Đào Sắc Hãm Tỉnh

Chương 7






Editor: Lệ Cung Chủ

Phỉ Thúy xem kỹ bản đồ trên thai án, dùng ma pháp kiểm tra đo lường điểm đứng của các phòng vệ, cân nhắc lộ tuyến mỗi một loại ma quân có thể tiến công.

Ma giới luôn luôn cùng thiên giới tường an vô sự, ngày gần đây ma vương Lộ Tây Hoa đột nhiên dẫn binh tấn công thiên giới, kim sắc chiến thần Địch Tư, chủ soái của Ốc Nhĩ Nặc cũng tham chiến, tuy rằng y chưa từng thấy qua Địch Tư, nhưng vốn nghe mỹ nhân tóc vàng này có ma lực gần với ma vương và vô cùng thông minh kiêu ngạo.

Thiên giới không có võ tường thiên tựa như chiến sĩ không có phối kiếm, lực công kích cùng lực phòng thủ đều vô cùng suy yếu, ma vương chính là nhìn đúng điểm này mới dám đối thiên giới hạ thủ.

Y tuy rằng chế định một loạt tăng cường phòng vệ cùng phương sách tác chiến, nhưng có thể ngăn cản được trăm vạn ma quân của ma vương hay không thì vẫn là điều không đoán được.

Toàn thân mệt mỏi ngã vào trên ghế nằm, nhắm mắt lại, các loại việc quân cơ chiến lược ở trước mắt không ngừng bay múa.

Trận chiến này tránh cũng không thể tránh, những gì y bây giờ có thể làm cũng chỉ có nhiêu đó, còn lại phải chờ sau khi chiến sự khai chiến mới trù tính tiếp.

Mệt mỏi quá!! Đêm nay rất muốn thấy hắn!!

Tâm động không bằng hành động, trong nháy mắt, y đã đứng ở ngoài phòng ngủ của U Hỏa.

“Đại vương ~~~~~~” Từ trong buồng truyền đến một tiếng rên rỉ hờn dỗi.

Tâm hung hăng bị đâm thương.

Phỉ Thúy dùng sức đạp một cái, đại môn yếu ớt bị y đạp thành hai nửa.

Một màn hèn mọn bỉ ổi khó coi ánh vào tầm mắt.

U Hỏa cùng một nữ tử mỹ mạo xiêm y không chỉnh tề ngã trên giường.

Hai người đang làm việc trên giường bị người khác đột nhiên xông vào hù dọa, một lát sau, nàng kia lấy lại tinh thần, thần khí đối Phỉ Thúy nói: “Ngươi là ai a, thế nhưng tự tiện xông vào phòng ngủ của Đại vương, còn không mau cút đi đi ra ngoài.”

“Ngươi có cái gì muốn giải thích không?” Ngữ điệu của Phỉ Thúy bình thản, nhưng trong bích mâu lại hừng hực lửa giận.

U Hỏa đẩy mỹ nữ trên người ra, ánh mắt lóe lên nói: “Có, có cái gì hảo giải thích chứ, gặp dịp thì chơi thôi! Tựa như ta với ngươi.”

Lại một thanh kiếm đâm vào tim đau đớn.

“Uy, ta nói ngươi a, cũng dám tới quấy rầy tốt sự của ta cùng Đại vương, còn không mau cút ra ngoài cho ta.” Mỹ nữ xoay thắt lưng bày mông đi đến trước mặt Phỉ Thúy, hai tay chống thắt lưng rất thần khí.”Uy, ta nói ngươi điếc à, còn không… A…”

Mỹ nữ nói chưa hết, liền bị Phỉ Thúy túm tóc, một phen ném ra ngoài cửa, đập vào đại trụ ngoài cửa, chết ngất đi.

“Vì sao làm như vậy?”

“Ta đã nói rồi, gặp dịp thì chơi, ta với ngươi cũng chỉ là tìm kiếm khoái cảm từ trên người đối phương. Ngươi không có tư cách yêu cầu ta phải thủ thân như ngọc vì ngươi.”

U Hỏa lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy trước mắt thân ảnh chợt lóe, trong chớp mắt hắn đã bị Phỉ Thúy áp chế ở trên giường.

Trên mặt ngọc tựa như hoa không có nụ cười ôn hòa bình thường, thay vào đó chính là vẻ giận dữ cùng thất vọng đau khổ.

Ngọc thủ giơ lên, tát U Hỏa ba cái tàn nhẫn, trực tiếp đánh cho U Hỏa đầu choáng váng não căng.

Giây tiếp theo giây trừng phạt là nụ hôn mãnh liệt trên làn da mềm mại, ngọc thủ không chút nào ôn nhu vuốt ve toàn thân U Hỏa.

