Dật Ninh

Chương 67




Dật Ninh thấp giọng mang theo ngẹn ngào thương tâm, khiến Chu Diên chấn động, hắn mất một hồi mới phục hồi tinh thần, lẽ nào lúc tối Dật Ninh không bình thường chính là vì…  chuyện này?

Chẳng nhẽ Dật Ninh đã biết hắn bị cô ba cùng chú ba sắp xếp bắt ép phải đi gặp mặt?

Chu Diên nghĩ khả năng này rất lớn, chỉ là không hiểu Dật Ninh từ đâu lại biết chuyện này, khiến hắn không nắm bắt được ý nghĩ của cậu.

” Em nói bậy bạ gì thế, anh không có muốn tìm nữ nhân kết hôn.” giọng nói Chu Diên đầy kiên định, lại đứng dậy mở đèn ở đầu giường, Dật Ninh bị ánh đèn chiếu vào mắt, để tránh ánh sáng, cậu đem đầu chui vào người Chu Diên một ít.

Chu Diên thấy Dật Ninh làm bộ dáng rùa đen rút đầu, liền kiên quyết đem cậu đang cuốn trong chăn lôi kéo ngồi dậy, đôi mắt đen thâm sâu nhìn chằm chằm Dật Ninh.

Chu Diên làm chuyện sai lầm, hiện tại trái lại giống như cậu làm sai. Dật Ninh ngồi đối diện Chu Diên, bị Chu Diên nhìn cảm thấy rất không tự nhiên, cậu đành phải đem đầu cúi thấp xuống.

Cậu cúi đầu xuống, Chu Diên liền đem đầu của cậu nâng lên, còn nói ” Đêm nay không thoải mái là vì chuyện này sao?”

Dật Ninh uất ức trong lòng nên đối với Chu Diên sinh ra hờn dỗi, cau mày không đáp.

Chu Diên cũng có chút tức giận, chân mày chau lại, sắc mặt không tốt, Dật Ninh theo phản xạ lùi về phía sau trốn hắn.

Tuy rằng tức giận, bất quá cánh tay vươn ra bắt lấy Dật Ninh cũng rất dịu dàng, đem Dật Ninh kéo vào lòng mình, hắn hung ác nói ” Anh cũng không làm gì em, em trốn cái gì mà trốn? Có phải  thấy anh ở bên cô gái khác hay không? Cho nên, em mới suy đoán lung tung ở trong bụng, suy nghĩ lung tung cũng không nói, còn giữ ở trong lòng không hỏi anh, em muốn nghẹn chết chính mình, hay muốn anh lo lắng đến chết?”

Dật Ninh bị Chu Diên trách móc một hồi không biết nói gì để chống đỡ, có cảm giác ê ẩm trong ngực, vừa khó chịu, vừa oán giận Chu Diên, lại tự trách mình, lại bởi vì lời nói của Chu Diên mà sinh ra cảm giác ngọt ngào….

” Anh vốn có cùng nữ nhân hẹn hò, chẳng lẽ không đúng sao?” Dật Ninh tựa trên vai chu diên rầu rĩ nói.

” Anh đâu có cùng nữ nhân hẹn hò?” Chu Diên tức giận hỏi ngược lại.

” Tối nay chẳng phải anh hẹn một cô gái đi ăn sao?” luôn luôn thích trầm mặc Dật Ninh lúc này lại ngẩng đầu lên phản bác hắn.

Chu Diên sửng sốt, ” Em trông thấy anh tối nay cùng một cô gái đi ăn? Cái cô gái cùng anh đi ăn sao? Anh đâu có hẹn cô ta, là cô ta liều chết kiên quyết quấn lấy bắt anh tiếp, anh muốn bỏ đi, nhưng cô ta dùng chút thủ đoạn, thực sự không có cách nào mới phải cùng cô ta ăn cơm. Nói cho em hay, anh cùng cô ta không có quan hệ gì, càng không thể cùng cô ta kết hôn.”

Chu Diên nghĩ đến cái cô gái quấn quýt lấy hắn kia, nơi chân mày nhíu chặt, cô hắn bởi vì hắn mà tìm một cô gái có bề ngoài nổi trội, gia thế tốt, nghe nói rất thông minh giỏi giang, sau này có thể trợ giúp cho hắn trong sự nghiệp, bất quá Chu Diên tuyệt đối không cho rằng đối phương tốt, trái lại cảm thấy chút khôn vặt của cô ta khiến cho hắn rất phiền chán, nhưng cô hắn vẫn uy hiếp hắn nói hắn không nên chọc đối phương tức giận, tốt nhất nên cùng nàng giao du qua lại, cho dù sau này không kết hôn, cũng có thể làm bạn hữu.

