Dấu Chân Của Người Đến Sau

Chương 4




Nhiều năm trôi qua bây giờ tôi cũng đã trở thành một thiếu nữ. Tôi mang nhiều nét đẹp của bố và mẹ, mỗi lần nhìn vào trong gương bản thân tôi lại cảm thấy thật tự hào.

Dù tôi không xinh đẹp, nhưng lại mang một vẻ đặc biệt, dễ dàng gây chú ý với những người khác. Tôi có một đôi mắt u buồn, đặc biệt là đôi mắt này, dù to tròn nhưng khi nhìn vào tôi chưa bao giờ thấy nó vui vẻ cả.

Nay đã là năm cuối của cấp ba, cuộc sống của tôi luôn bận rộn với chuyện học tập. Thậm chí, tôi không có thời gian để ăn cơm với bố mẹ. Nhiều lúc tôi lại tự hỏi sao bản thân mình lại cố gắng học tập đến thế, chỉ cần đậu tốt nghiệp là được rồi. Nhưng nghĩ lại, tôi muốn bản thân mình có nghề nghiệp đàng hoàng, và làm ngành mà tôi hằng mơ ước đó là an ninh.

Dù điểm vào trường là cao chót vót, thậm chí còn có lúc người ta lấy điểm tuyệt đối nhưng cứ nghĩ đến sau này tôi được mang áo quần màu xanh lá, rất uy nghiêm lại được người kính phục, ngày ngày đi bắt từng tên tội phạm, bắt chúng phải sợ hãi và quỳ dưới chân của mình. Nghĩ đến đây tôi lại có động lực để học. Nhiều đêm không có anh, bố mẹ lại ngủ từ rất sớm, tôi đi học về khuyu rồi lủi thủi ngồi làm bài tập đến sáng, cảm giác lúc ấy làm tôi cô đơn đến lạ kì. Cái cảm giác này tôi không muốn một chút nào, tôi chỉ muốn học thật nhanh, ra trường thật nhanh để giúp đỡ bố mẹ và còn được ở cạnh anh.

Thở dài thườn thượt, đưa tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, bâu giờ cũng đã là mười hai giờ đêm. Tất cả mọi người đều hạnh phúc trong giấc ngủ, chỉ mình tôi ngồi cầm bút nhìn ra ngoài trời, không biết ở bên ấy anh đã ngủ chưa, ước gì bây giờ tôi có thể cầm máy điện thoại mà gọi điện cho anh thì tốt biết bao nhỉ.

Nhìn bầu trời tối mịt rồi lại nhìn xuống dưới sân nhà. Ánh mắt của tôi nhìn đi nhìn lại hàng cây mà bố ngày nào cũng chăm sóc bỗng lại cảm thấy ghen tị với nó quá. Ít nhất, trong những lúc như thế này, chúng nó còn có bạn, còn tôi chỉ có thể ở một mình.

Đặt cây bút xuống bàn, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng xuống dưới tầng. Hít thở không khí một chút, tôi quyết định đi bộ ra ngoài. Những cột đèn ven đường vẫn chiếu sáng, tôi lang thang một mình trên con đường nhỏ ít người qua lại.

"Chị..."

Âm thanh nho nhỏ vang lên làm tôi giật mình. Đưa tay lên vuốt ngực để mình tĩnh lại, quay đầu nhìn nơi mà phát ra giọng nói đó.

"Ơ, sao cậu lại ở đây?"

Không thể không kể đến cuộc sống của tôi trong những năm cấp ba, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ trôi qua êm đẹp ai ngờ bỗng dưng có một ngày, lại có người lẽo đẽo đi theo sau lưng tôi bảo là "em thích chị".

Tôi không như những người con gái khác, bởi tôi có một quá khứ không hoàn hảo nên chuyện tình cảm đối với tôi là xa vời lắm. Tôi cũng từng mong có một chàng hoàng tử đến bên cạnh mình chứ? Nhưng tôi có anh trai rồi, người anh trai hoàn hảo hơn bất kì người nào hết, anh tốt bụng đến nỗi bản thân tôi không muốn có người yêu. Nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một cậu nhóc lớp dưới theo đuổi. Mỗi lần tôi đi lang thang một mình lại bắt gặp cậu, không biết là cố ý hay vô tình nhưng tôi nghĩ đây là cái duyên. Nếu không phải là tình yêu thì hãy là tình bạn, tôi rất thích khi cậu là bạn thân của tôi đấy.

