Đào Yêu Ký

Chương 35: Lên đường




Edit: Ngọc Linh

Beta: Nhã Vy

Đoàn người bắt đầu một hành trình mới.

Nơi tiếp theo chính là Bột Hải hậu, bởi vì Hầu gia phủ đường xá xa xôi, ba người rốt cục cũng vượt qua ngọn núi, đi tới biên giới Lũng châu. Sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời lười nhác đang xuyên qua đám bụi, màu vàng kim lốm đốm lơ lửng trên không trung. Phố xá sầm uất người đến người đi như nước chảy. Thương nhân nước ngoài dắt ngựa thành đàn, trao đổi với dân bản xứ lá trà và tơ lụa. Tiếng trả giá, tiếng móng ngựa đắc ý đạp trên đường đá, thỉnh thoảng có tiếng mấy con ngựa thổi hơi qua mũi, một chỗ hỗn tạp, toàn bộ trấn đều bị quấy nhiễu.

Mộ Dung Dật Phong đấm thắt lưng, thở phào thật to: “Cuối cùng cũng đã tới, thực sự là không dễ dàng mà… Trời ạ, lần này cũng xa như vậy, vậy lần sau chẳng phải là càng mệt chết người sao?”

“Lần sau sẽ khá hơn một chút.” Đào Yêu lấy ra một tờ bản đồ, nói: “Đây là hôm qua ta đã vẽ ra, dựa vào đó để tìm người.”

Mộ Dung Dật Phong và Cửu Tiêu tiến lên phía trước nhìn kĩ, hai người đồng thời hít vào một miệng khí lạnh.

Mộ Dung Dật Phong cân nhắc lời nói, lên tiếng: “ĐàoYêu nè.”

“Ừ?”

“Không biết nàng có phát hiện ra một vấn đề hay không.”

“Cái gì?”

“Ở gần Trường Phong sơn trang có một người dẫn đường.”

“…Đúng”

“Nếu chúng ta ngay từ đầu đi tìm người nọ thì sẽ vô cùng tiết kiệm sức lực đấy!”

“…Ừ.”

“Nhưng bây giờ, dưới sự chỉ dẫn của nàng, chúng ta đã đi đường xa gấp đôi.”

Đào Yêu từ từ ngẩng đầu ra khỏi bản đồ, ấp úng hỏi: “Nếu không thì chúng ta quay lại hen?”

Mộ Dung Dật Phong nở nụ cười ôn nhu như nước mùa xuân, nhưng giọng nói lại như cơn gió lạnh lẽo: “Đào Yêu, không nên ép ta bóp chết nàng.”

Đào Yêu: “…”

Tuy rằng Hầu gia phủ ở phía trước không bao xa, nhưng ba người phong trần mệt mỏi, mặt đầy bụi bặm, thực không nỡ đeo ba cái bánh bao bẩn thỉu này đi dọa người, vì thế liền quyết định nghỉ tạm ở khách điếm một đêm, nghỉ ngơi và phục hồi nhan sắc.

Đương nhiên trước hết là phải ăn no nê, Mộ Dung Dật Phong kêu một bàn đồ ăn đến phòng, mở một bàn tiệc lớn

Nhưng miệt mài ăn nửa ngày cũng không thấy Cửu Tiêu nhúc nhích đũa, Mộ Dung Dật Phong hiếu kỳ: “Đại ca, sao ngươi không ăn? Bộ muốn tu tiên hả?”

Cửu Tiên quét mắt qua đồ ăn, lại quét mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Đào Yêu nhìn ra, trấn an nói: “Yên tâm, lần này ta không hạ độc.”

Thì ra là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Mộ Dung Dật Phong nhét đũa vào tay hắn, nói: “Đại ca, yên tâm ăn đi, ta và Đào Yêu cũng không muốn bị ngươi điểm huyệt nữa đâu.”

Cửu Tiêu không hề nhúng nhường cũng cùng ăn.