“Ngươi... Dừng... Tay…” Hai gò má bị đánh sưng đỏ, U Hỏa mồm miệng mơ hồ phản kháng nói.

Chết tiệt, sớm biết như thế thì đã không mạnh miệng phô trương, trực tiếp nói cho y biết là nữ nhân kia tự mình chạy đến trong phòng hắn a dua thì đã tốt rồi, lần này thảm, mông không bị nở hoa cũng khó.

Lúc U Hỏa cam chịu nhắm hai mắt lại, gió bão tàn sát bừa bãi ở trên người hắn chợt đình chỉ, trên mặt cảm thấy một trận ẩm ướt.

Trời mưa sao? Nhưng nơi này là trong phòng a!!

Mở mắt ra, trước mắt một bức tranh lê hoa đái vũ (*) làm người ta tan nát cõi lòng. (* mưa trên hoa lê: thường dùng so sánh cho mỹ nhân khóc)

Nước mắt trong suốt tựa tuyết không ngừng từ trong con ngươi xanh biếc rơi xuống, từng giọt, từng giọt đánh vào trong đáy tim hắn.

Phỉ Thúy cúi đầu ở trên môi U Hỏa hôn xuống như chuồn chuồn lướt nước (hời hợt).

U Hỏa còn chưa kịp đáp lại, y đã vụt biến mất trước mắt hắn.

Đại thủ muốn lau lệ cho y cứng ngắt đứng giữa không trung, đầu ngón tay lưu lại một giọt tàn lệ.

Y khóc…

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy y khóc, còn tưởng rằng y là người kiên cường tuyệt sẽ không bị bất cứ chuyện gì vật ngã, nhưng y lại... Khóc…

Lần đầu thắng lợi, U Hỏa trong lòng không vui sướng, chỉ có tràn đầy đau lòng.

Lệ của y thật nóng…

****

Lau đi nước mắt trên mặt, giấu đi yếu ớt, Phỉ Thúy cất bước đi hướng Thiên Cung điện.

Ở cửa đại điện liền nhìn thấy Tử Tinh vội vàng chạy tới, hoang mang rối loạn ngó ngó giữ chặt y nói: “Tiểu Thúy nhanh lên đi, lão sư muốn gặp ngươi!”

Rốt cục đến rồi sao?

“Đi mau a! Ngươi còn đang chờ cái gì vậy?!” Tử Tinh gấp đến độ ứa ra mồ hôi.

Phỉ Thúy cười sờ sờ đầu của nó nói: “Về sau ta không ở đây, ngươi hảo hảo chiếu cố chính mình, không thể trẻ con như vậy nữa, biết chưa?”

“Ngươi đang nói cái gì a! Nếu không đi thật sự không còn kịp nữa!” Tử Tinh lôi kéo tay y liều mạng ngược hướng Thiên Cung điện, nhưng Phỉ Thúy lại vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, ánh mắt phiêu về phía trước: “Lão sư!”

Trạm Thiên mặt không biểu tình đứng ở trước mặt bọn họ, lạnh nhạt nói: “Đi theo ta.”

“Tiểu Thúy đừng đi!” Tử Tinh gắt gao nắm lấy Phỉ Thúy.

Phỉ Thúy cười lắc đầu, khẽ hôn lên trán Tử Tinh, buông tay nó ra, đi theo phía sau Trạm Thiên, bước hướng Tội Chi điện.

Trong Tội Chi điện

Đây là thần điện lần đầu tiên Phỉ Thúy bước vào vì thẩm lí và phán quyết chính mình.

Đứng ở nơi mà Lam Lưu, Kim Ly từng đứng, Phỉ Thúy mặt không sợ hãi hướng chúng trưởng lão phụ trách thẩm lí và phán quyết.

Một trưởng lão mặt thật dài cao cao gầy gầy đứng ra, lớn tiếng khiển trách hỏi “Trí tuệ thiên Phỉ Thúy, ngươi có biết tội của ngươi không?.”

“Thứ cho ta không biết, ta có tội gì?”

“Ngươi một mình đem nguyên thần lam sơ đưa vào luân hồi, sửa đổi quyết nghị cao nhất của Tội Chi điện, có phải có loại sự tình này hay không?.”

“Đúng vậy!” Phỉ Thúy thản nhiên thừa nhận “Ta đem lam sơ đưa vào luân hồi, nhưng ta cũng không có sửa đổi quyết nghị, ngày đó lão sư đem nguyên thần Lam Lưu giao cho ta chỉ nói với ta hủy diệt hắn, nhưng ông cũng không có quy định phương thức hủy diệt, ta che lại sức mạnh của Lam Lưu, đưa hắn nhập luân hồi, chư vị hẳn là rất rõ ràng, luân hồi chuyện trước kia sẽ quên hết, Lam Lưu đã hoàn toàn tiêu thất, ta cũng không cho là ta làm sai.”

