Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 30: Biển tình gợn sóng




Ban ngày nơi đây núi non trùng điệp, hùng vĩ hiểm trở, non xanh nước biếc, mây mù vờn quanh, không hổ là nơi thắng địa. Ban đêm, lại hiện lên một phong cảnh hoàn toàn khác, khắp nơi là những dãy núi đen tuyền, sâu thăm thẳm.

Gió núi đêm rất lạnh, giống như những lưỡi dao, xuyên qua cả lớp áo khoác da chồn. Đi trên đường núi, thỉnh thoảng nghe tiếng gầm của thú hoang, thật khiến người ta kinh hồn khiếp vía.

Sắt Sắt cầm chặt trong tay chuôi đao Tân Nguyệt, chuẩn bị rút ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào. Tay kia cầm viên trân chân mà Phong Tường Nhi đưa, ánh sáng nhè nhẹ, chỉ đủ soi rõ một khoảng dưới chân mình, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ, dựa vào ánh sáng ấy, Sắt Sắt mới không bị rơi xuống vực.

Nàng đi trong núi khoảng một canh giờ, cảm thấy hình như mình đã ra khỏi địa giới Xuân Thuỷ Lầu, liền nghĩ nửa đêm đi dạo giữa núi rừng thế này, quả thực quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận rơi xuống vách núi, cho dù có khinh công, e rằng cũng khó lòng sống nổi.

Đang định tìm một nơi tạm trú, chờ trời sáng tiếp tục xuống núi, chợt thấy giữa rừng rậm vô biên, vang lên một tràng tiếng động, mùi máu tanh theo gió đêm âm thầm bay tới. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Sắt Sắt, hai tay và hai chân nàng, đều dần đông cứng lại.

Sắt Sắt sợ hãi quay đầu, trong bóng tối phía không xa, có hai đốm sáng xanh đang lấp lánh, thấp thoáng còn kèm theo cả tiếng hơi thở dốc.

Có dã thú!

Trong lòng Sắt Sắt vô cùng sợ hãi, tay khẽ động, Tân Nguyệt loan đao đã tuốt ra khỏi vỏ. Chính vào lúc này, hai đốm sáng xanh kia kéo theo một bóng đen to lớn nhảy bổ về phía nàng.

Trời tối quá, Sắt Sắt hoàn toàn không nhìn rõ là loài dã thú nào đang xông tới, chỉ có thể nghe tiếng gió đoán vị trí, nàng nhanh chóng xoay người tránh sang một bên, đồng thời vung loan đao lên, dường như đã đâm trúng vào chân trước của con vật. Con dã thú tấn công không trúng, còn bị loan đao của Sắt Sắt đả thương, nhất thời đại phát thú tính, điên cuồng rống lên, bóng đen mang theo hơi gió tanh nồng, lại một lần nữa xông về phía Sắt Sắt.

Sắt Sắt vung đao đón đỡ, dưới ánh trăng mờ, vật lộn với con dã thú mất mấy chục hiệp. Cuối cùng, dựa vào ánh trăng nhàn nhạt, nhìn rõ được cổ con vật, Sắt Sắt liền đâm thẳng vào đó. Con dã thú trúng đao ngã xuống, có điều, bộ móng điên cuồng vẫn cào một phát lên vai Sắt Sắt, khiến nàng không khỏi đau đớn rên lên.

Sắt Sắt xé vạt áo, băng bó tạm vết thương, lúc này mới nhìn rõ dưới ánh trăng con dã thú trước mắt là một con hổ lớn.

Sắt Sắt nhẹ lau mồ hôi lạnh trên trán, mới phát hiện, lúc vật lộn với hổ, viên trân châu thắp sáng trên người đã mất rồi. Tìm kiếm một hồi, vẫn không nhìn thấy đâu, Sắt Sắt liền thở dài bỏ cuộc, dù sao thì nàng cũng không định xuống núi trong đêm.

