Đâu Chỉ Mình Anh

Chương 27




Joe nhún vai. "Ừ, đúng thế đấy. Hôn nhân chỉ là trò hề từ khi bọn anh chuyển đến New York. Thật ra là theo Alice thì có thể nó đã là một trò hề như vậy từ rất lâu rồi, nhưng có một điều rõ ràng là vợ chồng anh không còn điểm chung nữa, và không còn lý do để tiếp tục giả vờ nữa."

"Anh cảm thấy sao rồi?"

"À, chó chết, anh cũng không biết nữa. Anh thấy như cứt...anh thấy điên rồ... cô ấy nói đúng... cuộc hôn nhân này không tiếp tục được nữa... nhưng trước đây nó vẫn tốt đẹp, vì vậy có thể nó sẽ lại tốt đẹp như thế... có lẽ bọn anh cần thêm thời gian để suy nghĩ... có lẽ anh đúng là một thằng chống khốn nạn... đáng ra Alice đừng có thay đổi nhiều đến thế... có lẽ anh không nên kết hôn... hai bọn anh đều lựa chọn sai lầm... có trời mới biết... anh cũng không biết."

"Được rồi." Josie đứng lên. Cô đến đây bởi vì cô lo lắng cho anh, vì cô tức giận với anh, nhưng cô chưa chuẩn bị để đối mặt với sự việc này. Chính bản thân cô cũng không biết mình cảm thấy thế nào, và có lẽ cô là người không nên ở cạnh Joe lúc này nhất. Điều tốt nhất cô có thể làm, nhất là nếu cô còn mong chờ một cơ hội nào đó cho mối quan hệ của cô và anh, là cô nên để anh một mình, nên để anh tự giải quyết vấn đề này. "Đáng ra em không nên đến đây. Em xin lỗi. Em đi ngay đây."

"Đừng!" Joe hoang mang, và ngay lập tức anh trở thành một cậu nhóc bé bỏng phải chịu nhiều mất mát. Anh mới đánh mất một người phụ nữ trong tuần này; và anh vẫn chưa sẵn sàng để đánh mất thêm một người phụ nữ nữa. Joe có thể đối mặt với rất nhiều điều, nhưng sự cự tuyệt không nằm trong số những điều đó, và hai sự cự tuyệt sẽ vượt quá sức chịu đựng của anh. "Đừng," anh dịu giọng lại khi đi về phía Josie và đưa hai tay ôm lấy mặt cô. "Xin em hãy ở lại với anh," anh khẩn nài khi nhìn vào mắt cô và cô đánh rơi túi xách xuống sàn nhà. "Josie ơi, anh cần em. Anh muốn có em. Đừng bỏ anh."

"Vâng," cô thì thầm và ôm chặt lấy anh. "Đừng lo," cô khẽ nói, xoa lưng anh và thì thầm vào cổ anh. "Em ở đây rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Cậu có chắc chắn là cậu không muốn tớ bay đến với cậu không?" Giọng Emily lộ rõ sự lo lắng. "Cậu biết là tớ đến với cậu được mà. Công việc không bận lắm, mà cậu thì không ở một mình như thế."

"ÔI, Em, cám ơn cậu. Nhưng không cần đâu. Thực sự là tớ cảm thấy tới cần phải tự mình trải qua thời gian này. Tớ cần phải tĩnh trí lại, phải suy nghĩ mọi việc thật kỹ lưỡng. Dù sao cũng cám ơn cậu. Và cám ơn vì đã ở bên tớ."

Trong những ngày này, Alice và Emily trò chuyện với nhau bốn hoặc năm lần mỗi ngày. Cả hai người đều đã quên mất lý do khiến họ không liên lạc với nhau kể từ đêm Giáng sinh, nhưng Emily đã tha thứ, và cô cũng quên luôn tại sao lý do đó lại quan trọng đến mức cô có nguy cơ đánh cả người bạn thân nhất của mình.

"Vậy cậu hoàn toàn chắc chắn cậu sẽ ổn chứ? Cậu thấy sao rồi?"