Nghe xong biện giải của y, chúng trưởng lão đều thì thầm với nhau, sau một lúc lâu, bọn họ rốt cục có kết luận.

Một trưởng lão phì phì thay thế mọi người nói: “Theo chúng trưởng lão thương nghị, nhất trí đồng ý, hạng khống tội này không thành lập! Thẩm lí và phán quyết hạng tội tiếp theo.”

Lại là trưởng lão gầy kia, lão nói: ” Hạng khống tội thứ hai, ngươi cùng ngoại tộc yêu nhau, là thật hay không.”

“Đúng vậy! Là sự thật!”

“Ngươi có điều gì muốn biện giải không?”

“Không có!” Y yêu là chuyện thực, nhưng đây không phải là tội, tuyệt đối không phải!!

“Thân là trí tuệ thiên, ngươi hẳn rất rõ ràng, cùng ngoại tộc yêu nhau là loại trọng tội như thế nào! Tại sao còn làm như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả?”

Nghĩ tới! Kết cục hôm nay một khắc y cũng đã dự liệu được, nhưng y vẫn nghĩa vô phản cố đem tim mình, tình cảm của mình giao cho hắn, đây là lựa chọn của y, cho nên y dứt khoát!!

“Người kia là ai? Ở nơi nào?”

Phỉ Thúy ngẩng đầu, đưa tay đặt trước ngực, cười nói: “Người đó ở trong này!”

Trưởng lão gầy giận dữ, trách mắng: “Trí tuệ thiên! Ta biết ngươi thông minh bất phàm, nhưng đừng đem tài trí thông minh của ngươi dùng ở trong này, nơi này không chấp nhận được ngươi làm càn, nói thực đi, nàng rốt cuộc là ai?”

Người đó là ai rất quan trọng sao? Y chỉ biết người đó là người mà y yêu thương, thế là đủ rồi.

Phỉ Thúy lặng im khiến cho trưởng lão gầy giận càng thêm giận “Được rồi! Ngươi nếu không nói, đừng trách chúng ta đối với ngươi không khách khí, kết cục của Lam Lưu ngươi cũng thấy đấy, chỉ cần ngươi nói ra, giống như Kim Ly, chỉ cần ngươi có tâm hối cải, chúng ta sẽ ân xá.”

Hừ! Phỉ Thúy ở trong lòng cười lạnh.

Lam Lưu đã bị trừng phạt, Kim Ly làm sao không phải, nàng vĩnh viễn đều phải sống ở trong cảm giác hối hận tự tay giết chết người yêu mình, tâm trừng phạt mới là nghiêm khắc đáng sợ nhất. Y tuyệt đối sẽ không làm chuyện mình phải hối hận!

“Ngươi thật sự không sợ chết!”

Nắm chặt ngọc thủ, thạch anh đỏ trong lòng bàn tay truyền cho y dũng khí vô cùng, ngạo nghễ coi thường hết thảy quy phạm, kiên định nói: “Yêu! Giúp ta vì người đó mà dũng cảm!”

“Hảo! Ngươi dứt khoát chấp mê, đừng trách chúng ta không khách khí, người đâu, đưa y giải vào tử lao, để cho y chậm rãi ở nơi đó chờ chết!”

Hai gã thủ vệ tiến lên vươn tay muốn bắt y.

“Đừng chạm vào ta! Chính ta tự đi!” Từ trên người y biểu lộ một loại khí chất tôn quý làm người ta khuất phục, thần thánh không thể xâm phạm!

Hai gã thủ vệ không khỏi lui bước, mảy may không dám đụng vào y.

Có lẽ tình cảm của y đối với hắn rất sâu, nhưng so với cái đám tảng đá ngay cả yêu cũng không hiểu kia thì y hạnh phúc hơn nhiều.

Khinh thường liếc mắt chúng trưởng lão trên đài cao, Phỉ Thúy mang theo nụ cười thắng lợi, ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo nghễ đi ra khỏi Tội Chi điện.

****

Tử lao thiết lập tại Thiên Cung điện là một nơi tối âm u không người đến.

Tử lao được chế tạo từ thủy tinh đặc thù, chuyên dùng để nhốt người nhà trời phạm lỗi, loại thủy tinh này thập phần kiên cường, cho dù là pháp chú lợi hại nhất vẫn không thể tổn hại nó chút nào, mà nó đáng sợ nhất ở chỗ thủy tinh sẽ chậm rãi hấp thụ linh lực của người tù, đến khi linh lực hao hết, tánh mạng của người tù cũng tuyên cáo kết thúc, sau chết đi, nguyên thần sẽ hủy diệt theo, hay nói cách khác người chết ở trong này, vĩnh viễn không siêu sinh, vĩnh viễn biến mất!!

