Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Chương 9: Em không sợ anh, em chỉ cần anh




Ít nhất vào giây phút này, xin hãy cho em biết tâm ý của anh. Em chỉ muốn biết, em không có cảm giác sai, anh cũng có thích em một chút, đúng không?

Suốt cả đêm, Ngô Cứ Lam không có về nhà, cũng không gọi điện thoại.

Tôi ngồi trên ghế salon ở phòng khách chờ Ngô Cứ Lam. Chốc chốc lại gọi điện thoại cho hắn, mỗi lần như vậy luôn có một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng tàn nhẫn nói cho tôi biết: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Bên ngoài sân vườn hơi có chút gió thổi, làm lay động mấy ngọn cây, lòng tôi tràn đầy mong đợi nhìn ra cửa, nhưng vẫn không thấy được Ngô Cứ Lam đẩy cửa đi vào.

Giang Dịch Thịnh lo lắng cho tôi, hắn gọi điện thoại đến bệnh viện xin nghỉ một ngày, ở bên cạnh tôi.

Buổi sáng, hai người chúng tôi đều không cảm thấy đói bụng, nên không ai muốn ăn gì.

Giữa trưa, Giang Dịch Thịnh nấu cho tôi một bát mì trường thọ, “Anh làm mì vất vả lắm đấy, em ăn nhiều một chút. Cho dù không muốn nhìn mặt anh, nhưng cũng phải nhìn mặt Ngô Cứ Lam, em phải ăn no mới có sức nghĩ cách giải quyết.”

“Mấy đạo lý anh nói em đều hiểu được, nhưng hiện tại em ăn không vô.” Theo lý trí, tôi hoàn toàn biết rõ nếu không ăn uống sẽ không giúp ích được gì, nhưng dạ dày của tôi giống như bị tắc nghẹn bởi một khối đá nặng trịch, ép chặt tới mức không thể nhét thêm thứ gì vào.

Tôi nói: “Em muốn lên núi một lần nữa.”

“Anh đi với em, có lẽ sẽ có phát hiện mới.”

Tôi và Giang Dịch Thịnh đi dọc theo con đường mà tôi và Ngô Cứ Lam đã đi buổi tối hôm qua, chậm rãi đi tới.

Mặt trời chính ngọ cực kỳ gay gắt, chiếu sáng chói lóa cơ hồ không thể mở mắt. Suốt dọc đường lên núi, chúng tôi không gặp một ai.

Giang Dịch Thịnh cau mày, tự hỏi: “Anh coi như là người có chút đầu óc, như từ tối hôm qua cho đến bây giờ, nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra, vài người lớn như vậy tại sao có thể biến mất không để lại chút dấu vết nào? Theo như thân thủ nhanh nhẹn của Ngô Cứ Lam, chắc chắn có thể kiên trì chờ đến lúc chúng ta lên tới, trừ phi đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết.”

Tôi im lặng nhìn về phía mỏm đá Mỏ Ưng, ngắm nhìn biển cả mênh mông xanh thẳm.

Tối hôm qua, khi đứng ở đây, tôi còn lo lắng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tự nói với mình hãy hưởng thụ những điều ở trước mắt, nhưng những thứ ở trước mắt đó hóa ra lại quá ngắn ngủi.

Giang Dịch Thịnh lo lắng kêu lên: “Tiểu La, quay lại đây! Em đừng đứng gần vách đá quá.”

Tôi lui trở lại, nhớ tới sự việc tối hôm qua, từ từ đi đến tán cây dừa.

Dưới ánh sáng mặt trời chói lọi, tất cả những thứ nhìn thấy càng trở nên rõ ràng. Gốc dừa nằm ngay phía trước con đường mòn, chắn tại nơi đó, giống như đang canh giữ cửa ải, ngăn trở tất cả hiểm nguy. Trong cuộc đời này, không phải người phụ nữ nào cũng đều có thể gặp được một người đàn ông nguyện lòng đứng ở sau lưng bảo vệ cô ta, vì cô ta chịu mọi nguy hiểm.

Sống mũi của tôi cay xè, nước mắt muốn trào ra. Ngô Cứ Lam, anh đã hứa với em là không sao! Anh nói phải biết giữ lời!

Giang Dịch Thịnh đi tới đi lui trên đỉnh núi, đột nhiên hắn hưng phấn, nói: “Tiểu La, chúng ta đi lên lâu như vậy, một bóng người cũng không thấy.”

Tôi lặng lẽ lau đi nước mắt, xoay người lại, không hiểu nhìn hắn.

Giang Dịch Thịnh khua tay, kích động nói: “Nơi này không phải là chỗ ngắm cảnh, rõ ràng sẽ không có ai đến đây du ngoạn, vậy buổi tối sao lại có bốn kẻ lên núi kỳ lạ như vậy? Cho dù bọn chúng muốn ăn cướp, hay ăn trộm, thì lý ra phải đến phố đèn lòng đông đúc ở dưới kia chứ, căn bản không nên tới nơi này! Anh cảm thấy bốn người này không phải ngẫu nhiên chạm mặt với hai người, mà là có mục đích rõ ràng!”

Tôi giống như bị dội một xô nước lạnh vào đầu, chỉ một thoáng từ một mảnh tối đen liền nhìn thấy con đường ánh sáng, “Bọn họ… Là cố ý nhắm vào em và Ngô Cứ Lam!”

“Đúng vậy! Nếu không thể tìm được Ngô Cứ Lam, thì nên nghĩ cách tìm bốn gã kia! Bọn chúng nhất định biết Ngô Cứ Lam đang ở đâu! Nhưng…” Giang Dịch Thịnh thở dài, “Ngô Cứ Lam vẫn chưa nói cho em biết hắn từ đâu đến, đã làm gì, có thể nói, chúng ta hoàn toàn không biết gì về Ngô Cứ Lam, muốn tìm ra manh mối khẳng định có chút khó khăn!”

Tôi nói: “Sao anh có thể khẳng định những kẻ đó là nhắm vào Ngô Cứ Lam?”

“Không nhắm vào hắn, không lẽ nhắm vào em sao? Từ nhỏ đến lớn, em là kẻ yếu đuối kém cỏi, tuyệt đối sẽ không có người muốn gây chuyện, tìm đến bốn tên cầm dao găm để đối phó với em đâu.”

Tôi vừa cẩn thận suy nghĩ, vừa chậm rãi nói: “Đúng là em có chút yếu đuối kém cỏi, nhưng hai tháng nay đã xảy ra không ít chuyện. Em đến ngân hàng rút tiền, trên đường về thì bị cướp; chúng ta rời bến đi chơi, về đến nhà thì phát hiện có hai tên trộm đột nhập; em và Ngô Cứ Lam lên núi tản bộ, thì đụng mặt với bốn kẻ bắt cóc. Khu phố của chúng ta trước giờ trị an rất tốt, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, em lại liên tiếp xảy ra ba chuyện, không thể nói một câu không hay ho là có thể giải thích tất cả.”

Giang Dịch Thịnh đồng ý nói: “Chính xác! Ba chuyện này đều có liên quan với nhau!”

Tôi nói: “Điểm giống nhau duy nhất của ba chuyện này chính là em.”

Giang Dịch Thịnh nói: “Cũng đều có liên quan đến Ngô Cứ Lam, sau khi hắn đến nhà em, mới xảy ra ba chuyện này.”