"Tớ không biết. Có lúc tớ thấy nhẹ nhõm, và tớ biết tớ đang làm một việc đúng đắn. Thậm chí hầu như bọn tớ còn không nói về chuyện kết thúc, chỉ là không có chuyện gì để nói với nhau, và tớ không còn nhớ lần cuối cùng bọn tớ làm cho nhau cười vui là khi nào. Tớ phải vào thành phố và phẫn nộ với anh ấy vì đã biến tớ thành một con người không phải mình, còn anh ấy trở về đây và căm ghét tớ vì tớ không phải là con người anh ấy muốn."

"Tớ thấy rất vui vì tớ không phải vào Manhattan nữa, không phải đứng cạnh Joe để trò chuyện lãng xẹt với khác hàng của anh ấy là những bà vợ chán ngắt, và rồi, năm phút sau đó tớ lại sợ hãi. Tớ không dám tin tớ sắp thành người phụ nữ ly dị chồng, rằng mỗi sáng thức giấc tớ sẽ không còn nhìn thấy Joe nằm cạnh tớ nữa. Rằng sẽ không còn ai ủng hộ tớ, hay bước vào ngôi nhà này vì tớ, giúp tớ khi mọi việc trở nên quá phức tạp."

"Tớ biết," Emily nói. " Đó là điều khốn nạn khi phải sống độc thân. Cậu phải tự mình làm mọi việc. Nhưng bên cạnh đó, sẽ không ai sai khiến cậu phải làm thế này thế nọ. Cậu có thể ăn khem Ben&Jerry vào bữa sáng, bữa trưa, và cả bữa đêm nếu cậu muốn."

Alice khịt mũi. "Nếu cậu muốn gì cơ? Nếu cậu muốn béo trương béo nứt à?"

"Được rồi, không phải là Ben&Jerry vậy. Kem bạc hà sô cô la không đường của Baskin&Robbins thì sao? Có tốt hơn không?"

Alice cười. " Tốt hơn nhiều ấy chứ."

"Cậu thấy chưa? Cậu vẫn cười được đấy thôi. Cậu còn có thể làm rất nhiều việc khác nữa. Cậu có thể nằm ngủ nướng cả ngày. Cậu có thể làm vườn hai mươi tư giờ mỗi ngày mà không ai than vãn rằng họ muốn cậu phải đi nấu bữa tối, hay cậu phải đi mua sắm với họ, hay cậu phải cùng họ đi gặp gỡ ăn trưa với những người mà cậu không hứng thú."

"Đúng thế. Tớ biết chứ. Đó là những điều mà tớ vẫn tự nói với mình khi tớ cảm thấy vui vui."

"Vậy khi nào thì cậu không cảm thấy vui vui?"

"Đó là lúc tớ nhủ rằng mình sợ hãi và không bao giờ có thể tự mình xoay xở được. Em, lạy chúa. Tớ không tin là cuộc hôn nhân của tớ lại nghĩ ra nông nỗi này. Tớ đi giữa thánh đường trong nhà thờ và nghĩ rằng tớ sẽ gắn bó với cuộc hôn nhân này đến hết phần đời còn lại. Tớ cứ nghĩ tớ và Joe sẽ ở bên nhau đến đầu bạc răng long."

Emily im lặng vài giây. "Alice à, khi cậu đi giữa thành đường hôm đó, cậu biết Joe là ai, và điều anh ý muốn có ở một người vợ. Cậu sẵn sàng thay đổi chính mình để trở thành người phụ nữ mà anh ấy muốn. Đó là lý do giúp cuộc hôn nhân của cậu tốt đẹp."

"Tớ biết chứ. Cuộc hôn nhân ấy sẽ vẫn tốt đẹp chừng nào tớ vẫn tuân theo các quy tắc của trò chơi. Chỉ là tớ sợ hãi khi lại phải sống độc than và khi tớ rằng một phần đã qua trong cuộc đời tớ sẽ không bao giờ trở lại nữa."

"Tớ hiểu. Nhưng Alice à, bất cứ khi nào cậu muốn nói chuyện, dù đêm hay ngày, cậu hãy gọi ngay cho tớ, và cậu cũng biết đấy, tớ sẽ đến ngay bên cậu nếu cậu cần tớ."

"Tớ biết mà." Alice thở dài. "Tớ biết mà."

Alice mở cửa phụ bước vào phòng bếp nhà Gina, cô đặt cái bát nhựa lớn lên quầy bếp và ngập ngừng gọi.

"Alice à? Chị phải không?" Giọng Gina vọng từ trên gác xuống.

