Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 244: Quà chia tay của sát đế




Toàn bộ Hư Vọng thành lúc này giống hệt một tòa thành chết không hề có bất cứ dấu hiệu nào của sự sống, trong toàn bộ tòa thành rộng lớn cũng chỉ có Phương Anh cùng Vô Song đang dạo chơi.

Ở trên đường nhìn hành động của Phương Anh thì Vô Song triệt để chết lặng, lúc này nếu có ai hỏi quan hệ của hai người là gì thì Vô Song 100% sẽ nói rằng 'không quen biết'.

Trong Hư Vọng Thành bất cứ ai đang ngất trên đường chỉ cần nằm trong tầm mắt của Phương Anh đều bị nàng đánh giá qua một lần, nếu thực lực từ Hóa Anh Kỳ trở lên thì xin chúc mừng- bạn đã bị Sát Đế cuỗm sạch tiền.

Phương Anh lúc này cứ như một đứa bé được mẹ cho quà vậy, ánh mắt nàng sáng rực, lần đầu tiên Vô Song mới thấy bộ mặt này của Sát Đế, nàng cực kỳ tham tiền.

Cuối cùng sau nửa ngày lục tung mọi ngóc ngách của Hư Vọng thành, sau một ngày cuỗm tiền của không biết bao nhiêu người vô tội cũng như có tội thì Phương Anh cùng Vô Song mới dừng chân lại trước mặt một cánh cửa cực lớn, trên cánh cửa này ghi ba chữ bằng vàng :”Tiền Tiền Tiền”.

Ba chữ màu vàng này cực kỳ bá khí, thực sự đủ chấn nhiếp nhân tâm, người viết ra dòng chữ này tuyệt đối là siêu cấp cao thủ bất quá khí thế thực sự là có nhưng nhìn ý nghĩa của tấm biển này Vô Song thực sự không biết dùng từ nào để nói nữa 'Tiền, Tiền , Tiền', ba chữ này thôi cũng đủ hiểu chủ nhân nơi này tham tiền đến thế nào rồi.

Phương Anh nhìn đến đây lập tức cắn răng, không ngờ trái với dự đoán của Vô Song thì Phương Anh dĩ nhiên lại phân vân cùng do dự.

Vô Song liền nghi hoặc lên tiếng :”Sư phụ đừng nói là chủ nhân nơi đây là nhân vật người không đắc tội nổi nhé”.

Phương Anh có chút giật mình nhìn Vô Song sau đó lại nhìn tấm bảng hiệu này rồi thở dài :”Haizz, nói thật với ngươi ta rất ít khi đi ra ngoài, ta thực sự không ngờ Hư Vọng Thành lại có chi nhánh của Đệ Nhất Thương Hội”.

Vô Song liền nhíu mày :”Đệ Nhất Thương Hội ?, cái tên bá đạo thật bất quá hình như trong các đại thế lực lớn của Nguyên Tố Thế Giới không có thương hội này”.

Phương Anh lập tức nhìn Vô Song như nhìn nhà quê mới lên tỉnh vậy :”Ngươi thực sự không biết Đệ Nhất Thương Hội ?”.

Vô Song nuốt nước miếng gật đầu :”Đệ tử thực sự không biết”.

Phương Anh đảo cặp mắt xinh đẹp của mình bất giác như nghĩ ra điều gì đó, khóe miệng của nàng tiếp tục cong lên đầy tự tin :”Đúng rồi ta không thể vào cướp đồ nhưng ngươi có thể nah, tên đó có biết cũng không thể trách được ta, ngươi đâu phải thành viên của Sát Điện, cứ tiến vào đi không sao đâu”.

Vô Song liền có cảm giác mình bị lừa, bị vị sư phụ này đẩy vào con đường trộm cắp, hắn liền dở khóc dở cười :”Sư phụ a, ngài ít nhất cũng phải nói cho ta biết Đệ Nhất Thương Hội là cái gì chứ”.

Phương Anh liền coi thường :”Đệ Nhất Thương Hội thứ gì, cái thương hội này chẳng là cái gì cả bất quá chủ nhân của nó là một nhân vật đến ta cũng khó mà đắc tội – Tiền Vạn Nhất, ngươi cũng không cần phải sợ đắc tội hắn chỉ có sư phụ của ngươi mới phải sợ, ta đúng là số khổ mà”.