Phỉ Thúy dựa vào một cây trụ thủy tinh ở trong đó, ánh mắt ôn nhu dừng lại ở trên thạch anh đỏ trong lòng bàn tay.

Lúc này đây, thật sự phải cùng ngươi vĩnh viễn ly biệt, nếu biết ta tiêu thất, ngươi có thể cảm thấy đau lòng một chút hay không, tuy rằng ta không muốn nhìn thấy bộ dáng thương tâm của ngươi, nhưng ta vẫn ích kỷ hy vọng ngươi có thể vì ta mà đau lòng một chút, đúng vậy, chỉ cần một chút thôi là đủ rồi, nhớ rõ ta từng bên cạnh ngươi.

“Tiểu Thúy...” Ngoài tử lao truyền đến một tiếng kêu to.

“Tử Tinh?” Phỉ Thúy ngẩng đầu, liền nhìn thấy ngoài nhà giam Tử Tinh khóc đến nỗi mặt như con mèo tam thể, vội vàng đi đến bên cạnh nó, nói “Sao ngươi lại tới đây, mau trở về, nơi này không phải nơi ngươi nên tới!”

“Không được!” Tử Tinh nói: “Lam Lưu đã chết, Kim Ly trở thành người vô hồn, hiện tại ngay cả Tiểu Thúy ngươi cũng… Vì sao chứ? Vì sao tứ thủ thiên chúng ta lại phải thành như vậy!”

Đúng vậy! Vì sao chứ? Bởi vì chúng ta đều yêu người không nên yêu?

“Tiểu Thúy, ta hiện tại rất rối loạn a! Các đại trưởng lão nói các ngươi phạm lỗi mới bị trừng phạt, nhưng ta không rõ các ngươi sai ở chỗ nào? Ta đi hỏi lão sư, lão sư nói sai chính là sai, sai lầm rồi sẽ chịu trừng phạt, bảo ta chớ có nhiều chuyện. Tiểu Thúy nói cho ta biết thế nào là đúng thế nào là sai chứ?”

Giới tuyến giữa đúng và sai rốt cuộc ở nơi nào? Có tội hay không tội toàn bộ chỉ quyết định bằng ý nguyện của vài người, chuyện này thật sự hoang đường đến buồn cười?” Tử Tinh, ta không thể nói cho ngươi biết thế nào là đúng sai, nhưng tâm của ngươi sẽ vì ngươi tìm được đáp án!”

“Tâm? Tiểu Thúy, Tử Tinh không hiểu!!”

Ngọc thủ xuyên qua khoảng cách giữa các trụ cầm bàn tay nhỏ bé của Tử Tinh, Phỉ Thúy cười yếu ớt nói: “Hiện tại không hiểu không sao cả, ta tin tưởng Tử Tinh một ngày nào đó sẽ thấu, ta chỉ hy vọng như vậy sẽ không gây cho Tử Tinh bất cứ thương tổn gì.”

“Tiểu Thúy.” Trong tinh mâu nghi hoặc càng sâu.

Phỉ Thúy nắm chặt tay của Tử Tinh, khẽ thở dài một hơi.

Có một số việc không thể dùng từ ngữ để diễn đạt, phải tự mình cảm nhận mới biết tư vị trong đó.

Say rồi mới biết rượu nồng, yêu rồi mới biết tình thâm.

****

Năm thứ mười

Hôm nay Tử Tinh mang đến quân tuyến đồ cùng ma quân đối chiến, cũng sơ sơ giảng thuật giản lược một vài tình hình chiến đấu.

Tổng hợp sở thuật này, phòng tuyến ta bày ra mười năm trước, phi thường hữu hiệu, ma quân đến nay không có thu hoạch gì.

Năm thứ hai mươi

Hôm nay Tử Tinh lại tới nữa, hắn mang đến một tin tức làm ta vạn phần bi thống, Kim Ly tử trận! Ta đau lòng rất nhiều nhưng cũng vui mừng vì cảm thấy như vậy cũng là một sự giải thoát cho nàng, chết đi là chấm dứt thống khổ, so với sống sót mà thống khổ, chi bằng chết đi giải thoát!

Năm thứ ba mươi.

Thủy tinh trụ đối với ta ảnh hưởng càng ngày càng nghiêm trọng, ta gần đây thường cảm thấy toàn thân mệt mỏi, có khi còn có thể vô duyên vô cớ mất đi ý thức, thân thể này còn có thể chống đỡ bao lâu?

Năm thứ bốn mươi

Thiên giới lâm vào khổ chiến, từ chỗ Tử Tinh biết được, phòng tuyến ta thiết lập rốt cục bị ma quân công phá, lão sư tự mình lãnh binh nghênh chiến ma quân.

