Đầu Lưỡi

Chương 20




Editor: Peiria

Quyết tâm của Tần Khai Hân chỉ kiên trì được một buổi tối liền lung lay sắp đổ, bởi vì cô thật sự không nghĩ ra cách đối mặt với Bùi Thần mà có thể tự nhiên nói ra chuyện cũ, cũng không muốn quan hệ của hai người quay trở lại trạng thái xấu hổ như trước.

Suy nghĩ cả một đêm, sáng hôm sau tỉnh lại, viền mắt đã thâm sì, ngay cả em trai chuyển phát nhanh thường tới nhà cô giao hàng cũng giật nảy mình, không nhịn được hỏi: “Có phải chị ngã bệnh rồi hay không?”

“Haizz, là do ngủ không ngon.” Tần Khai Hân than thở nhận đồ, còn tán gẫu vài câu với em trai chuyển phát nhanh, đang muốn đóng cửa lại thì cửa nhà đối diện bỗng mở ra.

Nhất thời, cơn buồn ngủ đều mất sạch, cô trừng mắt nhìn Bùi Thần, tối hôm qua trong đầu đã diễn đi diễn lại vô số lần cảnh chất vấn, giờ phút này tất cả đều hiện lên trước mắt.

Bùi Thần: “Em ngủ không ngon sao?”

“Hả?” Mãi một lúc lâu sau, cô mới lấy lại tinh thần, có phần không theo kịp tiết tấu của anh.

“Mắt của em.” Anh chỉ chỉ, “Bị sưng.”

“A!” Lúc này Tần Khai Hân mới bừng tỉnh, cô không chỉ bị sưng mắt mà còn chưa rửa mặt, ngay cả áo ngủ cũng chưa thay, hình tượng thê thảm như vậy, đều bị Bùi Thần nhìn thấy.

“Em đi vào trước.” Cô vội vàng đóng cửa.

“Tiểu Hân!” Bùi Thần bỗng gọi cô lại.

“Cái gì?” Cửa đã đóng một nửa, cả người cô đều núp phía sau, chỉ lộ ra nửa gương mặt, dè dặt hỏi: “Có chuyện gì vậy, học trưởng.”

Bùi Thần nhìn cô chằm chằm hồi lâu, cuối cùng lại lắc đầu: “Cũng không có gì, anh sắp bận vài ngày, không nhất định sẽ về nhà, có việc gì thì cứ gọi cho anh.”

“A... Được.” Cô lúng túng gật đầu, đóng cửa, quyết tâm vốn lung lay giờ đã sụp đổ hoàn toàn.

Thôi, dù sao người cũng ở đối diện, có chuyện gì để vài ngày nữa rồi nói sau.

Chớp mắt đã qua ba ngày, thật sự giống như Bùi Thần nói, anh bận đến mức không thấy bóng dáng, Tần Khai Hân cũng không khá hơn chút nào, nhận một chồng đơn hàng, cả ngày ru rú trong phòng làm việc không ra khỏi cửa.

Buổi tối, Tiết Mạn mang đến một tin tức tốt, nói là một phóng viên nổi tiếng đưa tin về mỹ thực (thức ăn ngon) tên Hách Trì cảm thấy hứng thú với bánh ngọt của họ, muốn phỏng vấn hai người.

Đây là cơ hội tuyên truyền rất tốt, tất nhiên Tần Khai Hân sẽ không bỏ qua, chẳng qua từ trước tới nay cô không giỏi nói chuyện, nên đã giao trách nhiệm nhận phỏng vấn cho Tiết Mạn.

“Không được, đối phương chỉ đích danh muốn phỏng vấn cậu, mình đi cũng vô dụng.”

“Mình?” Tần Khai Hân vô cùng buồn bực.

Tiết Mạn gật đầu, dặn dò: “Mình nghe nói Hách Trì này nổi tiếng là soi mói bắt bẻ, thường đưa ra vấn đề không dễ trả lời, cậu nên chuẩn bị tốt, đừng để cuộc phỏng vấn trở nên nhạt nhẽo.”

