Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 242: Hư vọng thành




Thời gian tiếp tục trôi qua, cuối cùng thì khoảng thời gian của Vô Song ở Tây Địa cũng đã chuẩn bị kết thúc, hôm nay cũng là ngày hắn được Phương Anh mang về Nam Địa.

Vô Song cho đến lúc này vẫn không được biết kết quả cuộc quyết đấu giữa Trâm Anh cùng Hải Thần thậm chí rất lâu rồi Phương Anh không nói gì với hắn về việc này nữa.

Nguyên Tố Thế Giới tồn tại những truyền tống trận cố định cho phép đi lại giữa nơi này và nơi khác, đương nhiên những truyền tống trận truyền tống khoảng cách càng xa thì càng tốn nhiều sức. Bình thường thì những truyền tống trận này sẽ sử dụng thần thạch bất quá với những người như Phương Anh thì trực tiếp sử dụng thần lực của mình là được.

Phương Anh cũng không lựa chọn trực tiếp mang Vô Song phá không mà đi như lần tiến về Vô Tận Hải trước mà là hai người lại quyết định lựa chọn đi bộ, Phương Anh thực sự muốn Vô Song giữ lại vài ấn tượng về Tây Địa.

Tây Địa nhìn chung rất khác so với Nam Địa đặc biệt là về vấn đề kiến trúc. Kiến trúc của Nam Địa rất xa hoa nhưng lại mang cảm giác truyền thống cùng cổ xưa trong khi kiến trúc Tây Địa lại theo phong cách đơn giản nhưng lại thoải mái và phóng khoáng hơn rất nhiều.

Dân số Tây Địa cũng đông hơn Nam Địa nhiều, ít nhất là trên những nơi mà Vô Song cùng Phương Anh đi qua. Nếu Nam Địa nổi tiếng với tu luyện giả thì Tây Địa lại lấy pháp sư làm tự hào, ở tại Tây Địa nguyên khí thực sự rất thưa thớt nhưng ma pháp nguyên tố lại cực kỳ nhiều điều này góp phần tạo nên một quần thể tu luyện giả riêng biệt.

Vô Song đương nhiên sẽ không so sánh thực lực giữa hai bên dù sao đã tu luyện thì mọi đẳng cấp cũng chỉ là tương đối, ngoại trừ Vô Tận Hải ra thì bốn khối đại lục kia căn bản là ngang hàng, bất phân thắng bại.

Lúc này Vô Song cùng Phương Anh dừng chân trong một tòa đại thành gọi là Hư Vọng Thành, một thành trí lớn giáp ranh với Vô Tận Hải. Đương nhiên đã gọi là giáp với Vô Tận Hải thì tòa thành này cũng phải tập trung một lượng chiến lực khổng lồ, nơi đây là địa bàn của nhất phẩm thế lực – Hư Vọng Phái.

Hư Vọng Phái là một môn phái kiếm tu tuy nhiên bọn họ lại tu kiếm dựa trên phong hệ ma pháp, giỏi nhất chính là ngự kiếm phi hành cùng sử dụng phi kiếm, chiến lực của Hư Vọng Phái cũng không phải trò đùa.

Vô Song cùng Phương Anh dừng chân trước một khách sạn tương đối lớn, Vô Song nhìn Phương Anh sau đó dùng hai mắt chớp chớp biểu tình cực kỳ vô tội :”Sư phụ a mấy ngày nay ngủ ngoài trời rồi hôm nay có thể ngủ trên giường không”.

Sư phụ cũng chính là cách Vô Song dùng để xưng hô Phương Anh, đầu tiên Phương Anh quả thực đủ tư cách làm sư phụ hắn, tiếp theo Vô Song cảm thấy gọi một cô gái xinh đẹp như Phương Anh là tiền bối thì có chút 'không thích hợp', cuối cùng nguyên nhân quan trọng nhất và cũng là nguyên nhân tà ác nhất, hắn gọi Phương Anh là sư phụ đơn giản vì việc này làm hắn liên tưởng đến cặp đôi Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ.

Tất nhiên Phương Anh không biết Thần Điêu Đại Hiệp là cái gì cũng không biết suy nghĩ trong lòng Vô Song nếu không nàng tuyệt đối sẽ lột một lớp da của hắn, trong lòng Phương Anh cũng suy nghĩ rất đơn giản, 'sư phụ' đương nhiên chỉ là 'sư phụ'.

Phương Anh gật đầu, nếu được nằm trên một chiếc đệm êm ấm thì nàng cũng không rảnh mà ngủ ngoài bìa rưng, rất nhanh hai người tiến vào trong khách sạn.