Năm thứ năm mươi

Tình hình chiến đấu ngày càng sa sút, Tử Tinh rất nghi hoặc, rõ ràng hẳn là có thể đánh thắng, nhưng lại luôn thảm bại, hắn lấy quân chiến đồ, hướng ta tường thuật tình hình lúc đó, ở trong đó, ta phát hiện một sự thật kinh người, nguyên nhân mỗi lần đánh bại chủ yếu đều là lão sư, với bản lĩnh của lão sư không thể phạm loại sai lầm này, chỉ có một khả năng, ông cố ý, ta không nói chuyện này cho Tử Tinh, bởi vì không có bằng chứng, nói ra chỉ biết nhiễu loạn quân tâm, chuyện này trở thành đau buồn âm thầm lớn nhất trong lòng ta.

Lão sư! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Năm thứ sáu mươi

Thống quan toàn cục, ta biết thiên giới đại thế đã mất, bỏ lở thiên thời, địa lợi tốt nhất, bị ma quân đại phá cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Năm thứ bảy mươi

Ta gần đây phát hiện màu tóc ta dần dần trở thành nhạt, màu xanh thúy lúc ban đầu hiện tại biến thành màu tạp vàng có chút chấm màu xanh biếc, xem ra thời gian của ta thật sự không còn nhiều lắm.

Năm thứ tám mươi

Tử Tinh lại tới tìm ta, lần này hắn có vẻ thập phần bối rối, hắn nói cho ta biết hắn gặp được một người, người đó khiến hắn cảm nhận được ấm áp cùng rung động chưa bao giờ có, hắn hỏi ta đây là cảm giác gì. Ta cười đối hắn nói, cái này phải hỏi chính ngươi rồi, lòng của ngươi chỉ có chính ngươi rõ ràng nhất không phải sao? Ha hả… Tử Tinh đáng yêu rốt cục cũng hiểu được yêu.

Năm thứ chín mươi

Gần đây số lần Tử Tinh tới tìm ta càng ít, không cần hỏi cũng biết nhất định là bồi bên cạnh tiểu tình nhân của hắn, hừ! Gặp sắc quên bằng hữu! Nhưng xem xét Tử Tinh đáng yêu như vậy nên ta cũng tha thứ cho hắn.

Một trăm năm

Nhiều năm không thấy Tử Tinh, rốt cục lại xuất hiện, nhưng lần này hắn đến là để cáo biệt cùng ta, hắn nói cho ta biết hắn muốn ở bên cạnh người kia, vì mục đích này, hắn tự động từ bỏ thân phận thẩm lí và phán quyết thiên, bị chúng trưởng lão thu hồi sức mạnh, vĩnh viễn trục xuất, hắn hỏi ta hắn có phải làm sai hay không.

Ta đối hắn nói: “Sai hay đúng trong lòng ngươi đã có đáp án, làm theo lòng của ngươi, không cần lưỡng lự, không cần lùi bước, tin tưởng chính mình!”

Tử Tinh đi rồi, ta chân thành chúc phúc hắn, vĩnh viễn hạnh phúc khoái hoạt.

Thân thể mệt mỏi vô lực nằm ngửa trong tử lao, khí lực động một ngón tay cũng không có, tóc của ta không biết từ khi nào đã sớm ngã màu vàng nhạt, tựa như lá cây khô bại.

Kỳ thật ngẫm lại chúng ta thật sự rất ngốc! Lam Lưu vì yêu mà tình nguyện từ bỏ sinh mệnh, Kim Ly vì yêu mà tự tay chấm dứt tình yêu của mình, Tử Tinh vì yêu mà đi xa tha hương, còn ta? Nếu tánh mạng của ta có thể đổi một tia trìu mến của ngươi, ta chết cũng không luyến tiếc!

Mỗi một ngày ở trong này, ta đều nhớ tới ngươi, trong trí nhớ luôn tồn tại giọng nói và dáng điệu nụ cười của ngươi là động lực giúp ta duy trì lâu như vậy. Ngươi giờ phút này đang làm gì đó, có hay không một chút nhớ đến ta.

Gần đây thỉnh thoảng hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu gặp ngươi, lúc ở ven hồ mới gặp ngươi, ta chỉ biết ngươi là người mà ta luôn luôn tìm kiếm, trong trời đất mờ mịt tìm kiếm tình cảm một hồi không biết, như thế nào không đổi, cho nên một khi gặp được, ta tuyệt đối không buông tay.

