nhưng dù sao là trọng thần, không phải đem quan phục cởi ra một cái là có thể hoàn toàn phớt lờ chuyện triều chính của Sở quốc. Huống hồ, đương kim thái hậu lại là tỷ tỷ hắn, một năm cũng phải quay về kinh thành hai ba lần. Lần này là do nửa tháng trước, đích thân thái hậu Sở quốc đưa chiếu lệnh đến đây, Lăng Nhàn Vân dù không muốn rời khỏi Đào Nhạn Quân vẫn phải ngoan ngoãn quay về kinh thành. Lúc đi lưu luyến không rời, tới kinh thành rồi mới biết được sự tình gì cũng không có, chính là tỷ tỷ nhớ đệ đệ, muốn xem hắn trong khoảng thời gian này sống thế nào.

Lăng Nhàn Vân dở khóc dở cười ở Sở vương cung hai ngày, không chịu được nỗi khổ tương tư, liền muốn quay về đào nguyên cốc. Sở thái hậu đối với người bắt cóc đệ đệ không có nửa phần hảo cảm, gặp cũng không gặp, lại nghe nói Đào Nhạn Quân đôi mắt không tốt, chẳng những không thể chiếu cố đệ đệ, sinh hoạt hàng ngày của bản thân sợ là còn phải để đệ đệ săn sóc. Nàng yêu thương tội nghiệp đệ đệ không ai săn sóc, thế nào cũng không đồng ý để Lăng Nhàn Vân rời cung.

Lăng Nhàn Vân biện hộ có Thu Nhi, Đông Nhi hai nha hoàn ở, hằng ngày sinh hoạt không có gì đáng lo, nhưng Sở thái hậu lại phớt lờ hắn, nói rằng chỉ có hai cái tiểu nha đầu, làm sao có thể săn sóc được hai nam nhân. Lăng Nhàn Vân bất đắc dĩ đành phải giả bộ bệnh, suốt ngày lảm nhảm tên Đào Nhạn Quân. Sở thái hậu làm sao có thể bị loại tiểu kĩ này của hắn lừa gạt, chỉ là thấy Lăng Nhàn Vân sắp không chịu được, đành phải lên tiếng, đi về thì có thể, nhưng hạ nhân Lăng phủ đều phải đem theo, nếu không nàng sẽ mời Đào Nhạn Quân vào cung.

Để Đào Nhạn Quân tiến cung, Lăng Nhàn Vân cả nghĩ cũng không dám nghĩ, đành phải chấp nhận điều kiện của Sở thái hậu. Đem toàn bộ người Lăng phủ dẫn theo về, riêng Yến đại phu chính là xung phong nhận việc, nói cái gì Lăng đại nhân là bạn cố tri, nếu bệnh đột nhiên phát tác, sợ không người có thể cứu trị, dù sao sống chết cũng cố theo sát đến đây.

Đào Nhạn Quân nhìn thấy nhiều người, nghĩ đến sau này ngày càng không thể được thanh tĩnh, nhất thời phiền lòng, đâu rảnh quản thần tình ủy khuất thất vọng của Lăng Nhàn Vân, y nói thẳng: “Không muốn, tuyệt không muốn.” Đứa ngốc này, chẳng lẽ còn muốn y trước mặt nhiều người như vậy nói ra mấy lời sến súa sao, không thấy những người đó một bên đẩy xe, một bên đưa mắt chằm chằm nhìn bọn họ sao?

Lăng Nhàn Vân liền suy sụp hạ mắt, muốn nói gì, thân thể đột nhiên lại lung lay, ngồi phịch ở trên người Đào Nhạn Quân.

“Nhàn Vân?” Đào Nhạn Quân kinh hãi, liền đưa tay sờ trán Lăng Nhàn Vân, cảm thấy nóng phỏng tay, vội vàng hô: “Yến đại phu, mau đến nhìn một cái, hắn sao lại bị bệnh rồi?”

“Bị bệnh?” Yến đại phu đang ngồi trên xe thuốc được đẩy tới liền lắp bắp kinh hãi, vội chạy đến, Ôn tổng quản cũng theo sau.

“Không có việc gì, Nhạn Quân, ta tốt lắm…” Lăng Nhàn Vân miễn cưỡng đứng thẳng thân thể, cười lấy lòng với Đào Nhạn Quân, lại bị Đào Nhạn Quân trừng mắt nhìn trở lại, đem hắn đặt nằm trên chiếc ghế dưới cây đào.

