Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 536: Hoang Chủ (2)




Bạch Hổ Thành là tòa thành lớn nhất toàn bộ Đông Nam cũng là bức bình phong đầu tiên ngăn cách Đông Nam với các khu vực khác của Đông Thiên Yêu Giới, đối với rất nhiều người ở Đông Nam thì Bạch Hổ Thành không chỉ là niềm tự hào mà còn là tấm khiên chắn mạnh mẽ nhất, tấm khiên chắn đã tồn tại suốt 3000 năm chưa một lần thay đổi.

Một Bạch Hổ Thành vững chắc đến mức từng có Cực Đạo Chân Thần toàn lực một đòn đánh lên tường thành cũng không cách nào làm nó sụp đổ nhưng lúc này tòa vách chắn khổng lồ của Đông Nam này cứ như thế bị sập một mảng tường, chỉ cần một dấu tích này thôi cũng đủ để biết sức tàn phá kinh khủng của cuộc chiến giữa Vô Song cùng Tứ Đại Hộ Pháp của Hoang.

Nếu không phải Bạch Phá Thiên người này vẫn hiên ngang đứng trên bầu trời, không phải hắn xuất hiện đình trụ lòng người trong Bạch Hổ Thành chỉ sợ một trận chiến này khiến toàn bộ Đông Nam đều đại loạn, không thể không nói Hoang quá mạnh, nếu như lúc trước bản thân Bạch Hổ Tộc biết mình thua kém Hoang nhưng cũng không kém quá nhiều thì nay bọn họ thực sự cảm nhận được nỗi sợ hãi, cảm nhận được khoảng cách về sức mạnh.

Bất kể Bạch Hổ Tộc mạnh mẽ thế nào, chỉ cần Tứ Đại Hộ Pháp của Hoang đồng thời xuất thủ thì liền không có bất cứ một cơ hội nào để Bạch Hổ Tộc tồn tại.

Trong toàn phủ đệ của mình tại Bạch Hổ Thành, ánh mắt của Bạch Hổ Thần Quân cau lại, hai tay chắp ra sau lưng, trong ánh mắt ngập tràn lo lắng, lúc này vị thành chủ Bạch Hổ Thành thực sự rất muốn tiến vào Tử Vong Sa Mạc xem rốt cuộc có việc gì xảy ra.

Đúng lúc này hắn cảm thấy không gian sau lưng của mình lập tức xuất hiện ba động lực lượng kì dị lập tức quay đầu lại, khuôn mặt đang tột độ lo lắng thì biến thành vui mừng, thậm chí còn không giữ nổi bình tĩnh.

“Đại ca, người rốt cuộc cũng về rồi”.

Lúc này vị Bạch Hổ Thần Quân trong Bạch Hổ Thành cũng rất nhanh tháo mặt nạ của mình ra, không ngờ nhân vật từ đầu đến cuối bảo hộ Bạch Hổ Thành đồng thời xuất hiện chấn áp dư luận dĩ nhiên không phải Bạch Phá Thiên mà là đệ đệ của hắn, 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần – Bạch Hổ Tinh Quân – Bạch Phi Lăng.

Bạch Phi Lăng so sánh với Bạch Phá Thiên thì căn bản không cùng một đẳng cấp có điều làm người ổn trọng, biết tiến thối làm việc gì cũng suy nghĩ trước sau, làm đại sự thì không đủ nhưng ở phía sau làm quản sự quả thật không tệ, mỗi lần Bạch Phá Thiên đi ra ngoài đều là Bạch Phi Lăng giúp đại ca mình quản Bạch Hổ Thành.

Bạch Phi Lăng khuôn mặt tươi cười nhìn Bạch Phá Thiên sau đó ánh mắt có chút chớp động bởi sau lưng Bạch Phá Thiên cũng bất ngờ xuất hiện hai bóng người.

“Tố Tố?, muội không phải đang bế quan sao?...”.

Bạch Phi Lăng vừa lên tiếng liền im bặt lại, hắn thấy ánh mắt của ca ca ra hiệu sau đó chỉ thấy Bạch Phá Thiên vỗ nhẹ lên vai Bạch Phi Lăng, ánh mắt của hắn nghiêm trọng chưa từng có.