Yêu thương ngươi, có lẽ là số mệnh trời sinh, nhắm mắt lại đều là bóng hình của ngươi, mà đau lòng là ngươi vô tình tổn thương ta! Dù vậy, ta vẫn như cũ dứt khoát, trong đáy lòng mặc niệm tình yêu đối với ngươi, gió nhẹ phiêu động sẽ đem nỗi nhớ của ta đưa đến bên cạnh ngươi, nói cho ngươi biết, vô luận ta trở nên như thế nào, tình cảm đối với ngươi trọn đời không thay đổi…

Đêm... Lạnh buốt, ta rất muốn rất muốn gặp lại ngươi một lần, rất muốn rất muốn nói cho ngươi rõ rằng ta yêu ngươi, rất muốn... Rất muốn… Ngươi…

****

Linh giới Diêm La điện.

” Tiểu tử ngu xuẩn chết tiệt!” U Hỏa vỗ bàn giận dữ hét: “Lão ca nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi thế nhưng đi yêu nam nhân, còn chạy đến nhân gian gây sóng gió, hại ta ở nhân gian tán loạn gần trăm năm mới bắt được ngươi!”

Một thiếu niên nhàn nhàn ngồi bình thản trên ghế, gật gà gật gù, hoàn toàn xem U Hỏa như trong suốt.

“Xin ngươi đấy! Lão ca! Ngươi đừng có tức giận như vậy được không, cẩn thận nổ mạch máu!”

“Cho dù không nổ mạch máu chết thì cũng bị ngươi chọc tức chết! Ngươi nói! Mỹ nữ nhiều như vậy, ngươi vì sao cố tình thích nam nhân!!”

Thiếu niên bất đắc dĩ liếc liếc mắt, lão ca não phẳng này, xem ra phải hảo hảo thức tỉnh hắn: “Là nam hay nữ rất quan trọng sao? Chỉ cần ta thích, cho dù đầu heo ta cũng muốn!”

Trời ạ… Ngươi nghe một chút, đây là tiếng người sao?

U Hỏa sắp bị tức chết.

“Còn nữa, lão ca a, ngươi đừng có miệng nói người khác, miệng lại không nói mình, ngươi cùng trí tuệ thiên Phỉ Thúy, lúc đó chẳng phải... A…” Không cần phải nói trắng ra.

“Này, này...” Khuôn mặt tuấn tú của U Hỏa một trận đỏ bừng. Hắn đâu phải giống như thế, hắn là bị ép, đúng vậy! Là ác ma kia dùng bạo lực buộc hắn! Suy ra, U Hỏa đúng lý hợp tình nói: “Ta với ngươi bất đồng, ta không thương y!”

“Đúng vậy sao?” Thiếu niên hỏi ngược lại, một đôi mắt to gian gian nói, “Ta nói lão ca, ngươi chắc chắn ngươi không thương y sao? Đừng quên từ nhỏ đến lớn đối với chuyện tình cảm ngươi luôn luôn rất trì độn, ngươi thật sự trăm phần trăm chắc chắn ngươi đối với y không cảm giác chứ?”

Ách… Này, này, hắn cũng không dám chắc, nói không có cảm giác thì tại sao lệ của y lại làm cho hắn vạn phần đau lòng, nói chán ghét thì tại sao không gặp y hắn sẽ cảm thấy nhớ, hình như trong trăm năm qua, hắn thỉnh thoảng vô duyên vô cớ nhớ tới y, nhớ tới nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của y, cặp bích mâu ẩn giấu vô tận lời nói, cùng với biểu tình cuối cùng làm hắn tan nát cõi lòng… Hắn đối với y rốt cuộc là như thế nào?

Thiếu niên vỗ vỗ bả vai U Hỏa, lời nói thấm thía: “Ta nói lão ca a, trước khi quản người khác, phải giải quyết vấn đề của chính mình đi!”

” Tiểu tử ngu xuẩn, ngươi đừng có mà nói hưu nói vượn! Ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không yêu cái tên ác ma ngày đêm đè ở trên người ta!”

“Lão ca ngươi...” Thiếu niên kinh ngạc nói: “Ngươi thật sự bị người kia đè sao!”

Đáng giận!! U Hỏa nghĩ muốn cắt luôn đầu lưỡi của mình, đem phơi nắng ba ngày.

“Oa ha ha… Lão ca, ngươi... Ha ha ha…”

“Đừng cười, ta bảo ngươi đừng cười nữa, có nghe hay không!!” U Hỏa tức đến bốc hơi. Đều do tên ác ma kia làm hại!

Sau khi cười đủ rồi, thiếu niên lau đi hỉ lệ khóe mắt, đối U Hỏa nói: “Lão... Lão ca a... Ngươi rốt cuộc không thương y, hay là không cam lòng bị y đặt ở dưới thân... Ha ha… Ngươi tốt nhất, hảo hảo tĩnh tâm hiểu rõ, đừng để tự tôn nhàm chán này che đi tình cảm thật sự của ngươi... Ha ha… Ta chịu không nổi... Ha ha…...”

