Dây Dưa Không Dứt

Chương 51




Cái gọi là “bị hôn đến quay cuồng trời đất” cuối cùng Ngô Đồng cũng “lĩnh giáo” được rồi. Mãi mới tách nhau ra, cô thấy choáng váng hết cả đầu óc, thân thể cũng ngẩn ngơ luôn.

Người phụ nữ đôi môi hé mở, hai mắt phủ đầy sương, quả thực quá hấp dẫn. Nếu có thời gian, chắc chắn anh sẽ “từ từ” hưởng thụ, đáng tiếc nếu bây giờ chưa đi ngay thì sẽ muộn mất.

Lệ Trọng Mưu nhẹ nhàng quét môi mình qua môi Ngô Đồng, anh dẫn cô ra ngoài, bỗng tay anh bị cô kéo lại.

Bàn tay cô đặt trên tay anh, dường như đang cố gắng níu kéo thứ gì đó vô cùng quan trọng.

Lệ Trọng Mưu quay đầu nhìn lại, anh thấy cô cắn môi, có vẻ đang do dự, đang cố gắng trở nên dũng cảm. Lát sau, anh nghe cô hỏi: “Có thể trả lời một vấn đề không?”

Khuôn mặt cô trở nên nghiêm túc, Lệ Trọng Mưu cũng căng thẳng theo.

“Tại sao anh lại chia tay với Trương Mạn Địch?”

Thời khắc này mà cô còn hỏi vấn đề đó sao? Lệ Trọng Mưu sững người –

Vì Mandy?

Vì chính anh?

Vì Đồng Đồng?

Đúng ra là…

“Vì em.”

Đáp án này cũng không tính là quá bất ngờ, nhưng rơi vào tai Ngô Đồng, trái tim cô vẫn bồi hồi không yên.

Lệ Trọng Mưu mong chờ phản ứng của cô, sẽ thế nào đây? Cười nhạo? Khinh bỉ? Hay khiếp sợ? … Không gì cả! Cô chỉ gật đầu, sau đó lặng yên đi theo anh vào cửa hàng, không có ý kiến gì.

Cứ tưởng rằng tình cảm luôn phụ thuộc vào cảm giác, phải chăng chỉ có mình cô vẫn luôn hồ đồ, không chịu chấp nhận? Đến cả Hướng Tá cũng khuyên cô nên…

Ngô Đồng nhíu mày, cô nghiêng đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Bóng đêm dần bao trùm cả New York, đến khách sạn đã tối, Lâm Kiến Nhạc điều hành mọi chuyện khá thuận lợi, thấy Lệ Trọng Mưu tới, anh nhanh nhẹn ra đón, nhìn người bên cạnh Lệ Trọng Mưu, anh giật mình.

Mỹ nhân búi tóc cao, vì khoảng cách khá xa mãi Lâm Kiến Nhạc mới biết đó là ai…

Nhớ ra còn có chuyện quan trọng hơn phải báo cáo, Lâm Kiến Nhạc bước nhanh lên trước, ghé vào tai Lệ Trọng Mưu nhỏ giọng: “Hướng Kiên Quyết trong hội trường.”

Lệ Trọng Mưu hơi khựng lại, anh im lặng, nhẹ nhàng nắm tay Ngô Đồng khoác vào cánh tay mình, vững vàng tiến vào bên trong.

Lâm Kiến Nhạc thấy thế thì chau mày: thật là, càng ngày càng không thể hiểu nổi tâm tư đại boss nhà mình nữa.

Biểu tình Ngô Đồng có vẻ cứng ngắc, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn thấy hai người vô cùng thân thiết. Cô ngẩng đầu, thấy cằm Lệ Trọng Mưu siết chặt lại. Tại sao?

Chủ bữa tiệc tối nay là vị Hoa Kiều nổi tiếng trong thương giới: Lương Thụy Cường. Con gái yêu của ông ấy là Lương Kì đang học luật liên quan đến kinh tế, vì thế tối nay ông ấy mở tiệc chiêu đãi tân khách.

Lệ Trọng Mưu tới, đích thân Lương Thụy Cường ra tiếp đón. Ồ, người cô chỉ nhìn thấy trên báo chí hiện đang đứng trước mặt mình, Ngô Đồng cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

Mà chủ nhân thực sự của bữa tiệc, Lương Kì –

Ngô Đồng vừa gặp cô ấy, liền trố mắt.

Tỉnh lại, cô liếc nhìn xung quanh.

Thừa dịp Lương Thụy Cường và Lệ Trọng Mưu đang bàn chuyện, Lương Kì ghé sat Ngô Đồng, thì thầm: “Whom you looking for? Mark is not here” (Cô đang tìm ai thế? Mark không ở đây đâu.)

“Gigi – ” Lệ Trọng Mưu ngắt lời.

Đầu óc Ngô Đồng loạn cả lên, nhưng ít nhất cô vẫn ý thức được, cô gái này và người-nào-đó đang đứng bên cạnh cô có quan hệ.