"Thấy chị đi mãi không chịu về nhà. Sợ ảnh hưởng đến sức khỏe nên..."

Cậu cúi đầu lúng túng nói. Ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào tôi. Hai nhón tau cứ đan vào nhau như làm việc có lỗi và chờ tôi trách phạt vậy. Bỗng tôi lại thấy buồn cười, đứng trong màn đếm nhờ ánh đèn chiếu sáng, khuôn mặt tôi bấy giờ dịu dàng đến kì lạ.

"Cậu sợ tôi sao?"

"Không...không có"

Từ ngày cậu nói cậu thích tôi đến tận hôm nay, cậu vẫn luôn không dám nhìn tôi một lần. Nếu như tôi chủ độn bắt chuyện thì cậu lại rụt rè sợ hãi. Người con trai thuần khiết trong sáng như vậy quả thật là rất hiếm hoi, nhưng lại đặt niềm tin vào tôi thì đó là một điều đáng tiếc.

Tôi đi từng bước chậm rãi lại gần, vừa đi vừa hỏi:" Đêm hôm khuya khoắt như vậy cậu đến đây làm cái gì?"

"Em... Không ngủ được, đi mua đồ liền gặp chị"

"Vậy là vô ý hả?"

Cậu gật đầu lia lịa, tôi suy nghĩ một lát rồi đi lướt qua người cậu, lạnh nhạt nói:

"Vậy thì về đi, tôi còn đi thêm một lát nữa"

"Hay là chị về với em luôn?"

"Vì sao?"

"...." cậu ta cứ mấp máy môi, nói không nên lời. Tôi thì buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn cứ cố gắng lạnh nhạt.

"Cậu không nói hả? Lần sau đừng đi theo tôi nữa"

"Không phải" cậu lại trả lời nhạn chính và dứt khoát. Không biết là không phải là cậu đi theo tôi hay là không phải vì cậu không nói nữa. Tôi chỉ biết, mình trêu chọc cậu cho đỡ buồn.

"Hả? Vậy tôi đi đây"

"Chị...."

Tôi nheo mắt lại, khó chịu nói:" Cậu phiền phức quá đấy, lần sau đừng đi theo tôi nữa, đỡ phiền"

Tôi không ngại làm mất lòng. Bởi vì tôi biết, có nhiều chuyện cần phải dứt khoát để không gieo rắc cho đối phương niềm hi vọng. Càng tạo nên hi vọng càng ôm lấy đau thương.

Tôi thấy rõ ánh mắt cậu rưng rưng, khuôn mặt xụ xuống. Sợ sệt đưa tay ra bấu lấy góc áo của tôi:

"Thật ra đi ban đêm rất nguy hiểm. Em lo cho chị nên đi theo, nếu như chị không về, lại thức khuya như vậy, vừa gặp nguy hiểm vừa lại hại đến sức khỏe thì làm sao bây giờ"

Tôi liếc cậu một cái:" Ai cần cậu quan tâm cơ chứ, buông tay ra"

"Chị đừng có không để ý đến em có được hay không?"

Cậu thua tôi một tuổi, nhưng lại cao hơn tôi một cái đầu. Tôi nhìn khuôn mặt non nớt kia, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy buồn phiền. Chính là bởi vì người ta quan tâm đến tôi nên tôi mới buồn phiền.

"Buông tay ra" toi gắt gỏng nói.

"Chị..."

"Bộ cậu không muốn đi về hả? Đi, nhà cậu cùng đường với nhà tôi phải không? Chúng ta cùng về"

Cậu nhìn tôi, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng rồi gật đầu lia lịa. Nhưng lại nửa tin nửa ngờ, hỏi lại lần nữa.

"Thật không ạ?" Bỗng tôi thấy cậu dễ thương không tả được, cũng chỉ cười bấy đắc dĩ nắm tay cậu rồi kéo đi.