“Phi Lăng, đệ giúp ca quản lý thành thêm vài ngày, đại ca cùng Tố Tố bế quan trong thời gian này Bạch Hổ Thành không cho bất cứ kẻ nào tiến vào, nội bất xuất ngoại bất nhập, kẻ nào không chịu cứ giết đi”.

Giọng nói của Bạch Phá Thiên cực kỳ nhẹ căn bản không có một chút cảm xúc nào nhưng sát khí trong miệng của hắn lại làm cả Bạch Phi Lăng lặng cả người, hắn chậm rãi gật đầu với đại ca, ánh mắt nghi hoặc nhìn về nam tử được Bạch Tố Tố mang trên người.

Tất nhiên Bạch Phi Lăng sẽ không đi hỏi, trong Bạch Hổ Thành này lời nói của Bạch Phá Thiên liền là thánh lệnh, căn bản không cần hỏi lại, căn bản không ai dám làm trái.

...

Trong phủ thành chủ của Bạch Hổ Thành có một mật thất nằm sâu dưới mặt đất, một mật thất toàn bộ đều được tạo nên từ Tinh Thần Thiết, nơi này chính là phòng luyện công của Bạch Phá Thiên, nơi chỉ có hắn mới được sử dụng để bế quan.

Bạch Phá Thiên cùng Bạch Tố Tố mang theo Vô Song rất nhanh tiến vào bên trong mật thất, không thể không thừa nhận lúc này Bạch Phá Thiên đang thực sự lo lắng về sự kiện của Hoang, lần này Hoang xuất thủ quá mức đáng sợ, Bạch Phá Thiên không sợ trời cũng chẳng ngại đất nhưng hắn biết nếu đặt mình vào vị trí của Vô Song trong trận đấu đó căn bản không có khả năng chiến thắng, chỉ riêng Ma Kha Lượng đã vượt trội so với Bạch Phá Thiên huống hồ thêm một Ma Kha Vấn thiên về tốc độ, một Ma Kha Thiên cực mạnh về ảo thuật cùng Ma Kha Kỳ còn chưa thể hiện ra hết.

Nhìn tình trạng của Vô Song bản thân Bạch Phá Thiên liền không đành lòng, hắn có thể nhìn thấy hô hấp của Vô Song yếu vô cùng thậm chí hơi thở của vị cường giả đã đánh bại chính hắn lúc này liền như có như không.

“Tố Tố, đặt đại nhân xuống đi, mấy ngày tiếp theo để ta chưa trị cho đại nhân”.

Bạch Tố Tố nghe ca ca nói vậy rất nhanh nhẹ nhàng đặt thân hình Vô Song xuống, ánh mắt của nàng xuất hiện một tia tình cảm phức tạp, tất nhiên đây không phải là tình yêu chỉ là nàng hiện nay không biết làm cách nào có thể đối mặt với nam nhân kia nữa, một kẻ chưa bao giờ nàng để trong mắt nhưng nàng cũng đâu biết bản thân người ta cũng chưa bao giờ đặt nàng vào mắt.

Bạch Tố Tố có rất nhiều rất nhiều việc muốn hỏi Bạch Phá Thiên, nàng muốn biết Vô Song là ai, nàng muốn biết đại ca của mình đã xuất hiện trong trận chiến đó từ lúc nào, nàng lại càng muốn biết lý do đại ca tại sao phải gọi Vô Song là ‘đại nhân’ chỉ là nàng biết lúc này không thích hợp để suy nghĩ về những thứ đó.

Bạch Phá Thiên đại ca của nàng trời không sợ đất không sợ, hùng cứ Đông Nam 3000 năm chưa từng thua một lần, thực lực thông thiên, ở Đông Thiên Yêu Giới này Bạch Phá Thiên chắc chắn được lọt vào thập đại cao thủ, một người như vậy lại nắm toàn bộ quyền hành của một nhất phẩm thế lực, một đại cự đầu của Đông Nam mà còn phải gọi Vô Song 2 tiếng ‘đại nhân’.

Bạch Phá Thiên nhìn thấy Bạch Tố Tố đặt Vô Song xuống, ánh mắt liền hoàn toàn nghiêm túc lại, hắn khẽ gật đầu với muội muội của mình.