“Hàng năm tên Tiền Vạn Nhất này đều gửi cho Ma Pháp Liên Minh cùng Sát Điện rất rất nhiều tiền, ta đánh cắp hắn có vẻ hơi trái với lương tâm bất quá ngươi thì không sao, lập tức đi đi”.

Không đợi Vô Song kịp lên tiếng năm ngón tay của Phương Anh đánh thẳng vào lưng hắn bắn Vô Song bay xuyên qua cánh cửa khổng lồ. Phương Anh hiên ngang đứng ngoài cửa bộ mặt của nàng giống hệt như đang nói với Vô Song :”Không cuỗm hết đống đồ bên trong tuyệt đối không được ra ngoài”.

Đệ Nhất Thương Hội là một thương hội đặc biệt đồng thời rộng lớn vô cùng, nó là thương hội duy nhất được quyền đặt chi nhánh ở Vô Tận Hải, chi nhánh của thương hội này trải dài khắp cả đại lục, tiền của bọn họ thực sự có tư cách xui khiến quỷ thần.

Đương nhiên Đệ Nhất Thương Hội cũng rất biết làm ăn vì 50% lợi nhuận của thương hội này chính là để đóng phi bảo kê, chính vì việc ăn chia cực hậu hĩnh này mà đến cả Tà Thần Medusa cũng mở một con đường cho bọn họ tiến vào Vô Tận Hải.

Tiền Vạn Nhất cũng là một vị thần thậm chí là một vị Vĩnh Sinh Chân Thần 17 Trùng Thiên bất quá thực lực của hắn chẳng là gì so với tiền mà hắn có cả, hắn chính là người giàu nhất toàn bộ thiên hạ này, một nhân vật coi tiền như mạng, ki bo kẹt xỉ thích lấy ngắm tiền làm niềm vui bất quá lại cực kỳ biết cách dùng tiền mua sự an toàn, trong thiên hạ Tứ Đại Kỳ Nhân thì hắn hắn chiếm một vị trí.

Tứ Đại Kỳ Nhân danh hiệu này tuyệt đối thể hiện sự trọng vọng của toàn bộ thiên hạ, cho dù bọn họ có thể không có thực lực tuy nhiên không ai coi thường được bọn họ, bản lĩnh bọn họ khiến tất cả mọi người đều phải thán phục.

Phương Anh đẩy Vô Song vào trong phòng đấu giá khổng lồ khiến hắn thực sự không biết làm sao cả bất quá đối với Vô Song đi lấy đồ của người khác hình như cũng không phải là việc xấu gì dù sao không ai biết thì đương nhiên mình không phạm tội.

Nghĩ đến đây khóe miệng Vô Song nhếch lên, cả người rất nhanh đi thẳng vào bên trong, nhắc đến tiền Vô Song mới nhớ ra một việc từ khi tiến đến thế giới này hắn còn chưa được trải nghiệm cảm giác cầm tiền là như thế nào.

Vừa sống lại thì đã đi cùng Cửu U Lạc Nhạn sau đó lại chuyển đến Hắc Ám Mị Linh Tộc rồi lại bị đưa về Sát Điện, ở tất cả những nơi này không có bất cứ chỗ nào Vô Song phải dùng đến tiền cả, khái niệm tiền trong thế giới này với Vô Song vẫn cực kỳ mơ hồ.

Hôm nay là ngày đấu giá ba năm một lần của Hư Vọng thành, tất nhiên nơi này cũng là nhà đấu giá duy nhất trong tòa đại thành này, Đệ Nhất Thương Hội xuất hiện thì làm gì có thương hội nào có quyền cạnh tranh.

Vô Song đi thẳng con đường chính tiến vào đại sảnh, trên đường không biết bao nhiêu người đang bất tỉnh nhân sự nằm la liệt một chỗ, Vô Song di chuyển cứ như chỗ không người vậy.

Đại sảnh cực kỳ rộng lớn, nó ít nhất đủ chứa hơn 3000 người đồng thời khá giống với những phòng đấu giá mà Vô Song từng gặp, ở đây cũng chia phòng theo các đẳng cấp khác nhau.