Tôi không có cách nào phản bác lại Giang Dịch Thịnh, nếu đúng như lời hắn nói, kinh nghiệm kém cỏi của tôi, chắc chắn là không nghĩ ra lý do, tại sao lại có người tìm trăm phương ngàn kế để đối phó với tôi.

Tôi nói: “Mặc kệ là nhắm vào em, hay là Ngô Cứ Lam, tạm thời không quan trọng. Quan trọng là, nếu ba chuyện này không phải độc lập với nhau, vậy hai tên trộm kia chính là…”

“Manh mối!” Giang Dịch Thịnh nói xong, lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm gọi số của người bạn ở cục cảnh sát.

“Cái gì? Đã thả rồi à? Sao lại…”

Hai tên trộm nọ không có gây thương tích cho ai, cũng không lấy trộm đồ vật gì, xem như mục đích ăn trộm chưa làm được. Bởi vì bọn họ có thái độ thành thật nhận tội, nên được cân nhắc mức hình phạt nhẹ nhất, đại khái trong vòng sáu tháng, có thể tìm người bảo lãnh về nhà; cũng bởi vụ này sẽ phải do quản lý thành phố hải đảo xử lý, nên bọn chúng đã được trại tạm giam phóng thích, rời khỏi đảo.

Giang Dịch Thịnh an ủi tôi, nói: “Người tạm thời đã rời khỏi đây, nhưng không phải không có cách truy ra. Anh đã nhờ bạn bè giúp anh đi thăm dò xem người bảo lãnh bọn chúng là ai, khi nào thì điều tra xử lý, từ manh mối sẽ truy ra được thôi.”

Trong lòng nặng trĩu, tôi gật gật đầu, điều tra nhiều vòng như vậy, không biết còn cần bao lâu, Ngô Cứ Lam… Tôi lập tức tự nói với mình, hắn đã hứa với tôi, không có việc gì! Hắn kêu ngạo như vậy, khẳng định sẽ không nuốt lời! Khẳng định sẽ không!

Từ trên núi về nhà, tôi khôi phục lại dáng vẻ như trước —— ngồi trên ghế salon, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tay cầm cái điện thoại, chốc lát lại gọi điện thoại cho Ngô Cứ Lam.

Giang Dịch Thịnh vì muốn phân tán chú ý của tôi, nên mở TV, bỏ một đống đồ ăn vặt lên trên bàn. Đây là những thứ giúp thư giãn mà tôi thích nhất từ xưa, nhưng bây giờ lại chẳng có chút hiệu quả, đầu óc của tôi bây giờ chỉ có mỗi Ngô Cứ Lam.

Tám giờ tối, tôi khẩn cầu nói với Giang Dịch Thịnh: “Em đã mất liên lạc với Ngô Cứ Lam hơn 24 giờ rồi, anh có thể tìm bạn bè nghĩ cách, dàn xếp một chút, nhờ cảnh sát đến giúp đỡ được không?”

Giang Dịch Thịnh nói: “Được! tình trạng của Ngô Cứ Lam có chút phức tạp, anh phải đi tìm vài người bạn, giáp mặt nói chuyện một chút, một mình em ở nhà… Không sao chứ?”

“Đương nhiên không thành vấn đề! Em ngồi đây một lúc, sẽ đi ngủ. Điện thoại của em vẫn mở suốt, anh có thể gọi cho em bất cứ lúc nào.”

“Như vậy cũng tốt, em ngủ một giấc cho khỏe, có việc gì anh sẽ gọi điện thoại cho em.” Giang Dịch Thịnh cầm lấy áo khoác, vội vàng rời khỏi.

Tôi lại bấm gọi cho Ngô Cứ Lam một lần nữa.

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Tôi thấp giọng nói với cái điện thoại: “Rốt cuộc là phải sau bao lâu đây?”

Trên TV truyền đến giọng nói cao hứng của phát thanh viên: “Mặt trăng của lễ Trung Thu năm nay chính là mặt trăng tròn nhất trong vòng 52 năm qua, người Trung Quốc chúng ta có câu ngạn ngữ ‘Thủy mãn tắc dật, nguyệt mãn tắc khuy’ (9.1), có thể nói thời điểm trăng tròn chỉ ngắn ngủi một khắc, các bạn có biết thời điểm mặt trăng tròn nhất là khi nào không? Theo như các nhà thiên văn học dự đoán, tối nay vào lúc 11 giờ 49 phút, mặt trăng sẽ là tròn nhất. Trung Thu trăng rằm là tết đoàn viên, các bạn đã lựa chọn địa điểm đi ngắm trăng chưa…”

(9.1) Thủy mãn tắc dật, nguyệt mãn tắc khuy (Nước đầy sẽ tràn, trăng tròn sẽ khuyết): Câu này ý nói không có chuyện gì là tồn tại mãi mãi, tất cả đều có một hạn mức nhất định.

Tôi đứng lên, ngẩn ngơ suy nghĩ trong chốc lát, bắt đầu lục tung đồ đạc.

Tôi mặc áo khoác, mang đôi giày nhựa chống trơn trượt, và một cái đèn pin cầm tay.

“…Nhưng thật đáng tiếc, tối nay miền Nam nước ta thường sẽ có mưa, thật không thích hợp để ngắm trăng…”

Tôi lấy cái điều khiển từ xa, “Bụp” một tiếng tắt TV.

Khi bỏ cái điều khiển từ xa xuống, tôi nhìn thấy mấy thứ đồ ăn vặt ở trên bàn, liền thuận tay lấy đi một túi chocolate bỏ vào túi quần. Lúc ra đến cửa, lại thuận tay lấy theo cây dù.

Tôi đi dọc theo con đường mòn đã đi vô số lần, hạ quyết tâm đến bãi đá ngầm theo “lời hẹn đêm trăng tròn” với Ngô Cứ Lam.

Bãi biển này có hình dáng giống như một chữ “Oa” (凹) xiêu xiêu vẹo vẹo, hai bên là vách núi cao chót vót, cực kỳ dốc, ở giữa là một bãi đá ngầm dày đặc mấy trăm thước kéo dài từ biển vào bờ. Bởi vì luôn bị sóng biển va đập nhiều, bờ đá ở đây vừa to vừa lởm chởm, không thích hợp bơi lội, cũng không thích hợp neo đậu thuyền, nên có rất ít người tới đây. Chỉ có vài đứa nhỏ ở phụ cận ngẫu nhiên trốn đến chỗ này hút thuốc uống rượu, làm mấy chuyện vặt tránh mặt ba mẹ và thầy giáo.

Trong một thời gian dài, bãi biển này là sân chơi bí mật của tôi, Đầu To, và Dịch Thịnh. Mỗi lần tôi có tâm trạng không tốt, muốn ngồi một mình ở nơi yên tĩnh, tôi đều sẽ đến đây.

Đêm nay, mặt trăng vừa tròn vừa lớn, nhưng bởi vì trời có nhiều mây, ánh trăng một lát không bị mây che, một lát lại chui vào mây, nên trên bờ biển chốc lát thì sáng ngời, chốc lát lại u ám.

Tôi chọn một khối đá ngầm có thể thấy rõ nhất, đi lên đó, thẳng tắp đứng vững, mở đèn pin lên, cầm nó giơ lên thật cao, làm cho mình giống như một ngọn hải đăng phát sáng. Chỉ cần Ngô Cứ Lam đến đây, cho dù hắn ở chỗ nào, cũng có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy được.