Đi đường núi đêm cộng thêm việc giết hổ đã khiến Sắt Sắt hao tổn rất nhiều thể lực, lúc này, nàng có phần yếu ớt. Trước mắt là cánh rừng đen thăm thẳm, Sắt Sắt tung mình nhảy lên cây, tìm một cành chạc ba thích hợp, liền nằm trên đó nghỉ ngơi. Kì thực phải ngủ qua đêm giữa rừng thế này, đối với một tiểu thư khuê các như nàng, chắc chắn là không quen. Huống hồ, nàng còn bị thương nhẹ. Thế nhưng, Sắt Sắt không hề cảm thấy xa lạ chút nào với cảm giác đó, như thể bản thân thường xuyên phải ngủ ngoài trời vậy. Nàng nằm trên cây cành lá rậm rạp, trên người đắp chiếc áo khoác mà Phong Tường Nhi cho, cũng có thể coi là thoải mái, gió trong rừng ít hơn nhiều so với trên vách núi, thân thể vì thế cũng không thấy lạnh chút nào.

Trước đó, nội công tâm pháp của Sắt Sắt đã luyện đến tầng thứ tư, lần trước trên biển đại chiến với Tây Môn Lâu, tổn thất mất một phần nội công, hiện giờ chỉ còn hơn ba thành. Lần này trở về Đông Hải, nàng cần phải chịu khó tập luyện nội công mới được.

Sắt Sắt nhắm chặt hai mắt, ngầm vận chân khí điều hoà hơi thở. Ước chừng khoảng một canh giờ, nàng mới mở mắt ra lần nữa. Xuyên qua cành lá rậm rạp, bầu trời phía trên rộng mênh mông, rải đầy những vì sao tựa như những mảnh vàng cốm, lấp lánh lộng lẫy đến vô cùng.

Ngắm nhìn bầu trời đẹp đẽ dường kia, Sắt Sắt bỗng thấy trong lòng tràn đầy hoan hỉ, phản ứng đầu tiên chính là muốn gọi Minh Xuân Thuỷ lại xem. Nhưng nàng lập tức ý thức được rằng, chàng không còn ở bên cạnh nàng nữa. Phút giây, nhìn lại lên những vì sao trên trời kia, trong lòng nàng dâng lên một nỗi thê lương vô bờ bến.

Từ nay về sau, trong cuộc đời này, chắc rằng tất cả cảnh đẹp đều sẽ trở nên vô vị, cho dù có ngàn mối tâm tình, cũng chẳng biết ngỏ cùng ai?

Cái gọi là chuyện cũ đã qua, thì cứ xem như một giấc yên hoa xuân mộng là xong vậy.

Sắt Sắt ngước nhìn trời sao, ngửi mùi hoa dại ngan ngát trong rừng, rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Minh Xuân Thuỷ đột nhiên tỉnh dậy, chàng không hề mơ thấy ác mộng, nhưng không biết vì sao lại bừng tỉnh giữa giấc ngủ sâu. Sau khi tỉnh, mới phát hiện ra thứ mà chàng đang ôm trong lòng, không phải là nàng mà chỉ là một chiếc gối.

Trong lòng chàng dự cảm không lành lập tức cuộn lên, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, chàng liền nhanh chóng khoác áo xuống giường, tìm khắp trong ngoài nhà một lượt, nhưng không thấy bóng dáng áo xanh của Sắt Sắt đâu cả.

Lúc này Vân Khinh Cuồng cũng vừa hay đến bẩm báo: “Lầu chủ, thuộc hạ có tin tức của phu nhân. Vừa rồi phu nhân ra khỏi sơn cốc, thuộc hạ đã phái người đi tìm rồi.”

Trong mắt Minh Xuân Thuỷ vốn phủ một màn sương, nghe thấy thế liền sáng rực lên, rảo bước ra ngoài, đến cả áo ngoài cũng không kịp mặc.

Một thị nữ vội chạy đi lấy chiếc áo khoác dày, nhưng chỉ thấy từ xa bóng Minh Xuân Thuỷ đã vội vã rời đi. Vân Khinh Cuồng khẽ thở dài một tiếng, đón lấy áo khoác rồi nhanh chóng đuổi theo.

Viên trân châu mà Phong Tường Nhi cho Sắt Sắt, có tẩm một thứ mùi hương đặc biệt. Một con chuột bạch nhỏ chui từ trong tay áo Phong Tường Nhi ra, cứ theo mùi hương trong không khí, men theo đường núi bò về phía trước. Một đám thị vệ cầm đuốc nhựa thông, theo sau con chuột bạch tiến lên. Bọn họ tìm đến sườn núi, thì trông thấy một con hổ lớn bị giết chết, nằm phủ phục ở đó.

