Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 247: Cực phẩm kim ngưu (2)




Trong Kim Ngưu Thành lúc này tất cả mọi việc đều dừng lại, không gian yên tĩnh như chết, chỉ sau một câu nói của Phương Anh tuyệt đối dọa tất cả người dân trong thành sợ mất mật.

Trên đường cái rộng lớn với vô số người đi lại bỗng chốc không một bóng người, cảnh tượng trên đường thoạt nhìn không khác gì kiến vỡ tổ cả.

Một trung niên nhân toàn thân là mỡ, cái bụng béo tròn nửa thân trên để trần trong tay cầm một thanh thái đao đang chuẩn bị chặt thịt bỗng khựng lại, thái đao rơi luôn xuống đất bất quá ông ta cũng không thèm nhặt mà cũng chẳng dám nhặt lập tức quay đầu bỏ chạy...

Một mỹ phụ đang kỳ kèo trả giá cũng mặt mày hốt hoảng thậm chí đến cả tiền thừa cũng không nhận lập tức quay đầu bỏ chạy.

Xung quanh hai bên đường bất kể hàng quán nào đều dừng buôn bán, từ hàng tôm hàng các đến quần áo vải vóc thậm chí cả hồng lâu cũng không tiếp tục mở cửa, tất cả cửa chính cửa phụ cửa sổ thậm chí cả lỗ chó cũng đều được người ta bịt lại.

Như một thói quen hoặc như một quá trình tập luyện cường độ cao toàn bộ Kim Ngưu Thành không có lấy một bóng người, không cảnh đang phồn hoa bỗng tiêu điều xơ xác.

Khung cảnh lúc này tuyệt đối là gió thổi cỏ lay cũng có thể phát hiện, ngay trước cửa phủ thành chủ lúc này hàng nghìn binh lính được trang bị ngân giáp cùng vũ khí sáng bóng bao vây hai người Phương Anh cùng Vô Song ánh mắt lấp lóe sát khí, Phương Anh đã đụng vào điều tối kị của Hoàng Kim Thành.

Kim Ngưu Chân Thần mang tiếng là 'kim ngưu' nhưng lại là một con 'bò' tu luyện thành thần, hắn ghét nhất bị kẻ nào gọi là 'bò', trong tiềm thức vị chân thần này luôn lấy Kim Ngưu làm biểu tượng, kẻ nào gọi hắn là 'bò' sẽ chết rất thảm rất thảm. Kim Ngưu Chân Thần căm thù nhất kẻ nào lôi xuất thân đáng quên của hắn ra đồng thời hắn cũng thích nhất kẻ nào gọi biệt danh của mình, tất cả mỹ nữ bước vào Kim Ngưu Thành đều có một luật bất thành văn, một luật bắt buộc : Bọn họ nếu gặp thành chủ thì luôn luôn phải gọi hắn là 'Anh Ngưu Đẹp Trai'.

Kim Ngưu Chân Thần là một kẻ lười biếng nhưng lại rất lỗ mãng và cũng thích giận cá chém thới, Phương Anh đã chọc giận hắn thì cơn giân vị Chân Thần này tuyệt đối sẽ lan sang khắp toàn bộ Kim Ngưu Thành.

Trong phủ thành chủ của Kim Ngưu Thành lúc này một con bò toàn thân màu xanh trên người đầy những cơ bắp lực lưỡng cùng nhúm lông xanh trước ngực, vẻ mặt hắn đang cực kỳ thỏa mãn cầm một ly rượu trên tay.

Xung quanh Kim Ngưu Chân Thần lúc này là vô số mỹ nhân, cùng với màu vàng sáng chói bao quanh người, cuộc đời của hắn đi đến địa vị này ngoại trừ nữ nhân thì cũng chỉ có vàng ròng làm hắn hứng thú.

Kim Ngưu Chân Thần cũng không phải là kẻ không biết phép tắc ít nhất hắn cũng được coi là một nhân vật, đối với mỹ nữ đầu bò này tuyệt đối không ép buộc, tất cả nữ nhân trong đại sảnh ngày ngày hầu hạ hắn đều là hắn dùng tiền mua về, đều là hắn trả một cái giá thích hợp.

Thoải mái nằm trên đùi mỹ nhân, say sưa nghe tiếng đàn vang vọng bên tai, đương nhiên hắn không hiểu gì về âm luật hắn cũng không hiểu đàn hay hay dở bất quá hắn thích khung cảnh này, chỉ có khung cảnh này mới làm Kim Ngưu Chân Thần cảm thấy mình là quý tộc trong loài ngưu, là một đầu đế vương ngưu.