Khi tôi không thể tìm thấy hắn, điều duy nhất tôi có thể làm là cố gắng khiến cho hắn có thể tìm thấy tôi, như vậy chính là trong tuyệt vọng có một chút hy vọng.

Tôi cầm đèn ở một tay đã mỏi, liền đổi sang tay kia, hai tay luân phiên, vẫn khiến cho ánh sáng đèn pin luôn chiếu sáng ở trên đỉnh đầu của mình.

Trầm mặc đứng lặng yên, trầm mặc cầu nguyện, trầm mặc đợi chờ …

Tôi không biết đã qua bao lâu, càng không biết sẽ phải chờ đợi bao lâu, dường như toàn thân đã muốn hóa thành tảng đá, không biết mệt mỏi, không biết khát khao, nếu Ngô Cứ Lam vẫn không bình an trở về, tôi sẽ vẫn giơ đèn pin lên cao, chờ mãi ở nơi này.

Gió biển đột nhiên thổi mạnh, từng đám mây dày đặc hướng về phía mặt trăng, bao phủ nó. Trời đất trở thành một mảnh sẫm màu u ám, nước biển cũng mất đi ánh sáng phản chiếu, trở nên tối đen như mực. Thủy triều ngày càng dâng cao, sóng biển ngày càng mạnh bạo táp vào bờ. Biển cả giống như một con mãnh thú tức giận bị đánh thức, rít gào giận dữ xông ra thôn tính hết thảy.

Theo như cách nói của ông nội: “Thứ nhất gió nổi lên, thứ hai mây bao phủ, thứ ba sóng biển thét gào, thứ tư chính là mưa giông.” Những ngư dân có kinh nghiệm, ngửi được hương vị của gió, liền biết long vương đang tức giận, chắc chắn sẽ chạy nhanh tìm chỗ tránh né.

Tối nay, Hải long vương hiển nhiên đang mất hứng, cảnh cáo mọi người mau chóng rời xa ngài.

Nhưng bởi vì lời hẹn ước đêm trăng tròn, tôi vẫn giơ cao cái đèn pin, đứng trên tảng đá ngầm, chần chừ không muốn rời đi. Ngộ nhỡ khi tôi vừa rời khỏi, Ngô Cứ Lam đến thì sao?

Chờ thêm một lát…

Chờ thêm một lát nữa, tôi sẽ đi…

Thêm một lát nữa, một lát nữa thôi, tôi sẽ lập tức đi, lập tức đi…

“Thêm lát nữa” hết lần này đến lần khác, tôi chẳng có chút ý định rời khỏi, mưa to bất ngờ rơi xuống tầm tã, hạt lớn như hạt đậu chạm vào vỡ tan, trút lên người tôi khiến toàn thân đau đớn.

Tôi cắn cái đèn pin ở miệng, lấy chiếc ô ra, vừa mở, “Vụt” một cái, toàn bộ cái ô bị gió thổi bay ngược ra trước, chẳng những không thể giúp tôi che mưa, ngược lại còn khiến tôi đứng không vững, thiếu chút nữa ngã xuống bãi đá ngầm.

Tôi vội vàng buông lỏng tay, “Vù”, cái ô bị gió cuốn đi không còn thấy bóng dáng.

Cảm giác có chút kỳ lạ, tôi liền cầm đèn pin rọi xuống chân mình, mới phát hiện, sóng biển đã nhanh chóng theo thủy triều dâng lên, lặng yên không tiếng động tiến tới phiến đá ngầm, cơ hồ sẽ bao phủ hết bàn chân của tôi.

Tôi có bản năng sợ nước, nên lập tức hốt hoảng muốn lùi về phía sau.

Đợt này chưa rút, đợt khác đã tiến vào, sóng biển hướng vào phiến đá ngầm tôi đang đứng mà đánh tới.

“A ——“ Tôi trượt khỏi phiến đá ngầm, bị sóng nước cuốn vào lòng biển.

Tôi theo bản năng liều mạng giãy dụa, muốn bám vào phiến đá ngầm khác ở gần đó, nhưng lại hoảng sợ phát hiện không thể bấu víu vào bất cứ thứ gì.

Thân bất do kỷ, tôi ở phiến đá ngầm bị sóng biển liên tục đánh tới, theo dòng nước hướng vào lòng biển xoay vòng quanh.

Trong chớp mắt, ngay tại thời khắc cuối cùng mất đi ý thức, một cánh tay cường tráng mạnh mẽ đột nhiên vươn tới, kéo tôi vào ngực, ôm tôi nổi lên mặt nước.

Tôi há to miệng, vừa dùng sức thở, vừa không ngừng ho khan, toàn bộ thân thể bởi vì sợ hãi nên run rẩy một cách mất tự chủ, trong lòng lại tràn ngập vui sướng, vội vàng muốn nhìn rõ người đã cứu mình.

Là Ngô Cứ Lam, thật sự là Ngô Cứ Lam!

Tuy rằng trong trời đêm tối đen như mực, nước biển làm mắt tôi mơ hồ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng, nhưng tôi tuyệt đối khẳng định đó chính là Ngô Cứ Lam.

Cuồng phong gào rít giận dữ, mưa như trút nước, thủy triều cuồn cuộn, giống như toàn bộ thế giới đều bị lật úp.

Ngô Cứ Lam một tay chặt chẽ bám lấy một phiến đá ngầm nhô ra, một tay ôm chặt lấy tôi. Lồng ngực của hắn cùng với phiến đá ngầm biến thành một không gian an toàn nho nhỏ, khiến tôi không bị sóng gió quật vào người.

Tôi không biết rốt cuộc trên mặt của mình là mưa, là nước biển, hay là nước mắt, dù sao đôi mắt vẫn mơ hồ, khiến tôi không thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì. Tôi vươn tay, run rẩy vuốt ve gương mặt của Ngô Cứ Lam, xác định mọi thứ ở trước mắt không phải là ảo giác, tôi dùng sức ôm lấy cổ của hắn, đầu gắt gao tựa sát vào hõm vai của hắn.

Trong một mảnh trời đất tối đen, cuồng phong tựa như bầy sói đói khát, không ngừng gào thét; mưa to như thần thánh ngự trị, hung bạo quất roi xuống vạn vật thế gian; biển cả càng giống một con mãnh thú giận dữ ngu muội, muốn thôn tính toàn bộ trời đất.

Dường như, cả thế giới đang sắp bị hủy diệt, tôi lại cảm thấy thời khắc này, vô cùng bình an, ở trong lồng ngực của hắn, đầu tựa vào hõm vai của hắn, hết thảy đều vững vàng tin cậy.

Bão táp tới càng nhanh, tan đi càng sớm.

Hơn nửa canh giờ sau, đột nhiên gió thổi nhẹ, mưa tạnh hẳn, biển cả trở nên tĩnh lặng, mây mù cũng dần dần tản ra. Một vòng sáng màu hoàng kim của ánh trăng tinh xảo giắt ngang bầu trời lam sẫm, chiếu rọi xuống mặt biển lấp lánh ánh bạc.

Tôi ngẩng đầu, nhìn Ngô Cứ Lam, dùng tay nhẹ nhàng vuốt đi lớp bọt nước vươn trên mặt của hắn, “Cảm ơn, cảm ơn…Hắt xì!”

Tôi vừa mở miệng, liền lập tức rùng mình, cảm thấy quá lạnh.