"Bớt nói mấy lời thừa thãi đi"

Chúng tôi đi trên con đường vắng. Cậu nhìn tôi vào nhà cậu mới chịu về. Nhìn dáng vẻ của cậu, tôi lại tự trách mình, đáng lẽ nên bỏ cậu lại giữa đường mà về trước nhưng nhìn cậu tôi lại không nỡ. Dù sao tôi cũng gần ra trường rồi, chắc cậu cũng sẽ quên tôi nhanh thôi.

Sáng sớm hôm sau, như mọi ngày tôi vẫn cứ dậy sớm đi học. Xuống tầng rồi đi đến lớp, không dám đánh thức bố mẹ dậy, lặng lẽ mở cổng rồi đi ra ngoài.

Vừa đi đến lớp liền thấy đám bạn tụ tập lại, không biết là đang viết cái gì đấy. Tôi cũng tò mò đến xem thử. Bảo Anh, nhỏ bạn của tôi, nó thấy tôi đi tới viền đưa tôi một tờ giấy rồi bảo:

"Hồ sơ nguyện vọng thi đấy, ngồi xuống đây viết rồi đi nộp cho thầy"

Cầm tờ giấy trên tay thắc mắc hỏi:"Không phải thi xong là xét điểm rồi mới chọn trường hả?"

Bình thương, học sinh tho xong tốt nghiệp, rồi tùy theo số điểm mà chọn vào trường thích hợp. Nếu như chọn trường trước thế này, là thi trường nào là xác định học trường ấy. Dù ngoài miệng tôi nói là tôi thi an ninh, ước mơ của tôi là trở thành cảnh sát nhưng tôi biết từ sâu trong lòng mình vẫn còn một chỗ đứng cho trường kinh tế. Bởi vì nơi đó có anh.

Tôi vẫn nhớ rất rõ trước khi anh đi, tôi bướng bỉnh đòi  học giống anh, để hai anh em có thể ở gần nhau. Nhưng anh bảo đừng vì anh mà từ bỏ đi ước mơ của mình, với lại khi tôi thi xong thì anh cũng gần ra trường. Kiểu gì anh cũng sẽ chuyển lên sống với tôi nên tôi không lo lắng gì mà chọn trường an ninh.

Nhưng không hiểu sao khi cầm tờ hồ sơ nguyện vọng trên tau, bản thân tôi lại cảm thấy mơ hồ và có chút lưỡng lự. Tôi muốn viết nhưng cũng không muốn viết, ước gì bây giờ tôi có thể gọi cho anh để hỏi ý kiến.

"Bảo Anh, thầy bảo khi nào nộp?"

"Chắc là ngày mai hay ngày mốt gì đó. Mà sao cậu không viết bây giờ luôn đi, tớ thấy cậu học giỏi, lại rất khao khát vào trường an ninh mà"

Bảo Anh hỏi làm tôi cũng không biết trả lời thế nào. Đúng là tôi ước mơ vào an ninh, nhưng đến phút cuối tôi lại lưỡng lự. Tôi cũng không biết là mình đang nghĩ cái gì nữa, Cũng chỉ cười trừ để trả lời lại rồi biện một lí do thích hợp.

"Suy nghĩ thật kĩ đã. Cái này quyết định cả đời của tớ, bất cẩn làm sao được"

Tôi nói vậy thôi mà Bảo Anh cũng tin là thật rồi còn bảo là phải chọn trường nào mà ra trường là có việc làm liền, cuộc sống sau này ổn định hơn một chút là được. Tôi biết chứ, suy nghĩ của tôi lớn hơn tuổi rất nhiều nhưng tôi cũng chẳng có kinh nghiệm đành về hỏi mẹ.

Đi đến cửa phòng, tôi nghĩ chắc không cần gõ cửa đâu, nhẹ mở ra rồi đi vào. Liền nghe thấy âm thanh bên trong.

"Thiên Ân nó bị tai nạn tầm một tuần rồi, chúng tôi phải sắp xếp thời gian đi thăm nó nên không thể đến công ty một thời gian được. Việc nhà thì nhờ cho dì cả lo, Mẫn Mẫn đang trong giai đoạn thi cử nên không thể cho nó biết được. Tất cả nhờ dì hết nhé"

Tôi nghĩ rõ mồn một từng lời nói của mẹ. Người tôi khựng lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên, trong lòng lại hoảng hốt như không tin đây là sự thật.