Vô Song chạy ra một chiếc bàn trống, phong độ cực kỳ thân sĩ bày ghế xuống mời Phương Anh ngồi xuống, hắn mỉm cười :”Mời sư phụ”.

Phương Anh ánh mắt có chút không được tự nhiên, nàng không quen kẻ khác đối xử với mình thế này, đúng hơn là lần đầu tiên nàng được đối xử như vậy tuy nhiên rất nhanh Phương Anh kịp thích ứng, nàng thoải mái ngồi xuống.

Chỉ có khi ngồi xuống thì Vô Song cùng Phương Anh mới cảm thấy không thích hợp, tất cả ánh mắt trong khách sạn này đều đổ dồn về phía hai người bọn họ, đồ dồn về phía cái bàn trung tâm của tầng 1 này.

Vô Song cùng Phương Anh là cao thủ bậc nào, bọn họ đương nhiên phát hiện ra trong khách sạn này tất cả đều là người tu luyện thậm chí còn tương đối mạnh mẽ, tất nhiên mạnh mẽ với người khác thì đúng còn với hai người bọn họ thì còn một khoảng cách quá xa.

Vô Song suy nghĩ cũng rất đơn giản, hắn thấy cái bàn ở trung tâm đang trống, hắn cũng là người thích ngồi ở vị trí trung tâm, bởi vậy mới chọn cái bàn này chỉ có điều không ngờ vừa ngồi xuống lại bị nhiều người chú ý như thế.

Vô Song cùng Phương Anh từ xa mà đến đương nhiên không biết hôm nay của Hư Vọng thành là ngày gì, hôm nay chính là ngày hội đấu giá ba năm một lần của tòa đại thành này, không chỉ có cường giả bản địa mà còn rất rất nhiều thế lực khác tiến đến đây nhiều không kể hết trong đó không thể không nói đến Ma Pháp Liên Minh.

Ma Pháp Liên Minh lần này có hai nhân vật cực kỳ quan trọng giá lâm Hư Vọng Thành, hai trong số thất tử của Ma Pháp Liên Minh.

Ma Pháp Liên Minh thế hệ trẻ thời kì này nổi tiếng nhất là tam hoàng ngũ vương cùng thất tử, 15 người này là 15 thiên kiêu đứng đầu của Ma Pháp Liên Minh thậm chí xếp hạng của họ trong Tây Địa cũng cực cao, những nhân vật như thế này hàng lâm thì chắc chắn là đại sự được toàn bộ Hư Vọng phái coi trọng, hôm nay khách sạn này đương nhiên được chọn làm nơi đón tiếp hai nhân vật phong vân kia đến đây.

“Khụ khụ”, một âm thanh vang lên sau đó một lão già lưng có chút còng xuống đi tới bên bàn của Vô Song cùng Phương Anh, ánh mắt mang theo chút bất thiện cùng chán ghét :”Hai vị hình như là người từ phương xa đến đây, cái bàn này không dành cho hai vị, mời đi ra chỗ khác”.

Vô Song ánh mắt khẽ liếc nhìn Phương Anh thấy nàng lúc này căn bản không để ý đến lời nói của đối phương thậm chí đôi chân dài miên man còn đang duỗi thẳng ra, cả người ngả về phía sau làm bộ ngực ngạo nghễ vểnh lên, ánh mắt còn khẽ khép lại hoàn toàn không có ý định rời khỏi vị trí.

Phương Anh cũng cảm thấy thật buồn cười, ở Tây Địa này nàng còn chưa phải nhường chỗ cho ai cả, đây cũng là lần đầu tiên có kẻ dám nói với nàng câu này, sự cứng đầu, bá đạo đôi khi xen lẫn chút con nít của Phương Anh thì Vô Song đã được lãnh giáo nhiều rồi, hắn cũng chẳng xa lạ gì.

Vô Song liếc nhìn lão nhân trước mặt, sau đó khẽ mỉm cười :”Cái bàn này có ghi tên chủ nhân của nó không?, không ghi đúng không ?. Bản công tử cũng nói thẳng kể cả nó có ghi tên người thì chúng ta cũng không đứng lên, lão có thể làm gì ?”.

Câu nói của Vô Song làm ánh mắt lão nhân khép lại, hai bàn tay dần dần cong lại thành hình trảo thủ trên người phá ra sát khí nhàn nhạt có điều không đợi lão nhân ra tay thì ngoài cửa cũng đã có tiếng bước chân đi vào.

Một đoàn người cực lớn ít nhất cũng xấp xỉ 30 người, đi đầu là một trung niên nhân đang cung kính với một nam một nữ trẻ tuổi, hắn cúi đầu sau đó hướng tay về phía chiếc bàn trung tâm :”Hỏa công tử, Băng tiểu thư vị trí của hai người đã được đặt sẵn ạ”.