Ngô Cứ Lam nhẹ nhàng đẩy tôi ra, muốn giúp tôi nâng người ngồi lên phiến đá ngầm.

Tôi giống như xúc tu bạch tuộc, lập tức bám dính vào người Ngô Cứ Lam, liền phát hiện hắn không có mặc áo. Da thịt trần trụi lạnh lẽo, cơ hồ cùng nhiệt độ với nước biển, tôi theo bản năng xoa nắn hắn một chút, nghĩ muốn giúp hắn có thêm độ ấm. Sau khi làm xong, mới ý thức được.. giống như đang lợi dụng hắn.

Tôi ngượng ngùng, vội buông ra một chút, che giấu nói: “Chúng ta cùng lên đi.”

Ngô Cứ Lam lắc đầu, chỉ hướng về nhà, kéo tay tôi ra, lại muốn đưa tôi đến ngồi trên phiến đá ngầm.

Tôi rốt cuộc cũng nhận thấy có gì đó kì lạ.

Tôi nắm chặt cánh tay của Ngô Cứ Lam, “Em sẽ không về nhà trước! Anh, anh… nói với em một câu, gọi em một tiếng ‘Tiểu La’ có được không?”

Ngô Cứ Lam trầm mặc nhìn tôi, miệng gắt gao mím lại.

“Anh không thể nói chuyện? Là do bọn chúng làm sao?”

Trong mắt của tôi đã ngân ngấn lệ, tôi vươn tay sờ vào bờ môi của hắn, “Anh để em xem một chút, rốt cuộc là bị thương ở đâu?”

Ngô Cứ Lam thập phần kiêng dè, nhanh chóng nghiêng đầu né tránh, thoát được bàn tay của tôi.

Tôi khó hiểu nhìn hắn, hắn trầm mặc không nói, trong ánh mắt thâm sâu ẩn chứa ưu thương lưu chuyển.

Tôi không muốn ép buộc hắn, một tay cầm lấy cổ tay hắn, một tay bám vào phiến đá ngầm, muốn leo lên cạn, ngay cả nỗi sợ nước dường như đã quên, “Chúng ta lập tức đi tìm Giang Dịch Thịnh, phải đi khám bác sĩ.”

Ngô Cứ Lam nhẹ nhàng nâng tôi lên một chút, làm cho tôi thoải mái leo lên phiến đá ngầm.

Tôi quay người lại, dùng sức kéo hắn, cũng muốn đem hắn lên cạn, Ngô Cứ Lam lại không hề nhúc nhích.

Tôi đang muốn dùng thêm sức, nhưng không biết bàn tay của Ngô Cứ Lam đã lật lại, dễ dàng rút ra khỏi bàn tay của tôi. Hắn chậm rãi lùi về phía sau.

Tôi hoảng sợ kêu lên: “Ngô Cứ Lam!” Lập tức muốn nhảy vào trong nước, đuổi theo hắn.

Ngô Cứ Lam dừng lại, giơ tay trấn an tôi, ý bảo hắn không phải muốn rời đi, nói rằng tôi cứ ngồi đợi. Tôi không cử động nữa, quỳ gối trên phiến đá ngầm, khẩn trương hoang mang nhìn chằm chằm Ngô Cứ Lam.

Sau khi Ngô Cứ Lam xác định tôi không nhảy xuống biển nữa, mới chậm rãi lùi ra xa phiến đá ngầm.

Tôi không dám chớp mắt một lần, chặt chẽ dõi theo hắn.

Hắn đứng ở bên ngoài cách tôi mấy thước, một nơi có thể khiến cho tôi nhìn thấy hắn rõ ràng, cũng đảm bảo chúng tôi có khoảng cách không thể tiếp xúc.

Hắn trầm mặc nhìn tôi, chậm chạp không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác nào.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười héo úa, nhẹ giọng gọi: “Ngô Cứ Lam!”

Hắn rốt cuộc cũng bắt đầu cử động.

Tựa như dưới đáy biển có một bệ nâng, nâng Ngô Cứ Lam chậm rãi từ mặt biển trồi lên cao, đến ngang phần eo, toàn bộ nửa người trên của hắn đều lộ ra trên mặt biển.

Hắn vững vàng đứng giữa biển, lẳng lặng nhìn tôi, dường như muốn nhắc nhở tôi, cho tôi thấy rõ ràng tất cả; lại dường như muốn ám chỉ tôi, nếu lúc này tôi muốn trốn chạy, thì hết thảy vẫn còn kịp.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, nửa người trên của hắn giống như bức tượng đá hoàn mỹ trong điện thần Hy Lạp, cơ thể rắn chắc mạnh mẽ, da thịt trắng nõn cường tráng, một giọt nước tựa hồ lóe ra ánh sáng bạc, theo đường cong trên cơ thể hắn nhấp nhô chảy xuống.

Nếu nói tôi không nhận thấy có gì khác thường, thì nhất định là nói dối, nhưng mấy thứ đó không đủ khiến tôi sợ hãi, tôi khẩn trương cười, trêu chọc nói: “Dáng người rất đẹp.”

Ngô Cứ Lam liếc mắt thật sâu sắc nhìn tôi một cái, tựa hồ cuối cùng cũng hạ quyết tâm. “Ào” một tiếng, trong sóng nước dập dềnh mãnh liệt, tôi giống như nhìn thấy một con cá thật lớn nhảy ra khỏi mặt nước.

Chờ mặt nước ổn định lại, tôi nhìn thấy Ngô Cứ Lam bình tĩnh ngồi trên mặt biển, toàn bộ thân thể của hắn không có gì che giấu, rõ ràng hiện ra trước mắt tôi.

Ánh mắt đăm đăm, Tôi há hốc miệng, đại não trống rỗng.

Không trung vừa trải qua bão táp, khắp nơi thoáng đãng sạch sẽ, bầu trời giống như một khối ngọc bích trong suốt không tỳ vết. Một vòng sáng màu hoàng kim của vầng trăng tròn giắt ngang qua bầu trời, vừa lớn vừa sáng, ánh trăng trong trẻo trút xuống, chiếu rọi khắp mặt biển lấp lánh lăn tăn.

Ngô Cứ Lam tao nhã ngồi lên vòng sáng ảo ảnh của ánh trăng, nửa người trên của hắn là người, phần dưới eo là cá, một cái đuôi cá màu lam bạc thật lớn phiêu diêu trong nước, khiến cho hắn nhìn qua giống như đang ngồi vững vàng trên mặt biển. Gió nhẹ thổi qua, sóng nước nhẹ nhàng cùng gợn lên, thân thể của Ngô Cứ Lam cũng hơi hơi lay động dập dềnh nhoáng lên một cái.

Tôi cảm giác được mình đã bị điên rồi! Rốt cuộc tôi đã nhìn thấy cái gì?

Là thật? Hay giả? Ảo giác trước khi chết sao?

Kỳ thật tôi giống như đã chết rồi! Mặc kệ Ngô Cứ Lam đã cứu tôi, hiện tại nhìn đến hình ảnh trước mắt, đều là ảo giác trước khi chết…

Cho dù tôi có tình nguyện thôi miên chính mình đến cỡ nào, nghĩ rằng tất cả đều là giả, thì trong một góc nhỏ của lý trí, vẫn ngoan cố nhắc nhở tôi, tất cả đều là sự thật!