"Vâng." Alice đi đến chân cầu thang và hét vớ lên. "Tôi nghĩ là tôi nên đến sớm để đưa salad."

"Chị lên đây đi. Tôi thay đồ gần xong rồi."

Alice lên cầu thang thì Gina cũng bước ra khỏi phòng ngủ và ôm chầm cô.

"Vậy là , chị không định tỏ vẻ lo lắng và hỏi tôi xem tôi thế nào đấy chứ?" Alice lùi lại và nhướng mày.

Gina gật đầu lên tỏ vẻ lo lắng. "Chị thế nào ? "

Alice làm bộ cảm thấy tiếc cho chính mình, rồi cô nhún vai. "À, chị biết rồi đấy. Không tệ. "

Gina cười, "Nghiêm túc đấy, Alice ạ," Gina nói, "Lần trước tôi nhìn thấy chị, chị có vẻ rất buồn bã. Trông chị khá hơn rồi, cho dù chị không cảm thấy thế."

"Chị Gina, nghiêm túc đấy." Alice mỉm cười. "Hôm nay là một ngày tươi đẹp. Thỉnh thoảng tôi thấy vui vẻ và đôi khi tôi thấy rất tệ hại. Đó là điều thật kinh khủng. Mỗi sáng thức giấc, tôi không biết mình nên mong chờ điều gì."

"Chị đã nói chuyện với anh ấy chưa ?"

Alice gật đầu khi hai người họ đi xuống cầu thang vào phòng bếp. "Anh ấy gọi điện tối qua."

"Rồi sao nữa ?"

"Không bình thường. Đó là chồng tôi. Tôi kết hôn với anh ấy sáu năm rồi, và khi nghe giọng nói của anh ấy, có cái gì đó rất quen thuộc, nhưng cũng rất lạ lẫm. Tôi cảm thấy sự đối lập kỳ cục giữa việc biết anh ấy rất rõ và không biết chút gì về anh ấy."

"Chị có hối tiếc không, hay tất cả thực sự chấm dứt rồi ?" Gina vẫn chưa nói với Alice về việc cô nhìn thấy anh ta đi với Josie, mặc dù lúc này Alice cũng đã biết chuyện. Không cần thiết phải làm cô ấy đau lòng thêm nữa, và Gina không biết rằng Alice sẽ hiểu lý do khiến cô không nói cho ấy biết.

Nhưng lúc mới nghe tin, Gina thấy nhẹ nhõm, cô nhẹ nhõm bỏi bí mật đó đã được phơi bày, cô không phải lừa dối hay giữ bí mật với bạn nữa.

Và trên hết, Gina nhẹ lòng vì Alice sẽ không bao giờ bị tổn thương bởi một người chồng lăng nhăng nữa.

Alice xứng đáng nhận được nhiều thứ tốt đẹp hơn thế.

Gần sáu tuần trôi qua kể từ khi Joe và Alice chia tay. Ban đầu, mỗi ngày trôi qua dài lê thê, sự ì trệ kỳ lạ khiến Alice thấy ủ ê, cô không biết làm gì hơn là ngồi trên ghế sofa với Snoop và cố tiếp nhận thực tế rằng đây không phải việc làm tạm thời, rằng cuộc hôn nhân của cô đã kết thúc, và cuộc sống của cô sẽ không bao giờ trở lại như cũ.

Cô chưa đến mức quẫn trí vì Joe, nhưng cô cần phải than vãn về cuộc hôn nhân thất bại và những giấc mơ tan vỡ. Alice vẫn luôn nghĩ rằng khi ba mươi sáu tuổi, xung quanh cô sẽ líu ríu thật nhiều đứa con. Cô đã mong được sum vầy hạnh phúc với một người chồng biết chia sẻ, một người mang đến tiếng cười cho cô, một người luôn lấp đầy tâm hồn cô bằng tình yêu và sự quan tâm chăm sóc.

Cô đã mong sẽ có ít nhất ba con, và nuôi một bầy thú nho nhỏ. Và mặc dù cô không có được bất kỳ thứ gì như vậy khi kết hôn với Joe, cô vẫn luôn nghĩ đó chỉ là vấn đề thời gian. Và giờ thì quá muộn rồi. Không những cô không bao giờ có được những điều đó với Joe, mà cô còn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có được những điều đó với bất kỳ ai khác. Không thể như thế khi ở màn cuối của cuộc chơi.