Trung niên nam tử vừa nói vừa cười nhưng bỗng nhiên khuôn mặt trắng bệch nhìn cái bàn rõ ràng đã có người chiếm hữu lập tức cau mày lại “Lăng lão việc này là sao ?”.

Lão già bị gọi là Lăng lão khẽ run lên, ông ta khóc không ra nước mắt. Đáng lẽ trong những sự kiện thế này cũng phải có người gác cổng, phải có thẻ khách mời mới được vào bất quá danh tiếng của Băng tiểu thư cùng Hỏa công tử quá lớn, bất cứ ai cũng muốn chiêm ngưỡng cho nên số lượng người đến khách sạn lần này tăng một cách đột ngột đồng thời Lăng lão cũng muốn nhân cơ hội này khuếch đại tầm ảnh hưởng của Hư Vọng Phái từ đó lại càng không giới hạn người tiến vào nên việc này mới bắt đầu phát sinh.

Lăng lão luống cuống không biết nói thế nào thì lúc này Phương Anh bất giác quay đầu lại nhìn về phía sau, giọng nói thản nhiên vô cùng :”Chỗ này chúng ta đã ngồi rồi thì các ngươi đi tìm chỗ khác không phải là đơn giản hơn à?, bày bàn ở ngoài đường kia cho dân dã cũng được”.

Vô Song lúc này bất giác mỉm cười, hắn đương nhiên biết Phương Anh lại nổi máu tinh nghịch, sư phụ của hắn thực sự nhiều khi cực kỳ đáng yêu nhưng cũng cực kỳ đáng ghét, sự ương bướng của nàng nhiều lúc làm Vô Song dở khóc dở cười.

Một câu nói của Phương Anh làm toàn trường hít một hơi khí lạnh nhưng vẻ đẹp của nàng thì còn làm người ta bất ngờ hơn nhiều, lúc này rất nhiều người mới có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan của Phương Anh đặc biệt là khi nàng quay mặt lại nhìn về phía đám người mới tiến tới.

Băng tiểu thư tên thật là Băng Linh còn Hỏa công tử tên thật là Hỏa Vũ, cả hai người đều là cao thủ Hóa Anh Kỳ đỉnh phong, trong cùng thế hệ tuyệt đối khó gặp địch thủ đặc biệt là Băng tiểu thư còn rất được hâm mộ, nàng chính là nổi danh Băng mỹ nhân, vẻ đẹp lạnh lùng cùng với khí chất thoát tục làm rất nhiều nam tử si mê.

Lần này thì khác, khác hoàn toàn so với những khi Băng Linh xuất hiện, nàng vẫn cố tỏ ra tự nhiên nhất, tỏ ra lạnh lùng nhất nhưng chỉ cần một cái quay đầu lại của Phương Anh thôi cũng đánh bại nàng triệt để, Phương Anh cùng Băng Linh đều thuộc loại người lạnh lùng bất quá ở trước mặt Phương Anh thì Băng Linh chỉ giống như một chú vịt con xấu xí, giống như một cô gái thôn quên cố tỏ ra tự tin vậy, Phương Anh thì khác nàng lạnh lùng cao ngạo như bậc nữ vương, nàng mị cốt tận xương.

Băng Linh lập tức hiện lên vẻ chán ghét, nàng lạnh giọng :”Hỏa Vũ đại ca, lần đầu ta thấy có người không để Ma Pháp Liên Minh chúng ta vào mắt đấy”.

Bất quá Băng Linh nói xong lại không thấy Hỏa Vũ trả lời, nàng đương nhiên biết Hỏa Vũ thích mình, luôn cố gắng lấy lòng mình bất quá lần này lại khác, Hỏa Vũ đứng như chết lặng, hai mắt hắn trừng lớn, cái miệng mở rộng ra kinh ngạc không khép lại được, ánh mắt xuất hiện sự si mê điên cuồng.

Khuôn mặt kia, khí chất kia, dáng hình kia tất cả đều hoàn hảo, tất cả đều là tuyệt phối, lần đầu tiên Hỏa Vũ phát hiện ra Băng Linh cũng chỉ tầm thường như bao nữ tử khác, hắn vốn mê đắm trước sắc đẹp cùng với cảm giác thành tựu khi chinh phục được 'Băng Mỹ Nhân' bất quá lúc này Hỏa Vũ chính là quên hết tất cả.

Băng Linh trợn tròn mắt mà nhìn Hỏa Vũ trong khi Hỏa Vũ dĩ nhiên như quên mất sự tồn tại của nàng, hắn chậm rãi như si như mê tiến về cái bàn nơi Phương Anh cùng Vô Song ngồi.