Tình cảm thật sự??

Đại thủ không khỏi che lấy ngực ẩn ẩn đau, có lẽ hắn thật sự xem nhẹ một điều gì đó rất quan trọng, hắn nên hảo hảo tự hỏi một chút tình cảm của hắn đối với y rốt cuộc là như thế nào?

****

Cưỡi Bạo Hỏa, U Hỏa đến thiên giới, đưa mắt vừa nhìn, toàn bộ là đất khô cằn, tòa thành lâu đài trở thành phế tích ngói vỡ, bốn phía đều có dùng chú thuật lưu lại dấu vết tàn phá.

Đúng lúc từ một thủ hạ biết được, trong một trăm năm hắn rời khỏi linh giới này, ma quân bốn phía tiến công thiên giới, thiên giới quân sau đó bại lui, hiện giờ thượng đế đã mang theo binh lực còn sót lại rút khỏi Thiên Cung điện, chuyển dời đến phía nam, nhưng ma quân vẫn theo đuổi không tha, tựa hồ không đuổi tận giết tuyệt người thiên giới thề sẽ không bỏ qua.

Bay qua Kính hồ trên không, U Hỏa lệnh Bạo Hỏa hạ xuống, nghĩ muốn ở bên Kính hồ nghỉ ngơi một chút.

Nhưng, Kính hồ nay đã phi tịch hơn trước.

Bích hồ vốn đẹp như gương phẳng sớm khô cạn, toàn bộ cỏ cây bên hồ héo rũ, gió thổi qua, cỏ dại khô bại ở phía chân trời mặc dù trời mưa tầm tã.

Sao lại thế này? Nơi này rốt cuộc phát sinh chuyện gì, cho dù thiên ma đại chiến, cũng không thể làm cho một cái hồ lớn như vậy cùng một khu rừng cây héo rũ thành như vậy.

Hắn nhớ rõ Phỉ Thúy từng nói qua, khu hồ lâm này là dựa vào linh lực của y mà sinh tồn, nơi này biến thành như vậy, chẳng lẽ y đã xảy ra chuyện gì?

Bị ý nghĩ của chính mình dọa ra một thân mồ hôi lạnh, U Hỏa phi thân lên ngựa, toàn lực giục ngựa, hướng Thiên Cung điện vội vã mà đi.

Thiên Cung điện trăm năm trước xanh vàng rực rỡ, hiện giờ đã thành vỡ nát thành một tòa phá điện, trên mặt đất nằm úp sấp vô số tử thi, trong không khí tràn ngập thối vị khó ngửi!!

U Hỏa ở giữa núi thi thể tìm kiếm, trái tim đều cuộn thành một đoàn, hoang mang lo sợ, chân tay luống cuống!

Hắn lo lắng sẽ tìm thấy y, rồi lại sợ hãi ở bên trong này tìm thấy y đã không còn hơi thở!!

Chết tiệt, ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Ác ma như ngươi không thể nào dễ dàng chết như vậy! Đi ra! Mau đi ra cho ta!

…...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm U Hỏa chìm đến đáy cốc, bất an tích lũy đến đỉnh điểm.

Không thể nào! Không thể nào! Ngươi lại đang đùa giỡn ta đúng hay không? Đi ra nhanh lên, đừng đùa nữa? Xin ngươi đó!! Xuất hiện đi!

Lật tung toàn bộ tử thi, vẫn tìm không thấy người hắn muốn tìm kiếm, U Hỏa không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nháy mắt tâm lại bất an.

Không ở trong này, đến tột cùng là ở nơi nào? Chẳng lẽ theo quân binh chuyển dời đến phía nam chiến trường, không đúng! Y ở trong này, hắn có thể cảm giác được, không có nguyên nhân, hắn chính là biết y ở trong này!

Đáng giận! Ngươi rốt cuộc trốn ở đâu? Nhìn ta bị ngươi đùa giỡn xoay vòng vòng hay lắm sao!? Được rồi, được rồi, ta thừa nhận ta đối với ngươi là có cảm tình, có thể đi ra chưa? Ngươi nếu còn muốn nghe ta thực tâm nói, thì cũng phải lăn ra đây cho ta chứ!!

U Hỏa giống ruồi bọ không đầu, tìm kiếm trong thiên cung phủ kín tử thi cùng gạch ngói vụn lụi bại.

Có lẽ là trong minh minh sớm đã định trước, có lẽ là gió nhẹ đem nỗi nhớ của Phỉ Thúy đưa đến bên cạnh U Hỏa.

U Hỏa thế nhưng có thể tìm đến tử lao! Nơi bí mật này, ngay cả ma quân cũng không phát hiện.