Trên hết, Alice cảm thấy buồn thương và nuối tiếc sâu sắc vì sắp được đưa vào bảng thống kê những người ly hôn, vì chắc chắn, cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài ly hôn.

Alice không cần phải hỏi xem sự việc đó sai sót ở đâu, tại sao, hay như thế nào. Món quà của sự nhận thức muộn mằn chính là sự rõ ràng, Alice có thể thấy rõ cô đã phải cố gắng đến thế nào để ép mình vào khuôn mẫu của người phị nữ mà Joe muốn, và dù sớm hay muộn, những cố gắng đó cũng kết thúc bằng thất bại mà thôi.

Và cô buộc mình phải nghĩ đến cái thực tế hiển nhiên trước mắt, rằng Josie không phải cuộc tình dan díu đầu tiên của anh, và dù đau lòng, nhưng cuối cùng cô cũng phải thừa nhận rằng vẫn luôn luôn có những dấy hiệu của sự dan díu, chỉ có điều cô cứ chọn cách nhắm mắt làm ngơ cho qua chuyện.

Sau khi đọc một bài báo trên tạp chí về chứng nghiện tình dục, Alice đưa ra kết luận rằng Joe không thể dừng lại được, rằng anh yêu cô, nhưng anh không đủ sức cưỡng lại chứng nghiện đó.

Cô bắt đầu hiểu ra mình không thể làm bất cứ điều gì để thay đổi anh, hoặc để giữ anh lại. Và quan trọng hơn cả, cô hiểu rằng anh không bao giờ có ý định thay đổi.

Anh ấy không bao giờ có ý định thay đổi.

Khi nhận ra điều đó, Alice dần bình tâm hơn. Dù sao thì thực tế là cô đã phải tự sống một mình suốt gần một năm qua, và xét trên nhiều phương diện, cô cũng hạnh phúc vui vẻ hơn khi được ở một mình như vậy.

Sống đơn thân, cô sẽ không phải lo sợ hay nản lòng, hay thậm chí là cô đơn. Khi bắt đầu chấp nhận cuộc sống mới, Alice nhận ra rằng, nói cho cùng, cô cũng đâu có rơi vào một tình huống tồi tệ như cô nghĩ.

Bữa tiệc hôm nay ở nhà Gina và George ( bữa tiệc cuối cùng của mùa hè) là dịp đầu tiên Alice gặp gỡ hàng xóm đông đủ đến vậy kể từ khi cô và Joe chia tay. Suốt mấy tuần đó, Sandy luôn ở bên cô, Sally cũng vậy, và Gina cũng lái xe đến thăm cô mỗi ngày cuối tuần để đảm bảo cô vẫn ổn.

Lẽ tất nhiên là cả thị trấn đề đã nghe tin- vì thế mà những lời mời dự tiệc ít đi và những cái lắc đầu cùng với tiếng xầm xì to nhỏ xuất hiện ở những nơi mà Alice ngang qua. Có lẽ đây là thông tin nóng hổi nhất để bàn luận kể từ khi Rachel Danbury phơi bày cuộc sống của bà cho tất cả mọi người thấy, chỉ bởi vì từ trước đến nay chưa có sự việc nào thú vị như thế xảy ra trong thị trấn bé tin hin này.

Trong những thị trấn nhỏ như thế này, người ta không ly hôn. Họ kết hôn vì tình yêu và họ ở bên nhau trọn đời trọn kiếp. Họ có từ hai đến bốn con, họ lái những chiếc xe SUV to lớn và kêu rầm rầm, nuôi những con chó giống Labrador có lông màu nâu sô cô la, và họ luôn tham gia Hiệp hội Phụ huynh-Giáo viên tại trường của con.

Đám phụ nữ mải mê với việc chăm nuôi con, và nếu họ không hạnh phúc với hôn nhân, họ cũng sẽ giấu kín nỗi niềm sau hàng đống tã lót của con và công việc tình nguyện tại địa phương.

Cánh đàn ông chạy trốn khỏi rắc rối của công việc và thả mình vào các chương trình truyền hình, hình dung ra cảnh sẽ thế nào nếu tình cờ gặp những cô gái trẻ khêu gợi trẻ trung đi qua phố Main đến Home Depot để mua mỹ phẩm.