Tôi rất muốn tuân theo bản năng thét lên thật lớn, đó là quy luật tự nhiên khi con người muốn tự bảo vệ chính mình, nhưng trong thần kinh đang hỗn loạn của tôi lại hiện ra khuôn mặt quen thuộc. Tuy tôi biết tâm trạng hiện tại vô cùng khiếp sợ, đầu choáng váng não kích động, nhưng cũng tin tường biết rằng làm như vậy nhất định sẽ xúc phạm đến hắn, không thể! Tuyệt đối không thể…

Tôi giống một pho tượng hóa thạch, vẫn duy trì tư thế quỳ sấp, biểu cảm dại ra nhìn Ngô Cứ Lam.

Hắn cũng không hề cử động, im lặng chờ đợi, giống như một kẻ bước vào bước đường cùng, đem vận mệnh của chính mình hoàn toàn giao phó cho ông trời, ngoại trừ phải chờ đợi thật lâu và mong ngóng thật dài, không còn cách nào khác.

Sau khi Ngô Cứ Lam đủ kiên nhẫn, chờ đợi đủ lâu, tôi rốt cuộc cũng tìm thấy được giọng nói của mình, liền khô khan hỏi: “Anh, đang diễn cosplay sao?”

Đây chính là lý giải hợp lý duy nhất sau khi tôi đã một mực phủ định mình đang nằm mơ, nổi điên, hay phát sinh ảo giác dần dần mà chuyển biến thành. Tôi sợ hắn không hiểu, ra cử chỉ giải thích: “Chính là dùng trang phục và đạo cụ, cải trang bản thân thành nhân vật trong điện ảnh, tiểu thuyết, hay trò chơi, một coser giỏi có thể khiến mình giả dạng giống y như đúc nhân vật trong trí tưởng tượng.”

Ngô Cứ Lam lắc đầu, cái đuôi dài hai thước nâng lên cao, trên bầu trời xẹt qua một đường cong hình vòng cung tuyệt đẹp, sau đó chìm trở lại trong nước. Dưới ánh trăng, màu lam bạc trên đuôi cá sáng lấp lánh theo từng cử động, đẹp đến rung động lòng người, đây không phải là thứ con người có thể tạo ra được, chỉ có thiên nhiên tạo hóa ban ân mà thành.

Là thật!

Tất cả đều là sự thật!

Sau khi không thể không chấp nhận sự thật, nỗi sợ hãi dần dần bị tiêu tán.

Vì sao tôi không nên hy vọng tất cả đều là giả? Vì sao tôi vẫn muốn có một lời giải thích hợp lý từ Ngô Cứ Lam? Vì sao không thể chấp nhận Ngô Cứ Lam có một cái đuôi cá? Cho dù tất cả đều là sự thật, cho dù hắn có năng lực như thế nào đi nữa, thì hắn vẫn là hắn!

Tôi nhịn không được cẩn thận nhìn Ngô Cứ Lam, hắn rất muốn biết kỳ thật hiện tại tôi đã có dũng khí chân chính nhìn hắn, nên hơi nghiêng thân người, khiến cho tôi có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.

Dưới ánh trăng, hắn dường như lại có biến hóa.

Hốc mắt của hắn càng thêm hõm sâu, hàng mi dày hơn, sóng mũi cao hơn, cánh mũi càng hẹp, cằm nhô ra, các góc cạnh của khuôn mặt càng trở nên rõ ràng. Mái tóc đen huyền ướt sũng rũ xuống bờ vai, khiến cho hắn thập phần yêu dị, cũng thập phần lãnh khốc vô tình.

Ngoại trừ nửa người trên, toàn thân của hắn cao thấp đều bao phủ bởi một lớp vảy màu lam tinh mịn, rất giống với lớp lông dày bảo vệ của sư tử, hổ hay các loài mãnh thú khác, chỉ có phía trước bụng là không được bảo vệ, nên từ trước đến nay mãnh thú luôn giấu kín phần bụng của mình. Từ dưới hướng lên trên, màu sắc của lớp vảy nhạt dần, phần vây đuôi là một lớp vảy trông giống ngọc bích dày đặc có màu lam sẫm, lên đến bả vai thì cơ hồ biến thành thủy tinh trong suốt điểm chút lam nhạt, nếu không phải dưới ánh trăng, những phiến vảy lấp lánh phản chiếu, chắc chắn sẽ không để ý trên bả vai của hắn cũng có vảy. Toàn bộ cánh tay của hắn cũng được vảy bao phủ, màu sắc từ đầu vai đi xuống thì càng đậm dần, sát đến xương cổ tay cũng là một lớp ngọc bích màu lam sẫm.

Tôi tò mò hỏi: “Vừa rồi khi ở trong nước, em không cảm giác được trên cánh tay của anh có vảy, là bởi vì lúc đó không có sao?”

Ngô Cứ Lam gật gật đầu.

Tôi hỏi: “Là bởi vì lo lắng em sợ… nên anh không để lộ ra?”

Ngô Cứ Lam lẳng lặng nhìn tôi, không nói lời nào.

Tôi đột nhiên nghĩ —— không phải chỉ có một mình tôi lo lắng sợ hãi, Ngô Cứ Lam không lo lắng, không sợ hãi sao?

Hắn sợ tôi sợ hãi, cố ý đứng cách một đoạn để tôi cảm nhận được khoảng cách an toàn, hắn vẫn ngồi ở đó, biểu diễn thân thể của mình, còn phối hợp với tôi từng câu thắc mắc, ai lại thích bị như vậy chứ? Huống chi trước giờ là một Ngô Cứ Lam cao ngạo lạnh nhạt?

Trái tim của tôi căng phồng, trong lòng chua xót và cảm động giao tạp, cảm giác vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Tôi nói: “Ngô Cứ Lam, anh có thể bơi đến đây không?”

Ngô Cứ Lam nhìn tôi, không hề cử động.

Tôi khẩn cầu: “Em sợ nước lắm, không thể bơi được, anh qua đây, có được không?”

Đuôi cá của Ngô Cứ Lam vẫy một cái, chìm vào trong nước, toàn thân của hắn cũng từ từ chìm xuống, chỉ còn phần ngực vẫn lộ ra trên mặt nước.

Hắn bơi về phía tôi, kỳ thực, cũng không giống là bơi, bởi vì hai tay của hắn căn bản không cử động, thân thể cũng thẳng tắp, càng giống như từ trong nước trôi lại gần.

Khi còn khoảng một thước cách xa chỗ tôi, hắn dừng lại, nhìn tôi chằm chằm, dường như muốn xác định tôi thực sự sẽ không sợ hãi.

Trong lòng tôi trào ra một loại cảm giác chua chát xót xa, tôi nhịn không được khẽ thở dài, không phải là đau khổ, mà là loại cảm động nhẹ nhàng có chút uất ức. Lần đầu tiên tôi phát hiện, thì ra mỗi một lần cho rằng mình đã đủ thích một người, thì ngay sau đó bởi vì một động tác nhỏ của hắn mà lại càng thêm thích hắn.

Ngô Cứ Lam hiểu lầm tiếng thở dài của tôi, trong mắt của hắn tràn đầy bi thương bất đắc dĩ, nên muốn lùi về phía sau.

Tôi lập tức nói: “Đừng cử động!”

Nếu hắn không thể nói, vậy tôi nói được rồi!