Nhìn tình trạng của Hỏa Vũ thì Vô Song cũng có chút thương cảm, Vô Song lúc này hoài nghi nếu người tới không phải là Phương Anh mà là Trâm Anh thì không biết tên kia có bị làm cho hóa điên không, so về mị hoặc thì Trâm Anh vẫn còn hơn Phương Anh vài các cấp bậc.

Hỏa Vũ chậm rãi tiến đến, hơi thở ồ ồ đầy gấp gáp, hắn lập tức dùng tay chỉ thẳng vào mặt Vô Song :”Cút ra chỗ khác, tiểu tử ngươi không xứng ngồi cùng nàng”.

Tiếp theo Hỏa Vũ quay ngoắt lại nhìn Phương Anh, hắn như quên luôn sự tồn tại của Vô Song bên kia, cố dùng nụ cười tự tin nhất hắn dùng giọng nói ngọt ngào đến mức chính Vô Song cũng sởn da gà.

“Tại hạ là Hỏa Vũ của Ma Pháp Liên Minh, không biết tiểu thư có thể cho phép tại hạ biết tôn tính đại danh được không, toàn bộ chi tiêu của tiểu thư lần này ở Hư Vọng Thành thì Hỏa Vũ xin bao hết coi như quà gặp mặt được không ?”.

Có điều Hỏa Vũ cưa nhầm người rồi, nữ nhân như Phương Anh thì ngay cả Vô Song cũng chỉ dám trong đầu YY một hồi chứ sao dám nói thành tiếng, rất nhanh giống y hệt như Vô Song suy nghĩ Phương Anh chỉ mở miệng nói đúng hai từ :”Phế Vật”.

Một câu nói thản nhiên của nàng nhưng lại ẩn hiện sát khí ghê người trực tiếp bức Hỏa Vũ lùi lại hơn 10 bước mới ổn định được cơ thể.

Hỏa Vũ lúc này không những không sợ hãi mà hai mắt còn tràn ngập dục vọng, hắn hét lên với trung niên nhân trước mặt :”Vương trưởng môn, bắt nàng lại cho ta còn tiểu tử kia thì cứ giết đi, chỉ cần bắt được nàng lại thì việc làm ăn của Hư Vọng Phái do ta đảm bảo”.

Vương gia chính là gia chủ của Hư Vọng Phái, trung niên nhân này là Vương Thừa Ngạn siêu cấp cao thủ của Hư Vọng Thành, ông ta chính là cao thủ Tiên Hoàng cảnh giới, nhân vật dậm chân cũng có thể khiến thế gian run sợ.

Vương Thừa Ngạn khẽ liếc Hỏa Vũ sau đó thân hình lập tức biến mất, mang theo giọng nói đầy bá đạo ông ta lên tiếng :”Đắc tội rồi, có trách thì trách các ngươi dây nhầm người”.

Ở nơi phương xa, đương nhiên cũng không tính là xa lắm, trên nóc nhà của một tòa nhà ngay sát khách điếm nơi Vô Song ngồi có hai bóng người song song mà đứng, cả hai ánh mắt đều cực kỳ ngưng trọng nhìn về phía bên trong, một trong hai người lên tiếng :”Tên Hỏa Vũ đó bị điên rồi à, cô gái kia chính là đang sử dụng sát khí hóa hình, sát khí cô đọng đến mức này chỉ có đám điên của Sát Điện mới có thể thực hiện”.

Một kẻ khác thản nhiên lắc đầu :”Lần này nhiệm vụ của chúng ta cần quan tâm là vật phẩm đấu giá, cho dù là đồng môn nhưng tên Hỏa Vũ đó căn bản chỉ là phế vật, hành sự không đủ bại sự có thừa bất quá hắn thất bại cũng làm mất mặt Ma Pháp Liên Minh chúng ta, ta cũng không tin Sát Điện dám hạ thủ với một trong thất tử của Ma Pháp Liên Minh, chưa kể hai kẻ kia đều còn rất trẻ sao có thể là đối thủ của tên họ Vương kia”.

Người bên cạnh cũng cười rộ lên :”Cũng đúng, lão Vương kia là Tiên Hoàng cao thủ hai người trẻ tuổi chết chắc bất quá con bé kia xinh thật, hay là chúng ta ...”.

Hắn chưa nói xong thì người bên cạnh cũng cười rộ lên :”Ha ha đương nhiên là phải giữ lại, cực phẩm nữ tử như thế lần đầu tiên ta nhìn thấy”.