“Cái này...” Tần Khai Hân có chút do dự.

“Có điều nếu anh ta điểm danh cậu thì chắc chắn đã từng nếm qua bánh ngọt cậu làm, cảm thấy có giá trị nên mới phỏng vấn, đến lúc đó mình sẽ ở bên cạnh nói chen vào, không có vấn đề gì đâu, cậu cứ yên tâm.”

Nói cũng đã nói đến mức này, Tần Khai Hân thật sự không muốn mất đi cơ hội tốt như vậy, liền chấp nhận phỏng vấn.

Hách Trì không có hứng thú lớn với tiệm cafe bên kia, chủ yếu chỉ muốn phỏng vấn ở phòng làm việc, hai bên rất nhanh đã hẹn sẵn thời gian phỏng vấn, trước lúc ấy Tần Khai Hân và Tiết Mạn cũng làm không ít công tác chuẩn bị, toàn bộ đều tiến hành theo kế hoạch.

Nhưng mà, biến cố bỗng nhiên xảy ra.

Lúc quay phim Triển Lệnh Kiêu bất ngờ bị thương, tin tức truyền đến, Tiết Mạn vội vàng mua vé máy bay bay qua.

“Thực xin lỗi, lần này mình không thể giúp cậu rồi.”

“Không sao, một mình mình có thể ứng phó được, cậu mau đi đi, có chuyện gì thì gọi điện cho mình.”

“Có thể có chuyện gì chứ, đoán chừng anh ấy chỉ bị trầy da thôi, mình đi đây, gặp lại sau.”

Tiết Mạn bình tĩnh rời đi, nhưng Tần Khai Hân lại chú ý đến đôi mắt hồng hồng của cô, đó chính là lo lắng phát ra từ đáy lòng, không có cách nào che dấu.

Tiết Mạn đi không lâu thì Hách Trì đã tới.

Kể ra cũng thật khoa trương, anh ta chỉ là phóng viên đến đưa tin về mỹ thực lại có thể kéo theo một đoàn đội, một nhiếp ảnh gia, một trợ lý, còn cả một người khiêng đống dụng cụ phỏng phấn, thoạt nhìn có chút dọa người.

Cũng may Tần Khai Hân đã lo lắng chu toàn, trước đó đã chuẩn bị mấy món đặc sắc để chiêu đãi, mọi người ngồi xuống ăn một chút điểm tâm, không khí xa lạ rất nhanh đã được kéo gần lại.

Mặc dù thiếu Tiết Mạn nhưng phỏng vấn còn thuận lợi hơn nhiều so với trong tưởng tượng, Hách Trì có dáng người cao lớn, ngoại hình thời thượng tuấn tú, đeo thêm kính mắt, cười rộ lên có phần giống Bae Yong Joon(*), thái độ cũng cực kỳ hiền hòa, không hề giống như lời đồn.

(*) Bae Yong Joon (sinh ngày 29-8-1972) là nam diễn viên Hàn Quốc đã góp phần tạo nên làn sóng Hallyu kể từ phim truyền hình ‘Bản tình ca mùa đông’. Năm 2006 anh rút lui khỏi diễn xuất và thành lập công ty Keyeast.

Dần dần, Tần Khai Hân cũng không còn hồi hộp như lúc đầu, hai người nói chuyện về bánh ngọt vui vẻ giống như đang nói chuyện phiếm.

“Tôi là người thích phô mai, bản thân đã từng nếm qua nhiều loại bánh phô mai(*) khác nhau nhưng tôi cảm thấy bánh phô mai cô làm có hương vị rất đặc biệt, cô có thể chia sẻ một vài bí quyết được không?” Hách Trì hỏi.