Đám người thở hắt ra, Minh Xuân Thuỷ và Vân Khinh Cuồng cũng vừa hay đi đến.

Ánh mắt Minh Xuân Thuỷ sắc bén, lạnh lùng hỏi: “Người đâu?”

Con chuột bạch không tiếp tục bò lên phía trước nữa, mà chui xuống dưới vuốt hổ, kêu lên chít chít.

Minh Xuân Thuỷ giơ tay một cái, nhấc móng hổ qua một bên, dưới đó là một viên trân châu toả ra ánh sáng dìu dịu. Lập tức có người của Xuân Thuỷ Lầu tiến lên nhặt viên trân châu đó, đưa vào tay hắn. Minh Xuân Thuỷ vê hạt trân châu, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.

Trên viên trân châu có dính vết máu, chàng ngồi xuống, nhìn thấy trên móng hổ, dính đầy máu tươi. Máu chảy ra trên mình hổ chưa hề chảy đến chỗ này, có thể thấy, đây là máu của người đã đánh nhau với nó.

Sắt Sắt!

Trân châu đã tìm thấy, nhưng lại mất dấu vết của người.

Minh Xuân Thuỷ giơ chưởng vỗ một cái, thân cây to bằng vòng ôm liền kêu răng rắc đổ xuống, bụi đất bay mù. Trái tim chàng cũng như sắp nổ tung, đau đớn như bị vò nát, từng chút từng chút một, nỗi đau ấy lan ra toàn thân, tứ chi ngũ tạng, không chỗ nào không đau đớn.

Chàng nhìn quanh bốn phía, thấy địa hình bốn bề đều cực kì cheo leo, nếu đã bị thương, nàng tuyệt đối sẽ không xuống núi giữa đêm khuya. Nhìn thấy khoảnh rừng không xa phía trước mặt, chàng liền lạnh lùng ra lệnh: “Đến khoảnh rừng kia xem xem.”

Đám người nhanh chóng tách ra, cẩn thận từng bước tiến vào trong rừng tìm kiếm.

Khoảng rừng lớn bị ánh đuốc chiếu sáng, rất nhanh sau đó ánh mắt Minh Xuân Thuỷ cứ nhìn chằm chằm như bị dán chặt vào một cái cây.

Giang Sắt Sắt đang cuộn tròn trên cây ngủ ngon lành, trên người đắp chiếc áo khoác da chồn của Phong Tường Nhi. Động tĩnh bốn bề bất chợt khiến nàng tỉnh giấc, mở mắt ra, chỉ thấy một màu đen kịt. Bỗng nàng nhớ lại mình đang ở trong khoảnh rừng u ám, liền cựa mình, ngồi dậy trên cành cây.

Trong bóng tối, tiếng nói vừa nãy hình như đã biến mất, trong rừng im lặng đến kì lạ.

Sắt Sắt cảm thấy có phần kì quái, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, trên trời tối đen như mực, những trăng, sao tuyệt đẹp trước khi ngủ đã không còn thấy đâu.

Trời chuyển âm u nhanh vậy sao?

Nàng khẽ cau mày, nếu mưa trên núi thì hỏng bét, nàng liền nhảy từ trên cây xuống, quyết định tiếp tục xuống núi.

Trong rừng, ánh đuốc chiếu sáng như ban ngày, mọi người nín thở nhìn Sắt Sắt, nhưng lại thấy nàng hình như hoàn toàn không hề trông thấy bọn họ. Phong Tường Nhi bỗng thấy trong lòng chùng xuống, khoảng tháng tám, tháng chín chính là lúc chướng khí Hoàng Mao thịnh nhất, thế mà nàng lại quên không đưa cho Sắt Sắt một viên thuốc giải chướng độc. Xem ra, chướng độc xâm nhập vào cơ thể, đã khiến Lầu chủ phu nhân tạm thời mù mắt rồi.

Sắt Sắt lần mò đi vài bước, bỗng thấy có gì đó vô cùng quái lạ, sao trước mắt lại tối thế? Không thể cứ mò mẫm xuống núi thế này được. Hơn nữa, nàng cảm thấy không khí xung quanh có phần kì dị.

Nàng bỗng dừng bước, chỉ thấy bàn tay sờ phải một vật.

