Dạy Bạn Cách Theo Đuổi Nam Thần

Chương 23




Vô cùng nghiêm túc nói cho mọi người biết, nếu như không có kinh nghiệm liên quan đến chạy đường dài thì đừng có bắt đầu thử nghiệm mười cây số, tôi là dựa vào ý chí tuyệt đối mới chạy hết được toàn bộ hành trình.

Hôm nay rất đông người, lúc tôi đến đã có rất nhiều người đang làm vận động nóng người. Tôi ở giữa đám đông nhìn thấy Lam Sơn bị một đám con gái vây quanh, lúc đi tới bên cạnh đúng lúc cậu cũng nhìn thấy tôi.

Cậu thoát khỏi đám người đi về phía tôi, dùng đôi mắt đen láy nhìn tôi chăm chú, trong nháy mắt bốn phía tựa như chân không, âm thanh gì cũng mất hết, chỉ còn lại tôi và cậu. Cậu không nói lời thừa thãi, thậm chí không có bất kỳ hành động gì mập mờ, nhưng tôi vẫn cảm giác được cậu luôn luôn bất động thanh sắc mê hoặc tôi càng thêm sa vào phần tình cảm này.

“Thẻ số của anh.”

Cậu đưa cho tôi một tấm thẻ có dãy số đỏ tươi, tôi luống cuống tay chân nhận lấy cài trước ngực, nhưng vì không nhìn được chính diện, cài có chút xiêu vẹo.

“Để em.” Lam Sơn tựa hồ nhìn không nổi, nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra, giúp tôi gỡ thẻ số xuống rồi cài lại.

Tôi nhìn thẻ số trên người cậu, là số liên tiếp với tôi, đột nhiên có loại cảm giác rất ngọt ngào, na ná như số liên tiếp tình nhân ha.

“Ép chân.”

Tôi ngẩn người, cậu thấy tôi không động, giải thích: “Anh không thường xuyên chạy sẽ dễ bị thương, lúc đầu phải làm nhiều vận động nóng người.”

Tôi “A” một tiếng, đặt chân trên hàng rào, sau đó không tốn chút sức nào ép xuống. Luyện Pilates nhiều năm như vậy không phải là luyện tập phí công, coi như tùy thời tôi tạo thành chữ mã (马) cũng không phải việc khó.

Nam sinh làm nóng người đứng bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn tôi, hoàn toàn sợ ngây người, còn giơ ngón tay cái với tôi: “Wow soái ca, anh thật lợi hại, dây chằng thật dẻo dai!”

Tôi cười với hắn, nói với hắn: “Cậu cũng có thể làm được, chỉ cần bắt đầu luyện Pilates từ bây giờ.”

Hắn ngơ ngác nhìn tôi, mặt đầy nghi ngờ, dường như không quá quen thuộc với Pilates, tôi đang định nói rõ ràng tỉ mỉ với hắn, Lam Sơn kéo tôi lại nói câu: “Đi thôi.” Liền kéo tôi rời khỏi nơi đó.

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, giải thích với cậu: “Pilates, tôi thật ra cũng chỉ thỉnh thoảng luyện một chút…”

Đều tại các bạn cười nhạo Pilates, khiến cho kẻ vốn yêu thích loại vận động này như tôi cũng không hiểu sao cảm thấy luyện nó có vẻ là lạ.

Tôi dường như nghe thấy cậu cười khẽ, nhưng khi tôi nhìn sang, khuôn mặt anh tuấn đó lại không có biểu cảm gì đặc biệt, tựa như hết thảy chẳng qua là ảo giác của tôi.

Lúc chờ chạy mọi người cũng đứng tập trung, sau khi tiếng súng phát lệnh vang lên tôi một mực chạy theo Lam Sơn, chạy không chậm cũng không nhanh, còn định nói chuyện với cậu.

“Thời tiết hôm nay thật tuyệt ha.”

“Buổi chiều đến nhà tôi nhìn Charlie Chaplin và Pharaoh không?”

“Trường các cậu phủ xanh thật giỏi!”

Nhưng năm phút sau, hơi thở của tôi bắt đầu rối loạn, tốc độ cũng chậm dần.

Tư thế chạy bộ của Lam Sơn đúng chuẩn mà đẹp, đôi chân dài một bước bằng hai bước của người khác, cậu nhìn tôi không theo kịp tốc độ, giảm tốc độ đến bên tôi, nói: “Anh từ từ chạy, em đợi anh ở điểm cuối.”

Sau đó tôi liền thấy cậu hoàn toàn tăng tốc vượt qua tôi chạy về phía trước.