Vô Song chậm rãi bước vào phía sau bức màn đại sảnh, hắn biết nơi đây là nơi cất chứa bảo vật của buổi đấu giá hôm nay, khi đi qua những người đang nằm la liệt trên đường Vô Song cũng không quên nhắm mắt khẽ cầu nguyện cho họ :”Nam mô a di đà phật thiện tai thiện tai, các ngươi bị mất đồ là do các ngươi đen thôi không phải tại ta, thiện tai thiện tai”.

Trước mặt Vô Song lúc này là rất nhiều đồ vật của buổi đấu giá, trong ánh mắt của hắn phát hiện hơn 13 món đồ khác nhau, tất nhiên Vô Song cũng không quá quan tâm những món đồ này có giá trị thế nào, kể cả có quan tâm thì mắt nhìn hàng của Vô Song thực sự rất kém, tốt nhất cứ mang đến giao nộp cho sư phụ là được.

Tuy vậy ngay khi chuẩn bị quay người đi thì Vô Song phát hiện ra một việc không bình thường, một ánh mắt như hồng hoang dã thú đang nhìn hắn chằm chằm.

Vô Song theo bản năng lập tức tập trung cao độ, mức độ khống chế sát khí của Phương Anh mạnh mẽ thế nào thì Vô Song là người trải nghiệm rõ nhất, hắn đương nhiên biết kẻ còn giữ được tỉnh táo trước sát khí của Phương Anh thì tuyệt đối là một đối thủ mạnh.

Lần theo cảm giác của mình Vô Song càng ngày càng đi xa hơn, tiến thẳng về phía bên trong, ở nơi đó cuối cùng Vô Song cũng phát hiện ra được thứ nhìn mình, một chiếc cũi tương đối lớn chuyên dùng để nhốt thú vật cùng nô lên, trong cái cũi đó là một nữ nhân đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Nữ nhân này có một mái tóc màu đen dài, làn da của nàng đen đủi cùng bẩn thỉu vô cùng, trên người thậm chí còn không mảnh vải che thân, may mắn còn được một chiếc quần nhỏ phía dưới, điều kỳ lạ nhất của cô gái này hai bàn tay cùng bàn chân của nàng cực kỳ dị dạng, nó như bị biến thể thành tay và chân của muông thú vậy, thậm chí Vô Song bằng kinh nghiệm y học của mình hắn còn có thể nhận định cô gái này rất có khả năng là di chuyển bằng bốn chân, chưa kể chiếc vòng tai mèo gắn trên đỉnh đầu cùng một vòng cổ, nhìn nữ nhân trước mặt không khác gì thú hoang được nhặt về nuôi cả.

Vô Song không biết trong lúc hắn đang ở bên trong quan sát nữ nhân thần bí thì ở bên ngoài một nhân vật có làn da xanh xao ốm yếu thậm chí lùn tịt chưa kể khuôn mặt còn cực kỳ già nua xấu xí xuất hiện, hắn nhẹ nhàng đi đến trước mặt Phương Anh.

“Sát Đế đại nhân không biết có hài lòng về món hàng lần này của chúng ta không”.

Phương Anh cũng bật cười, nhìn nàng đâu có chút nào vẻ tham tiền bên trong :”Tiền Vạn Nhất bản đế thích nhất là làm việc cùng ngươi, mọi thứ đều lảm rất đẹp”.

Kẻ xấu xí được gọi là Tiền Vạn Nhất kia lập tức cung kính cúi đầu :”Chỉ cần là làm việc cho Sát Đế đại nhân thì ta sao dám có một chút lơ đãng nào”.

Vô Song là đệ tử của Sát Đế thậm chí cho dù hắn chưa bao giờ đồng ý thì Vô Song cũng là Sát Đế đời tiếp theo của Sát Điện, hắn lúc này chính là thành viên của Sát Điện, nữ nhân bên trong phòng đấu giá kia chính là món quà xuất sư mà Phương Anh tặng cho Vô Song cũng có thể coi như là món quà mà Trâm Anh tặng cho Vô Song trong hai tháng hắn làm gia sư vừa qua có điều cả hai nàng chính là đều không muốn nói, ít nhất cả hai đều không muốn Vô Song biết thật ra Sát Điện vẫn luôn quan tâm đến hắn.