Yến đại phu lấy tay bắt mạch, Ôn tổng quản ở một bên nghi hoặc nói: “Thế nào lại đột nhiên bị bệnh, dọc đường đi đều rất tốt mà…”

“Lăng đại nhân, ngươi khi nào thì cảm thấy không thoải mái?” Yến đại phu bắt mạch xong, bình tĩnh hỏi.

“Không có a…” Lăng Nhàn Vân vừa thấy khuôn mặt Đào Nhạn Quân đã bắt đầu u ám, vội vàng chiếp chiếp sửa lời nói: “Ngày hôm trước, gió có chút lớn, ta nghĩ một năm nay thân thể đã khá hơn nhiều, sẽ không bị bệnh, cho nên không lưu tâm…”

Lời còn chưa dứt, ba đạo ánh mắt trách giận đã ép tới làm hắn không dám ngẩng đầu lên.

“Ngươi hiện tại phát sốt.” Yến đại phu vứt một câu, đi sang lấy thảo dược hắn mang đến, chuẩn bị pha thuốc.

“Ôn tổng quản, ngươi đem những người mang đến an trí một tí đi, có thể dựng phòng ở, nhưng nhớ cách nhà tranh của ta xa một chút, ta không thích quá nhiều người.” Đào Nhạn Quân nói với Ôn tổng quản, sau đó mặt không đổi sắc đem Lăng Nhàn Vân ôm vào trong phòng trắng, đắp lên hai tầng mền cho hắn.

“Nhạn Quân…” Lăng Nhàn Vân đáng thương đem tay từ trong chăn chìa ra, giật nhẹ tay áo Đào Nhạn Quân.

“Ít làm bộ chút.” Đào Nhạn Quân đem tay hắn đẩy ra, tuy mặt không chút thay đổi, nhưng đáy mắt lại có vài phần uất giận.

“Nhạn Quân, ta sai rồi…”

Đào Nhạn Quân mắt lạnh trừng hắn, Lăng Nhàn Vân vội vàng bày ra thái độ thành khẩn nhận sai. Tuy rằng biết rõ hắn mỗi lần đều cúi đầu nhận sai, thế nhưng chết cũng không hối cải, Đào Nhạn Quân vẫn không kềm nổi phóng ngữ khí mềm nhũn.

“Ngươi không thoải mái vì sao không nói với Yến đại phu?”

Lăng Nhàn Vân đảo mắt, nói: “Nếu như ta nói, bọn họ sẽ rất lo lắng, không chừng lại nhốt ta ở đâu dưỡng bệnh. Ta mới không cần, ta muốn nhanh một chút trở về gặp ngươi, ta nhớ ngươi…”

Hắn vừa nói vừa một bên xem trộm Đào Nhạn Quân. Thấy đáy mắt y tức giận càng ngày càng ít, lá gan hắn không khỏi cũng lớn lên, bàn tay gian xảo lại sờ lên tay áo Đào Nhạn Quân, rồi hướng lên trên một chút. Đào Nhạn Quân thấy trên mặt hắn có một ít biến hồng, vẫn háo sắc chứ không sợ chết, lại tức giận tiếp, dứt khoát dùng mền đem hắn từ đầu đến chân bao lại, cho hắn không thể động đậy.

Lăng Nhàn Vân đích thực trung thực, không phải hắn nghĩ muốn trung thực, mà cái mền này làm sao có thể trói được tà tâm của hắn. Thật sự là bệnh tình đã trở nên trầm trọng, hắn nhờ vào chút sức lực mới cố gắng chống đỡ được hai ngày. Lúc này sức mạnh tương tư qua đi, hắn rốt cuộc không thể chống đỡ, mờ mịt bắt đầu ngủ.

Hắn ngủ một lần, lại ngủ đủ hai ngày. Đào Nhạn Quân tuy rằng giận hắn không biết giữ gìn thân thể của chính mình, thế nhưng thấy hắn bị bệnh, vẫn lo lắng, hai ngày hai đêm không nghỉ ngơi để săn sóc hắn. May mắn lúc này Yến đại phu cũng theo tới, y thuật cao minh, dùng dược thần hiệu, hai ngày sau Lăng Nhàn Vân bớt sốt, người cũng tỉnh táo lại.