Cái gì là chuyện kinh khủng nhất trên đời? Cái gì là thứ ngươi sợ nhìn thấy nhất? Cái gì có thể xé rách tâm của ngươi? …

“Không ”

Bộ dáng lẳng lặng nằm trong tử lao, là ác ma ngày đêm khi dễ hắn, trí tuệ thiên ngạo mạn không ai bì nổi, người đó... Phỉ Thúy kiên cường lại ôn nhu.

Không! Không được!

“Thúy!!” Nghĩ muốn tiến lên ôm y, nhưng bị sức mạnh của thủy tinh đánh lùi lại mấy bước.

Ám thủy tinh, một loại thủy tinh vô hình đáng sợ có thể giết người, bị loại thủy tinh này giết chết vĩnh viễn sẽ không siêu sinh!!

Thân là diêm vương hắn không thể không biết.

Dùng hết toàn lực, phát động một kích mãnh liệt nhất.

Sấm chớp vang trời hạ xuống, thủy tinh trụ vỡ tan thành từng mãnh nhỏ! Hấp thụ quá nhiều năng lượng, làm cho ám thủy tinh không thể phá vỡ trở nên dị thường yếu ớt.

“Thúy!” Ôm thân thể mảnh khảnh kia vào trong lòng.

Thân thể lạnh như băng, lệ nhan tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, bộ dạng trong ***g ngực đã gần như hao hết linh lực, tánh mệnh chỉ còn một sớm một chiều.

Đại thủ đặt trong ***g ngực đơn bạc, U Hỏa không chút do dự truyền linh lực của bản thân vào trong cơ thể Phỉ Thúy.

Vì cái gì lại biến thành như vậy?

Sợi tóc màu xanh thúy giống như chính sinh mệnh, xơ xác tựa như lá vàng khô rụng; cơ thể luôn phảng phất mùi hương u lan, mờ nhạt cơ hồ ngửi không thấy; truyền linh lực vào cơ thể y, giống như điền nhập hắc động không đáy, không có một tia hữu dụng; sinh mệnh mỏng manh hơi thở sắp đình chỉ.

“Mở to mắt, Thúy, van cầu ngươi, mở to mắt!” Không được! Không được tàn nhẫn như vậy, ta thật vất vả mới hiểu lòng ta, ta còn chưa thổ lộ tâm ý của ta, không được rời đi như vậy!!

Có lẽ là tiếng gọi của U Hỏa nổi lên tác dụng, con ngươi u tối nhắm chặt chậm rãi mở.

“U… Hỏa...” Là đang nằm mộng sao? Y nhìn thấy U Hỏa.

“Thúy!” Trong bích mâu trong suốt có thể rõ ràng nhìn thấy hình ảnh của ta, vì sao trước kia ta ngu xuẩn như vậy, nhìn không tới thâm tình trong con ngươi này.

“Ngươi... Tới gặp ta... Một lần cuối cùng sao…” Đôi môi tái nhợt thốt ra những lời nói nhỏ nhẹ đứt quãng, rõ ràng sinh mệnh đã gần hao hết, nhưng Phỉ Thúy cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì... Bởi vì có thể gặp lại U Hỏa mà y muốn gặp nhất, khóe miệng bất giác cong lên hé nở một nụ cười yếu ớt.

“Đừng nói bậy!” U Hỏa lớn tiếng quát.

Sẽ không đâu, Thúy sẽ không có việc gì đâu! Hắn còn có rất nhiều lời muốn nói với y, y không thể, không thể bỏ hắn lại như vậy mà rời đi!!!

“... Cũng... Đúng… Ngươi như vậy... Chán ghét ta... Không... Quá tốt rồi… Nếu... Như thế... Ngươi sẽ... Sẽ không... Thương tâm…” Ta sợ nhất chính là nhìn thấy bộ dáng ngươi thương tâm.

“Không phải! Không phải như thế!” U Hỏa đau lòng ôm chặt y, nắm thật chặt ngọc thủ lạnh như băng, rơi lệ không ngừng, khóc không thành tiếng.

Ở trong ***g ngực ấm áp của U Hỏa, Phỉ Thúy cảm thấy được chính mình thật hạnh phúc, có thể chết trong lòng người mình yêu nhất.

Tầm mắt đã muốn mơ hồ, y vẫn như cũ có thể cảm nhận được ấm áp trong vòng tay hắn.

Bích mâu luyến tiếc nhìn tuấn nhan yêu nhất, thẳng đến khi hao hết một giọt sinh mệnh cuối cùng.

Bích mâu xinh đẹp chậm rãi khép lại, ngọc thủ vô lực rũ xuống, thạch anh đỏ trong lòng bàn tay rơi xuống mặt đất, vỡ nát...

“Thúy ”

Trong tử lao lạnh lẽo quanh quẩn tiếng khóc tê tái, thật lâu không tiêu tan.