Team Đang Bí Ý Tưởng-TruyênCv

Toàn bộ Hư Vọng thành lúc này giống hệt một tòa thành chết không hề có bất cứ dấu hiệu nào của sự sống, trong toàn bộ tòa thành rộng lớn cũng chỉ có Phương Anh cùng Vô Song đang dạo chơi.

Ở trên đường nhìn hành động của Phương Anh thì Vô Song triệt để chết lặng, lúc này nếu có ai hỏi quan hệ của hai người là gì thì Vô Song 100% sẽ nói rằng 'không quen biết'.

Trong Hư Vọng Thành bất cứ ai đang ngất trên đường chỉ cần nằm trong tầm mắt của Phương Anh đều bị nàng đánh giá qua một lần, nếu thực lực từ Hóa Anh Kỳ trở lên thì xin chúc mừng- bạn đã bị Sát Đế cuỗm sạch tiền.

Phương Anh lúc này cứ như một đứa bé được mẹ cho quà vậy, ánh mắt nàng sáng rực, lần đầu tiên Vô Song mới thấy bộ mặt này của Sát Đế, nàng cực kỳ tham tiền.

Cuối cùng sau nửa ngày lục tung mọi ngóc ngách của Hư Vọng thành, sau một ngày cuỗm tiền của không biết bao nhiêu người vô tội cũng như có tội thì Phương Anh cùng Vô Song mới dừng chân lại trước mặt một cánh cửa cực lớn, trên cánh cửa này ghi ba chữ bằng vàng :”Tiền Tiền Tiền”.

Ba chữ màu vàng này cực kỳ bá khí, thực sự đủ chấn nhiếp nhân tâm, người viết ra dòng chữ này tuyệt đối là siêu cấp cao thủ bất quá khí thế thực sự là có nhưng nhìn ý nghĩa của tấm biển này Vô Song thực sự không biết dùng từ nào để nói nữa 'Tiền, Tiền , Tiền', ba chữ này thôi cũng đủ hiểu chủ nhân nơi này tham tiền đến thế nào rồi.

Phương Anh nhìn đến đây lập tức cắn răng, không ngờ trái với dự đoán của Vô Song thì Phương Anh dĩ nhiên lại phân vân cùng do dự.

Vô Song liền nghi hoặc lên tiếng :”Sư phụ đừng nói là chủ nhân nơi đây là nhân vật người không đắc tội nổi nhé”.

Phương Anh có chút giật mình nhìn Vô Song sau đó lại nhìn tấm bảng hiệu này rồi thở dài :”Haizz, nói thật với ngươi ta rất ít khi đi ra ngoài, ta thực sự không ngờ Hư Vọng Thành lại có chi nhánh của Đệ Nhất Thương Hội”.

Vô Song liền nhíu mày :”Đệ Nhất Thương Hội ?, cái tên bá đạo thật bất quá hình như trong các đại thế lực lớn của Nguyên Tố Thế Giới không có thương hội này”.

Phương Anh lập tức nhìn Vô Song như nhìn nhà quê mới lên tỉnh vậy :”Ngươi thực sự không biết Đệ Nhất Thương Hội ?”.

Vô Song nuốt nước miếng gật đầu :”Đệ tử thực sự không biết”.

Phương Anh đảo cặp mắt xinh đẹp của mình bất giác như nghĩ ra điều gì đó, khóe miệng của nàng tiếp tục cong lên đầy tự tin :”Đúng rồi ta không thể vào cướp đồ nhưng ngươi có thể nah, tên đó có biết cũng không thể trách được ta, ngươi đâu phải thành viên của Sát Điện, cứ tiến vào đi không sao đâu”.

Vô Song liền có cảm giác mình bị lừa, bị vị sư phụ này đẩy vào con đường trộm cắp, hắn liền dở khóc dở cười :”Sư phụ a, ngài ít nhất cũng phải nói cho ta biết Đệ Nhất Thương Hội là cái gì chứ”.

Phương Anh liền coi thường :”Đệ Nhất Thương Hội thứ gì, cái thương hội này chẳng là cái gì cả bất quá chủ nhân của nó là một nhân vật đến ta cũng khó mà đắc tội – Tiền Vạn Nhất, ngươi cũng không cần phải sợ đắc tội hắn chỉ có sư phụ của ngươi mới phải sợ, ta đúng là số khổ mà”.