Lắp đầy bụng rồi, Mộ Dung Dật Phong rảnh rỗi đi làm bà tám, chuyển hướng sang Cửu Tiêu, hỏi: “Đại ca, nếu ngươi là đệ đệ của quái nhân mắt xanh kia, vậy vì sao hắn còn muốn giết ngươi, lẽ nào các ngươi có thâm cừu đại hận? Có phải sư phụ ngươi bất công, từ nhỏ chỉ chiếu cố ngươi không?”

Cửu tiêu lắc lắc đầu.

“Như vậy, hay bởi vì ngươi không cẩn thận giết cả gia đình hắn?”

Cửu Tiêu vẫn lắc đầu.

“Những nguyên nhân này đều không phải sao?” Mộ Dung Dật Phong khổ sở suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên vỗ tay cái bộp : “Ta biết rồi, nhất định là hắn theo đuổi ngươi phải không, vì vậy mà thẹn quá hóa giận, ta không chiếm được người khác cũng đừng hòng nghĩ đến, bất chấp tín niệm tiêu diệt ngươi phải không?”

Cửu Tiêu: “…”

“Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì?” Đào Yêu cũng cảm thấy tò mò.

Cửu Tiêu buông đũa, chậm rãi nói: “Các ngươi không cần biết.”

“Không sao, mỗi người đều có bí mật, chúng ta không miễn cưỡng ngươi.” Mộ Dung Dật Phong đứng dậy, ghé sát vào tai hắn nói: “Đại ca, nói cho ta nghe một chút đi. Ta thề tuyệt đối sẽ không nói cho Đào Yêu… Trừ phi nàng sắc dụ.”

Cửu Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ.

Mộ Dung Dật Phong lại phát hiện ra cái mới, vội vàng lớn tiếng gào Đào Yêu: “Tóc hắn rất thơm, mau tới ngửi thử.”

Đào Yêu nghe theo, cúi người xuống, khẽ ngửi thì quả nhiên đúng là vậy, liền hỏi: “Lạ ghê hén, mấy ngày nay chúng ta không có thời gian tắm, sao còn thơm thế này nhỉ?”

“Mùi này rất đặc biệt, không phải hương liệu bình thường đâu.” Mộ Dung Dật Phong kề mõm lại gần hơn.

“Hình như là mùi Long Tiên Hương.” Đào Yêu hít sâu, cố gắng phân biệt.

Vì vậy hai người chôn mặt trong tóc Cửu Tiêu, thỏa thích ngửi.

Đúng lúc này, tiểu nhị khách điếm bê điểm tâm ngọt vào, thấy tình trạng ấy, trên mặt hiện lên một tia sáng tỏ, cười nói: “Thì ra quan hệ của ba vị là như vậy á hả, sao không nói sớm, phòng đặc biệt của khách điếm chúng tôi có phòng lớn, bốn người ngủ cũng không chật, đảm bảo thoải mái, bây giờ phòng nhỏ như vậy, đợi ta đi chuẩn bị cho ba vị.”

Mộ Dung ật Phong đang muốn giải thích nhưng đột nhiên ngực tê rần, trong nháy mắt đã không thể nhúc nhích.

Cùng chung tình trạng với hắn còn có Đào Yêu.

Bọn họ lại bị Cửu Tiêu điểm huyệt.

Lúc này Cửu Tiêu đứng lên, cầm lấy kiếm đi tới cửa, nhàn nhạt nói: “Sau này không được lại tùy tiện chạm vào thân thể ta, bất luận là đầu, ngực hay… chỗ ấy.”

Nói xong liền để cho tiểu nhị dẫn hắn đến gian phòng của mình.

Mà Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong chỉ có thể chua xót tùy ý để cho cảm giác tê rần lan khắp cơ thể.

Nhìn ra được lần này Cửu Tiêu thật lòng muốn giáo huấn bọn họ – huyệt đạo tới buổi tối mới tự động giải.

Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong đồng thời ngã trên mặt đất, mồ hôi nhễ nhại.

