Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 224: Hiệp cuối – 10 phút




Lão nhân thần bí xuất hiện, ông ta theo dõi toàn bộ cuộc chiến thậm chí lão nhân này còn xuất hiện từ rất lâu rất lâu trước, ngay khi Vô Song ở trong Mộc Nhân Trận đã bị ông ta quan sát đến rồi, điều đáng sợ hơn là Vô Song không phát hiện ra sự tồn tại của lão nhân này, Chiến Vô Địch cũng như vậy cho dù cả hai thiếu niên thiên tài này nắm giữ được thần cấp chiến lực thì cũng không tài nào tìm thấy được tung tích lão nhân.

Trong Tiểu Tu Di Ngũ Hành Sơn, Vô Song cùng Chiến Vô Địch hoàn toàn không hề hay biết bị kẻ khác theo dõi, hai người lúc này một lần nữa lao thẳng vào nhau, hoàng kim quyền của Chiến Vô Địch bị hắc long trảo của Vô Song giữ chặt lại.

Thần Lực của hai người như núi lửa phun trào phát ra toàn bộ không hề giữ lại, lúc này cả Chiến Vô Địch cùng Vô Song đều không muốn kéo dài cuộc chiến này, hai người chỉ là giả thần chứ không phải thực thần, một khi Thần Lực cạn khô thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

May mắn cho Vô Song là Chiến Vô Địch không biết được sâu cạn của hắn, trong mắt Chiến Vô Địch thì Vô Song cũng là một Nghịch Thiên Tiên Hoàng cùng cấp độ với hắn chính vì vậy Chiến Vô Địch càng không muốn kéo dài cuộc chiến điều này lại thực sự trùng hợp với suy nghĩ của Vô Song.

Nếu Chiến Vô Địch với Hoàng Kim Chiến Thần Giáp bảo vệ cơ thể giúp cơ thể hắn đạt đến độ cứng kinh khủng thì Vô Song trong bộ Hắc Long Phiên Thiên Giáp của mình cũng không hề kém cạnh chỉ khác Hắc Long Phiên Thiên Giáp cho Vô Song lực lớn vô cùng.

Chiến Vô Địch cùng Vô Song cứ như vậy so đấu Thần Lực với nhau, so đấu sức mạnh hai bộ bảo giáp của mình bất quá kết quả dĩ nhiên một lần nữa là hòa, không ai có thể đẩy được đối thủ của mình lùi lại dù chỉ một bước, hai người gầm lên một tiếng rồi một lần nữa tách nhau ra.

Chiến Vô Địch căn bản thực sự không ngờ Vô Song lại khó chơi đến thế, lồng ngực của hắn bắt đầu phập phồng, hắn thực sự bắt đầu thấm mệt. Đừng nói là Chiến Vô Địch mệt vì Vô Song cũng chẳng khá hơn chút nào, hai người chiến đấu suốt 3 tiếng đồng hồ thậm chí dùng hết biện pháp lấy thương đổi thương, cho dù là thực Thần cũng đã sớm gục ngã rồi.

Vô Song ánh mắt lập lòe xuất hiện từng vệt tinh quang, lần này đôi mắt hắn lại trở về huyết hồng sắc, một lần nữa Vô Song sử dụng Huyết Nhãn của bản thân mình.

Huyết Nhãn màu đỏ cùng Tà Nhãn màu tím, hai con mắt này có thể coi là tâm bệnh của Vô Song trong suốt một năm nay, Vô Song trong một năm dùng rất nhiều thời gian và công sức để kết hợp hai con mắt này với nhau nhưng căn bản là hoàn toàn vô vọng, Tử Nhãn cùng Huyết Nhãn căn bản thuộc về hai thế giới khác nhau không cách nào dung hợp.

Tử Nhãn có thể giúp uy lực Luân Hồi Ấn tiến thêm một bước đồng thời giúp Vô Song có bước chuyển mình mạnh mẽ về mặt linh hồn lực lượng cũng như cách sử dụng linh hồn tuy nhiên Tử Nhãn lại cực kỳ thiệt khi đối chiến bằng lực lượng cơ thể, Tử Nhãn lúc đó chẳng khác gì mắt thường cả. Nói một cách đơn giản Tử Nhãn dành cho linh hồn còn Huyết Nhãn dành cho thân thể chiến đấu, khoảng thời gian đổi màu hai loại mắt cũng không hề ngắn điều này làm Vô Song tương đối vướng víu.