(*) Bánh phô mai là một loại bánh ngọt có thể có một hoặc nhiều lớp. Lớp chính, cũng là lớp dày nhất, bao gồm một hỗn hợp gồm phô mai tươi và mềm (thường là phô mai kem hoặc ricotta), trứng, và đường. Nếu bánh có lớp đế thì lớp này thường bao gồm một lớp vỏ hoặc bánh vụn (hoặc digestive biscuit), graham crackers, pastry, hoặc sponge cake. Nó được nướng hoặc không (thường được giữ lạnh). Bánh phô mai thường được làm từ đường và hương vị hoặc với trái cây, whipped cream, nuts, fruit sauce, và (hoặc) xi rô chocolate. Bánh phô mai có thể có nhiều hương vị, ví dụ như dâu, bí ngô, chanh ta, hạt dẻ hoặc kẹo bơ cứng.

“Thực ra bánh phô mai anh ăn hôm nay chỉ là một trong rất nhiều loại thôi, giống như bánh ngọt, tôi cũng chọn mười nguyên liệu khác nhau, sau đó căn cứ vào sở thích của khách hàng mà làm ra. Tôi nghĩ có lẽ là vì không ngừng thử nghiệm cho nên mới không giống hương vị bình thường đi.”

Câu trả lời của cô cực kỳ khéo léo, vừa nói rõ bánh ngọt mình làm không giống người thường, vừa tránh để công thức bị tiết lộ ra ngoài, khiến cho Hách Trì lộ ra vẻ mặt tán dương.

“Tôi biết, hiện tại lợi nhuận của các cô cũng không tệ, nhưng tại sao tôi không thấy các cô nhờ người khác giúp đỡ hay là làm tập thể? Một mình cô bận rộn có ổn không?”

“Thực ra tiệm cafe của chúng tôi có hai nhân viên, lúc bận rộn ở phòng làm việc cũng tìm một, hai trợ thủ, chẳng qua tôi có khuynh hướng thích tự làm bánh hơn.”

“Có nguyên nhân gì đặc biệt sao?”

“Thực ra mỗi đầu bếp đều có thói quen riêng, ngay cả dùng nguyên liệu giống nhau nhưng làm đồ ngọt chưa chắc đã giống nhau. Ví dụ, muốn làm một bàn đồ ngọt có chỉnh thể hài hòa, nếu như nhiều người cùng làm thì màu sắc sử dụng, hình dạng giấy hoa trang trí, hương vị phối hợp không được đồng đều, cuối cùng dẫn đến phong cách lộn xộn, trở thành một tác phẩm thất bại. Hơn nữa khách hàng của tôi đã quen hương vị tôi làm, nếu không phải tôi tự mang ra, tôi sẽ lo lắng họ không tin tưởng bánh là do tôi làm.”

Hách Trì dường như vô cùng tán thành với quan điểm của cô, nói: “Bánh ngọt cô làm quả thật có hương vị rất độc đáo, cô có suy nghĩ mở lớp học làm bánh không?”

Tần Khai Hân gật đầu: “Tôi và Mạn Mạn đều có ý này, chỉ là vẫn chưa tìm thấy nơi thích hợp, cho nên tạm thời không lên chương trình cụ thể được.”

“Về chuyện này ngược lại tôi có mấy người quen, nếu lần sau có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cho các cô.”

“Thật vậy chăng, vậy thì tốt quá rồi.”

...

Phỏng vấn kéo dài hơn hai giờ, Hách Trì đưa ra rất nhiều vấn đề, Tần Khai Hân cũng trả lời trôi chảy, hơn nữa ở phương diện đồ ngọt hai người lại có nhiều quan điểm tương đồng làm cho phỏng vấn vô cùng thuận lợi.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, nhiếp ảnh gia tặng cô mấy tấm ảnh, có tấm mặc đồng phục làm việc, có tấm mặc quần áo bình thường mỉm cười. Bởi vì hôm nay Tiết Mạn cố ý trang điểm cho cô nên lúc chụp ảnh đạt hiệu quả không tệ.

