Đào Viên Tương Ngộ

Chương 29




Dương Dịch Chi khóe miệng run rẩy, hết nhìn ca ca chằm chằm rồi lại quay sang nhìn ta và Thu Minh, không cam lòng gào lớn: "Các ngươi cậy quyền thế ức hiếp người, không sợ quả báo giáng xuống sao?"

Ca ca ta có vẻ đã không còn kiên nhẫn: "Ngươi một lòng muốn chết đến vậy?"

Ta cảm thấy vô cùng khó chịu, đang dạo chơi vui vẻ bỗng nhiên bị phá rối, lạnh lùng nhìn Dương Dịch Chi mà nói: 

"Ngươi ăn nói giống như bị ca ca ta oan ức? Rõ ràng cha ngươi buôn bán bất hợp pháp, bây giờ còn ngồi đây kêu trời gọi đất, thực là nực cười!"

Dương Dịch Chi ngây ra, sau đó y cắn môi, căm hận nhìn ta: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người, con mắt nào của ngươi thấy cha ta buôn lậu hả?"

Lẽ nào không phải?

Ta buồn cười nhìn y: "Cha ngươi không phải đã ngồi trong nhà giam rồi sao? Còn cần chứng cớ nào thuyết phục hơn thế?"

"Ngươi…" Dương Dịch Chi nghẹn lời, không nói nổi với ta, y quay sang Thu Minh, ánh mắt thâm tình nhìn nàng: "Thu Minh, tha thứ cho ta được không? Ta biết sai rồi, nàng cầu bọn họ tha cho gia đình ta được không?"

Thu Minh có chút khó xử, khuôn mặt của nàng nổi lên một lớp mồ hôi mỏng, im lặng khẽ khàng lùi lại vài bước, không muốn đáp lời Dương Dịch Chi. 

Ca ca mang vẻ mặt lạnh lùng chắn trước mặt Thu Minh: "Dương công tử muốn cầu ta, ta đứng ở ngay đây này, sao phải làm phiền đến nàng ấy?"

Dương Dịch Chi xấu hổ đến không còn biết giấu mặt vào đâu, y cắn răng: "Tướng quân, cầu ngài thương xót thả cha ta ra, gia đình ta bây giờ không còn ai gánh vác, cuộc sống vô cùng khó khăn, ta không thể làm được gì… "

Ta và tỷ tỷ suýt thì cười thành tiếng, nếu bắt người thả người dễ dàng như thế, trên đời này đã chẳng cần đến vương pháp. 

Ca ca mỉa mai nhìn y: "Bản tướng quân bắt người có tội, ngươi nói xem, tại sao ta phải thả phạm nhân ra?"

"Ngươi đừng có khinh người quá đáng!" Dương Dịch Chi vốn kiêu ngạo, nín nhịn một hồi vừa rồi đã là cực hạn của y, nghe ca ca nói thế liền không kiềm chế được cơn giận dữ cùng nhục nhã rống lên.

"Ta chính là khinh thường một kẻ như ngươi, cha ngươi có gan làm có gan nhận, còn ngươi chỉ biết ngồi đây khóc lóc như đàn bà."

"Hừ, các ngươi thì tốt đẹp hơn sao?" Dương Dịch Chi khinh khỉnh nhìn về phía ta: "Một nữ nhân giả nam đi phiêu kỹ viện, còn tỏ vẻ thanh cao ư?"

Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn là đổ lên đầu ta chứ gì.

Tỷ tỷ trợn mắt nhìn ta: "Y nói thật đấy à?"

"Có một chút na ná…"

Ca ca sâu kín cười một tiếng: "Thì sao? Ngươi vừa nói đấy, nàng là nữ phẫn nam trang, vào kỹ viện có thể trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào? Bất quá chỉ là tiểu nha đầu không hiểu sự đời, nhất thời ham chơi mà thôi. Ngược lại là ngươi…" Vẻ mặt ca ca tràn ngập cuồng ngạo: "Nghe nói gả vào cửa được ba ngày, thê tử của ngươi không phải đã vội vã bỏ trốn cùng người tình trong mộng sao?"

"Ngươi!" Dương Dịch Chi tức tới nghẹt thở, y trầm mặt nhìn Thu Minh, trong mắt ánh lên tia bỉ ổi: "Khoan nói đến ta, ngươi cùng Thu Minh xem ra có quan hệ không nhỏ nha, có biết nàng ta là loại người thế nào không?"

Thu Minh ngay lập tức đứng ngây ra, tên kia đã đụng chạm đúng vào nỗi đau thầm kín của nàng. Nàng mím môi, vẻ mặt tràn ngập đau thương, quãng thời gian kia mãi mãi là vết nhơ trong cuộc đời của nàng, vĩnh viễn không thể nào tẩy rửa.