(Chưa xong còn tiếp).

hời gian tiếp tục trôi qua, cuối cùng thì khoảng thời gian của Vô Song ở Tây Địa cũng đã chuẩn bị kết thúc, hôm nay cũng là ngày hắn được Phương Anh mang về Nam Địa.

Vô Song cho đến lúc này vẫn không được biết kết quả cuộc quyết đấu giữa Trâm Anh cùng Hải Thần thậm chí rất lâu rồi Phương Anh không nói gì với hắn về việc này nữa.

Nguyên Tố Thế Giới tồn tại những truyền tống trận cố định cho phép đi lại giữa nơi này và nơi khác, đương nhiên những truyền tống trận truyền tống khoảng cách càng xa thì càng tốn nhiều sức. Bình thường thì những truyền tống trận này sẽ sử dụng thần thạch bất quá với những người như Phương Anh thì trực tiếp sử dụng thần lực của mình là được.

Phương Anh cũng không lựa chọn trực tiếp mang Vô Song phá không mà đi như lần tiến về Vô Tận Hải trước mà là hai người lại quyết định lựa chọn đi bộ, Phương Anh thực sự muốn Vô Song giữ lại vài ấn tượng về Tây Địa.

Tây Địa nhìn chung rất khác so với Nam Địa đặc biệt là về vấn đề kiến trúc. Kiến trúc của Nam Địa rất xa hoa nhưng lại mang cảm giác truyền thống cùng cổ xưa trong khi kiến trúc Tây Địa lại theo phong cách đơn giản nhưng lại thoải mái và phóng khoáng hơn rất nhiều.

Dân số Tây Địa cũng đông hơn Nam Địa nhiều, ít nhất là trên những nơi mà Vô Song cùng Phương Anh đi qua. Nếu Nam Địa nổi tiếng với tu luyện giả thì Tây Địa lại lấy pháp sư làm tự hào, ở tại Tây Địa nguyên khí thực sự rất thưa thớt nhưng ma pháp nguyên tố lại cực kỳ nhiều điều này góp phần tạo nên một quần thể tu luyện giả riêng biệt.

Vô Song đương nhiên sẽ không so sánh thực lực giữa hai bên dù sao đã tu luyện thì mọi đẳng cấp cũng chỉ là tương đối, ngoại trừ Vô Tận Hải ra thì bốn khối đại lục kia căn bản là ngang hàng, bất phân thắng bại.

Lúc này Vô Song cùng Phương Anh dừng chân trong một tòa đại thành gọi là Hư Vọng Thành, một thành trí lớn giáp ranh với Vô Tận Hải. Đương nhiên đã gọi là giáp với Vô Tận Hải thì tòa thành này cũng phải tập trung một lượng chiến lực khổng lồ, nơi đây là địa bàn của nhất phẩm thế lực – Hư Vọng Phái.

Hư Vọng Phái là một môn phái kiếm tu tuy nhiên bọn họ lại tu kiếm dựa trên phong hệ ma pháp, giỏi nhất chính là ngự kiếm phi hành cùng sử dụng phi kiếm, chiến lực của Hư Vọng Phái cũng không phải trò đùa.

Vô Song cùng Phương Anh dừng chân trước một khách sạn tương đối lớn, Vô Song nhìn Phương Anh sau đó dùng hai mắt chớp chớp biểu tình cực kỳ vô tội :”Sư phụ a mấy ngày nay ngủ ngoài trời rồi hôm nay có thể ngủ trên giường không”.

Sư phụ cũng chính là cách Vô Song dùng để xưng hô Phương Anh, đầu tiên Phương Anh quả thực đủ tư cách làm sư phụ hắn, tiếp theo Vô Song cảm thấy gọi một cô gái xinh đẹp như Phương Anh là tiền bối thì có chút 'không thích hợp', cuối cùng nguyên nhân quan trọng nhất và cũng là nguyên nhân tà ác nhất, hắn gọi Phương Anh là sư phụ đơn giản vì việc này làm hắn liên tưởng đến cặp đôi Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ.

Tất nhiên Phương Anh không biết Thần Điêu Đại Hiệp là cái gì cũng không biết suy nghĩ trong lòng Vô Song nếu không nàng tuyệt đối sẽ lột một lớp da của hắn, trong lòng Phương Anh cũng suy nghĩ rất đơn giản, 'sư phụ' đương nhiên chỉ là 'sư phụ'.

Phương Anh gật đầu, nếu được nằm trên một chiếc đệm êm ấm thì nàng cũng không rảnh mà ngủ ngoài bìa rưng, rất nhanh hai người tiến vào trong khách sạn.