Rắn chắc, dịu dàng, lại mang theo nhịp tim thình thịch.

Đây là ngực của một người, rồi mùi hương thanh trúc nhè nhẹ xông lên cánh mũi, Sắt Sắt ngẩn ra, vội vàng lùi về phía sau, nhưng bàn tay nàng đã bị bàn tay to lớn như gọng kìm kia nắm chặt.

Minh Xuân Thuỷ đứng sừng sững giữa rừng, áo trắng tung bay theo gió, phong tư nhàn nhã, nhẹ tựa gió mây, chỉ có điều tấm thân dưới tà áo trắng căng tựa dây đàn, đôi mắt đen đằng sau mặt nạ phủ một màn sương mỏng.

Ánh mắt chàng khoá chặt lấy Sắt Sắt, nhìn nàng nhảy từ trên cây xuống, nhìn đôi lông mày dài của nàng khẽ nhíu lại, nhìn nàng cẩn thận từng bước mò mẫm tiến lên.

Chàng không nói một lời, cứ lặng lẽ nhìn nàng như thế, ánh mắt như hồ nước đóng băng, không một gợn sóng, đôi môi mỏng bặm chặt lại thành một đường. Mãi đến khi Sắt Sắt từng bước từng bước cẩn thận dò dẫm đi đến trước mặt chàng, mãi đến khi tay nàng, chẳng may chạm lên ngực chàng, chàng mới đột nhiên giơ tay ra, nắm lấy cổ tay Sắt Sắt, ôm chặt nàng vào lòng.

Toàn thân Sắt Sắt cứng đờ dựa trước ngực chàng, mùi hương thanh trúc thoang thoảng, Sắt Sắt liền biết ngay người trước mặt là ai. Tim nàng bỗng thắt lại, sao lại bị chàng đuổi kịp rồi? Thế nhưng, chàng nhìn thấy nàng, mà sao nàng lại chẳng hề trông thấy chàng?

Bóng đen như đổ mực, dày đặc, thăm thẳm, khiến nàng gần như nghẹt thở.

Chẳng lẽ, nàng mù rồi? Sao có thể như thế được? Nàng ngẩng đầu, chớp mắt, tìm kiếm khuôn mặt chàng trong bóng đêm. Thế nhưng, nàng chẳng nhìn thấy gì cả.

Minh Xuân Thuỷ nhìn đôi mắt đen của Sắt Sắt, đôi mắt đã từng trong như làn nước, rạng rỡ tươi vui, lúc này mặc dù vẫn đẹp đẽ trong trẻo, nhưng lại trầm tĩnh như hai tấm kính, không chút phản xạ ánh sáng của những bó đuốc, sâu trong ánh mắt, là sự mịt mờ và trống rỗng đến vô tận.

Mặc dù vừa rồi chàng đã nghi ngờ, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, trong lòng chàng vô cùng chấn động, chẳng khác gì như bị sét đánh.

Chàng giơ tay lên, ngón tay thuôn dài vẫy qua hàng mi dài của nàng, đầu ngón tay không kìm được run khẽ.

Nàng không nhìn thấy chàng rồi!

Giống như mồi lửa châm vào thuốc nổ, mọi sự bình tĩnh và trầm ổn hoàn toàn sụp đổ, chàng giơ tay, ôm lấy nàng thật chặt, chặt đến nỗi, dường như muốn nghiền nát nàng trong vòng tay mạnh mẽ của mình.

Vân Khinh Cuồng cắm một bó đuốc xuống đất, vẫy tay ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra khỏi rừng. Phút chốc, trong rừng chỉ còn lại hai người Minh Xuân Thuỷ và Sắt Sắt đang ôm nhau thật chặt.

“Sao nàng lại muốn bỏ đi? Tại sao lại muốn rời bỏ ta mà đi chứ? Vì sao?” Giọng nói khe khẽ của Minh Xuân Thuỷ truyền xuống từ trên đỉnh đầu Sắt Sắt, run rẩy mang theo hơi thở không điều hoà.

Sự run rẩy đó hình như là nghẹn ngào, Sắt Sắt hoàn toàn chìm trong kinh ngạc. Trong khoảnh khắc, nàng cảm nhận được tấm chân tình của chàng. Thế nhưng, nhớ đến người con gái được chàng bế về, chàng đối với cô ta, chắc cũng không hề giả dối. Tấm chân tình của chàng, cũng nhiều thật!