Cái miệng bò của hắn thỉnh thoảng nhe ra đầy thỏa mãn bởi văng vẳng bên tai hắn là vô số âm thanh mềm mại dễ nghe, vô số lời ca tụng :”Anh Ngưu Đẹp Trai”.

Mỗi lần như vậy Kim Ngưu Chân Thần đều cảm thấy mình rất soái, mình rất có mị lực.

Mạnh mẽ ôm một mỹ nhân vào trong lồng ngực Kim Ngưu Chân Thần bật cười :”Hắc hắc thiên hạ này làm gì có đầu Ngưu nào soái hơn ta chứ, bản thần vừa ra thiên hạ mỹ nữ đều quỳ xuống chân, ngày ngày ta còn không dám soi gương sợ bị kẻ trong gương mê hoặc mất trái tim, số khổ số khổ a”.

Hắn vừa dứt lời, bàn tay tiếp tục cho ly rượu lên miệng đột nhiên một âm thanh vang tới. Âm thanh này cực kỳ chói tai ít nhất với Kim Ngưu Chân Thần là thế, hắn không nghe rõ đối phương nói gì tuy nhiên cái từ “Bòoooooooooo” thì kéo dài mãi trong tiềm thức hắn, chỉ một câu nói thôi làm Kim Ngưu Chân Thần mạnh mẽ phun ngụm rượu trong miệng ra, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

“Chết tiệt là thằng nào chán sống dám gọi ông là Bò, rõ ràng ông là Kim Ngưu Đẹp Trai thiên hạ vô song hoa gặp hoa nở người gặp người thích, kẻ đáng chết nào bôi xấu hình tượng anh minh thần võ của ta”.

Kim Ngưu Chân Thần bàn tay đưa ra hư không sau đó toàn bộ Kim Ngưu Thành rung động, từ trong mặt đất một cây đại chùy xuất hiện, thân hình hắn đầy cục xúc lao ra bên ngoài, khi hắn rời đi biệt đội mỹ nữ bên người còn không quên đồng thanh :”Anh Ngưu Đẹp Trai đại thắng trở về”.

Âm thanh của hơn 3 chục mỹ nữ cùng vang lên đối với Kim Ngưu Chân Thần tuyệt đối có tác dụng hơn cả tiếng trống lệnh, cái mũi hắn phổng lên, ánh mắt càng ngày càng đỏ, hơi thở càng ngày càng gấp gáp, cái miệng rống to :”Các mỹ nhân đợi Anh Ngưu Đẹp Trai ta nhất định sẽ đại thắng trở về”.

Thân hình Kim Ngưu Chân Thần như một làn gió tan biến trong hư không, khi hắn xuất hiện trở lại chính là ở trên đỉnh phủ thành chủ, từ trên cao hắn tất nhiên phát hiện ra nguồn gốc âm thanh, nơi trước của phủ thành chủ có hàng nghìn binh sĩ đang tập trung vây kẻ phạm thượng vào giữa.

Kim Ngưu Chân Thần lập tức lao xuống như một quả boom thả từ trên cao, ngay khi hai bàn chân của hắn đặt xuống đất lập tức tạo nên hai cái hố khổng lồ, chưa cần nhìn thấy kẻ phạm thượng là ai hắn lập tức rống lên, một tiếng bò rống vang trời :”Anh đẹp trai đến đây”.

Dứt câu hắn cũng thở hắt ra một hơi, cây trùy gỗ trong tay liên tục xoay tròn, trọng lượng cây trùy này tuyệt đối lên đến hàng trăm tấn nhưng Kim Ngưu Chân Thần lại dễ dàng xoay nó trên 5 ngón tay cứ như xoay bút bi vậy. Kẻ này đầu óc có thể không tốt lắm nhưng tứ chi tuyệt đối phát triển hơn người.

Làn khói bụi từ động tác nhảy xuống của Kim Ngưu Chân Thần cũng từ từ tan đi, Kim Ngưu Chân Thần hơi thở ồ ồ nóng rực nhìn thẳng về phía trước :”Kẻ nào dám gọi bản thần là Bò thì đi ra đây, bản thần sẽ lột da dóc xương đánh cho ngươi sống dở chết dở, đánh ngươi đến lúc chính bản thân ngươi không nhận ra”.