“Giúp ta hộ pháp, ta dùng Bạch Hổ Thần Lực chữa trị cho đại nhân”.

Bạch Phá Thiên lại gần người Vô Song, trên người hắn xuất hiện từng làn khí trắng, Bạch Hổ Thần Lực bao phủ toàn bộ mật thất, Bạch Phá Thiên tất nhiên không phải là cao thủ trong y thuật nhưng dù sao hắn cũng là Cực Đạo Chân Thần cường giả, khả năng điều khiển Thần Lực đã đến trình độ cực cao, bằng vào Thần Lực bản thân Bạch Phá Thiên muốn chữa trị cho vết thương của Vô Song cũng không phải là không thể.

Bạch Phá Thiên không dám chắc có thể điều trị tốt cho Vô Song nhưng chỉ cần ở Đông Nam có người đủ sức chữa trị cho Vô Song chắc chắn hắn sẽ mời được.

Ngay khi Bạch Phá Thiên vừa muốn đụng vào Vô Song đột nhiên cánh tay của hắn run lên lập tức lùi lại một bước, về phần Bạch Tố Tố thì trực tiếp trừng lớn nhìn về phía Vô Song, Vô Song từ khi ở Tử Vong Sa Mạc đã lập tức ngã vào trong người nàng, hắn căn bản còn không cách nào giữ được tỉnh táo nữa nhưng hiện tại Vô Song một lần nữa ngồi dậy.

Ánh mắt hắn không mở ra nhưng trên người ngập tràn tà khí, giọng nói của Vô Song trở nên lạnh lùng, đây tuyệt đối hoàn toàn là ra lệnh.

“Đi ra ngoài đi”.

Bạch Phá Thiên cùng Bạch Tố Tố bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều không tin được việc trước mắt, hai người là người ở gần Vô Song nhất trong cuộc chiến hơn nữa thực lực của cả hai căn bản không yếu đương nhiên cũng phải biết vết thương của Vô Song nặng thế nào, việc Vô Song có thể ngồi dậy căn bản không cách nào tin được.

Bạch Phá Thiên chậm rãi nhìn vào thân hình aa2AhmQ của Vô Song bị hắc khí bao phủ kia rốt cuộc cũng không nói gì, hắn nắm lấy tay muội muội của mình sau đó đi thẳng ra ngoài, Bạch Phá Thiên không biết gì về Vô Song nhưng thực lực của Vô Song đã chứng minh ra đó, quan trọng nhất Bạch Phá Thiên đã quyết định mang cả Đông Nam lên bàn đánh cược này, hắn đã lựa chon tin tưởng Vô Song tuyệt đối không hỏi lại lần thứ hai, tuyệt đối không đi nghi ngờ kẻ mình chấp nhận đi theo.

Lúc trước Bạch Phá Thiên bị Vô Song đánh bại sau đó lại bị hắn thuyết phục nhưng ánh mắt của Bạch Phá Thiên luôn hoài nghi Vô Song, hắn muốn xem rốt cuộc Vô Song có thể làm được gì, muốn xem thực lực của Vô Song rốt cuộc có đáng để toàn bộ Bạch Hổ Tộc cũng theo hay không.

Trận chiến của Vô Song với Hoang ở Tử Vong Sa Mạc khiến Bạch Phá Thiên phải nghĩ lại rất nhiều, Đông Nam đại lục không giữ được, nếu Hổ Thần không rời khỏi Hổ Tộc, nếu Hổ Thần còn ở lại Đông Thiên Yêu Giới thì Bạch Hổ Tộc căn bản không việc gì phải đứng dưới quyền kẻ khác, căn bản không cần phụ thuộc vào ai nhưng hiện tại thời thế đã khác, Đông Nam quá rộng lớn, Đông Nam quá giàu có, một mình Bạch Hổ Tộc vốn không thể độc chiếm Đông Nam.

Nếu lần này không có Vô Song thì chắc chắn Hoang sẽ thành công tấn công Đông Nam, Bạch Phá Thiên cho dù không muốn cũng phải chấp nhận một sự thật, hắn nhất định phải chọn một bên để dựa vào, Bạch Hổ Gia Tộc ít nhất cũng phải có một chỗ dựa đủ cứng, một người đủ để uy hiếp cả Đông Thiên.