Nếu như đổi lại là lúc Chu Diên không ở bên Dật Ninh, hắn cũng thật cao hứng mà tiếp nhận đối tượng cô hắn giới thiệu, dù sao cô gái đó cũng xinh đẹp gợi cảm, rất chọc người. Cho dù là kết hôn, hay làm bằng hữu, đều không tệ.

Chỉ là, trong lòng hắn có Dật Ninh, dù báu vật đẹp hơn nữa, cũng làm cho hắn nghĩ chiêm ngưỡng là tốt rồi, không nên đưa tay ra. Hơn nữa đối phương phiền đến chết, khiến cho hắn thấy chán ghét.

Nếu là Chu Diên trước đây, e chừng đối phương cũng chướng mắt, Chu Diên hiện tại mới có mị lực khiến nữ nhân trầm mê, vô luận là khí chất nam tính, hay phong độ thân sĩ, ánh mắt không lưu lại trên người những cô gái đẹp khác, cũng không háo sắc mà mơ ước thân thể của mình…..

Nhưng ám chỉ rất nhiều lần, Chu Diên vẫn không có biểu thị, điểm này khiến cho người ta rất không hài lòng.

” Anh cam đoan với em, anh không có cùng cô ta hẹn hò, đồng thời anh cũng không  có dự định cùng bất kỳ cô gái nào kết hôn, thực sự!” Ánh mắt Chu Diên kiên định, lời nói như đinh đóng cột, còn kém chỉ tay lên trời phát thệ.

Dật Ninh nhìn hắn một hồi, kỳ thực Chu Diên là loại người chưa bao giờ nói dối, Dật Ninh đương nhiên tin tưởng hắn. Chỉ là đến một ngày nào đó Chu Diên vẫn phải kết hôn. Nghĩ tới lúc đó, trong ngực Dật Ninh không chịu nổi, bất quá hiện tại, cậu vẫn phải cho Chu Diên đang mong chờ nhìn cậu một câu trả lời.

” Em tin anh.” Dật Ninh gượng cười, nói ra.

Chu Diên thở ra một hơi, đem mặt cọ cọ trên mặt Dật Ninh ” Đừng vì loại chuyện này mà sinh hờn dỗi, không lại buồn bực đến phá hỏng thân thể. Có gì cần hỏi, cứ trực tiếp hỏi anh, anh sẽ giải thích cho em rõ ràng. Trong lòng em lắm ngõ nhiều ngách, suy nghĩ nhiều như vậy, nếu em không hỏi anh, anh thực sự không đoán được em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Biết không?”

” Vâng. Em biết rồi.” Dật Ninh đáp lời.

” Ngày mai anh phải đi từ chối cô ta cho rõ ràng, sau đó sẽ không gặp lại cô ta nữa, em yên tâm đi! Còn nữa, anh lập lại một lần nữa, anh không có dự định cùng nữ nhân kết hôn, em không cần suốt ngày suy nghĩ miên man. Em thương tâm anh thấy cũng sốt ruột.” Chu Diên nói những lời này, thấy Dật Ninh gật đầu, hắn mới tắt đèn, ôm Dật Ninh đi ngủ.

Buổi sáng hôm sau, Chu Diên cùng Dật Ninh đi chợ mua ít hoa, lại đem bồn hoa từ trong xe mang vào thang máy, sau đó mang vào nhà.

Chu Diên trước đây cũng chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, hắn ôm chậu hoa, Dật Ninh ôm một bó bách hợp lớn đứng ở bên cạnh, hỏi hắn có nặng hay không, cảm giác như vậy, đối với hắn mà nói, đó là một loại hạnh phúc hắn chưa bao giờ thể nghiệm.

Trong thang máy, Dật Ninh cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, hắn nhìn khuôn mặt nhu hoà xinh đẹp của Dật Ninh, ánh mắt Dật Ninh dịu dàng mà quan tâm, hắn đem bàn tay đang cầm khăn của Dật Ninh nắm chặt trong lòng bàn tay, phúc chí tâm linh, trong lòng sáng tỏ thông suốt, đột nhiên hiểu rõ, trước đây từng đọc một câu trong Kinh thi ” chấp tử tay, dữ tử giai lão.”, rốt cuộc là thứ cảm giác gì, thế nào là chờ mong, thế nào là hạnh phúc, lời thề kiên định phát ra từ trong đáy lòng nói không nên lời nhưng trái tim lại trở nên mềm mại không gì sánh được….

Buổi chiều Chu Diên đi làm, liền gọi điện thoại từ chối đối tượng thân cận do cô hắn giới thiệu, nói hai người làm bạn, hắn đối với nàng không có cảm giác.

Chỉ là không nghĩ tới đối phương không ngừng truy hỏi nguyên nhân, hơn nữa, cô ta không muốn chia tay.