Vô Song chạy ra một chiếc bàn trống, phong độ cực kỳ thân sĩ bày ghế xuống mời Phương Anh ngồi xuống, hắn mỉm cười :”Mời sư phụ”.

Phương Anh ánh mắt có chút không được tự nhiên, nàng không quen kẻ khác đối xử với mình thế này, đúng hơn là lần đầu tiên nàng được đối xử như vậy tuy nhiên rất nhanh Phương Anh kịp thích ứng, nàng thoải mái ngồi xuống.

Chỉ có khi ngồi xuống thì Vô Song cùng Phương Anh mới cảm thấy không thích hợp, tất cả ánh mắt trong khách sạn này đều đổ dồn về phía hai người bọn họ, đồ dồn về phía cái bàn trung tâm của tầng 1 này.

Vô Song cùng Phương Anh là cao thủ bậc nào, bọn họ đương nhiên phát hiện ra trong khách sạn này tất cả đều là người tu luyện thậm chí còn tương đối mạnh mẽ, tất nhiên mạnh mẽ với người khác thì đúng còn với hai người bọn họ thì còn một khoảng cách quá xa.

Vô Song suy nghĩ cũng rất đơn giản, hắn thấy cái bàn ở trung tâm đang trống, hắn cũng là người thích ngồi ở vị trí trung tâm, bởi vậy mới chọn cái bàn này chỉ có điều không ngờ vừa ngồi xuống lại bị nhiều người chú ý như thế.

Vô Song cùng Phương Anh từ xa mà đến đương nhiên không biết hôm nay của Hư Vọng thành là ngày gì, hôm nay chính là ngày hội đấu giá ba năm một lần của tòa đại thành này, không chỉ có cường giả bản địa mà còn rất rất nhiều thế lực khác tiến đến đây nhiều không kể hết trong đó không thể không nói đến Ma Pháp Liên Minh.

Ma Pháp Liên Minh lần này có hai nhân vật cực kỳ quan trọng giá lâm Hư Vọng Thành, hai trong số thất tử của Ma Pháp Liên Minh.

Ma Pháp Liên Minh thế hệ trẻ thời kì này nổi tiếng nhất là tam hoàng ngũ vương cùng thất tử, 15 người này là 15 thiên kiêu đứng đầu của Ma Pháp Liên Minh thậm chí xếp hạng của họ trong Tây Địa cũng cực cao, những nhân vật như thế này hàng lâm thì chắc chắn là đại sự được toàn bộ Hư Vọng phái coi trọng, hôm nay khách sạn này đương nhiên được chọn làm nơi đón tiếp hai nhân vật phong vân kia đến đây.

“Khụ khụ”, một âm thanh vang lên sau đó một lão già lưng có chút còng xuống đi tới bên bàn của Vô Song cùng Phương Anh, ánh mắt mang theo chút bất thiện cùng chán ghét :”Hai vị hình như là người từ phương xa đến đây, cái bàn này không dành cho hai vị, mời đi ra chỗ khác”.

Vô Song ánh mắt khẽ liếc nhìn Phương Anh thấy nàng lúc này căn bản không để ý đến lời nói của đối phương thậm chí đôi chân dài miên man còn đang duỗi thẳng ra, cả người ngả về phía sau làm bộ ngực ngạo nghễ vểnh lên, ánh mắt còn khẽ khép lại hoàn toàn không có ý định rời khỏi vị trí.

Phương Anh cũng cảm thấy thật buồn cười, ở Tây Địa này nàng còn chưa phải nhường chỗ cho ai cả, đây cũng là lần đầu tiên có kẻ dám nói với nàng câu này, sự cứng đầu, bá đạo đôi khi xen lẫn chút con nít của Phương Anh thì Vô Song đã được lãnh giáo nhiều rồi, hắn cũng chẳng xa lạ gì.

Vô Song liếc nhìn lão nhân trước mặt, sau đó khẽ mỉm cười :”Cái bàn này có ghi tên chủ nhân của nó không?, không ghi đúng không ?. Bản công tử cũng nói thẳng kể cả nó có ghi tên người thì chúng ta cũng không đứng lên, lão có thể làm gì ?”.

Câu nói của Vô Song làm ánh mắt lão nhân khép lại, hai bàn tay dần dần cong lại thành hình trảo thủ trên người phá ra sát khí nhàn nhạt có điều không đợi lão nhân ra tay thì ngoài cửa cũng đã có tiếng bước chân đi vào.

Một đoàn người cực lớn ít nhất cũng xấp xỉ 30 người, đi đầu là một trung niên nhân đang cung kính với một nam một nữ trẻ tuổi, hắn cúi đầu sau đó hướng tay về phía chiếc bàn trung tâm :”Hỏa công tử, Băng tiểu thư vị trí của hai người đã được đặt sẵn ạ”.

