Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 608: Tiểu Nhã, ta lạnh (thượng)




Cao quý, lãnh diễm, lại có một loại tà mị khí chất khó có thể hình dung. Hào quang nàng phát ra so với Vương Đông Nhi và Vương Thu Nhi cũng không kém bao nhiêu.

Đồng tử trong mắt Bối Bối thoángco rút, đáy mắt hiện lên một tia thống khổ. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn chấp nhất như trước, nhìn Tiểu Nhã, không có ý tránh né ánh mắt của nàng.

Tiểu Nhã cũng chăm chú nhìn hắn, ánh mắt có vẻ lạnh lẽo, khí lưu màu lam nhàn nhạt bắt đầu lưu chuyển xung quanh nàng. Nhìn bộ dáng kia, tựa như thời khắc nào cũng có thể bùng phát.

Đi thẳng đến vị trí cách Bối Bối chỉ còn ba thước, Đường Nhã mới dừng lại bước chân của mình, lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời. Nhưng trên sàn thi đấu lập tức liền tràn ngập khí tức xơ xác tiêu điều.

Tâm tình Trịnh Chiến lúc này vẫn chưa bình phục, hai cái hồn kỹ thứ năm và thứ sáu hủy diệt hai gã tà hồn sư. Đối với người thanh niên có dáng người cao ráo, khí chất nho nhã trước mặt này ông cũng có không ít hảo cảm. Trong lòng ông không hy vọng người trẻ tuổi này bị hủy ở trong tay Thánh Linh giáo. Nhưng thân là trọng tài, lại là người của Nhật Nguyệt đế quốc, ông có thể nói ra sao ?
Nhìn hai bên, Trịnh Chiến trầm giọng nói:

- Hai bên báo danh.

Ngữ điệu trong giọng nói của ông rõ ràng chậm hơn hai lần trước một chút. Ông thầm nghĩ, tiểu tử, lão phu chỉ có thể giúp ngươi như vậy thôi. Hy vọng ngươi có thể mượn dùng khoảng thời gian ngắn ngủi này khôi phục một chút đi.

Từ hồn lực dao động trên người Bối Bối, ông có thể cảm nhận được người thiếu niên này không có khả năng chống đỡ qua trận thứ 3 này. Mà trước mắt, khí tức trên người thiếu nữ của Thánh Linh tông này phóng xuất ra còn mạnh hơn gã tà hồn sư lúc trước. Từ chỗ ngồi của nàng ở khu vực chờ chiến là có thể nhìn ra, trong đám hội viên của chiến đội tà hồn sư, nàng hẳn là người vô cùng nổi bật.

- Đường môn, Bối Bối.

Đơn giản bốn chữ từ miệng Bối Bối nói ra, nhất là hai chữ Đường môn kia, giọng hắn rõ ràng cao hơn.
Ánh mắt Đường nhã tựa hồ thoáng chút ngốc trệ, đáy mắt hiện lên một tia mê mang nhàn nhạt, nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dạng lạnh lùng. Trầm giọng nói:

- Thánh Linh Tông, Đường Nhã.

Hít sâu một cái, Bối Bối gật đầu với nàng, trong mắt toát ra một tia thống khổ. Hắn không đợi Bất Phá Đấu La mở miệng, lập tức xoay người đi tới sàn đấu bên này. Nhìn tấm lưng kia, tràn đầy sự quyết đoán, dứt khoát.

Đường Nhã tựa như là không cảm nhận được điều gì, cũng xoay người đi tới bên kia sàn đấu. Bước đi của nàng có vẻ hết sức nhẹ nhàng, giống như là phiêu diêu về phía trước, thân thể cũng không cử động quá nhiều.

Đối với cái đẹp thì ai ai cũng hướng tới, Đường Nhã trên sàn đấu làm khán giả đang tràn đầy sợ hãi cùng ác cảm đối với Thánh Linh tông tạm thời yên tĩnh trở lại. Thậm chí có không ít người nghĩ rằng một cô gái xinh đẹp như vậy cũng là Tà hồn sư sao?

Đẹp hay xấu đương nhiên sẽ không quyết định năng lực của một gã hồn sư. Đường Nhã chậm rãi đi đến biên sàn đấu xoay người lại. Bên kia, Bối Bối dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, bình sữa cũng đã thu hồi .

Đây đã là trận thứ ba, ở vòng đấu loại cá nhân, trận thứ ba hết sức quan trọng. Nhất làđối với đội ngũ đã chiến thắng liên tiếp hai trận, chỉ cần tiếp tục thắng trận thứ ba này thì Bối Bối sẽ có quyền yêu cầu bắt đầu đoàn chiến. Mà hiện tại Đường môn nhiều hơn hai người, nếu Bối Bối thật có thể thắng trận này, như vậy, Đường Môn cũng đã chiếm ưu thế tương đối.