Vất vã thở gấp đứng lên, Mộ Dung Dật Phong căm giận nói: “Đúng là đồ nam đậu hũ, thật sự là quá hẹp hòi, không phải là sờ soạng xíu thôi sao, cùng lắm thì chúng ta để cho hắn sờ lại, làm gì mà tức giận như vậy?”

Đào Yêu rót chén trà, chậm rãi nói: “Xem ra hắn nhịn chúng ta lâu rồi.”

“Hắn nhịn chúng ta?” Mộ Dung Dật Phong bất bình: “Rõ ràng là hắn lẽo đẽo theo chúng ta, cả ngày cứ dính như cây mây, hỏi hắn cái gì cũng không trả lời. Ta dám cá hắn nhất định biết những người áo đen kia, nói không chừng còn biết rõ thân thế của nàng hơi cả nàng, chỉ là có chết cũng không mở miệng, khí thế bức người.”

“Nhưng nói thế thế nào thì dọc đường đi hắn đều bảo vệ chúng ta. Bất kể mục đích gì, cuối cùng cũng là thiện ý.” Đào Yêu giải thích.

“Nói không chừng hắn bảo vệ chúng ta là muốn tự tay giết chết chúng ta.” Mộ Dung Dật Phong híp mắt phân tích: “Trong truyền thuyết giang hồ, người an toàn nhất chính là người nguy hiểm nhất. Nói không chừng, nam đậu hũ đó chính là thủ lĩnh đứng sau.”

Đào Yêu nhẹ giọng nói: “Nhưng ta lại cảm thấy hắn đang giúp chúng ta.”

“Quên đi, nói không lại nàng.” Mộ Dung Dật Phong đứng lên, hoạt động gân cốt, nhớ vừa rồi mới bị điểm huyệt sống không được chết cũng không xong, ánh mắt liền bốc lửa: “Ta thề, hôm nào phải học thật giỏi công phu điểm huyệt này, sau này khiến hắn ngay cả đi tiểu cũng không cầm được.”

Vì để tăng cường độ tin cậy, hắn nắm chặt nắm đấm táng luôn vào tường.

Cũng không bao lâu, người ở căn phòng cách vách cũng đấm lại vào tường trả thù.

Mộ Dung Dật Phong nhất thời nổi nóng, không thể chịu nổi đả kích như vậy, vì thế liền giơ nắm đấm lên, mạnh bạo nện hai cái.

Chỉ tiếc người bên cạnh cũng chẳng phải người tốt lành gì, ngay lập tức báo thù, hung tợn nện lại ba cái.

Kết quả là hai người không ai chịu ai, không ngừng đánh ở hai bên bức tường.

Cả khách điếm liền nghe thấy tiếng vang “ Thùng thùng thùng”, càng lúc càng lớn, càng ngày càng tăng…

Cuối cùng, cái tường đáng thương yếu ớt không biết đã trêu chọc ai bị thủng một lỗ lớn.

Hai gã đối thủ rốt cục cũng giáp mặt.

Lại không ngờ bên kia lại là một mỹ nhân, vóc người cao gầy, lông mày đôi mắt sáng sủa, dung mạo xinh đẹp quyến rũ, khuôn mặt lạnh lùng, mà lời nàng nói ra cũng lạnh: “Tên công tử bột kia, muốn chết sao?”

“Cô nương, ta chỉ biểu đạt chút tình cảm của mình trong phòng mình thôi, mạo phạm tới ngươi việc gì sao? Vì sao lại quấy rầy?”

“Biểu đạt thì biểu đạt, làm sao lại ở bên kia gào khóc thảm thiết? Gian phòng của khách điếm này cách âm không tốt, muốn rống gì thì về nhà mình rống đi.” Nàng kia lạnh lùng nói.