Tôi nói: “Anh không nghĩ là em sợ anh chứ? Xin anh đấy! Tuy rằng em không phải là fan cuồng của ‘Twilight’ hay ‘Vì sao đưa anh tới’, nhưng từ đầu đến cuối, em đều đã xem qua không sót một tập.”

Ngô Cứ Lam biểu cảm mờ mịt, hiển nhiên căn bản không biết “Twilght” và “Vì sao đưa anh tới” rốt cuộc là có ý gì, tại sao có liên quan đến hắn.

“’Twilight’ là phim điện ảnh về ma cà rồng, ‘Vì sao đưa anh tới’ là phim truyền hình về người ngoài hành tinh, khẳng định anh sẽ không tưởng tượng được trên thế giới có bao nhiêu fan cuồng hai bộ phim đó đâu. Bây giờ, con gái không phải là người của thời đại ‘Truyền thuyết bạch xà’, vừa nhìn thấy yêu quái là sợ hãi muốn chết, phải vừa thét lớn vừa đuổi đánh, mọi người hiện tại đều ước được gặp yêu quái, ma cà rồng hay người ngoài hành tinh. Đối với con gái mà nói, ‘bạn trai không phải là người’ so với ‘bạn trai giàu có đẹp trai’ càng có sức hấp dẫn…”

Oái… Tôi vừa nói cái gì vậy? Nói “Không phải người”, chẳng phải là đang chê cười hắn hay sao? Tôi lập tức ngậm miệng lại.

Tôi nhìn Ngô Cứ Lam, Ngô Cứ Lam cũng nhìn tôi.

Há miệng thở dốc, tôi cảm thấy bao nhiêu ngôn ngữ đều khó có thể diễn tả được cảm xúc. Tôi biết mình không cần nói gì nữa, liền vươn người ra phía trước, một tay vịn vào phiến đá ngầm, một tay hướng về phía Ngô Cứ Lam, dùng hành động nói rằng —— Em không sợ anh! Em chỉ cần anh!

Ngô Cứ Lam nhìn tôi, vẫn không nhúc nhích.

Tay của tôi vẫn đưa ra trước mặt Ngô Cứ Lam, cố chấp, im lặng chờ đợi.

Thật lâu sau, Ngô Cứ Lam đón lấy tầm mắt của tôi, chậm rãi giơ tay lên khỏi mặt biển, hắn không phải muốn cầm tay tôi, mà là muốn cho tôi thấy rõ ràng, bàn tay mà tôi muốn nắm kia trông như thế nào.

Hô hấp của tôi bị kiềm hãm, ngay cả đồng tử cũng bị co rút lại.

Dưới ánh trăng màu bạc, một chuỗi những giọt nước từ ngón tay của hắn rơi xuống, vốn nên là một hình ảnh xinh đẹp tinh tế, nhưng hiện tại chỉ khiến cho người ta cảm thấy chấn động cùng khiếp sợ.

Toàn bộ bàn tay của hắn đều bị một lớp vảy tinh mịn màu đen bao phủ, nhìn qua giống như lớp kim loại lạnh lẽo cứng rắn. Trên mu bàn tay nổi lên năm đường gân máu, biểu lộ sức mạnh có thể phá hủy tất cả. Năm ngón tay thon dài, móng tay bén nhọn, giống như năm cây kim bằng thép, thật sự dễ dàng đâm thủng da thịt con mồi. Những ngón tay có màng kết nối, khi bàn tay hoàn toàn mở ra, cơ hồ lớn hơn gấp hai lần người bình thường.

Khách quan đánh giá, nếu nói đây là một bàn tay, thì chi bằng nói đây là một bộ móng vuốt của mãnh thú.

Tôi cực kỳ kinh ngạc, thậm chí theo bản năng vô cùng sợ hãi, nhưng khi tôi trốn tránh không dám nhìn cái móng vuốt kia, thì Ngô Cứ Lam với ánh mắt bình tĩnh thâm thúy, cũng đang tinh tế quan sát từng phản ứng của tôi. Tôi ý thức được, một chút phản ứng của tôi có thể sẽ xúc phạm đến hắn, nên lập tức bình tĩnh trở lại.

Tôi lại đưa mắt nhìn đến bàn tay của hắn đang nâng lên dưới ánh trăng, tỉ mỉ ngắm nhìn. Lại một lần nữa, tôi dám khẳng định đây là một bộ móng vuốt mãnh thú có thể xé nát tất cả mọi thứ, nhưng hắn vẫn cẩn thận như vậy, ngay cả đến gần cũng không dám vì sợ làm tôi sợ hãi. Cho dù đó là một bộ móng vuốt của mãnh thú thì sẽ thế nào? Bộ móng vuốt sắc bén ấy căn bản sẽ không làm hại đến tôi!

Tôi nhìn hắn, cố chấp, im lặng giơ tay ra trước mặt hắn.

Tôi rất rõ ràng bàn tay tôi sắp nắm kia là cái gì, nhưng tôi vẫn tin tưởng —— Em không sợ anh! Em chỉ cần anh!

Trầm mặc giằng co.

Rốt cuộc, Ngô Cứ Lam chậm rãi đưa tay về phía tôi, tốc độ của hắn cực kỳ chậm, cực kỳ chậm, giống như sợ tôi không có cơ hội đổi ý cuối cùng để chạy thoát. Khi hai đầu ngón tay của hai người chúng tôi sắp chạm vào nhau, hắn dừng lại, vẫn còn muốn cho tôi cơ hội cuối cùng để chạy thoát.

Tôi chờ đợi mất hết kiên nhẫn, mặc kệ phía trước mình là đại dương mênh mông, liền dùng sức vươn người, bắt đến bàn tay của hắn. Hắn giật mình, bàn tay bén nhọn lập tức rút lại. Tôi bắt vào khoảng không, thân mình lay động, mắt thấy sắp ngã xuống bãi đá ngầm, hắn vội vàng cầm tay của tôi, nhẹ nhàng đỡ lấy, làm cho tôi vững vàng dựa vào phiến đá ngầm.

Tôi lập tức nắm chặt tay hắn, không có cảm giác mềm mại ấm áp, mà là lạnh như băng, cứng rắn, giống như tôi đã tưởng tượng.

Tôi nhìn hắn, nắm tay hắn, dùng sức siết chặt một chút, kéo hắn đến gần tôi hơn —— Em muốn ở bên anh, không sợ hãi, không miễn cưỡng, càng không hối hận!

Hắn nương theo lực kéo của tôi, chậm rãi bơi đến bên cạnh.

Tôi nhìn hắn trên mặt giãn ra nụ cười, hắn lẳng lặng nhìn nụ cười của tôi.

Giờ phút này, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của chúng tôi, vầng trăng sáng đẹp nhất 52 năm qua cũng mờ nhạt đi vài phần.

Tôi ngồi trên phiến đá ngầm, Ngô Cứ Lam nổi người ở bên cạnh trong nước biển, hai người chúng tôi nắm chặt tay nhau. Tôi vẫn nhìn Ngô Cứ Lam, nhìn mãi, cho đến khi hắn có chút ngượng ngùng, hơi hơi rũ mi mắt xuống.

Tôi lo lắng hỏi: “Anh không thể nói chuyện là bị bốn người kia làm bị thương sao?”

Ngô Cứ Lam gật gật đầu, lại lắc đầu.

“Một nửa là bởi vì bị thương, một nửa là bởi vì cái khác?”

Ngô Cứ Lam gật đầu.

Tôi nghĩ nghĩ nói: “Bởi vì anh biến trở về… thân cá?”