Đồ nam nhân vô sỉ này! Ta tức tới tái mặt: "Ngươi câm mồm!"

Dương Dịch Chi giống như lên cơn điên, trên mặt tràn ngập cuồng tiếu, bỉ ổi nói. "Ta nói cho ngươi nghe này chiến thần, nàng kia đầu tiên là nữ nhân của ta, sau đó bị bán vào thanh lâu, nha, không biết đã qua tay bao nhiêu người đâu. Ngươi nếu thú nàng, chính là dùng lại miếng giẻ rách của chúng ta mà thôi!" 

Gân xanh trên trán ca ca đã nổi hết lên, khuôn mặt căng cứng lộ ra nụ cười đầy sát khí: "Hoặc là ngươi câm miệng, hoặc là…"

Nhìn vẻ mặt của ca ca, ta và tỷ tỷ lo ca ca sẽ thực sự rút gươm chém người giữa đường mất, vội vàng tiến lên giữ lấy tay áo của y, căng thẳng cực độ quay sang Dương Dịch Chi quát: "Ngươi nếu đã chán sống thì cút sang chỗ khác mà chết, đừng có lởn vởn trước mặt khiến cho mọi người ghê tởm!"

Dương Dịch Chi nào có thèm để ý tới cảnh cáo của ta, tiếp tục mỉa mai không sợ trời đất. Rốt cục ca ca chịu không nổi, dễ dàng thoát khỏi hai tỷ muội chúng ta, sắc mặt chết chóc đứng trước mặt y, cánh tay vận kình lực chuẩn bị nhằm cái cổ trắng trẻo kia mà hạ xuống.  

Ôi, đánh chết người giữa đường, thật sự không nên.

Đúng lúc đó, Thu Minh nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên làm ra một hành động vô cùng kinh người: nàng tiến tới phía sau ca ca ta, đưa tay ôm lấy thắt lưng của y, ôm thật chặt.

Ta rõ ràng nhìn thấy thân hình của ca ca run rẩy trong chốc lát.

Tỷ tỷ bên cạnh đã sớm kinh ngạc tới mức cằm sắp rơi xuống đất, đưa tay lên kéo áo ta, giống như muốn đem vạt áo lôi đến rách luôn, trợn trừng mắt không nói nổi một câu.

"Nàng … nàng đang làm gì thế…" Ca ca lập tức chuyển từ trạng thái lửa giận bừng bừng sang mặt đỏ tai đỏ, oai phong lẫm liệt vừa rồi biến mất không còn dấu vết, luống cuống không biết nên gạt tay Thu Minh ra hay là cứ để yên như vậy.

Thu Minh vùi mặt vào tấm lưng rộng rãi của y, thì thầm một câu, khiến cho ca ca ngây ngẩn cả người, sau đó nàng buông tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Dịch Chi, không còn yêu thương lưu luyến mà chỉ tồn tại khinh thường và chán ghét.

Dương Dịch Chi bị nhìn tới đỏ mặt, quát lên: "Nhìn cái gì, ta đây nói ngươi là nữ tử thanh lâu không đúng sao?"

Giọng nói của Thu Minh ẩn chứa sự ghê tởm: "Ngươi có gan liền nói thêm một câu nữa."

"Ta chính là muốn nói cho tên chiến thần ngu xuẩn kia, ngươi như thế nào phục vụ nam nhân, như thế nào bán thân cho kẻ khác, như thế nào…"

Không có như thế nào tiếp theo, bởi vì Thu Minh đã tiến tới, quăng cho y một cái bạt tai.

"Ngươi…" Dương Dịch Chi ôm má đã in lên năm ngón tay, ngay lập tức khuôn mặt nổi lên một tầng vũ bão: "Con tiện nhân nhà ngươi, lại dám…" 

"Chát!" Một cái tát vang dội tiếp theo, má bên kia của y rất nhanh đỏ bừng lên. Dương Dịch Chi trừng mắt nhìn khuôn mặt vô cảm của Thu Minh, không thể tin được mình bị một người phụ nữa đánh tới hai lần.

"Dương công tử hoài công rồi, hà cớ gì ngài phải bôi nhọ ta với tướng quân cùng tiểu thư?" Thu Minh nghiêng mặt, cười tới vô cùng xinh đẹp: "Ngài nghĩ ta là gì, những người này lại là cái gì? Thân phận họ cao quý như thế, lẽ nào phải để ý tới một đứa hầu như ta? Buồn cười, nếu ngài muốn dùng cách này sỉ nhục họ, vậy thì ngài cũng quá thiển cận rồi."