Mọi người mong mình sẽ kết hôn và ở bên nhau trọn đời, vì vậy, mặc dù Alice và Joe là người mới đến nhưng tin tức về cuộc chia tay của họ đã lan ra quanh cộng đồng nhanh chóng như giống cây bìm bịp lấn chiếm vườn nhà Alice, và đây vẫn là chủ đề nóng của tháng.

Tồi tệ hơn nữa là có vẻ Alice bỗng trở thành mỗi đe dọa cho những cặp vợ chồng hạnh phúc khi cô trở thành phụ nữ độc thân. Các ông chồng nơi đây rất tử tế, nhưng Alice nhận thấy các bà vợ lại nhìn cô với ánh mắt nghi ngại, và những lời mời vốn đầy ắp trong hộp thư nhà cô nay thưa thớt nhiều.

Rõ ràng Highfield không phải là nơi dành cho người độc thân. Người ta chờ đợi những người ly hôn hoặc ly thân sẽ sớm đóng gói đồ đạc và quay trở lại thành phố, để ném mình vào những cuộc hẹn hò mới, và họ không dám chôn chân ở cùng ngoại ô cho đến khi tìm thấy người thay thế lâu dài cho chồng hay vợ cũ.

Nhưng Alice không quan tâm đến những chuyện đó. Những người bạn thực sự vẫn ở bên cô- đó là Gina, Sally và Sandy- và có cho vàng cô cũng sẽ không quay trở lại thành phố. Alice vẫn cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật kì diệu như khi cô đặt chân đến đay lần đầu tiên, và cô hy vọng những người rút lại lời mời với cô sẽ sớm nhận thấy cô không phải là một mối đe dọa hay cái gì đó tương tự.

Tất nhiên Gina sẽ không bao giờ coi Alice là mối đe dọa, và mặc dù một người hàng xóm lắm chuyện đã thể hiện sự ngạc nhiên khi thấy Gina mời Alice tham dự bữa tiệc này - Gina đã nói cho Alice biết chính xác thì cô nghĩ gì về tình hình đặc biết đó - cô vẫn cả quyết rằng Alice rất ổn và đang cố gắng vượt lên dư luận.

Không ai biết lý do chính xác, mặc dù người ta có nghe thấy Kay bóng gió rằng Joe rõ ràng không phải loại đàn ông chung thủy, rằng anh đã tán tỉnh cô ta sau một buổi tập quần vợt, và Kay nói chắc như đinh đóng cột rằng Alice đã bắt quả tang anh ta với một ả đàn bà nào đó. Kay không biết liệu việc này có thật hay không, mặc dù, như chúng ta cũng biết, sự việc xảy ra đúng như vậy, nhưng mối hiềm nghi của cô ta nhanh chóng trở thành sự thật, và mọi người ai cũng kinh ngạc khi thấy anh ta tệ bạc đến vậy với cô nàng Alice dễ thương tốt bụng.

"Thật đáng xấu hổ," họ nói. "Nhìn cô ấy xem, vẫn trẻ trung và lúc nào cũng phải ở một mình," và họ vui mừng khi thấy cô xuất hiện tại bữa tiệc thịt nướng ngoài trời nhân ngày Lễ Lao Động đánh dấu kết thúc mùa hè. Với nhiều người dân địa phương, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Alice kể từ khi biết chuyện của cô. Kay - lúc này cô ta cảm thấy bị đe dọa nhiều hơn từ phía Alice - đã thì thào với bạn bè cô ta rằng trông Alice trông như con ma: hai bọng mắt sưng phồng dưới mắt, da dẻ xám xịt, và cô sụt cân gầy nhẳng đi.

Nhưng khi mọi người đến bữa tiệc, họ ngạc nhiên một cách thú vị, Alice, trong chiếc váy lanh dài và áo phông trắng bó sát, làn da rám nắng khỏe mạnh. Nét rạng rỡ vẫn ánh lên trong mắt cô, và trông cô vẫn vui vẻ hạnh phúc như ngày nào.

"Chị thế nào ?" mọi người liên tục hỏi cô sau những cái ôm chào hỏi và Alice cười giòn giã.

"Tôi ổn."

"Chị chắc chứ ?" họ tiếp tục hỏi. "Chúng tôi có giúp gì được cho chị không?"

"Tôi chắc chắn." Cô mỉm cười. "Và các bạn cũng không giúp được gì được đâu."