Vô Song lúc này đứng ngay trước mặt Kim Ngưu Chân Thần, hắn thực sự khá bất ngờ về vị Thần này, người hắn cực kỳ to lớn ít nhất cũng phải đạt tới 4m, nhìn hắn cứ như một cái xe tăng di động vậy.

Kim Ngưu Chân Thần lúc này cúi đầu nhìn xuống Vô Song như nhìn một đứa bé vậy, ngón tay hắn khẽ chỉ vào mặt Vô Song :”Tiểu tử ngươi có phát hiện ra kẻ nào nói xấu ta không, ta dĩ nhiên là tìm không thấy”.

Kim Ngưu Chân Thần thực sự nhìn không thấy Phương Anh mặc dù Phương Anh ở ngay sát cạnh hắn, không chỉ Kim Ngưu Chân Thần mà hàng nghìn binh sỹ cũng không một ai cảm nhận được Phương Anh tồn tại, nàng đứng ngay trước mặt bọn họ mà cứ như đứng ở ngoài một không gian khác.

Vô Song hiện nay có chút luống cuống, hắn không biết nên trả lời ra sao thì Phương Anh lên tiếng, thậm chí cơ thể nàng lúc này chỉ còn cách Kim Ngưu Chân Thần có một bước chân mà thôi, nụ cười như có như không xuất hiện trên môi, Phương Anh hỏi :”Vậy nếu người nói là mỹ nữ thì sao ?”.

Kim Ngưu Chân Thần bản năng liền trả lời trong vô thức :”Đương nhiên cướp về làm nha đầu ấm giường sau đó ngày ngày dạy dỗ rồi, danh tiếng Anh Đẹp Trai của bản đại nhân sao có thể mai một được, nhất định phải dạy dỗ nàng từ đầu”.

Phương Anh tiếp tục mỉm cười, sát khí trên người nàng nhè nhẹ xuất hiện, một âm thanh thản nhiên tiếp tục vang lên :”Vậy nếu người lên tiếng là Sát Đế Phương Anh thì sao”.

Vẫn không cảm thấy có gì không đúng thậm chí Kim Ngưu Chân Thần còn không thèm quan tâm giọng nói từ đâu xuất hiện, cái miệng bò lại rống lên đồng thời dùng tay mạnh mẽ đấm ngực :”Phương Anh thì sao, cô ta sao dám đến Kim Ngưu Thành của bản thần mà cho dù có đến đây cũng bị ta đánh chạy trở về, trước dung mạo thiên hạ vô song người đẹp người thích hoa gặp hoa nở của bản thần thì sao cô ta cầm lòng cho được, đối mặt với cô ta bản thần không cần chiến cũng thắng, bản thần chính là thiên hạ vô địch Kim Ngưu”.

Đột nhiên nói xong câu này Kim Ngưu Chân Thần khựng lại, mắt tròn mắt dẹt nhìn Vô Song :”Ê này lúc nãy là người lên tiếng hả ?”.

Vô Song trong vai trò khách qua đường cũng chỉ biết thở dài ngao ngán, hắn nhìn Kim Ngưu Chân Thần đầy thương cảm sau đó ngón tay chỉ chỉ về phía sau hắn.

Kim Ngưu Chân Thần nuốt một ngụm nước bọt, hắn cảm thấy cổ họng của mình có gì đó đắng chát, sống lưng lành lạnh, cố hết sức bình sinh quay đầu về phía sau, ở nơi đó đang có một mỹ nhân tuyệt thế lạnh lùng nhìn hắn.

Đừng có nói là mỹ nhân tuyệt thế bởi hình ảnh trong mắt Kim Ngưu Chân Thần lúc này Phương Anh căn bản chính mà mà đầu tuyệt thế, da đầu hắn run lên, toàn thân rét lạnh thậm chí cái đầu cúi thấp hơn một chút, cái mắt bò cố gắng mở to hết cỡ chớp chớp ra vẻ dễ thương, hai ngón tay vừa to vừa thô bắt đầu mân mê lấy nhau, Kim Ngưu Chân Thần rụt rè lên tiếng :”Lúc nãy em đùa đại tỷ đừng lấy làm thật”.

Nhìn Kim Ngưu Chân Thần lúc này chẳng khác gì một đứa bé 3 tuổi bị mẹ trách phạt cả, thảm không thể tả, hình tượng của hắn trong phút chốc quay ngược 180 độ.

Hay Thanks ở cuối mỗi chương vì nó miễn phí nhưng lại rất giá trị với bọn mình.