Ngô Đồng quay sang Lệ Trọng Mưu: “Cô ấy…”

Mặt Lệ Trọng Mưu lạnh tanh: “Em chỉ cần nhìn một mình anh là đủ rồi.”

Có nghĩa là cô không cần hỏi thêm nữa.

Vào tiệc, không ít người đến mời Lệ Trọng Mưu, có vài người nhận ra Ngô Đồng, họ hơi lúng túng.

Lệ Trọng Mưu chẳng thèm để ý, anh cười cười nói nói như thường lệ, còn Ngô Đồng thì đầu óc không ở chỗ này, mọi lời đều nghe tai phải ra tai trái, tay cô khoác tay anh, lâu lâu cô lặng lẽ bỏ xuống, sau đó liền bị anh đặt lại chỗ cũ.

Rượu trong tay cô gần cạn, mấy người đàn ông trò chuyện với nhau, cô không muốn tham dự chút nào, ánh mắt bọn họ nhìn cô khiến cô không thể bình tĩnh nổi, cứ như cô đang nhẫm trên một đống lửa.

“Tôi muốn sang kia ngồi nghỉ một chút.”

Nghe vật, Lệ Trọng Mưu nghiêng đầu nhìn cô. Anh im lặng phất tay gọi phục vụ, đổi cho cô một ly khác, nhưng không cho cô rời khỏi mình.

Rốt cục người xung quanh cũng tản bớt, miệng Ngô Đồng toàn mùi vị ngọt ngọt thơm thơm của rượu. Lệ Trọng Mưu đẩy hết công việc sang cho Lâm Kiến Nhạc, anh cùng cô rời đại sảnh, đi ra ban công.

Đêm nay trời rất nhiều mây, không thấy ánh sao nào hiện hữu.

Lệ Trọng Mưu thấy cô cau mày, anh vuốt lên trán cô: “Sau này những buổi tiệc như vậy nhất định không ít. Em phải từ từ thích nghi với nó.”

“Hướng Tá, anh ấy…”

“Không được nhắc đến cậu ta…”, giọng Lệ Trọng Mưu trầm xuống.

Tay anh đặt trên eo cô, Lệ Trọng Mưu dịu dàng kéo cô gần mình, anh ôm lấy Ngô Đồng. Đặt cằm trên vai cô, từ người cô toát ra hương rượu say đắm. Anh cúi đầu hít hà, men say lan tỏa trong người anh: “Em có biết tại sao anh đưa em tới đây không?”

Khoảng cách gần sát, Ngô Đồng định đẩy anh ra.

“Cẩn thận kẻo ngã.”

Lệ Trọng Mưu cảnh cáo, ôm cô chặt hơn.

“Vì anh muốn tôi tích lũy kinh nghiệm dần dần.”

“Nói đúng một nửa,”, hơi thở của anh bám lên cổ cô, môi anh như chạm vào da thịt cô, chỗ đó không biết là lạnh hay nóng. Tiếng nói của anh trầm bổng bên tai: “nguyên nhân chính là, bây giờ tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa anh và em – ‘

“…”

” – cuối cùng em cũng không trốn được nữa rồi.”

Theo thói quen, cô cãi: “Tôi trốn? Là anh đùa bỡn tôi đấy chứ.”

“Đùa bỡn?” Lệ Trọng Mưu nhấm nháp hai từ này, ồ, nghe có vẻ khiêu khích nhỉ… Anh nở nụ cười: “Cũng đúng, nhưng mà em không được dùng chiêu này với người đàn ông khác, còn em muốn hiểu sao đều được.”

Râu ông nọ cắm cằm bà kia! Ngô Đồng thầm than trong lòng, giữa hai người họ chắc sẽ không bao giờ hiểu được nhau.

Không gian bỗng trở nên trầm lặng, Lệ Trọng Mưu nhìn chăm chăm vào chiếc cổ trắng mịn. Ngô Đồng run rẩy.

“Ngô Đồng…”

“Hả…”

“Anh không ép em, chỉ cần em giống như bây giờ…” … đứng bên anh, là quá tốt rồi.

“Trước mặt quần chúng, xin hai vị chú ý hình tượng.”

Giọng nói đột ngột vang lên giữa khoảng không. Người đó đứng ngược sáng, không nhìn thấy rõ mặt. Ngô Đồng nhận ra giọng nói này.

Lệ Trọng Mưu buông cô ra, chỉnh lại vạt áo cho Ngô Đồng.

Hai ngón tay Hướng Tá nâng ly rượu, chậm rãi lắc lắc: “Tôi hơi say, ra ngoài hóng gió chút, không quấy rầy chứ?”

Vừa nói Hướng Tá vừa đến bên hai người, anh nhoài người trên lan can, quan sát hàng cây trồng dưới sân.

Lệ Trọng Mưu không nói một lời, anh định đưa Ngô Đồng đi, Hướng Tá quay người lại, cười nói: “Hướng Kiên Quyết tìm anh.”