Kay, với thái độ khó coi, là người duy nhất nhân cơ hội này đẩy vấn đề này đi xa hơn.

"Chị biết đấy" - cô ta duyên dáng tiến về phía Alice, và ngay lập tức tiu nghỉu khi thấy Alice vẫn xinh đẹp rạng rỡ - "tôi chưa bao giờ tin tưởng ông chồng đó của chị."

"Ồ, không ư ?" Alice dợm quay người đi, cô không muốn biết lý do tại sao, cô chỉ muốn tránh xa người đàn bà mà cô chưa bao giờ quý mến hoặc tin tưởng đó.

"Không hề. Mắt anh ta ánh lên tia gì đó. Giống như cái nhìn của một gã lăng nhăng. Thật ra tôi không nên nói việc này với chị, nhưng vì tình chị em với nhau nên tôi mới nói, và nếu tôi là chị thì tôi cũng muốn biết lắm." Kay hít một hơi thật sâu "Joe đã tán tỉnh tôi tại bữa tiệc Giáng sinh." Cô ta quan sát Alice thật kỹ để phán đoán phản ứng của cô, nhưng cô không có phản ứng gì, vì vậy cô ta nói tiếp.

"Lẽ tất nhiên là tôi từ chối - ý tôi là tôi không thể làm vậy với vợ anh ta. Tôi chỉ nghĩ rằng chị cần phải biết chuyện này thôi. Chị làm đúng lắm. Đàn ông như thế thì không tin tưởng được."

Alice chậm rãi lắc đầu, cô cố gắng giấu đi nỗi sửng sốt và sự ghê tởm khi Kay nói ra điều đó. "Tôi phải nói rằng tôi rất lấy làm ngạc nhiên," Alice nhẹ nhàng đáp.

"Thật sao ?" Đó không phải là phản ứng mà Kay chờ đợi.

"Thật chứ. Tôi không nghĩ chị lại thuộc típ người Joe thích. Anh ấy thường say mê phụ nữ xinh đẹp và sành điệu. Tôi chưa bao giờ nghĩ loại phụ nữ rẻ tiền và hư hỏng lại lọt vào mắt anh ấy. À," cô nhún vai, "Có khi lúc đó anh ấy say rượu cũng nên." Và cô quay đi, để lại Kay với cái miệng há hốc sững sờ.

Gina kéo Alice vào góc nhà. "Có phải tôi vừa nghe thấy điều mà tôi nghĩ mình vừa nghe thấy không nhỉ ?"

Alice còn run lên vì giận. "Chị có tin được không ? Đúng là một ả lẳng lơ ngu ngốc. Ôi Chúa ơi, Gina, chị có nghĩ là anh ấy tán tỉnh cô ta không? Như thế thì kinh khủng quá. Vì Chúa, tán tỉnh hàng xóm của chúng ta cơ đấy. Chẳng lẽ anh ấy dâm đãng đến vậy sao?"

Gina ôm lấy Alice. "Tôi chắc chắn là cô ta chỉ bịa ra như vậy thôi. Cô ta thấy chị trở thành mối đe dọa, thế thôi. Nào, không phải vì tôi biết đâu là kiểu phụ nữ của Joe, nhưng chị nói đúng, cô ta rẻ tiền và hư hỏng, và tôi chắc chắn là Joe sẽ không bao giờ thèm liếc cô ta lấy một cái."

"Nhưng cô ta chơi quần vợt cùng anh ấy ?"

"Đúng vậy, và có lẽ cô ta căm ghét việc anh ấy không tiếp tục tiến đến với cô ta. Cứ nhìn cái cách cô ta ăn mặc thì biết. Cô là người duy nhất mặc váy ngắn và đi giày cao gót. Cô ta nghĩ tất cả đàn ông đều ngưỡng mộ mình, và tôi nghĩ cô ta rất căm ghét việc Joe không ngưỡng mộ cô ta như vậy. Nghiêm túc mà nói thì tôi dám đặt tiền cho khả năng này đấy."

"Thật sao ?" Alice bắt đầu nguôi ngoai.

"Thật chứ. Nhưng Alice Chambers này, quả là một màn hạ nhục đáng kinh ngạc đấy." Gina cười ồ. "Tôi ghét phải chơi với mặt xấu của chị lắm."