Ngô Cứ Lam mỉm cười, giống như khen ngợi tôi thông minh.

Điều này không khó đoán, nửa thân dưới của hắn không giống với con người, đầu lưỡi hoặc khí quản của hắn phát ra tiếng không giống với tiếng nói của con người cũng không có gì là lạ.

Tôi hỏi: “Đêm trăng tròn tháng trước, anh cũng biến mất nguyên một đêm, có phải bởi vì… cũng giống như bây giờ hay không?”

Ngô Cứ Lam gật đầu.

“À —— vậy đêm trăng tròn mỗi tháng anh đều phải biến lại thân cá sao?”

Ngô Cứ Lam gật đầu.

“Thật thần kỳ!” Tôi khó có thể tưởng tượng được hai chân lại có thể biến thành đuôi cá, rồi đuôi cá biến trở lại thành hai chân.

“Đêm qua anh nói chân đột nhiên bị chuột rút không thể cử động, cũng là do nguyên nhân đó sao?”

Ngô Cứ Lam gật đầu, chỉ chỉ lên mặt trăng ở trên trời.

Tôi liền hiểu được, mặt trăng có hiện tượng lạ nhất trong 52 năm qua, nên cũng làm cho cơ thể hắn biến đổi dị thường.

“Khi nào thì anh biến trở lại thành người? Là lúc mặt trăng lặn, mặt trời mọc sao?” Tôi nhớ rõ lần trước, sau khi mặt trời mọc hắn mới xuất hiện.

Ngô Cứ Lam gật đầu.

Tôi nhìn mặt trăng trên bầu trời, nói với hắn: “Em sẽ chờ cùng anh.”

Ngô Cứ Lam chỉ chỉ vào quần áo ướt sũng của tôi, ý bảo tôi nên về trước.

Tôi lắc đầu, “Không cần đâu! Em còn chưa nghe chính miệng anh nói với em… Dù sao em cũng không về, lúc này trời không có gió, nhiệt độ cũng không lạnh lắm. Sức khỏe của em tốt lắm, từ nhỏ đến lớn hình như không có bệnh gì cả, anh không cần lo lắng.”

Tôi nói không lạnh, nhưng thực tế không chỉ có lạnh, mà còn rất đói bụng. Đột nhiên tôi nghĩ tới cái gì, liền lục lọi ở trong túi quần, lấy ra túi chocolate, đặt lên phiến đá ngầm.

Một tay tôi đang nắm tay Ngô Cứ Lam, nhưng luyến tiếc buông ra, tôi muốn dùng tay kia để xé mở cái túi nhựa, hiển nhiên có chút khó khăn.

Đầu ngón tay của Ngô Cứ Lam từ trên túi nhẹ nhàng xẹt qua, cái túi nhựa lập tức bị mở bung ra.

Tôi cầm lấy một viên, đưa đến bên miệng Ngô Cứ Lam. Hắn sửng sốt một chút, hơi hơi mở miệng, dùng đầu lưỡi cuốn viên chocolate vào miệng.

Tim tôi giống như đang nổi trống, thình thịch đập loạn nhịp, nhưng lại làm bộ như không có việc gì, tôi cầm lấy một viên chocolate, cũng nhét vào miệng, cảm giác bị đầu ngón tay thấm ướt, một viên chocolate bình thường mà ăn ra thành trăm ngàn vị.

Mặt trăng chìm dần ở đằng tây, Ngô Cứ Lam chỉ vào vách đá ở cách đó không xa, ý bảo hắn phải rời khỏi trong chốc lát.

“Đúng rồi, phải… biến trở lại hai chân sao?” Tôi hỏi.

Ngô Cứ Lam gật đầu.

Tuy tôi rất muốn ở bên cạnh hắn, nhưng đây quả thật là chuyện riêng tư, giống như thay quần áo vậy, khẳng định sẽ không thích có người nhìn ngó.

Tôi nhẹ giọng nói: “Em đợi anh, nếu anh có việc gì thì…phát ra chút âm thanh, hoặc lấy viên đá ném về phía em cũng được.”

Tôi lưu luyến buông tay ra, Ngô Cứ Lam mỉm cười trấn an tôi, trong chớp mắt liền im hơi lặng tiếng chìm vào đáy nước.

Tôi cố gắng nhìn xuống nước, nhưng không thấy gì cả. Ngô Cứ Lam ở trước mặt tôi cử chỉ cực kỳ thong thả, nhưng tốc độ thật của hắn hiển nhiên là nhanh như tia chớp.

Thủy triều vẫn chưa rút hết, phiến đá ngầm tôi đang đứng ở thật xa ngoài biển rộng, bốn phía mực nước rất sâu. Tôi khắc chế nỗi sợ hãi, tay chân đồng thời chống người đứng lên, nhìn về phía vách núi Ngô Cứ Lam đã chỉ lúc nãy.

Thời khắc mặt trăng hạ xuống, mặt trời còn chưa dâng lên, thiên địa cực kỳ u ám. Tôi cô độc nhỏ bé một người đứng trên phiến đá ngầm, cơ hồ cái gì cũng không thấy rõ, đang cảm thấy vô cùng khẩn trương sợ hãi, tôi loáng thoáng nghe được có tiếng hát vọng đến.

Âm thanh và giai điệu có chút kỳ lạ, hoàn toàn không hiểu đang hát cái gì, nhưng lại nhẹ nhàng êm tai không thể diễn tả. Tiếng ca tự nhiên truyền cảm, không giống như phải dùng lỗ tai để nghe, mà mỗi lỗ chân lông, mỗi một tấc da thịt đều có thể nghe thấy, trực tiếp hòa nhập vào cơ thể, cùng linh hồn cộng hưởng.

Là Ngô Cứ Lam đang hát!

Hắn đoán được tôi sẽ sợ hãi, nên dùng tiếng hát nói cho tôi biết hắn vẫn ở bên cạnh tôi.

Cảm giác bản thân được trân trọng khiến tôi muốn rơi lệ, tâm trạng trở nên an tâm bình tĩnh lại.

Không trung dần dần lộ ra ánh sáng mờ ảo, làm cho mặt biển sáng lên.

Tôi nhìn thấy dưới mặt biển phía vách núi có chút ửng hồng, liền nghĩ mặt trời mọc hôm nay chắc chắn làm cho rặng mây nhuốm đỏ tràn ngập bầu trời, cực kỳ đẹp mắt. Đáng tiếc bãi biển bên này nằm ở hướng tây, chỉ thấy được mặt trời lặn, không thấy được mặt trời mọc, tôi chỉ có thể căn cứ vào ánh sáng hừng đông mà đoán mặt trời đang dần nhô lên khỏi mặt biển.

Trong tiếng sóng rì rào liên miên không dứt, bỗng nhiên tôi phát hiện tiếng hát tuyệt vời kia đã biến mất, bởi vì nó quá mức êm dịu, khi mất đi giống như ánh sáng bị tản mác, vầng dương hé lộ, khiến cho người ta trong nhất thời không thể cảm nhận được.

Tôi có chút luống cuống, rướn người tới trước, hai tay kề miệng, hướng về phía vách đá, lớn tiếng gọi: “Ngô Cứ Lam!”

“Tôi ở đây.”

Tiếng nói ngay dưới chân của tôi, tôi kinh ngạc cúi đầu nhìn lại.