“Cô nương, thì ra ngươi cũng biết khách điếm cách âm không tốt, vậy vừa rồi sao vẫn còn ở bên kia vừa tắm vừa hát?” Mộ Dung Dật Phong nở nụ cười: “Tắm ba canh giờ, hát cũng hát đủ ba canh giờ, vừa chịu đựng sự tê dại của việc bị điểm huyệt, vừa chịu đựng ma âm của ngươi xuyên qua óc, ngươi nghĩ rằng chúng ta dễ sống lắm hở?”

Nàng kia khẽ híp đôi mắt đẹp lại: “Xem ra không thể tranh luận được.”

“Thế nào, muốn đánh nhau?” Mộ Dung Dật Phong bày ra bộ mặt “Tuỳ thời phụng bồi”.

“Không.” Cô gái kia chậm rãi lắc đầu: “Giết ngươi.”

Nói xong, nàng vung một cây roi tới, trực tiếp quấn lấy Mộ Dung Dật Phong, hắn lắc mình né tránh, nhưng roi dài kia giống như có mắt, vẫn một mực theo sát không nghỉ.

Thấy cô gái ra chiêu ác liệt, thủ đoạn sắc bén, không chút lưu tình, Đào Yêu cũng vội vàng chạy tới tương trợ.

Vì vậy, hai bên cách lỗ thủng lớn, ngươi xuất một chiêu ta xuất một chiêu.

Rốt cục, mặt tường kia không chịu nổi gánh nặng, hơn mười hiệp sau thì ùng ùng sụp đổ.

Hai bên đánh nhau, ai cũng không ngờ rằng tình huống như thế lại xảy ra, tất cả nhìn khói bụi mù mịt đầy trời.

Tiếng vang rất lớn, kinh động cả gian khách điếm, lại càng không cần nói đến Cửu Tiêu.

Thấy tình hình, mặt hắn thoáng qua một tia kinh ngạc, cũng không phải vì mặt tường sụp đổ, mà bởi vì –

“Sư huynh?” Nàng kia nhìn thấy Cửu Tiêu liền gọi lớn.

“Bích Lạc?” Cửu Tiêu lẩm bẩm đáp.

Sư huynh?

Mộ Dung Dật Phong ngoắc ngoắc ngón tay với Đào Yêu, nói: “Ta dám cam đoan, giữa hai người họ tuyệt đối có vấn đề.”

“Tại sao lại khẳng định như vậy?” Đào Yêu không hiểu.

“Bởi vì sư huynh sư muội là quan hệ dễ phát sinh gian tình nhất trong bảng xếp hạng đó.” Mộ Dung Dật Phong mỉm cười.

“Vậy quan hệ xếp thứ nhất là gì?” Đào Yêu không ngại học hỏi kẻ dưới.

“Cha mẹ nữ giết cả gia đình nam, hoặc là cả nhà nam giết cha mẹ nữ. Hai loại này dễ phát sinh gian tình nhất.” Mộ Dung Dật Phong nói.

“Tại sao biết rõ đối phương là kẻ thù mà vẫn yêu chứ?” Đào Yêu hỏi.

“Bởi vì thế gian quá thái bình, cuộc sống quá bình yên, mọi người được ăn cơm quá nhiều, sống được quá lâu.” Mộ Dung Dật Phong trả lời như vậy.

Bên phía bên kia, cô gái tên gọi Bích Lạc vượt qua nơi bức tường sụp đổ, đi tới đứng trước mặt Cửu Tiêu.

Cửu Tiêu hỏi: “Bích Lạc, muội không phải là nên ngoan ngoãn ở kinh thành sao, tại sao lại chạy tới chỗ này?”

Bích Lạc lắc đầu một cái: “Muội không thể nói.”

Cửu Tiêu hơi nhíu mày: “Tại sao?”

“Bởi vì…” Bích Lạc bất đắc dĩ chỉ chỉ bên cạnh: “Hai người kia nghe lén.”

Cửu Tiêu quay đầu, nhìn thấy Đào Yêu cùng Mộ Dung Dật Phong đang đứng dưới chân họ, tay xòe ra đặt ở hai bên tai, tạo thành bộ dáng nghe lén kinh điển.