Nếu phải chọn giữa Hoang Chủ cùng Vô Song bản thân Bạch Phá Thiên đương nhiên sẽ chọn Vô Song, ít nhất hắn muốn đi theo một kẻ đường đường chính chính đánh bại mình chứ không phải một Hoang Chủ cao cao tại thượng còn không xuất hiện bao giờ.

...

Sau khi Bạch Phá Thiên rời khỏi mật thất rốt cuộc Bạch Tố Tố mới lên tiếng.

“Đại ca, hắn là ai?, cường giả như vậy ở Đông Thiên sao muội chưa từng nghe danh”.

Bạch Tố Tố khi biết Vô Song có thể tỉnh lại trong lòng nàng liền tương đối yên tâm, khi đã yên tâm tất nhiên tò mò lại nổi lên, nàng thực sự muốn biết Vô Song là ai.

Bạch Phá Thiên dừng lại một chút sau đó thản nhiên nói.

“Đông Thiên Yêu Giới chúng ta lâu lắm không xuất hiện một Phong Hào Chân Thần rồi, vị trong đó có lẽ là người có khả năng nhất trở thành Phong Hào Chân Thần trong trăm năm nay của Đông Thiên”.

Khi Bạch Phá Thiên nói đến đây lập tức làm Bạch Tố Tố ánh mắt mở tròn, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, sau đó khẽ lên tiếng.

“Đại ca, vậy theo đại ca hắn sẽ được phong hào gì?”.

Đối với người của Đông Thiên Yêu Giới hay bất cứ nơi nào việc xuất hiện một Phong Hào Chân Thần liền là đại sự, việc vị Phong Hào Chân Thần kia đạt được danh hiệu gì lại càng quan trọng, càng khiến người khác hứng thú, Phong Hào của cường giả sẽ luôn đi theo một cường giả cả đời, sẽ đại diện cho thực lực cùng địa vị của hắn.

Đáp lại nghi hoặc của Bạch Tố Tố bản thân Bạch Phá Thiên chỉ để lại một câu nói làm nàng lặng thinh thật lâu.

“Thú Thần”.

...

Sau ngày hôm nay có lẽ toàn bộ Bạch Hổ Tộc liền trở thành một phần thực lực của Vô Song tại Đông Thiên Yêu Giới, trở thành nguồn tài nguyên đầu tiên của hắn kể từ khi quay lại thế giới này nhưng Vô Song hiện tại cũng không quá quan tâm, Vô Song lúc này dành toàn bộ thời gian của mình để làm một việc khác.

Tất nhiên Vô Song bị thương rất nặng, hắn mạnh hơn Ma Kha Lượng nên không có chuyện trở thành phế nhân sau một trận chiến giống đối phương, Vô Song cũng không đến mức đứng ra chắn mọi sát thương cho kẻ khác vì vậy nếu so sánh với Ma Kha Lượng thì Vô Song còn tốt hơn đối phương nhiều lắm có điều cho dù khá hơn Ma Kha Lượng thì Vô Song vẫn cứ trọng thương.

Một trận chiến với Hoang chưa thể đào móc hết chiến lực của Vô Song nhưng chính vì hắn tự tin có Bạch Phá Thiên sẵn sàng trợ giúp nên Vô Song mới đánh một trận không suy nghĩ gì với Ma Kha Lượng, mục tiêu của trận chiến này Vô Song thật ra vẫn muốn tự rèn luyện chính mình, tự rèn luyện ba con át chủ bài của mình tại Nguyên Tố Thế Giới.

Ở Nguyên Tố Thế Giới bản thân Vô Song còn ba thứ bắt buộc phải tự hoàn thiện, đầu tiên là Đại Địa Thần Lực, thứ hai là Hắc Phượng Hoàng Thần Thông còn cuối cùng liền là Sát Đế Bí Thuật, chỉ có nắm giữ hoàn toàn được ba lá bài tẩy này mới có thể khiến Vô Song tự tin đi ngang Nguyên Tố Thế Giới, mới có thể giúp Vô Song trong thời gian ngắn nhất biến toàn bộ thế giới này thành một thể.