Lúc chia tay, Tần Khai Hân đích thân tiễn họ xuống dưới lầu, Hách Trì nhịn không được khen ngợi: “Cô Tần, bánh ngọt của cô rất đẹp, cô càng xinh đẹp hơn, tôi tin sau khi đăng bài nhất định sẽ thu được hiệu quả tốt.”

“Đâu có, đâu có, anh cũng rất tuấn tú.” Tần Khai Hân có chút ngượng ngùng.

“Cô Tần khen ngợi tôi như vậy, tôi không nhịn được muốn yêu cô rồi.” Hách Trì bắt đầu nói đùa.

Nhiếp ảnh gia bên cạnh chỉ sợ thiên hạ không loạn bổ sung thêm: “Anh Hách của chúng tôi còn chưa có đối tượng đâu.”

“Vậy xem ra nếu có cơ hội tôi muốn mời cô Tần ăn cơm.”

“Tôi đây nhất định không khách sáo.” Tần Khai Hân nói đùa, hoàn toàn không coi là thật.

Đoàn người của Hách Trì đi rồi, Tần Khai Hân cười tít mắt xoay người, trong nháy mắt, nụ cười của cô cứng lại trên mặt.

Chỉ thấy Bùi Thần đứng cạnh thang máy, trên người mặc quần áo màu xám tro, cũng không biết anh đã ở đó bao lâu, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Chào học trưởng, anh ra ngoài sao?” Tần Khai Hân đi tới, tỏ vẻ trấn định chào hỏi.

“Ừ.” Bùi Thần gật đầu, dường như có chút... nghiêm túc?

Không phải là anh đang ghen đấy chứ?

Tần Khai Hân bị suy nghĩ của mình dọa sợ, tâm tình có phần phức tạp: “Vậy anh đi đi, em lên nhà trước.” Cô xấu hổ nói, thuận tiện ấn nút thang máy.

Bùi Thần không có ý tứ muốn rời đi, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

“Người vừa rồi là phóng viên... Đến phỏng vấn em...” Cô bỗng mở miệng, nói xong lập tức hối hận, giải thích để làm gì, có gì mà phải giải thích?

Cửa thang máy mở ra, cô vội vàng chạy vào.

Bỗng nhiên, một bàn tay chặn giữa cửa thang máy đang đóng lại.

“Tiểu Hân.” Bùi Thần đứng trước cửa thang máy, nhìn cô chằm chằm.

“Hả?”

“Buổi tối...” Anh dừng một chút, hỏi, “Có thời gian không?”

“Có... thời gian...” Cô khẩn trương nhìn anh, hô hấp có chút dồn dập.

“Ra ngoài ăn một bữa cơm đi? Anh mời.” Anh nhìn cô, mỉm cười, chẳng qua nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, thật giống như anh đang khẩn trương.

Tần Khai Hân cho rằng mình bị hoa mắt, Bùi Thần đây là đang mời cô đi ăn tối ư? Tại sao, anh có ý đồ gì?

Rõ ràng mấy hôm trước còn hạ quyết tâm muốn nói chuyện với anh một chút, nhưng hôm nay cơ hội đã bày ra ngay trước mắt, Tần Khai Hân lại sợ hãi rút lui: “Không cần đâu, ra ngoài ăn rất lãng phí.”

“Vậy, nếu không thì ăn ở nhà.” Anh sửa miệng, “Anh xuống bếp.”

Cái gì?

Tần Khai Hân trợn mắt, không thể tin được nhìn Bùi Thần.

“Cứ như vậy đi, buổi tối gặp.” Bùi Thần buông tay ra.

Trơ mắt nhìn cửa thang máy dần đóng lại, cuối cùng Tần Khai Hân cũng phản ứng kịp, còn muốn nói gì đó nhưng đã muộn rồi.

Mẹ kiếp! Cô ở trong thang máy suýt nữa đã phá cửa.

Ai nói muốn sang nhà anh ăn cơm? Người ta còn chưa đáp ứng đâu!