“Minh Lầu chủ, huynh đến, là muốn tiễn ta đi phải không?” Sắt Sắt không giằng ra được khỏi vòng ôm của chàng, liền lạnh lùng nói. Dung nhan tươi đẹp dưới sự phản chiếu của ánh lửa, lộ ra vẻ xa lạ lạnh nhạt, “Huynh nhìn ta xem, hình như ta đã mù rồi, Lầu chủ không đến, mình ta thực không ra khỏi Miên Vân Sơn này được!”

Nghe nàng xưng hô xa lạ, nói chuyện một cách lạnh nhạt như thế, chàng dần dần nới lỏng vòng tay, nâng cằm nàng lên, nhìn nụ cười lạnh lùng bên khoé môi nàng, trái tim chàng từng cơn đau nhói.

Hôm đó ra đi quá vội vã, chàng không kịp gửi lời nhắn lại, khiến nàng ở trên Hắc Sơn đợi chàng, lại bao ngày không trở về, chàng biết hẳn nàng đã quá thất vọng về chàng. Giờ chàng lại đưa về một người con gái khác, nàng sao có thể không oán trách chàng đây?

Chàng khẽ thở dài một tiếng, nhìn nàng không biết làm sao cho phải. Sâu trong đáy mắt, rõ ràng vẫn chứa chan tình ý không thể xoá mờ, cắt cũng không đứt, chải vẫn rối bời. Ánh mắt như thế, rõ ràng là vừa hận vừa sầu, vừa yêu vừa thương, là ánh mắt đau khổ vì tình.

“Nàng là vợ của Minh Xuân Thuỷ ta, đời này kiếp này chỉ được ở bên cạnh ta, ta sẽ không cho nàng đi đâu hết!” Minh Xuân Thuỷ bá đạo tuyên bố, từng chữ nói ra đều rất hùng hồn như chém đinh chặt sắt.

“Là vợ của huynh sao?” Sắt Sắt cười nhạt, “Ta nhớ là, chúng ta vẫn chưa bái Thần núi Hắc Sơn, nghe nói đối với Côn Luân Nô các người, điều đó giống như lễ bái đường của người Hán chúng ta vậy. Nếu chưa bái đường, thì ta và huynh vẫn chưa thể coi là vợ chồng.”

Trong lòng Minh Xuân Thuỷ nhói đau, chàng dịu giọng nói: “Sắt Sắt, xin lỗi, ta khiến nàng phải chịu ấm ức rồi. Ngày mai chúng ta sẽ đi bái Hắc Sơn!”

Sắt Sắt đột nhiên lùi lại, lạnh lùng nói: “Bái Hắc Sơn, với ai? Với ta sao? Vậy thì xin lỗi, ta đã quyết định không lấy huynh nữa rồi. Ta thấy, hay là huynh đi bái Hắc Sơn với ý trung nhân của mình đi!”

Lẽ nào chàng tưởng nàng vẫn bằng lòng lấy chàng sao? Nàng lạnh lùng ngước mắt, cho dù không nhìn thấy chàng, thì nàng vẫn không muốn kém hơn về khí thế.

Sự lạnh nhạt và xa cách của nàng, sự phóng khoáng và ngạo mạn của nàng, khiến Minh Xuân Thuỷ bỗng chốc như phát điên. Đối với chàng nàng giống như một làn gió, lúc nào cũng có thể bay đi mất, khiến chàng bất luận thế nào cũng không níu giữ được. Chàng nghi ngờ, chàng hoàn toàn chưa hề có được trái tim nàng. Nếu không, sao nàng lại có thể rời xa chàng một cách thoải mái đến thế?

Đôi mắt đen của chàng nhíu lại, đau đớn lên tiếng: “Sắt Sắt, nàng cho rằng Minh Xuân Thuỷ ta là loại người thế sao? Nàng cho rằng ân ái những ngày qua của chúng ta đều là giả sao?”

Sắt Sắt im lặng đứng đó, nghe lời chất vấn của chàng, nhớ đến sự dịu dàng, chiều chuộng của chàng, trong lòng chợt run lên. Có điều, sắc mặt nàng vẫn cực kỳ lạnh lẽo. Cho dù là thật chăng nữa, nàng còn có thể ở lại đây không? Giữa hai người bọn họ, còn cách nhau một ý trung nhân đang bị trọng thương của chàng.