Trong bụng Chu Diên nghĩ căn bản không có hẹn hò, đâu tới việc chia tay, cảm thấy rất phiền,trực tiếp treo điện thoại.

Dật Ninh nhận được tin nhắn của Trương Hoàn, hỏi tình trạng thân thể cậu, Dật Ninh nhắn lại nói thân thể mình không có việc gì, bảo hắn không cần lo lắng, lại hỏi Trương Hoàn đã tặng quà hay chưa.

Trương Hoàn nói còn chưa tặng, phải chờ tới ngày sinh nhật đối phương mới tặng.

Dật Ninh lại cùng Trương Hoàn tán ngẫu vài câu chuyện, Trương Hoàn mời cậu tới trường hắn xem hắn thi đấu bóng rổ, Dật Ninh suy nghĩ một chút thời gian biểu của mình, cảm thấy có thể để ra chút thời gian, liền đồng ý.

Từ khi Dật Ninh tới trường Trương Hoàn xem hắn đấu bóng, cậu lại bắt đầu nghĩ tới thời gian học đại học, cảm thấy quay về trường đọc sách cũng tốt.

Ở trước mặt Chu Diên nhắc tới vấn đề này, Chu Diên nghe được cũng rất hăng hái, nói Dật Ninh ra ngoài cùng mọi người giao lưu đúng là rất tốt, làm nghiên cứu sinh cũng không tệ, vì vậy cổ vũ Dật Ninh đi thi, thậm chí trong bụng còn vì Dật Ninh đi thi mà muốn đi cửa sau.

Dật Ninh thấy Chu Diên không phản đối, hơn nữa vì một đầu sách của cậu bán không tệ cho nên cũng có chút tích trữ, hiện giờ lại bắt đầu lo lắng nên học chuyên môn gì cho tốt.

Trước đây cậu học chính là ngành quản lý, hiện giờ cậu cũng không muốn học tiếp nên ngành này nữa, lại cân nhắc nên học chuyên ngành như ngôn ngữ học, hoặc là lịch sử nhân loại.

Trải qua nhiều lần suy xét, cậu xác định học Hán ngữ hiện đại.

Chu Diên rất tích cực điều tra thông tin cho cậu, còn hỏi cậu có muốn mời thầy giáo phụ đạo hay không, Dật Ninh cảm động vì hành động của Chu Diên, thế nhưng cậu vẫn cự tuyệt ý tốt mời thấy giáo hướng dẫn của hắn, nói chính mình ôn tập là tốt rồi.

Mặc dù rời trường học đã hơn ba năm, bất quá bởi vì mỗi ngày đều chìm trong đống sách, đối với sách vở, Dật Ninh cũng không mới lạ, hơn nữa bởi vì cậu làm công tác phiên dịch tiếng anh, nên Tiếng anh cũng không ngại, ngoại trừ chính trị. Vì vậy lúc ôn tập cũng không quá vất vả.

Cuộc sống mỗi ngày ở nhà cũng không tệ, không cần tiếp xúc xã hội, sinh hoạt đơn giản lại tốt đẹp, không có gì phiền não, làm việc mình thích làm, tâm tình sung sướng. Thế nhưng, từ lần trước biết Chu Diên bị nữ nhân dây dưa theo đuổi, Chu Diên luôn luôn có thể cũng người phụ nữ khác kết hôn, một ngày nào đó, cậu cùng Chu Diên sẽ chia tay, loại ý nghĩ này, càng ngày càng in sâu rõ ràng trong đầu cậu, khiến cậu lo lắng, nếu như cậu cùng Chu Diên biệt ly, quan trọng cậu phải làm cái gì bây giờ.

Khi gặp gỡ Trương Hoàn, làm cho cậu hiểu, cậu không thể cứ như vậy đem bản thân nhốt ở trong nhà cũng xã hội cách ly, cậu hẳn nên bước ra khỏi bóng ma trước đây, nên đi ra bên ngoài, cho dù sau đó có chia tay Chu Diên, cậu cũng không bởi vì vậy mà đánh mất năng lực sinh tồn khi trở lại xã hội, muốn cậu ngay lập tức ra ngoài đi làm, đối với Dật Ninh mà nói vẫn rất khó khăn, bất quá nếu như vào trường học, sau đó mới đi tìm việc làm, mọi chuyện đối với cậu mà nói, tốt hơn nhiều lắm.

Tất cả đều phát triển như cậu mong chờ, sinh hoạt bình thản không gợn sóng không lo nghĩ, bất quá có chút nhớ mẹ, có hai người bạn tốt, có bạn trai sống cùng, tất cả đều là tốt đẹp.

Mãi đến khi, một buổi tối cậu đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Diên với thanh âm trầm khản cũng tiếng thở hổn hển.