Nhưng mà, Đường môn có thể thắng sao? Chiến hai trận liên tiếp, nhìn vẻ mặt Bối Bối lúc này có thể nhìn thấy hắn đã tiêu hao tương đối lớn. Dưới tình huống như vậy còn muốn chiến thắng Thánh Linh tông, lại đánh với Đường Nhã, người có thể là đội trưởng của chiến đội Thánh Linh tông, cơ hội thật xa vời.

Bất Phá Đấu La nhìn hai bên, hắn biết, thời gian không thể kéo dài. Trong lòng thầm than một tiếng, tay phải giơ lên cao.

- Trận đấu bắt đầu.

Tiếng nói vừa dứt, người đầu tiên phát động chính là người có hồn lực tiêu hao rất lớn ở hai trận đấu trước tiên, Bối Bối. Hắn chợt phát lực, cả người nháy mắt liền phóng về trước , nhìn qua cũng không chậm hơn so với lúc đối phó với Vương Tiểu Lỗi.

Khu vực chờ chiến, Sử Lai Khắc Thất Quái và những người khác đều khẩn trương quan sát cục diện trận đấu. Từ Tam Thạch không tự chủ nắm chặt tay Giang Nam Nam, vào lúc này Giang Nam Nam cũng không có trách hắn thừa cơ chiếm tiện nghi. Thất Quái đều biết Bối Bối cùng Đường Nhã quen nhau từ rất lâu rồi, bọn họ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Lúc trước khi Đường Nhã mất tích, Bối Bối thống khổ thế nào bọn họ hoàn toàn thấy được.

Giờ khắc này, hai người yêu nhau rốt cục cũng gặp lại, nhưng họ lại làđối thủ của nhau.

- Tiểu Nhã ơi Tiểu Nhã, ngươi thật sự không nhớ rõ cái gì sao? Ngươi có biết mấy năm nay Bối Bối vì ngươi mà trả giá biết bao nhiêu không?

- Giang Nam Nam lẩm bẩm nói xong, đôi mắt không cầm được đỏ lên .

Từ Tam Thạch nhất thời cũng không kềm chếđược, trầm giọng nói:

- Chúng ta phải tin tưởng Bối Bối, hắn nhất định có thểkhiến Tiểu Nhã tỉnh lại.

- Nhất định có thể.

Vương Đông Nhi và Tiêu Tiêu gần như đồng thanh nói, Hòa Thái Đầu nắm chặt hai tay, khẩn trương nhìn trận đấu trên đài.
Chỉ có Hoắc Vũ Hạo lúc này là có vẻ tương đối bình tĩnh, hô hấp của hắn đều đều, hai tay khoát lên tay vịn xe lăn Hoàng kim thụ, lẳng lặng ngồi không biết suy tư những gì.

Thấy Bối Bối vọt tới trước, Đường Nhã cũng không có nóng lòng tiến lên, vẻ mặt của nàng vô cùng lạnh nhạt, bước tới nghênh tiếp Bối Bối hướng tới. Tốc độ của nàng cũng không mau nhưng mỗi một bước bước ra, hắc ám lam sắc hào quang trên người tản mát ra đều đã tăng cường thêm vài phần.

Ánh sáng tỏa ra càng làm tôn lên dung nhan của nàng , trông như một nữ vương lộng lẫy. Khoảng cách hai người ngày càng gần, dưới chân Đường Nhã từng vòng Hồn Hoàn hiện ra.

Hai vàng, hai tím, ba đen.

- Bảy!

Ở khu vực chờ chiến, Giang Nam Nam không khỏi kinh hô ra tiếng. Mặt khác những người quen thuộc vớiĐường Nhã cũng trợn mắt há hốc mồm. Đáy mắt Hoắc Vũ Hạo cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bảy hồn hoàn, Hồn thánh?

Phải biết rằng, lúc trước tu vi của Đường Nhã so với Bối Bối, Từ Tam Thạch, thậm chí là Giang Nam Nam đều có chênh lệch không nhỏ . Đó cũng là nguyên nhân lúc trước nàng rời đi Sử Lai Khắc học viện. Bởi vì nàng biết là mình nhất định không có khả năng tiến vào nội viện.
Mà giờ này khắc này, theo trên người nàng lại có bảy hồn hoàn sáng lên. Ngắn ngủn vài năm, không ngờ nàng đã trở thành cường giả cấp Hồn thánh. Lực lượng của Tà hồn sư đáng sợ như thế thật sao?

Hồn hoàn thứ ba trong bảy cái chợt lóe sáng, Đường Nhã nâng tay phải của mình lên làm ra một động tác vỗ nhẹ về phía Bối Bối. Nhất thời, một đoàn hắc ám lam sắc quang cầu phát ra, ở khoảng không đón hướng Bối Bối bay tới.