Trong trạng thái Huyết Nhãn thì Vô Song còn sử dụng được một thứ mà Tử Nhãn không thể sử dụng được, Huyết Nhãn có khả năng nhìn xuyên qua mọi vật chất chỉ cần không có cấm chế không gian lực, chính vì có Huyết Nhãn làm tiền vốn mà Vô Song hắn mới có tư cách sử dụng Phật Nộ Hỏa Liên hay còn gọi bằng một cái tên khác Phượng Hoàng Tru Thiên Tiễn.

Nhìn ánh mắt của Vô Song thay đổi thì Chiến Vô Song cũng có chút giật mình, chiến lực của Chiến Vô Địch cực kỳ kinh người đồng thời hắn lớn lên trong chiến đấu, khả năng phán đoán của Chiến Vô Địch cực kỳ kinh khủng, lúc này kể cả Vô Song chưa ra đòn thì Chiến Vô Địch đã cảm thấy mùi nguy hiểm.

“Chết tiệt thật, đánh đến lúc này vẫn còn bài chưa lật cơ à, lần này thực sự được đánh một trận đại khoái nhân tâm”.

Chiến Vô Địch lần đầu tiên tháo bỏ lớp mặt nạ màu vàng trên mặt để lộ ra khuôn mặt chân thực của hắn, điều này cũng làm Vô Song tương đối bất ngờ. Dung mạo của Chiến Vô Địch không hề anh tuấn tiêu sái bởi đó căn bản không phải là mặt mũi của con người, mặt của Chiến Vô Địch là mặt của một con quái vật.

Đương nhiên Vô Song cùng Chiến Vô Địch thuộc hai chủng tộc khác nhau, cái nhìn xấu đẹp chắc chắn là khác nhau. Chiến Vô Địch lúc này thực sự tôn trọng Vô Song, những kẻ được biết mặt mũi thực của hắn căn bản là không nhiều, nếu không có tư cách để hắn tôn trọng thì không bao giờ thấy chân diện mục của thiếu tộc chương Chiến Tộc cả, đây chính là một tục lệ từ thời xa xưa đời đời nối tiếp trong Chiến Tộc.

Nối tiếp hành động của mình Chiến Vô Địch một lần nữa gầm lên một tiếng, hai tay mạnh mẽ đấm vào ngực mình như tiếng chống trận vậy, âm thanh mang theo khí thế hào hùng, mang theo nhiệt huyết của chính bản thân Chiến Vô Địch vang vọng toàn bộ không gian Tiểu Tu Di Ngũ Hành Sơn.

“Thương Thiên Chiến Thể đại thành cảnh giới, Ba Đầu Sáu Tay”.

Sau khi Chiến Vô Địch dứt lời ở bên kia Vô Song suýt chút nữa bị khí huyết xông tim mà chết, hai mắt hắn trừng lớn nhìn Chiến Vô Địch, Thương Thiên Chiến Thể đương nhiên Vô Song cũng có tuy nhiên muốn đạt đến đại thành còn quá lâu bất quá Vô Song không ngạc nhiên về danh từ Thương Thiên Chiến Thể mà Vô Song lúc này chính là cảm thấy sợ hãi, hắn sợ hãi vì câu :”Ba Đầu Sáu Tay” của Chiến Vô Địch.

Vô Song không cần biết là kiếp trước hay kiếp nay, từ khi hắn trọng sinh thì luôn tương đối để ý đến khuôn mặt của mình, dù sao đẹp trai thì làm gì cũng dễ đặc biệt là đoạt phương tâm của mỹ nhân, nghĩ đến cảnh bản thân hắn một ngày cũng đứng trên đỉnh núi rồi đấm ngực như tinh tinh sau đó có thêm bốn cái tay cùng 2 cái đầu nữa hiện ra, nghĩ đến đây Vô Song không rét mà run.

Chiến Vô Địch đương nhiên không hiểu ý nghĩ của Vô Song, nếu hắn có đọc tâm thuật thì khả năng lập tức lao vào liều mạng cùng Vô Song cũng chưa biết chừng, trong mắt của Chiến Tộc thì cảnh giới Ba Đầu Sáu Tay là cảnh giới hoàn mỹ nhất của bộ tộc, đây mới là đẹp nhất hình dạng, đẹp nhất trạng thái, là niềm tự hào của Chiến Tộc.