Trung niên nam tử vừa nói vừa cười nhưng bỗng nhiên khuôn mặt trắng bệch nhìn cái bàn rõ ràng đã có người chiếm hữu lập tức cau mày lại “Lăng lão việc này là sao ?”.

Lão già bị gọi là Lăng lão khẽ run lên, ông ta khóc không ra nước mắt. Đáng lẽ trong những sự kiện thế này cũng phải có người gác cổng, phải có thẻ khách mời mới được vào bất quá danh tiếng của Băng tiểu thư cùng Hỏa công tử quá lớn, bất cứ ai cũng muốn chiêm ngưỡng cho nên số lượng người đến khách sạn lần này tăng một cách đột ngột đồng thời Lăng lão cũng muốn nhân cơ hội này khuếch đại tầm ảnh hưởng của Hư Vọng Phái từ đó lại càng không giới hạn người tiến vào nên việc này mới bắt đầu phát sinh.

Lăng lão luống cuống không biết nói thế nào thì lúc này Phương Anh bất giác quay đầu lại nhìn về phía sau, giọng nói thản nhiên vô cùng :”Chỗ này chúng ta đã ngồi rồi thì các ngươi đi tìm chỗ khác không phải là đơn giản hơn à?, bày bàn ở ngoài đường kia cho dân dã cũng được”.

Vô Song lúc này bất giác mỉm cười, hắn đương nhiên biết Phương Anh lại nổi máu tinh nghịch, sư phụ của hắn thực sự nhiều khi cực kỳ đáng yêu nhưng cũng cực kỳ đáng ghét, sự ương bướng của nàng nhiều lúc làm Vô Song dở khóc dở cười.

Một câu nói của Phương Anh làm toàn trường hít một hơi khí lạnh nhưng vẻ đẹp của nàng thì còn làm người ta bất ngờ hơn nhiều, lúc này rất nhiều người mới có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan của Phương Anh đặc biệt là khi nàng quay mặt lại nhìn về phía đám người mới tiến tới.

Băng tiểu thư tên thật là Băng Linh còn Hỏa công tử tên thật là Hỏa Vũ, cả hai người đều là cao thủ Hóa Anh Kỳ đỉnh phong, trong cùng thế hệ tuyệt đối khó gặp địch thủ đặc biệt là Băng tiểu thư còn rất được hâm mộ, nàng chính là nổi danh Băng mỹ nhân, vẻ đẹp lạnh lùng cùng với khí chất thoát tục làm rất nhiều nam tử si mê.

Lần này thì khác, khác hoàn toàn so với những khi Băng Linh xuất hiện, nàng vẫn cố tỏ ra tự nhiên nhất, tỏ ra lạnh lùng nhất nhưng chỉ cần một cái quay đầu lại của Phương Anh thôi cũng đánh bại nàng triệt để, Phương Anh cùng Băng Linh đều thuộc loại người lạnh lùng bất quá ở trước mặt Phương Anh thì Băng Linh chỉ giống như một chú vịt con xấu xí, giống như một cô gái thôn quên cố tỏ ra tự tin vậy, Phương Anh thì khác nàng lạnh lùng cao ngạo như bậc nữ vương, nàng mị cốt tận xương.

Băng Linh lập tức hiện lên vẻ chán ghét, nàng lạnh giọng :”Hỏa Vũ đại ca, lần đầu ta thấy có người không để Ma Pháp Liên Minh chúng ta vào mắt đấy”.

Bất quá Băng Linh nói xong lại không thấy Hỏa Vũ trả lời, nàng đương nhiên biết Hỏa Vũ thích mình, luôn cố gắng lấy lòng mình bất quá lần này lại khác, Hỏa Vũ đứng như chết lặng, hai mắt hắn trừng lớn, cái miệng mở rộng ra kinh ngạc không khép lại được, ánh mắt xuất hiện sự si mê điên cuồng.

Khuôn mặt kia, khí chất kia, dáng hình kia tất cả đều hoàn hảo, tất cả đều là tuyệt phối, lần đầu tiên Hỏa Vũ phát hiện ra Băng Linh cũng chỉ tầm thường như bao nữ tử khác, hắn vốn mê đắm trước sắc đẹp cùng với cảm giác thành tựu khi chinh phục được 'Băng Mỹ Nhân' bất quá lúc này Hỏa Vũ chính là quên hết tất cả.

Băng Linh trợn tròn mắt mà nhìn Hỏa Vũ trong khi Hỏa Vũ dĩ nhiên như quên mất sự tồn tại của nàng, hắn chậm rãi như si như mê tiến về cái bàn nơi Phương Anh cùng Vô Song ngồi.