Trong quá trình bay vọt ra quang cầu nhanh chóng phóng đại, giãn ra. Trong giây lát đã hóa thành một tấm lưới ám lam sắc lớn, công kích thẳng tới Bối Bối.

Hồn kỹ này đương nhiên Bối Bối nhận ra được, Hoắc Vũ Hạo cũng rất rõ ràng. Đây đúng là hồn kỹ thứ ba“Chu Võng Thúc Phược” của Đường Nhã đạt được từ Nhân Diện Ma Chu ngàn năm nhờ sự trợ giúp của Bối Bối trong lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Chẳng qua, so với lúc trước, Chu Võng Thúc Phược mà Đường Nhã sử dụng có đường kính đạt tới hơn mười thước, bao trùm diện tích thật lớn, ập xuống , thậm chí làm cho Bối Bối cảm giác không thể nào né tránh .

Không chỉ có như thế, hồn hoàn thứ nhất trên người Đường Nhã cũng sáng lên, vô số dây leo thoát ra từ sau lưng nàng, dây leo màu ám lam trong suốt lóng lánh, tản ra ánh ngọc bích đồng thời tản ra tứ phía, dường như tới vây quanh thân thể Bối Bối.
Cho dù trở thành Tà hồn sư, Đường Nhã cũng không thay đổi phương hướng tu luyện của mình, nàng vẫn là một khống chế hệ chiến hồn sư như trước.

Bối Bối đang vọt tới trước, bước chân chợt dừng một chút. Ngay sau đó, lôi điện màu lam tím trên người hắn tỏa ra, một tấm lưới điện lam tím thật lớn phóng ra, đón lấy Chu Võng Thúc Phược đang mở ra của Đường Nhã, kích cỡ cũng ngang ngửa chu võng kia.

*chu võng: lưới nhện.
Hai tấm lưới lớn va chạm nhau trên không trung.

Chu võng nhất thời dừng lại, lôi điện lượn lờ phía trên trông rất đẹp mắt.

- Tiểu Nhã, ở thời điểm nàng sử dụng chu võng, nhất định phải tận lực mở ra, sau đó trước tiên phải phán đoán. Tốt nhất là khi đối thủ tiếp cận nàng ở tốc độ cao hoặc là phi hành trên không trung, không dễ dàng thay đổi phương hướng lúc thi triển.

- Nàng xem, Chu võng này có tính dính rất lớn, hơn nữa theo thực lực tăng lên thì dây leo do Lam Ngân Thảo biến thành sẽ trở nên càng ngày càng cứng cỏi. Dưới tình huống như vậy, địch nhân muốn chém đứt nó cũng càng ngày càng khó khăn. Thậm chí còn có thể bởi vì tấn công nó mà làm cho chu võng bám lấy, nháy mắt hoàn thành trói buộc khống chế.

- Thế đối thủ không có cách nào ngăn cản Chu Võng Thúc Phược sao?

- Đương nhiên là có. Nàng hướng ta thi triển một cái Chu Võng Thúc Phược đi.

- A, lại có thể như vậy a! Thật tốt nha. Một cái lưới điện, một cái chu võng, chúng ta cùng hợp lại thực có ý tứ a! Cho nó một cái tên được không?

- Hắc hắc, vậy gọi là Lưới Tình đi. Lưới Tình tuy thưa, nhưng khó lọt. Để ta đem nàng bắt vừa vặn.

- Hì hì, Lưới Tình, cái tên hay lắm.


- Lưới Tình ······

Đường Nhã thoáng dại ra, ánh mắt lạnh lùng có chút mê mang. Thừa dịp này, Bối Bối đã vòng qua “Lưới Tình” to lớn trước mặt, thẳng đến trước mặt nàng.

Hoang mang chỉ trong giây lát, Đường Nhã lập tức liền khôi phục trạng thái lạnh như băng lúc trước, hơn mười dây leo do hắc ám lam ngân thảo biến thành nhanh chóng hướng tới Bối Bối.

Không chỉ có như thế,tay phải nàng vừa nhấc hướng về phía trước, hồn hoàn thứ tư trên người sáng lên.

Bối Bối rất hiểu Đường Nhã, trong nháy mắt khi thấy tay phải nàng nâng lên, hắn cũng nhanh như chớp nhảy lên. Cùng lúc hắn nhảy lên, một đám lam ngân thảo san sát tựa như ngọn giáo nháy mắt chui ra từ dưới chân, giống như là một mảnh rừng giáo, tản ra hàn quang dày đặc.

Nếu Bối Bối chậm thêm một bước, cũng chỉ có thể cùng tảng lớn lam ngân trường mâu trước mặt đối kháng.

Đây đúng là hồn kỹ thứ tư của Đường Nhã, Lam Ngân Tù Lung. Bối Bối phóng về hướng Đường Nhã, trên không trung, hai tay hướng về phía trước, hai đạo Lôi Đình Long Trảo thẳng đến Đường Nhã chộp tới.