“Hàng năm tên Tiền Vạn Nhất này đều gửi cho Ma Pháp Liên Minh cùng Sát Điện rất rất nhiều tiền, ta đánh cắp hắn có vẻ hơi trái với lương tâm bất quá ngươi thì không sao, lập tức đi đi”.

Không đợi Vô Song kịp lên tiếng năm ngón tay của Phương Anh đánh thẳng vào lưng hắn bắn Vô Song bay xuyên qua cánh cửa khổng lồ. Phương Anh hiên ngang đứng ngoài cửa bộ mặt của nàng giống hệt như đang nói với Vô Song :”Không cuỗm hết đống đồ bên trong tuyệt đối không được ra ngoài”.

Đệ Nhất Thương Hội là một thương hội đặc biệt đồng thời rộng lớn vô cùng, nó là thương hội duy nhất được quyền đặt chi nhánh ở Vô Tận Hải, chi nhánh của thương hội này trải dài khắp cả đại lục, tiền của bọn họ thực sự có tư cách xui khiến quỷ thần.

Đương nhiên Đệ Nhất Thương Hội cũng rất biết làm ăn vì 50% lợi nhuận của thương hội này chính là để đóng phi bảo kê, chính vì việc ăn chia cực hậu hĩnh này mà đến cả Tà Thần Medusa cũng mở một con đường cho bọn họ tiến vào Vô Tận Hải.

Tiền Vạn Nhất cũng là một vị thần thậm chí là một vị Vĩnh Sinh Chân Thần 17 Trùng Thiên bất quá thực lực của hắn chẳng là gì so với tiền mà hắn có cả, hắn chính là người giàu nhất toàn bộ thiên hạ này, một nhân vật coi tiền như mạng, ki bo kẹt xỉ thích lấy ngắm tiền làm niềm vui bất quá lại cực kỳ biết cách dùng tiền mua sự an toàn, trong thiên hạ Tứ Đại Kỳ Nhân thì hắn hắn chiếm một vị trí.

Tứ Đại Kỳ Nhân danh hiệu này tuyệt đối thể hiện sự trọng vọng của toàn bộ thiên hạ, cho dù bọn họ có thể không có thực lực tuy nhiên không ai coi thường được bọn họ, bản lĩnh bọn họ khiến tất cả mọi người đều phải thán phục.

Phương Anh đẩy Vô Song vào trong phòng đấu giá khổng lồ khiến hắn thực sự không biết làm sao cả bất quá đối với Vô Song đi lấy đồ của người khác hình như cũng không phải là việc xấu gì dù sao không ai biết thì đương nhiên mình không phạm tội.

Nghĩ đến đây khóe miệng Vô Song nhếch lên, cả người rất nhanh đi thẳng vào bên trong, nhắc đến tiền Vô Song mới nhớ ra một việc từ khi tiến đến thế giới này hắn còn chưa được trải nghiệm cảm giác cầm tiền là như thế nào.

Vừa sống lại thì đã đi cùng Cửu U Lạc Nhạn sau đó lại chuyển đến Hắc Ám Mị Linh Tộc rồi lại bị đưa về Sát Điện, ở tất cả những nơi này không có bất cứ chỗ nào Vô Song phải dùng đến tiền cả, khái niệm tiền trong thế giới này với Vô Song vẫn cực kỳ mơ hồ.

Hôm nay là ngày đấu giá ba năm một lần của Hư Vọng thành, tất nhiên nơi này cũng là nhà đấu giá duy nhất trong tòa đại thành này, Đệ Nhất Thương Hội xuất hiện thì làm gì có thương hội nào có quyền cạnh tranh.

Vô Song đi thẳng con đường chính tiến vào đại sảnh, trên đường không biết bao nhiêu người đang bất tỉnh nhân sự nằm la liệt một chỗ, Vô Song di chuyển cứ như chỗ không người vậy.

Đại sảnh cực kỳ rộng lớn, nó ít nhất đủ chứa hơn 3000 người đồng thời khá giống với những phòng đấu giá mà Vô Song từng gặp, ở đây cũng chia phòng theo các đẳng cấp khác nhau.