Muốn có thể một lần nữa đứng ở đỉnh phong đại lục, muốn có thể đánh một trận cùng Ma Đế bản thân Vô Song cũng phải có vốn để chơi với đối phương, từ đầu đến cuối mục tiêu trong mắt Vô Song vốn là Nguyên Tố Thế Giới, nắm được Nguyên Tố Thế Giới trong tay Vô Song mới có thể đủ tự tin đường đường chính chính quay lại Đại Thiên Thế Giới của chính mình.

Lại nói Vô Song lúc này, xung quanh người hắn toàn bộ đều là hắc khí, thứ hắc khí đen ngòm mang theo năng lượng tăm tối nhất trong thiên địa – Hắc Phượng Hoàng Thần Thông – Cửu Tử Tà Thuật.

Hắc Phượng Hoàng thân là đối nghịch với Bất Tử Phượng Hoàng, bản thân Bất Tử Phượng Hoàng mỗi lần bắt đầu niết bàn nó đều tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, ở Nguyên Tố Thế Giới bản thân Vô Song hắn cũng đã không ít lần sử dụng Niết Bàn Thuật, sử dụng Phượng Hoàng Trùng Sinh nâng cao thực lực của mình.

Hắc Phượng Hoàng có thể sánh ngang với Bất Tử Phượng Hoàng cũng không phải là hư ngôn, Hắc Phượng Hoàng cũng có cách liên tục làm bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn nhưng khác với Bất Tử Phượng Hoàng chính là ở cách thức.

Một bên chỉ cần hội tủ các yếu tố cơ bản liền có thể dùng Dục Hỏa Tôi Thể, có thể bắt đầu bước vào Niết Bàn còn một bên phải dùng Cửu Tử Tà Thuật.

Cửu Tử Tà Thuật loại hắc thuật này mục tiêu chính là hấp thu tử khí của chính bản thân mình, dồn mình đến chỗ chết, tự thiêu đốt hoàn toàn sinh mệnh của bản thân chỉ để lại một đạo tàn hồn sau đó bắt đầu dùng chính đạo tàn hồn kia làm lại từ đầu, dùng chính ý chí của mình bước qua cửa tử.

Niết Bàn Trùng Sinh chỉ cần không bị kẻ nào phá đám thì chắc chắn thành công nhưng Cửu Tử Tà Thuật lại khác, cho dù không bị kẻ nào đụng tới thì khả năng vĩnh viễn nằm xuống vẫn cực cao, Vô Song năm đó từng một lần được nhìn thấy Mộng Vô Tâm bước qua lằn ranh sinh tử này, ngày đó chính hắn còn cảm thấy Mộng Vô Tâm kẻ này đáng sợ.

Cửu Tử Tà Thuật cũng giống Niết Bàn Trùng Sinh, chỉ cần thành công thì lực lượng huyết mạch càng thêm mạnh mẽ, càng thêm tinh thuần nhưng quan trọng là có thành công hay không.

Nếu Niết Bàn Trùng Sinh càng về sau càng khó để bước vào Niết Bàn thì Cửu Tử Tà Thuật càng về sau càng khó sống, Hắc Phượng Hoàng vẫn giữ nguyên tính chất ban đầu của nó, dùng mạng cược với trời.

Đây là lần đầu tiên Vô Song sử dụng Cửu Tử Tà Thuật, tất nhiên có thể tính là đệ nhất tử, lần đầu tiên chưa bao giờ là dễ dàng nhưng với Vô Song cũng không quá khó để vượt qua.

Hắc khí bao quanh cơ thể hắn sau đó trên lưng Vô Song xuất hiện một đoàn hắc hỏa, hắc hỏa chậm rãi đốt cháy lưng áo của hắn, cả thân hình của Vô Song bắt đầu run lên, hắn biết Cửu Tử Tà Thuật lúc này chính thức bắt đầu.

Hắc Phượng Hoàng huyết mạch trong người Vô Song bắt đầu vận dụng đến tối đa, ở mi tâm của hắn từng tia từng tia tử khí bắt đầu bốc lên, cả người Vô Song hiện nay không khác gì xác chết.