Cửu Tiêu nói: “Ta muốn nói chuyện riêng với Bích Lạc một chút, mời các người đi ra ngoài trước.”

Mộ Dung Dật Phong khoát khoát tay: “Cơ hội tốt như vậy, ngươi cảm thấy chúng ta có thể bỏ qua sao?”

Cửu Tiêu không nói gì, chỉ chậm rãi giơ ngón tay lên: “Nếu như các ngươi muốn lại bị điểm huyệt nữa…”

Lời còn chưa dứt,hai người trước mặt “Xoạt” một tiếng chạy như bay ra ngoài không thấy tăm hơi.

Cửu Tiêu xoay đầu lại, nhìn Bích Lạc, hỏi: “Tại sao muội lại xuất hiện ở chỗ này?”

Bích Lạc ngồi xuống trước bàn: “Muội muốn tới phía Bắc Trường Thành.”

“Tại sao?” Cửu Tiêu hỏi: “Muội không phải sống rất tốt ở kinh thành với sư huynh sao?”

“Đến bây giờ mà huynh còn gọi hắn là sư huynh?” Bích Lạc ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt trong veo: “Đừng quên là hắn lên kế hoạch hãm hại huynh khiến huynh bị đuổi ra ngoài.”

Cửu Tiêu nhàn nhạt nói: “Cho dù hắn không đuổi ta cũng sẽ đi, ta…còn có việc nhất định phải làm.”

“Là việc gì?” Bích Lạc hỏi.

“Muội không cần biết.” Cửu Tiêu không muốn nhiều lời, “Vậy còn muội, tại sao đột nhiên muốn đi Bắc Trường Thành? Là ý của sư huynh?”

“Muội trốn ra.” Bích Lạc chọc chọc vòng ngọc sáng ngời trên cổ tay, nhẹ giọng nói: “Muội trốn thoát khỏi sự canh giữ của hắn.”

“Ta cho là hắn đối với muội rất tốt.” Cửu Tiêu nói.

“Muội hận hắn,” Bích Lạc nói từng câu từng chữ: “Hắn không bình thường.”

“Tại sao?” Cửu Tiêu hỏi.

“Huynh không thấy ánh mắt hắn nhìn muội sao?” Bích Lạc nhếch môi nhưng không có lấy một nụ cười: “Loại ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân.”

“Ta nghĩ hắn thích muội.” Cửu Tiêu nhớ lại: “Mặc dù hắn giấu rất kín, nhưng từ một chút manh mối có thể thấy được hắn thích muội.”

“Ý của huynh là muội phải ở bên hắn sao?” Bích Lạc bật cười.

“Ta chỉ nói là ta đoán, hắn mặc dù đối với người khác vô tình nhưng chưa hề tổn thương muội.” Cửu Tiêu nói.

Bích Lạc không ngừng cười, tiếng cười ngày càng bén nhọn như thể đây là chuyện buồn cười nhất thế gian, đột nhiên nàng ngừng lại, ánh mắt nhìn thẳng Cửu Tiêu, nói: “Nhưng hắn là ca ca cùng cha khác mẹ của muội.”

Giọng nói của nàng rất nhẹ nhưng lại như cú đấm ngàn cân giáng lên người Cửu Tiêu: “Muội đang nói Thương Thanh sư phó…”

“Là con riêng.” Bích Lạc giúp hắn nói tiếp: “Hắn là con riêng của cha muội với một người phụ nữ ngoại quốc.”

Cửu Tiêu trầm mặc, hồi lâu sau hắn lại hỏi: “Hắn biết chuyện này không?”

“Hắn biết, hắn vẫn luôn biết.” Bích Lạc vẫn cười như cũ, nhưng cơ thể lại hơi phát run: “Nhưng hắn vẫn nhìn muội như vậy, giống như một nam nhân nhìn nữ nhân. Muội không chịu nổi, vì thế muội trốn đi.”