Vô Song chậm rãi bước vào phía sau bức màn đại sảnh, hắn biết nơi đây là nơi cất chứa bảo vật của buổi đấu giá hôm nay, khi đi qua những người đang nằm la liệt trên đường Vô Song cũng không quên nhắm mắt khẽ cầu nguyện cho họ :”Nam mô a di đà phật thiện tai thiện tai, các ngươi bị mất đồ là do các ngươi đen thôi không phải tại ta, thiện tai thiện tai”.

Trước mặt Vô Song lúc này là rất nhiều đồ vật của buổi đấu giá, trong ánh mắt của hắn phát hiện hơn 13 món đồ khác nhau, tất nhiên Vô Song cũng không quá quan tâm những món đồ này có giá trị thế nào, kể cả có quan tâm thì mắt nhìn hàng của Vô Song thực sự rất kém, tốt nhất cứ mang đến giao nộp cho sư phụ là được.

Tuy vậy ngay khi chuẩn bị quay người đi thì Vô Song phát hiện ra một việc không bình thường, một ánh mắt như hồng hoang dã thú đang nhìn hắn chằm chằm.

Vô Song theo bản năng lập tức tập trung cao độ, mức độ khống chế sát khí của Phương Anh mạnh mẽ thế nào thì Vô Song là người trải nghiệm rõ nhất, hắn đương nhiên biết kẻ còn giữ được tỉnh táo trước sát khí của Phương Anh thì tuyệt đối là một đối thủ mạnh.

Lần theo cảm giác của mình Vô Song càng ngày càng đi xa hơn, tiến thẳng về phía bên trong, ở nơi đó cuối cùng Vô Song cũng phát hiện ra được thứ nhìn mình, một chiếc cũi tương đối lớn chuyên dùng để nhốt thú vật cùng nô lên, trong cái cũi đó là một nữ nhân đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Nữ nhân này có một mái tóc màu đen dài, làn da của nàng đen đủi cùng bẩn thỉu vô cùng, trên người thậm chí còn không mảnh vải che thân, may mắn còn được một chiếc quần nhỏ phía dưới, điều kỳ lạ nhất của cô gái này hai bàn tay cùng bàn chân của nàng cực kỳ dị dạng, nó như bị biến thể thành tay và chân của muông thú vậy, thậm chí Vô Song bằng kinh nghiệm y học của mình hắn còn có thể nhận định cô gái này rất có khả năng là di chuyển bằng bốn chân, chưa kể chiếc vòng tai mèo gắn trên đỉnh đầu cùng một vòng cổ, nhìn nữ nhân trước mặt không khác gì thú hoang được nhặt về nuôi cả.

Vô Song không biết trong lúc hắn đang ở bên trong quan sát nữ nhân thần bí thì ở bên ngoài một nhân vật có làn da xanh xao ốm yếu thậm chí lùn tịt chưa kể khuôn mặt còn cực kỳ già nua xấu xí xuất hiện, hắn nhẹ nhàng đi đến trước mặt Phương Anh.

“Sát Đế đại nhân không biết có hài lòng về món hàng lần này của chúng ta không”.

Phương Anh cũng bật cười, nhìn nàng đâu có chút nào vẻ tham tiền bên trong :”Tiền Vạn Nhất bản đế thích nhất là làm việc cùng ngươi, mọi thứ đều lảm rất đẹp”.

Kẻ xấu xí được gọi là Tiền Vạn Nhất kia lập tức cung kính cúi đầu :”Chỉ cần là làm việc cho Sát Đế đại nhân thì ta sao dám có một chút lơ đãng nào”.

Vô Song là đệ tử của Sát Đế thậm chí cho dù hắn chưa bao giờ đồng ý thì Vô Song cũng là Sát Đế đời tiếp theo của Sát Điện, hắn lúc này chính là thành viên của Sát Điện, nữ nhân bên trong phòng đấu giá kia chính là món quà xuất sư mà Phương Anh tặng cho Vô Song cũng có thể coi như là món quà mà Trâm Anh tặng cho Vô Song trong hai tháng hắn làm gia sư vừa qua có điều cả hai nàng chính là đều không muốn nói, ít nhất cả hai đều không muốn Vô Song biết thật ra Sát Điện vẫn luôn quan tâm đến hắn.