Toàn bộ cơ bắp trên người Chiến Vô Địch nổi lên, sau đó đúng như tên gọi 'Ba Đầu Sáu Tay' , trên lưng Chiến Vô Địch mọc thêm bốn cánh tay nữa đồng thời thêm hai cái đầu ở hai bên, toàn bộ những bộ phận mới đương nhiên được bao bọc trong Hoàng Kim Chiến Thần Giáp, một lần nữa không hề có một khe hở.

Tạm không bàn về vấn đề đẹp hay xấu, Thần Lực trong người Chiến Vô Địch lúc này trực tiếp tăng lên gấp ba, thậm chí sức mạnh, tốc độ, thể trạng của Chiến Vô Địch đều là gấp ba lần, nếu con bài chưa lật của Vô Song không đủ mạnh thì chắc chắn thảm bại trong tay Chiến Vô Địch.

Vô Song cũng không đứng im đợi đối thủ biến thân, trong tay hắn từ lâu đã xuất hiện một cây cung khổng lồ, cây cung đương nhiên được tạo ra từ sự kết hợp của Niết Bàn Hỏa và Nhân Ấn.

Một mũi tên đầy bá đạo được gắn vào cây cung, đáng ngạc nhiên là khác với lần trước khi đấu với Hách Mông, Vô Song hiện nay đã hoàn thiên Phượng Hoàng Tru Thiên Tiễn rất nhiều, mũi cung được tạo nên từ Lục Đạo Luân Hồi Viêm, Bất Tử Hỏa, Sinh Linh Chi Diễm, Long Phượng Diễm dĩ nhiên không hề mang theo khí tức bá đạo của dị hỏa mà lại cực kỳ thu liễm, như một thanh bảo kiếm nhét trong vỏ vậy, căn bản không hề có một chút năng lực dư thừa tràn ra.

Đối mặt với một cây cung của Vô Song, ánh mắt của Chiến Vô Địch vẫn cực kỳ thản nhiên, hắn bắt đầu động, thân hình lao vút về phía Vô Song, sau cánh tay nắm chặt phát ra từng luồng hào quang vàng rực đầy uy quyền :”Bá Vương Quyền, Lục Quyền Hợp Nhất – Nhất Quyền Diệt Thiên”.

Quả thực nếu chỉ một mũi cung tên thì chẳng là gì so với Chiến Vô Địch kể cả cung tên được Vô Song đưa vào thần lực của bản thân cũng thế, dị hỏa trên người Vô Song so với một năm trước chính là bất biến, số lượng dị hỏa không tăng lên thì uy lực sao có thể tăng tất nhiên Vô Song không phải loại người thích đứng im một chỗ.

Chiến Vô Địch càng lao đến thì ánh mắt của hắn càng ngưng trọng, bởi phía trước hắn Vô Song bắt đầu cho hắn cảm giác nguy hiểm vô cùng, lần đầu tiên kể từ khi quyết đấu với Vô Song thì Chiến Vô Địch mới có cảm giác sinh mạng bị uy hiếp.

Không chờ đợi gì nữa một quyền cực kỳ đơn giản đấm ra, không màu mè mà cũng chẳng hoa mỹ, một quyền này nếu đánh bị đánh trúng Vô Song hắn chết chắc.

Áp lực đặt lên vai càng ngày càng lớn 'nhất quyền diệt thiên' cái tên này cũng đủ để nói sự tự tin của Chiến Vô Địch, đương nhiên đối với áp lực càng lớn thì Vô Song chỉ biết đáp trả càng mạnh mẽ hơn mà thôi, Phượng Hoàng cung càng ngày càng kéo căng ra nhưng trên dây cung không phải chỉ là một mũi Phượng Hoàng Phá Thiên Tiễn mà là chín mũi tên, Vô Song bắn một lần chín mũi Phượng Hoàng Phá Thiên Tiễn.

“Cửu Cung Quy Nhất – Thiên Hạ Vô Song”.

Chính mũi tên bắn ra, một hư ảnh phượng hoàng xuất hiện lao thẳng về phía đại quyền kia, không nói chính xác hơn thì đây không phải là hư ảnh phượng hoàng nữa, đây là một con phượng hoàng hàng thật giá thật.