“Giang Sắt Sắt, mắt nàng mù rồi, chẳng lẽ tim nàng cũng mù nốt sao?” Thấy nàng mãi không trả lời, chàng lạnh lùng hỏi: “Hay là, từ trước đến nay, tình cảm của nàng đối với ta đều là giả?”

Chàng đưa về một người con gái, lại còn ở đó mà nghi ngờ tình cảm của nàng? Nếu là giả, liệu nàng có đem cả thể xác và trái tim giao hết cho chàng? Chàng tưởng nàng là loại đàn bà dễ dãi hay sao?

Sắt Sắt cao ngạo thấy mình như bị khinh rẻ, nàng liền giống như con nhím, lập tức xù hết gai nhọn trên người, bĩu môi cười nhạt đáp: “Ta từ lâu đã lấy người khác rồi, huynh cũng đâu phải không biết. Ta cũng chẳng phải hoàng hoa khuê nữ gì, chẳng qua là ngủ vài đêm, có gì to tát đâu chứ. Huynh còn thực sự tưởng rằng ta yêu huynh sâu sắc lắm sao?”

Lời nói của nàng khiến chàng nheo mắt lại đầy bí hiểm, để rời xa chàng, đến cả những lời khinh rẻ chính mình như thế mà nàng cũng có thể nói ra được sao?

“Vậy sao, vậy ý nàng là, nàng và Tuyền Vương cũng từng quấn quýt đến khắc cốt ghi xương như thế, phải không?” Minh Xuân Thuỷ nghiến răng hằn học hỏi.

“Đúng thế! Minh Xuân Thuỷ, đã biết vậy rồi, huynh nên thả ta đi thôi chứ!”

“Nếu ta nói không thì sao? Ta cứ muốn giữ nàng lại đấy, mãi mãi không thả nàng đi đâu!” Tiếng nói của Minh Xuân Thuỷ từ từ vọng lại trong màn đêm, mang theo quyết tâm không chịu từ bỏ.

Trước mắt một màu tối tăm, Sắt Sắt không trông thấy Minh Xuân Thuỷ, nhưng lại có thể cảm nhận được khí chất lạnh lùng toát ra từ trên người chàng, rất hiển nhiên, chàng đang tức giận. Từ khi quen biết đến nay, nàng chưa từng thấy Minh Xuân Thuỷ tức giận như thế. Mặc dù, nàng hiểu, thân là Lầu chủ của Xuân Thuỷ Lầu, chàng tất phải thân trải trăm trận, tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo. Thế nhưng, trước mặt nàng, chàng mãi mãi là một người nhàn nhã, cởi mở, hài hước, thuần khiết trong sáng như một đám mây.

Thế mà, đêm nay, cuối cùng chàng đã tức giận thật rồi!

Hơi thở của chàng theo gió phả vào người nàng, sắc bén, bá đạo, giận dữ.

Sắt Sắt cười thê lương, giơ tay, sờ vào cán đao trên eo, từng chút, từng chút một, khẽ rút đao ra.

Minh Xuân Thuỷ nhìn thấy hành động của nàng, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nói: “Giang Sắt Sắt, nàng định làm gì?”

Tân Nguyệt loan đao dưới ánh lửa, loé lên từng đạo hàn quang, làm ánh lên cặp mắt trong trẻo của Sắt Sắt.

Sắt Sắt nheo mắt cười, lạnh lùng nói: “Minh Lầu chủ, đêm nay ta nhất định phải đi, xin huynh tha cho ta, nếu không, chúng ta chỉ có thể nói chuyện bằng đao kiếm.”

“Ha ha ha!” Trong bóng tối, tiếng cười của Minh Xuân Thuỷ truyền đến, trong sự cuồng ngạo chứa đầy nỗi đau đớn và tự trào.

“Được! Được! Giang Sắt Sắt, nếu nàng đã muốn đi đến thế, thì nàng liệu mà tự lo lấy thân.” Chàng vừa tức vừa hận, cười lạnh mấy tiếng, liền nghe thấy tiếng bước chân chàng mỗi lúc một xa.