Đau đớn của Cửu Tử Tà Thuật không việc gì phải bàn cãi, nó không nhắm vào thân thể như Niết Bàn Trùng Sinh mà nhắm vào cảm giác, nhắm vào linh hồn.

Trong mật thất của Bạch Phá Thiên toàn bộ tử khí ngập tràn căn phòng, hắc hỏa vẫn chậm rãi đốt tấm lưng của Vô Song nhưng kỳ dị nhất là thân thể Vô Song đang không ngừng khô héo lại, da thịt trên người hắn từ từ mất đi, từng phần từng phần bị tróc ra, khuôn mặt bắt đầu trở nên hốc hác, hai con mắt hóp lại thậm chí đôi mắt của Vô Song dần dần bị tử khí ăn mòn, hai hốc mắt của hắn cứ như bị khoét đi vậy.

Toàn bộ chân tay của Vô Song không còn cảm giác, từng lớp da thịt của hắn như bị kẻ khác gọt đi, theo thời gian đi qua Vô Song gần như trở thành một cái xác khô không hơn không kém, hắn bắt đầu tiền vào trạng thái chết giả.

Điều đáng sợ nhất của Cửu Tử Tà Thuật là tâm trí của Vô Song hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, một người tâm trí hoàn toàn minh mẫn bắt đầu nhìn thấy quá trình mình chết đi, bắt đầu nhìn thấy từng mảng thịt của mình bị cắt đi, nhìn thấy từng ngón tay ngón chân rơi rụng thậm chí cảm nhận rõ mồn một đôi mắt bị kẻ khác khoét ra, đôi tai không cách nào nghe thấy âm thanh, cổ họng căn bản không thể phát ra bất cứ thanh âm nào, đau đớn của Cửu Tử Tà Thuật không đến ngay lập tức mà nó đến từ từ, chậm rãi, rất nhẹ nhàng nhưng cực kỳ đáng sợ, thứ đau đớn không một ai muốn cảm nhận, không một ai muốn trải qua.

Vô Song từng được nhìn thấy Mộng Vô Tâm sử dụng Cửu Tử Tà Thuật nhưng khi chính mình trải nghiệm thì Vô Song rốt cuộc cũng hiểu tại sao ở Đại Thiên Thế Giới không thiếu Á Đế cường giả nhưng không kẻ nào muốn dây mà Mộng Vô Tâm, ngay cả Vô Song năm đó là Nghịch Thiên Tà Đế danh chấn thiên hạ thậm chí từng được coi là kẻ gần Đại Đế nhất tam giới cũng rất ngại đụng độ với Mộng Vô Tâm.

Mộng Vô Tâm có thể bước qua toàn bộ Cửu Tử tu thành Hắc Phượng Hoàng Tổ, chỉ riêng việc hắn còn sống đã đủ để xưng hai chữ ‘biến thái’.

Vô Song không biết ở bên ngoài kia rốt cuộc bao nhiêu thời gian đi qua, hắn không biết những người ngoài kia đang suy nghĩ gì hay lo lắng gì cho hắn, hắn chỉ biết một việc duy nhất, tâm trí của hắn không được sụp đổ, chỉ cần tàn hồn không vỡ hắn liền vượt qua được cửa đầu tiên trong Cửu Tử Tà Thuật.

...

Mật thất của Bạch Phá Thiên trong những ngày này toàn bộ đều bị tử khí bao phủ, thứ tử khí quỷ dị đến mức cường giả mạnh như Bạch Phá Thiên cũng không có cách nào biết được tình trạng của Vô Song ra sao có điều Bạch Phá Thiên lại không dám tiến vào bên trong nhìn tình hình của Vô Song, không biết tại sao nhưng bản thân Bạch Phá Thiên lại chắc chắn rằng chỉ cần thứ tử khí đáng sợ kia vẫn còn liên tục được tạo ra thì Vô Song chắc chắn không thể chết.