Ngô Cứ Lam từ trong nước biển nhẹ nhàng trồi lên, một tay chống đỡ, nâng người tựa vào phiến đá ngầm.

Tôi rất nhanh nhìn lướt qua, xác định là hai cái chân, liền ngượng ngùng, tầm mắt nhanh chóng dời đi. Hắn mặc quần soóc màu đen, áo sơ mi màu trắng ướt sũng, đúng là bộ đồ buổi tối hôm trước hắn mặc khi bị mất tích, nhưng đêm qua, rõ ràng hắn không có mặc gì cả.

Nhìn thấy tôi hoang mang xem xét y phục của mình, Ngô Cứ Lam nói: “Tôi giấu quần áo trong động san hô, nếu không lúc lên bờ lại phải nghĩ cách đi trộm quần áo khác.”

Tôi nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy hắn ăn mặc rất buồn cười, không khỏi cười rộ lên, “Thì ra quần áo là do anh đi trộm, hèn gì khó coi như vậy!”

“Bất quá, lần này vội vàng nhảy xuống biển, dép chỉ còn một chiếc, di động cũng bị hư.” Ngô Cứ Lam khua khua hai chân của mình vẫn còn đang ngâm ở trong nước biển, một bên thì không có gì, một bên thì mang chiếc dép kẹp.

Tôi nhìn đến lớp đá ngầm lởm chởm khó đi, liền cởi áo khoác trên người ra, đưa cho hắn, “Anh dùng cái này bao chân lại, về đến nhà sẽ đi mua đôi khác.”

Ngô Cứ Lam dùng áo khoác của tôi bao bàn chân lại thành một chiếc “giày vải” rất gọn gàng, tôi nghi ngờ trước kia hắn đã từng làm việc này.

Tôi lo lắng hỏi: “Anh vừa mới… Đi bộ không có việc gì chứ?”

“Không sao. Nếu một thời gian dài không có lên mặt đất, mới cần thích ứng một chút, lần này không có việc gì.” Ngô Cứ Lam đứng lên, nhìn qua giống như người bình thường, chẳng có… chút khác thường nào.

Hai người chúng tôi đứng đối mặt nhau, phiến đá ngầm không lớn, trông có vẻ hơi chật chội.

Đột nhiên trong lúc đó, chúng tôi giống như hai kẻ bị câm, ai cũng không nói được tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương.

Một lát sau, tôi nói bằng giọng không lớn lắm, nhưng từng chữ rất rõ ràng: “Tâm ý của em không có thay đổi.”

Ngô Cứ Lam nói: “Về sau em sẽ hối hận.”

“Đó là chuyện của sau này, nếu bây giờ từ bỏ, chắc chắc em sẽ hối hận, hơn nữa anh không phải em, không cần phải thay em phán đoán như vậy.”

Ngô Cứ Lam im lặng, không nói gì, cũng không cử động.

“Trâu không đi tìm cọc, thì cọc sẽ đi tìm trâu!” (9.2) Mũi chân của tôi hơi cử động, nhích một chút, rồi lại nhích thêm một chút, cho đến lúc gần sát trước mặt Ngô Cứ Lam.

(9.2) Nguyên văn “Sơn bất tựu ngã, ngã khứ tựu sơn”: câu này ý nói nếu người khác không chủ động thì mình sẽ tự chủ động.

Ngô Cứ Lam vẫn không nói gì, cũng không động đậy.

Thân người ướt sũng, tôi đứng trước cơn gió lạnh buốt, cũng không biết rốt cuộc là trái tim lạnh, hay là toàn thân lạnh, tôi bắt đầu run lên, càng lúc cảm thấy lạnh giá, cả người run rẩy không thể kềm chế.

Tôi run run thanh âm, nói: “Ngô Cứ Lam, Anh đã hứa với em rồi, đã hứa rồi!”

Ngô Cứ Lam không nói lời nào.

“Ngô Cứ Lam, anh, anh… Có phải nhìn thấy em chết, anh mới đến ôm em không?”

“Em đang rất lạnh, chúng ta về thôi!” Ngô Cứ Lam xoay người muốn rời khỏi.

Tôi không chút do dự hướng về phía biển nhảy xuống, thân người đã đến giữa không trung, Ngô Cứ Lam nhảy lên, nhanh như chớp ôm lấy tôi, trên không trung lộn vài vòng, vững vàng đáp xuống phiến đá ngầm.

Hắn vừa định buông tay, tôi nói: “Em sẽ còn nhảy nữa! Nhưng anh có thể lựa chọn không cứu, để em chết đi cho rồi!”

Ngô Cứ Lam bị tôi chọc tức, liền nở nụ cười, “Thẩm La, tôi chưa từng thấy cô gái nào da mặt dày như em!”

“Bây giờ thấy rồi, cũng chưa muộn!”

Ngô Cứ Lam cất giọng lạnh như băng, nói: “Đáng tiếc, cho tới bây giờ chỉ có tôi uy hiếp người khác, không có người khác uy hiếp được tôi! Em muốn nhảy thì cứ nhảy đi, dù sao người chết đuối cũng là em, không phải tôi!” Ngô Cứ Lam buông tôi ra, xoay người bước đi.

Tôi dõi theo bóng dáng của hắn trong chớp mắt, sau đó xoay người nhảy vào lòng biển.

Lúc nhảy xuống, tuy rằng tôi đã chuẩn bị cho mình đủ loại tâm lý, nhưng bản năng sợ hãi đối với nước đã hòa nhập xương cốt, cơ thể vừa chìm vào nước, liền không khống chế được, bắt đầu co rút, giống như một tảng đá chìm xuống đáy biển. May mắn sau khi tôi nhảy xuống, Ngô Cứ Lam đã lập tức nhảy theo, động tác nhanh chóng bắt được tôi, kéo tôi trồi lên mặt nước, nhảy lên phiến đá ngầm.

Tôi dựa vào cánh tay của hắn, vừa ho khan, vừa nói: “Trước kia, anh… không chịu bị người khác uy hiếp, bởi vì anh không có để người đó ở trong lòng. Đáng tiếc, hiện tại trong lòng anh đã có em, nên chỉ có thể chấp nhận uy hiếp của em!”

Ngô Cứ Lam im lặng không nói gì, không phủ nhận, cũng không có ý định buông tay.

Tôi thì thào nói: “Em biết con đường phía trước rất gian nan, có lẽ sẽ vượt xa những gì em tưởng tượng, nhưng ít nhất vào giây phút này, xin hãy cho em biết tâm ý của anh. Em chỉ muốn biết, em không có cảm giác sai, anh cũng có thích em một chút, đúng không?”

Trong trời biển xanh thẳm, dưới ánh nắng buổi sớm mai, Ngô Cứ Lam lần đầu tiên gắt gao ôm tôi vào lòng. Hai cánh tay của hắn ngày càng siết chặt, siết chặt đến mức tôi không thở nổi, xương sườn đều cảm thấy đau, nhưng cũng khiến cho tôi lần đầu tiên chân chính cảm nhận được tình cảm của hắn đối với mình. Tôi cảm thấy mãn nguyện nhắm hai mắt lại.

Trong thoáng chốc, tôi hiểu ra, hắn không phải chỉ thích tôi một chút, mà là rất rất nhiều, tựa như ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, tuy rằng mặt ngoài đều là băng cứng lạnh giá, nhưng ở sâu bên trong lòng đất, luôn có dòng nhung nham cuồn cuộn nóng chảy.