Chàng bỏ đi rồi sao?

Hồi lâu, Sắt Sắt vẫn đứng ngẩn ra ở đó, nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Yên lặng, đêm yên lặng quá! Không có lấy một tiếng động.

Cuối cùng Sắt Sắt thở hắt ra, trong tim nàng ngoài cay đắng vẫn chỉ toàn là cay đắng.

Chàng bỏ đi rồi! Đi đi!

Đem tất cả hơi ấm, tất cả ràng buộc, tất cả tình ý đi hết đi, đem sự cứng rắn, cô đơn, lạnh lùng và ngạo mạn trả hết lại cho nàng.

Lặng yên trong phút chốc, Sắt Sắt nắm chặt loan đao, dò dẫm từ từ đi về phía trước.

Một bước, hai bước, người mù muốn đi đường núi, khó khăn biết chừng nào. Bóng tối bốn bề khiến nàng cực kì lo lắng, sao đôi mắt lại vô duyên vô cớ bị mù thế này? Chàng đúng là ác thật, lại không để Vân Khinh Cuồng chữa mắt cho nàng. Phải rồi, Vân Khinh Cuồng chắc vẫn còn ở lại Xuân Thuỷ Lầu chữa trị cho ý trung nhân của chàng! Sao có thể lo đến nàng được!

Nàng cười nhạt, tiếp tục khua loan đao tiến lên. Vừa không cẩn thận, chân liền vướng phải cái gì, ngã nghiêng ra đằng trước. Sắt Sắt ngầm vận nội công, thân hình nghiêng lại đằng sau, nhanh chóng giữ được thăng bằng. Có điều, lưng lại bất ngờ đập vào thân cây khác, cơn đau ập đến, nàng ngã xuống đất như một con búp bê hỏng.

Một trận gió thổi đến bên tai, Sắt Sắt kinh ngạc, vung loan đao trong tay chém về phía hư không. Một chiêu vô ích, cổ tay bỗng bị tóm lại, loan đao đã rời ra, rơi vào tay kẻ khác.

Bốn bề tĩnh lặng như tờ, Sắt Sắt cảm thấy khí thế lạnh lùng trước mặt. Chẳng cần phải đoán, nàng cũng biết Minh Xuân Thuỷ đã quay lại rồi.

Chỉ một chiêu, chàng đã đoạt mất loan đao của nàng.

Minh Lầu chủ Minh Xuân Thuỷ vô địch thiên hạ, cho dù nàng chưa mù, cũng không phải là đối thủ của chàng.

Minh Xuân Thuỷ lặng lẽ đứng trước mặt Sắt Sắt: “Giang Sắt Sắt, nàng muốn thắng được ta ư, vẫn còn kém xa lắm!”

Tiếng nói của chàng, từ trong bóng đêm văng vẳng truyền tới, nghe như tiếng ma quỷ.

Sắt Sắt cười nhạt, bất luận thi thố cái gì, nàng cũng đều không phải là đối thủ của chàng!

Bàn tay to lớn của chàng giữ chặt lấy eo thon của nàng, ôm lấy toàn thân nàng. Chàng ép nàng dựa vào thân cây, cúi người xuống, đem theo chiếc hôn nồng cháy, chứa đựng cơn giận của chàng, chứa đựng tình yêu của chàng, tựa như trừng phạt nàng, hôn nàng mãnh liệt, bá đạo, và điên cuồng.

Nàng vừa tức vừa hận, há miệng cắn vào môi chàng, chàng chẳng coi vào đâu, vẫn tiếp tục quấn quýt bên nàng. Môi và lưỡi trộn lẫn vị máu tanh.

Không biết qua bao lâu, chàng mới chịu buông nàng ra, khẽ nói bên tai nàng: “Giang Sắt Sắt, cả đời này, nàng đừng hòng trốn thoát khỏi ta.”

Từng câu từng chữ, như đang tuyên án.

Từng tiếng từng từ, tựa như ma chướng.

Bên eo bỗng nhiên tê dại, nàng bị chàng điểm huyệt, thân thể mềm nhũn ngã vào vòng tay chàng. Bên tai từng trận gió vù vù thổi qua, nàng cảm thấy chàng ôm lấy nàng, tung bay giữa núi rừng. Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, chàng đã điểm vào huyệt ngủ của nàng.