Bạch Phá Thiên không biết Vô Song đang muốn làm gì lại càng không cách nào trợ giúp được hắn, thứ duy nhất mà Bạch Phá Thiên có thể làm chỉ là ở ngoài mật thất thủ vệ cho Vô Song, ba ngày thời gian Vô Song bị tử khí bao phủ là ba ngày thời gian Bạch Phá Thiên không rời khỏi mật tất nửa bước.

...

Bạch Hổ Thành trong ba ngày Vô Song bế quan cũng hoàn toàn rơi vào trạng thái giới nghiêm, nội bất xuất ngoại bất nhập, cao thủ của Bạch Hổ Tộc ở Đông Nam đại lục gần như bị gọi về toàn bộ, không khí ở bên trong Bạch Hổ Thành trở nên cực kỳ căng thẳng.

Bạch Hổ Thành lúc này sẵn sàng tiêu diệt bất cứ kẻ nào khả nghi, một nhất phẩm thế lực trong tình trạng luôn luôn sẵn sàng chiến đấu thì tuyệt đối cực kỳ kinh khủng, phải biết kể cả siêu cấp thế lực trong tình trạng bình thường cũng không muốn dây vào một nhất phẩm thế lực bởi cái được chưa chắc có thể bù được cái mất.

Bạch Hổ Tộc lại từng là một cái siêu cấp thế lực, trong đồng cấp nhất phẩm thế lực tại Đông Thiên Yêu Giới chỉ sợ Bạch Hổ Tộc đủ tư cách xếp top 3, một khi Bạch Hổ Tộc đã đặt toàn tộc trong tình trạng chiến đấu thì rất khó có kẻ nào đủ sức thần không biết quỷ không hay tiến vào Bạch Hổ Thành có điều có lẽ ngay cả Bạch Phá Thiên cũng không ngờ ngay trong đêm đầu tiên Bạch Hổ Thành nâng cao cảnh giới đã có kẻ tiến vào bên trong.

...

Một khách sạn nhỏ trong Bạch Hổ Thành, một căn phòng không lấy gì làm cao sang có hai thân ảnh đang chậm rãi quan sát đường lớn, trong hai người có một nam tử ăn mặc quần áo rất giống khách lữ hành trên sa mạc, khuôn mặt luôn cố gắng ẩn trong lớp khăn dày còn lại là một thiếu nữ tóc hồng, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần hồn nhiên cùng tinh nghịch, làn da trắng như tuyết cùng một bộ y phục cực kỳ mát mẻ.

Một chiếc áo ngắn cộc tay, một chiếc quần đùi cũng chẳng dài bao nhiêu để lộ cặp đùi trắng bóc, một đôi chân thật đẹp đang nhẹ con lại trên chiếc giường góc phòng.

Nữ nhân này đang đọc sách, trên mắt có một đôi kính nhỏ, mái tóc phớt hồng bắt mắt, trên cổ đeo một chiếc vòng thủy tinh, ở giữa ngực đang ôm một vật nhỏ không rõ là sinh vật gì, khuôn mặt xinh đẹp của nàng hình như cực kỳ chăm chú.

“A Từ, ta không hiểu sao cháu nhất định phải đến đây?, tòa thành này có gì thú vị?”.

Nam nhân trong phòng ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài đường lớn nơi thỉnh thoảng có Bạch Hổ Vệ đi qua, những ngón tay chậm rãi gõ lên bàn gỗ theo những âm điệu đặc biệt.

A Từ nghe nam nhân kia lên tiếng liền ngửa đầu lên, ánh mắt chớp chớp một chút rồi nhoẻn miệng cười.

“Hì hì, ở trong nhà lâu quá cũng chán, A Từ không thể ra ngoài sao Vân thúc?”.

Vân thúc nghe vậy cũng không biết tại sao liền lắc đầu.

“Đây là Bạch Hổ Thành, gia gia của ngươi hình như không muốn ngươi đến đây đâu”.

A Từ liền bĩu môi.

“Vì gia gia không cho ta đến ta mới phải nhờ Vân thúc nha, trong Bạch Hổ Thành hình như có Bạch Bạch gì đó rất lợi hại đúng không?, Vân thúc có thể bảo vệ được ta đúng không?”.

Vân thúc không cần suy nghĩ mà lập tức gật đầu.