Alice cũng bắt đầu nhận ra khía cạnh nực cười của việc đó. "Tôi không tin là tôi lại nói vậy với cô ta. Đó là một trong những điều tôi thường phải nghĩ lại sau khi nói. Khi nằm trên giường, tôi thường gắng nghĩ ra những điều cay độc và hóm hỉnh để nói. Có Chúa mới biết những lời nói đó xuất phát từ đâu."

"Chỉ cần cám ơn Chúa là nó đã xuất hiện."

Nụ cười của Alice biến mất trên khuôn mặt cô. "Gina, có phải mọi người đều đang nói về chúng tôi không?"

Gina nhăn nhó. "Tôi biết là tôi phải nói dối chị, nhưng tôi không làm thế được. Mọi người đang nói về anh chị đấy."

"Ôi Chúa ơi." Alice úp mặt vào lòng bàn tay. "Thật kinh khủng."

Gina nhún vai. "Tôi biết chứ. Kinh khủng, nhưng là điều tự nhiên thôi. Đây là vụ bê bối lớn trong cái thị trấn này. Hai người Luân Đôn quyến rũ với giọng nói quyến rũ, và dường như họ có một cuộc sống rất quyến rũ, thế rồi đột nhiên, chuyện kết thúc."

"Họ có biết lý do không?"

"Không ai biết chắc chắn. Tôi có nghe người ta nói rằng nguyên nhân là chị không thể sinh con còn anh ấy thì rất mong có con. Tôi cũng nghe nói là anh ấy không có khả năng sinh con còn chị thì rất mong có con. Hoặc là vì anh ấy tìm được một người vợ khác. Người ta còn đồn là vì chị tìm được một người đàn ông khác."

"Tôi sao? Tôi đấy! Quỷ thần ơi, tôi mà lại tìm được một người đàn ông khác sao? Còn có thể là ai chứ? Tôi biết hết mọi người trong thị trấn, và mọi người nhìn thấy tôi mọi lúc mọi nơi. Họ nghĩ tôi dan díu với ai cơ chứ?" Giọng Alice vỡ òa vì phẫn nộ.

" Suỵt. Suỵt. Bình tĩnh nào. Tôi biết điều đó mà."

"Tôi cứ hy vọng là chị đã nói với họ."

"Tất nhiên là thế rồi. Trừ phi chị muốn tôi khởi xướng thêm tin đồn. Chị thích dan díu với ai nào?"

Alice không kiềm chế được nữa. Cô nhăn răng cười. "Ố ồ. Chúng ta có thể tung ra những tin đồn hay ho."

"Chồng của mụ đàn bà lẳng lơ kia thì sao nhỉ ?"

"Ai cơ, Jame á ?"

Gina mỉm cười gật đầu. "Như thế mới là gậy ông đập lưng ông."

"Không. Tôi không làm thế được. Tàn nhẫn quá."

"Được rồi, thế Michael Bolton thì sao ?"

"Michael Bolton à? Chị đang nói về chuyện gì vậy ?"

"À, anh ta sống quanh đây mà. Và chị cũng phải thừa nhận là ngoại tình với một người nổi tiếng sẽ khiến dân tình choáng váng."

"Ngay cả với một người trông giống với Michael Bolton sao ?" Alice vẫn còn mơ hồ, ít nhất là như vậy.

"Người nổi tiếng là người nổi tiếng."

"Vậy thì sao?" Alice nói tiếp. "Chị định nói là tôi dan díu với Michael Bolton sao ?" Alice khúc khích cười. "Chị Gina ơi, thế thì to tát quá. Tôi không nói thế được."

Trông Gina có vẻ sững sờ. "Bạn thân mến ơi, tôi chưa bao giờ nói rõ như thế cả. Nhưng tôi nghĩ là Kay cần phải biết rằng có người nhìn thấy chị và Michael Bolton cùng nhau ăn tối tại nhà hàng Cobb'sMill Inn, và trông hai người rất thắm thiết."

"Ồ, chà." Alice vờ thở dài cam chịu. " Nếu chị phải làm vậy thì chị cứ nói thế đi."

"Tôi phải nói chứ," Gina cả quyết. " Và giờ thì tôi phải đi kiểm tra xem George chuẩn bị tiệc ổn thỏa chưa. Đi nào. Đi ra ngoài lấy thức ăn thôi nào."