Ở phía bên ngoài, Cơ Tuyết Nhạn ánh mắt như si như mê nhìn cuộc chiến của Chiến Vô Địch cùng Vô Song, nàng cứ như một đứa bé đang xem phim siêu nhân vậy, đương nhiên siêu nhân là Vô Song còn với khuôn mặt của Chiến Vô Địch thì hắn chỉ có thể đóng vai yêu quái.

Cơ Tuyết Nhạn không biết ngay trên đầu mình lão nhân thần bí đang mở to mắt nhìn Chiến Vô Địch cùng Vô Song, nhìn sát chiêu mạnh nhất của hai người này.

Lão nhân thân bí hai tay lập tức kết ấn, ông ta chính là tăng cường phòng ngự cho lớp lá chắn bảo vệ Cơ Tuyết Nhạn đồng thời thân ảnh lão nhân biến mất hoàn toàn, ông ta quyết định ra tay cứu người.

Tiểu Ngũ Hành Tu Di Sơn rung động kịch liệt, rung động của nó ngay cả bên ngoài cũng nhìn thấy được sau đó Tiểu Ngũ Hành Tu Di Sơn bỗng nhiên nổ tung, nó biến mất ngay trước mắt hàng vạn người dân của Thăng Long Thành đang quan sát dị biến trên bầu trời.

Uy lực va chạm của Chiến Vô Địch cùng Vô Song căn bản vượt khỏi phạm vi thừa nhân của Tiểu Ngũ Hành Tu Di Sơn, nó bị đánh về nguyên dạng trở thành một hòn giả sơn to bằng đầu người nằm yên lặng một chỗ trên mặt đất.

Hai bóng người từ trên trời bay thẳng xuống đất như hai viên sao chổi vậy, Chiến Vô Địch cơ thể khổng lồ của hắn tạo thành một cái hố trên mặt đất còn về Vô Song hắn có vẻ rơi xuống nhẹ nhàng hơn tuy nhiên Vô Song cũng chỉ có thể nằm im một chỗ, không thể cử động.

Vô Song cực kỳ ghét cảm giác này, cái cảm giác giống hệt lúc hắn đến thế giới này, cảm giác thân thể không thuộc về mình, cảm giác của một phế vật.

Chiến Vô Địch cả người toàn máu, Hoàng Kim Chiến Thần Giáp bị đánh nát tan thành muôn mảnh tuy nhiên trạng thái Ba Đầu Sáu Tay thì vẫn còn y nguyên. Về phần Vô Song lúc này cũng bị đánh về nhân hình trạng thái, hắn không bị thương ngoài da như đối thủ của mình nhưng Vô Song thực sự khổ hơn Chiến Vô Địch nhiều, Thần Lực trên người hắn đã sắp cạn tới đáy rồi, điều này nói rõ không cần Chiến Vô Địch ra tay thì vài phút sau Vô Song cũng tự nhận thua.

Chiến Vô Địch mạnh mẽ đứng dậy, những vết thương trên người hắn như càng làm hắn có thêm động lực chiến đấu, bàn tay chạm vào mặt đất sau đó kéo cả cơ thể rời khỏi cái hố do chính bản thân mình tạo ra, hắn từng bước từng bước đi về phía Vô Song, ngay khi còn cách Vô Song khoảng 100m thì Chiến Vô Địch mới lên tiếng :”Hiệp mấy rồi ?, còn đánh tiếp được không ?”.

Đáp trả âm thanh của Chiến Vô Địch là giọng nói cũng cực kỳ bình thản cùng tự tin của Vô Song :”Quên đếm rồi nhưng đây chắc chắn là hiệp cuối”.

Một hình ảnh cực kỳ quen thuộc được tái diễn, Vô Song cắn răng ngồi dậy, mồ hôi trên trán hắn to bằng hạt đậu, khuôn mặt đau đớn vô cùng, xương cốt, kinh mạch như muốn nứt vỡ tuy nhiên chỉ bằng ba cây ngân châm cắm vào đỉnh đầu Vô Song có tự tin đánh nốt cái hiệp cuối này. 10 phút không còn cảm thấy đau đớn, 10 phút phân thắng bại.