“Bạch Phá Thiên rất lợi hại nhưng hắn muốn đụng vào ngươi còn chưa đủ tư cách”.

A Từ đương nhiên tin vào vị Vân thúc này, không phải ngẫu nhiên mà nàng dám chốn đi một mình chạy đến Bạch Hổ Thành này.

Nam Thiên Đại Địa, Phong Cốc cốc chủ Vân Phiêu Nhiên, đến cả nhân vật này còn không bảo vệ được cho nàng an toàn chỉ sợ trong thiên hạ cũng chẳng có mấy ai.

“Có lời này của Vân thúc đương nhiên ta yên tâm, A Từ lần này tính ở đây thêm vài ngày dù sao lâu lắm mới có dịp chạy ra ngoài”.

Vân Phiêu Nhiên thực sự cảm thấy A Từ gần đây rất lạ, từ việc một thân một mình đến tìm hắn nhờ hắn mang đến Bạch Hổ Thành đã là việc khó hiểu, đến Bạch Hổ Thành suốt 2 ngày không ra ngoài lại càng khó hiểu hơn, Vân Phiêu Nhiên căn bản không hiểu cô bé này đang nghĩ gì.

Tất nhiên an toàn của A Từ hắn liền dư sức đảm bảo, Phong Cốc ở Nam Thiên Đại Địa tính đi tính lại cũng không sánh nổi với Bạch Hổ Tộc tại Đông Thiên Yêu Giới nhưng không có nghĩa Vân Phiêu Nhiên sợ Bạch Phá Thiên, Vân Phiêu Nhiên kẻ này chỉ cần muốn chạy thiên hạ này làm gì có ai cản nổi?, nếu không có bốn vị Cực Đạo Chân Thần am hiểu tốc độ trở lên chặn đường thì đừng mong cản lại Vân Phiêu Nhiên.

Đánh không lại chẳng nhẽ không thể chạy?, Vân Phiêu Nhiên ở Nam Thiên cũng tương đối giống Bạch Phá Thiên, hắn đã bất bại suốt 3000 năm, đương nhiên Vân Phiêu Nhiên kẻ này chiến lực ra sao vẫn là một dấu hỏi lớn, hắn thân là 24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần nhưng chỉ cần gặp đối thủ cùng cảnh giới hắn sẽ lựa chọn bỏ chạy, gặp đối thủ cảnh giới yếu hơn hắn mới ‘đường đường chính chính’ quyết đấu.

...

A Từ tiếp theo cũng không để ý đến gì nữa, ngón út khẽ đẩy gọng kính của mình lên rồi tiếp tục chăm chú đọc sách, thật ra hai ngày qua không phải là nàng không đi ra ngoài hơn nữa mỗi lần nàng ra ngoài Vân thúc đều biết chỉ là nàng không nói Vân thúc cũng sẽ không nói mà thôi.

Màn đêm dần dần buông xuống, Bạch Hổ Thành lại một lần nữa tiến vào một giấc ngủ say, khi bóng đêm bao phủ toàn bộ mọi ngóc ngách trong Bạch Hổ Thành là lúc A Từ rời giường, thân hình xinh đẹp đạt chuẩn mỹ nữ hoàn toàn bị một bộ hắc y che lại chỉ để lộ ra đôi mắt, A Từ cứ như vậy phi thân ra ngoài cửa sổ, nàng hoàn toàn ẩn mình trong màn đêm tăm tối.

Khi A Từ rời đi bản thân Vân Phiêu Nhiên liền khẽ mở mắt, hắn phi thường bất đắc dĩ lắc đầu.

“Con bé ngốc này rốt cuộc tìm cái gì đây, hành hạ bản cốc chủ nửa đêm rồi cũng không thể ngủ ngon”.

Nói xong Vân Phiêu Nhiên cũng từ từ biến mất, bản thân hắn không hiểu A Từ đang tìm cái gì, nàng gần như lục tung toàn bộ Bạch Hổ Thành này lên mà vẫn chưa chịu dừng lại.

(Hu hu tác giả thức đến 4h sáng để cố ra chương nên các bạn thương mình mà đừng mắng mình vì tốc độ ra chương nhé, thân bât do kỷ chỉ biết cố hết sức thui )