Không có Lam Sơn đi cùng, mười cây số thật là dài không tưởng. Các bạn hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được tôi làm sao chạy hết, đặc biệt là cách mỗi 500 mét sẽ có điểm cổ vũ, mỗi lần đi ngang qua những sinh viên nhiệt tình kia sẽ la lên “Soái ca cố lên! Soái ca anh có thể!”, khiến tôi cũng xấu hổ không dám lười biếng giảm tốc độ.

Khi vất vả chạy đến điểm cuối, tôi nhìn đồng hồ, 55 phút, khá tốt không phải cuối cùng.

Lam Sơn đã tới từ lâu, cậu thấy tôi, rất nhanh cầm một chai nước đi về phía tôi.

“Uống nước, ngậm đã, đừng nuốt xuống quá nhanh.”

“Cám ơn.”

Tôi vừa mệt vừa khát thở mạnh như trâu, lúc đưa tay lại không cầm chai nước, mà là kéo cậu đến trước mặt tôi.

“Hô… Bây giờ có thể nói cho tôi… câu trả lời của cậu chưa!”

Chúng tôi dựa vào rất gần, hơi thở quấn quýt lẫn nhau, trên mặt tôi đều là mồ hôi, siêu cấp nóng. Bây giờ tôi thật sự tin tưởng cậu là cao thủ vận động, cậu hoàn toàn không có cảm giác chạy xong mười cây số, mặt không đỏ thở không gấp, trên người thậm chí không có chút mồ hôi.

Cậu không giãy ra, nhìn trái phải một cái: “Anh chắc chắn phải thảo luận chuyện này ở đây?”

Bấy giờ tôi mới phát hiện đã có mấy người chú ý tới bên này, tư thế chúng tôi quá mập mờ.

Tôi không biết làm sao buông tay cậu ra: “Vậy cậu muốn đến đâu nói?”

Cậu suy nghĩ một chút: “Đến kí túc xá của em, lúc này hẳn không có ai.”

Nhưng chúng tôi cũng không lập tức rời đi, tôi nghe thấy có người dùng micro gọi tên Lam Sơn, nói cậu lên sân khấu lĩnh thưởng, lúc này tôi mới biết hóa ra cậu chạy về nhất, nhất thời có loại cảm giác bị cậu ném xuống một khoảng cách rất xa.

Tôi quyết định sau này sớm muộn gì cũng phải chạy năm cây số rèn luyện thể lực, tranh thủ sang năm có thể chạy mười cây số trong 40 phút.

Khi Lam Sơn cầm cúp thủy tinh từ sân khấu trao giải đi xuống, người ở hai bên đều vỗ tay nhiệt liệt, hơi biết cậu thì dứt khoát hô tô tên cậu, dáng vẻ thanh xuân dào dạt.

Lớn lên đẹp mắt, lại có tế bào vận động, chắc chắn cậu rất được hoan nghênh. Tôi vốn cho là tôi và cậu không có chênh lệch, nhưng giờ tôi không dám khẳng định, cậu thật sự có thể yêu tôi sao?

Kí túc xá của Lam Sơn cách nơi tranh tài cũng không xa, vừa vặn trong cùng một khuôn viên, lúc mở cửa phòng, bạn cùng phòng của cậu quả nhiên đều không ở đây.

“Anh ngồi xuống đi, em đi tắm.” Vừa mới vào cửa, cậu đã đặt cúp xuống, vừa cởi quần áo vừa vào phòng tắm, thật giống như một giây cũng không thể chịu được mồ hôi trên người.

Đọc tới đây, các bạn chắc chắn sẽ nín thở “yooooo”, nhưng tôi có thể nói cho các bạn biết, không có gì xảy ra, bởi vì… Tôi ngủ mất. : )

Đến lúc tôi tỉnh lại mặt trời đã lặn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường của Lam Sơn, mà cậu thì ngồi trước bàn học đọc sách, trên bàn mở một chiếc đèn bàn màu vàng.

Thấy tôi tỉnh lại, cậu hỏi tôi có đói không, tôi nói đói, sau đó chúng tôi đi ăn cơm.

Sau khi thức ăn được bê lên, không biết có phải do vận động tiêu hao thể lực hay không, tôi cảm thấy rất đói, ăn cũng nhiều hơn so với thường ngày.

“Em biết từ bao giờ?” Sau khi ăn no, tôi vờ như lơ đãng hỏi cậu.

Trong tiệm chúng tôi ăn có một con mèo đại hoàng vô cùng béo khỏe, nó hoàn toàn không sợ người, hơn nữa tựa như rất quen thuộc với Lam Sơn, một mực kêu meo meo ở bên cậu, nhưng lại hiểu chuyện biết không thể đến gần.