Nửa đêm, khi Lăng Nhàn Vân mở to mắt, trước mắt một mảnh ánh sáng, do trong phòng bốn góc đều có ngọn nến, ánh nến chiếu căn phòng sáng trưng. Sau khi đến đào nguyên cốc, Lăng Nhàn Vân hàng đêm đều đốt nến. Những ngọn nến này đều là đặc chế, có kích thước của một cánh tay, một ngọn nến có thể chiếu sáng ba đêm. Đây là săn sóc cho đôi mắt của Đào Nhạn Quân, ban ngày y có thể thấy quang cảnh, buổi tối chính là một người mù. Mỗi khi nghĩ đến đây, Lăng Nhàn Vân đều yêu thương không thôi, cho nên không quan tâm Đào Nhạn Quân phản đối, hàng đêm ở trong phòng đốt nến, để Đào Nhạn Quân ban đêm tỉnh lại cũng sẽ không thấy trước mắt một mảnh đen kịt không thấy gì. Thế nhưng, vài ngày đầu đốt nến, bản thân hắn lại bị ánh nến chiếu ngủ không được. Liên tiếp qua hai tháng, hắn mới dần dần thích ứng.

Lúc này, hắn mới tỉnh lại, mở mắt, lập tức nhìn thấy được Đào Nhạn Quân khoác áo nằm bên cạnh, khí tức đều đều đang ngủ say, thế nhưng xung quanh đôi mắt lại bịt kín một vòng xanh đen nhàn nhạt. Lăng Nhàn Vân liền yêu thương, nghĩ Nhạn Quân nhất định là vì săn sóc mình cho nên không nghỉ ngơi tốt, nhịn không được liền vươn tay ra, nhẹ nhàng cởi áo cho Đào Nhạn Quân, tính toán giúp y ngủ thoải mái một chút.

Ba!

Đào Nhạn Quân vung tay lên, đập vào tay Lăng Nhàn Vân, trong miệng lẩm bẩm một câu: “Háo sắc mãi không đổi, đáng đánh!”

Lăng Nhàn Vân ôm lấy tay hơi giật mình ngây ngốc nhìn Đào Nhạn Quân, đã thấy y hai mắt nhắm nghiền, vẫn đang ngủ rất sâu, ánh sáng chiếu bên gò má y, ở trên da thịt nhấp nháy như ngọc sáng bóng. Lăng Nhàn Vân hơn nửa tháng không gặp Đào Nhạn Quân, sớm đã nhớ phát điên, lúc này đâu còn nhịn được, tuy biết hắn nhập mộng vẫn còn đề phòng, nhưng vẫn vươn tay, muốn ôm Đào Nhạn Quân vào trong lòng.

Ba! Lại bị đánh về. Đào Nhạn Quân vẫn không tỉnh, hiển nhiên động tác này đã thành phản xạ có điều kiện, ngày thường chắc đã luyện tập qua không ít.

Lăng Nhàn Vân chán nản, cúi đầu thấp giọng nói: “Đề phòng cũng thật kĩ, ôm cũng không được sao? Ta lại đâu có làm cái gì khác…”

Hắn lúc này vẫn cứ hư nhược, tỉnh một chốc, lại có chút buồn ngủ. Thế nhưng ôm không được Đào Nhạn Quân, trong lòng hắn trước sau không bỏ xuống được, kì kèo rất lâu rốt cuộc nghĩ ra phương pháp, hắn liền đắp mền lại rồi trườn tới gần Đào Nhạn Quân. Đào Nhạn Quân tự nhiên vẫn đưa tay đánh tới, nhưng đụng chạm tới cái mền mềm mại, đột nhiên quen thói dùng cả tay và chân đem mền ôm vào trong ngực.

Lăng Nhàn Vân nằm trong mền vui vẻ vô cùng. Hắn từ lâu đã phát hiện Đào Nhạn Quân sau khi ngủ, nếu ôm lấy mền liền không động đậy. Hắn ôm không được Đào Nhạn Quân, để Đào Nhạn Quân ôm hắn cũng được. Nguyện vọng nho nhỏ được thỏa mãn, Lăng Nhàn Vân lại một lần nữa yên tâm, ngủ rồi mà khóe miệng vẫn mỉm cười.

Qua rất lâu, Đào Nhạn Quân chậm rãi mở to mắt. Sau khi xác định Lăng Nhàn Vân ngủ say, mới nhè nhẹ ngẩng nửa người, ngưng mắt nhìn chăm chú hắn một chốc, trong mắt lộ ra nồng đậm hạnh phúc.

“Kỳ thực… Ta cũng rất nhớ ngươi…”

Ở bên tai Lăng Nhàn Vân nỉ non một câu, Đào Nhạn Quân nhẹ nhàng ấn một nụ hôn bên môi hắn. Nhớ thì nhớ, vẫn không thể dung túng cái tên được một tấc lại muốn một thước này… Bởi vì bọn họ phải ở chung đến bạc đầu giai lão. Chờ Lăng Nhàn Vân hết bệnh rồi, y cũng không ngại bồi hắn ở trên giường nghỉ ngơi cả ngày.

《 hoàn 》