Nhìn tình trạng của Hỏa Vũ thì Vô Song cũng có chút thương cảm, Vô Song lúc này hoài nghi nếu người tới không phải là Phương Anh mà là Trâm Anh thì không biết tên kia có bị làm cho hóa điên không, so về mị hoặc thì Trâm Anh vẫn còn hơn Phương Anh vài các cấp bậc.

Hỏa Vũ chậm rãi tiến đến, hơi thở ồ ồ đầy gấp gáp, hắn lập tức dùng tay chỉ thẳng vào mặt Vô Song :”Cút ra chỗ khác, tiểu tử ngươi không xứng ngồi cùng nàng”.

Tiếp theo Hỏa Vũ quay ngoắt lại nhìn Phương Anh, hắn như quên luôn sự tồn tại của Vô Song bên kia, cố dùng nụ cười tự tin nhất hắn dùng giọng nói ngọt ngào đến mức chính Vô Song cũng sởn da gà.

“Tại hạ là Hỏa Vũ của Ma Pháp Liên Minh, không biết tiểu thư có thể cho phép tại hạ biết tôn tính đại danh được không, toàn bộ chi tiêu của tiểu thư lần này ở Hư Vọng Thành thì Hỏa Vũ xin bao hết coi như quà gặp mặt được không ?”.

Có điều Hỏa Vũ cưa nhầm người rồi, nữ nhân như Phương Anh thì ngay cả Vô Song cũng chỉ dám trong đầu YY một hồi chứ sao dám nói thành tiếng, rất nhanh giống y hệt như Vô Song suy nghĩ Phương Anh chỉ mở miệng nói đúng hai từ :”Phế Vật”.

Một câu nói thản nhiên của nàng nhưng lại ẩn hiện sát khí ghê người trực tiếp bức Hỏa Vũ lùi lại hơn 10 bước mới ổn định được cơ thể.

Hỏa Vũ lúc này không những không sợ hãi mà hai mắt còn tràn ngập dục vọng, hắn hét lên với trung niên nhân trước mặt :”Vương trưởng môn, bắt nàng lại cho ta còn tiểu tử kia thì cứ giết đi, chỉ cần bắt được nàng lại thì việc làm ăn của Hư Vọng Phái do ta đảm bảo”.

Vương gia chính là gia chủ của Hư Vọng Phái, trung niên nhân này là Vương Thừa Ngạn siêu cấp cao thủ của Hư Vọng Thành, ông ta chính là cao thủ Tiên Hoàng cảnh giới, nhân vật dậm chân cũng có thể khiến thế gian run sợ.

Vương Thừa Ngạn khẽ liếc Hỏa Vũ sau đó thân hình lập tức biến mất, mang theo giọng nói đầy bá đạo ông ta lên tiếng :”Đắc tội rồi, có trách thì trách các ngươi dây nhầm người”.

Ở nơi phương xa, đương nhiên cũng không tính là xa lắm, trên nóc nhà của một tòa nhà ngay sát khách điếm nơi Vô Song ngồi có hai bóng người song song mà đứng, cả hai ánh mắt đều cực kỳ ngưng trọng nhìn về phía bên trong, một trong hai người lên tiếng :”Tên Hỏa Vũ đó bị điên rồi à, cô gái kia chính là đang sử dụng sát khí hóa hình, sát khí cô đọng đến mức này chỉ có đám điên của Sát Điện mới có thể thực hiện”.

Một kẻ khác thản nhiên lắc đầu :”Lần này nhiệm vụ của chúng ta cần quan tâm là vật phẩm đấu giá, cho dù là đồng môn nhưng tên Hỏa Vũ đó căn bản chỉ là phế vật, hành sự không đủ bại sự có thừa bất quá hắn thất bại cũng làm mất mặt Ma Pháp Liên Minh chúng ta, ta cũng không tin Sát Điện dám hạ thủ với một trong thất tử của Ma Pháp Liên Minh, chưa kể hai kẻ kia đều còn rất trẻ sao có thể là đối thủ của tên họ Vương kia”.

Người bên cạnh cũng cười rộ lên :”Cũng đúng, lão Vương kia là Tiên Hoàng cao thủ hai người trẻ tuổi chết chắc bất quá con bé kia xinh thật, hay là chúng ta ...”.

Hắn chưa nói xong thì người bên cạnh cũng cười rộ lên :”Ha ha đương nhiên là phải giữ lại, cực phẩm nữ tử như thế lần đầu tiên ta nhìn thấy”.

(Chưa xong còn tiếp).