Lam Sơn dùng đũa gắp một miếng lê giơ cao trêu nó: “Anh từng soi gương chưa? Ánh mắt anh mỗi lần nhìn em, giống như con sói đói khát nhiều ngày.”

Ví dụ của cậu khiến tôi có chút lúng túng, hóa ra rõ ràng như vậy a, tôi vẫn cho là mình đã giấu rất kỹ.

“Mỗi ngày anh đều tới tiệm cafe, mỗi lần đều ngồi cùng một vị trí gọi đồ giống nhau, em tới gần một chút anh liền nhìn em không chớp mắt. Rõ ràng em làm mất lòng khách của anh, anh lại chủ động hỏi số điện thoại của em, còn để em đến công ty anh thực tập. Ngoài cửa có một bàn làm việc nhưng lại kiên trì sắp xếp vị trí của em trong phòng làm việc của anh, hơn nữa cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghe thấy có ông chủ nào sẽ vì chăm sóc nhân viên bị thương mà cho đối phương ở lại nhà mình. Còn có rất nhiều rất nhiều, nhưng em cảm thấy những chuyện này là đủ rồi.”

Đúng vậy, những chuyện này là đủ rồi, rõ ràng biết bao a, tôi lại vẫn cố che giấu, rõ ràng ngay từ đầu tôi đã bại lộ.

“Vậy em…” Tôi vốn muốn hỏi cậu ấy có nguyện ý chấp nhận tôi hay không, nhưng không biết tại sao vừa mở miệng lại nói thành: “Có nguyện ý tối nay đến nhà anh hay không.”

Lỡ lời khiến người lúng túng như vậy rốt cuộc làm sao hình thành, tôi đến giờ vẫn không cách nào hiểu được đường về của não mình khi đó!

“Sáng sớm ngày mai em còn có tiết.” Lúc này cậu thật sự cười: “Lần sau đi.”

Lần sau… Nếu như không phải là đang trước mặt cậu, tôi thật muốn nhảy lên bàn nhảy Singin’ in the Rain (1).

Chúng tôi đều không nói rõ điều gì, không truy tìm nguồn gốc, cũng không tỏ tình buồn nôn. Nhưng tôi biết, cậu ấy cũng biết, giây phút đó quan hệ của chúng tôi đã xảy ra biến hóa vi diệu nào đó.

Cho đến khi vẫy tay tạm biệt cậu, một mình trên đường đi lấy xe, tôi nhìn người đi lại trên đường mới có cảm giác chân thực.

Cảm giác trúng vé số mười triệu, có lẽ chính là như tôi bây giờ ha!

I’ M IN LOVE! !

№1003☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-16 20:32:12

Loại tâm tình gả nữ nhi này là sao?

№1004☆☆☆ QAQ ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-16 20:32:32

23333333 Đã nói ánh mắt của lầu chủ bán đứng bạn từ lâu mà!

Còn nữa nói về an lợi của Pilates với người lạ làm chi, bạn đúng là quá yêu Pilates!

№1005☆☆☆ Ăn ta một cái an lợi ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-16 20:32:54

Trời ạ! Tôi chẳng qua biến mất một cuối tuần lầu chủ đã tiến triển như thần tốc, quả nhiên là cao thủ! Cơ mà… Còn chưa ăn đến miệng còn chưa tính nha ~

№1006☆☆☆ sasa ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-16 20:33:23

Lầu trên bạn đừng đùa, lầu chủ cùng lắm là có thể ăn【 Bì ——】(2) của Lam Sơn.

№1007☆☆☆ Áo gi-lê ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-16 20:33:46

****

Tác giả: _(:3″ ∠)_ Thật nhiều quan tâm và bình luận, cảm ơn mọi người, yêu các bạn ~

Yên tâm, không thao được lão bản tiểu yêu tinh tôi sẽ không kết thúc…

_____

Chú thích:

(1) Singin’ in the Rain: Bài hát trong phim bộ phim nhạc kịch hài cùng tên.

(2) Bắt nguồn đầu tiên có thể ngược dòng về bộ phim hoạt hình 《 Chuyện về thỏ Bugs Bunny 》 những năm 60 của thế kỷ trước của công ty Warner Brothers, trong phim có một nhân vật là chim BB, được gọi là con chim bay nhanh nhất thế giới, tiếng kêu của nó chính là “Bì —— bì ——”, chó sói Coyote luôn muốn bắt nó nhưng đều thất bại.