Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Quyển 1 - Chương 4: Trở về




Mẫn Nhu xin nghỉ làm vài hôm, đợi khi nào cơ thể ổn định cô lại đi làm. Cả đêm cô cứ thao thức không ngủ được sâu, đến gần sáng mới chợp mắt được.

Sáng nay cô dậy trễ, hơn chín giờ mới chịu rời khỏi giường. Cô xuống bếp tìm chút nước, bắt gặp bà Hà đang làm gì đó.

“Ăn sáng đi, Lâm Hiên nó dậy từ sớm làm cho con đó!” Bà Hà nói mà không nhìn cô, vẫn loay hoay chuẩn bị gì đó.

“Anh ấy đâu rồi ạ?” Cô ngồi vào bàn, nếm thử món mì hoành thánh vẫn còn nóng. Mùi vị không tệ lắm.

“Đến công ty rồi, điện thoại réo suốt mà nó nhất quyết nấu cho con xong mới chịu đi“.

Cô bĩu môi, thầm nghĩ anh cũng biết lấy lòng quá đấy chứ.

“Ăn xong thì uống sữa, có mấy viên sắt, kẽm, ma-giê mẹ để đó nhớ uống! Ba tháng đầu rất quan trọng, phải bổ sung đầy đủ con mới khoẻ được...” Bà Hà tuôn một tràng kiến thức thai sản, dặn dò cô kĩ lưỡng nên uống thuốc lúc nào, nghỉ ngơi ra sao, nhưng cô chẳng nhớ nổi.

Ăn sáng xong chẳng bao lâu mẹ cô lại gọi vào ăn trưa.

“Mẹ làm bao nhiêu là món ngon, ráng mà ăn cho hết“. Bà Hà gắp cho cô một miếng thịt gà lớn.

Mẫn Nhu vừa ngửi thấy mùi hành tây liền chạy ngay vào nhà vệ sinh, nôn chỗ sữa vừa uống ra.

“Lúc sáng còn ăn được mà!” Bà vuốt lưng giúp cô.

Cô lấy khăn chùi miệng, quay trở lại bàn ăn, chưa kịp ngồi xuống lại chạy ngay vào phòng vệ sinh.

Ba lần như thế, cô kiệt sức ngồi thừ ra, không cầm nỗi đũa.

“Sao vậy con? Không muốn ăn gì à?” Bà Hà vuốt mấy sợi tóc loà xoà trước trán cho cô, nhìn gương mặt xơ xác của cô mà đau lòng.

“Đứa bé không chịu ăn, con cũng hết cách.” Cô nói một cách yếu ớt.

“Chắc nó chỉ chịu mỗi đồ ăn ba nó nấu“. Nghe thấy mẹ nói mà cô chột dạ, có khi đúng như vậy. Hôm qua rồi cả sáng nay, đồ ăn anh nấu ra cô đều nuốt xuống được hết.

“Mẹ nghĩ con nên dọn sang chỗ Lâm Hiên. Phòng khám dạo này đông bệnh nhân, mẹ không ở nhà mãi được. Sang bên đó có người chăm sóc, đừng bắt nó chạy qua chạy lại, mệt. Lễ cưới không cần gấp, cứ mời đại mấy người thân đến dự xong đi đăng kí kết hôn là được. Sinh con xong muốn làm gì thì làm.” Bà đẩy ly nước lọc đến trước mặt cô.

Cô im lặng không nói lại gì, đang suy nghĩ vấn đề mẹ cô nói. Nếu vậy chỉ còn cách dọn sang nhà anh thôi.

Tối, Mẫn Nhu gọi cho Lâm Hiên.

“Anh có ghé nhà em không?”

Bên kia im lặng một lát rồi mới trả lời. “Có. Nhưng hơi muộn.”

“Công ty có việc gấp thì không phải sang đây đâu“.

“Em đã ăn được gì chưa?”

“Một chút“.

“Mẹ nói sáng giờ em chẳng nuốt được gì! Em gắng ăn gì đi, lát về anh nấu cho em ăn!”

Cô bỗng ngượng ngùng, chẳng lẽ mẹ nói chuyện cô chỉ ăn được đồ anh nấu cho anh nghe, nếu vậy thì ngại chết mất. “Ai cần anh nấu!” Giọng cô hơi vấp.

Ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười thoải mái của anh. “Được rồi, là con anh cần, em không cần“.

“Làm việc đi, phiền phức!” Cô dập máy, mang theo niềm vui nho nhỏ chìm vào giấc ngủ mặc dù mới hơn bảy giờ.

Khi trời tờ mờ sáng, Mẫn Nhu bị đánh thức bởi chiếc nệm bị lún xuống một bên, sau đó có người chui trong chăn ôm lấy cô. Cô trở mình, theo quán tính rúc vào nơi ấm áp kia.

Khi làm xong công việc, anh nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ sáng, nghĩ đến cô ở nhà không ăn uống được gì, anh liền ghé cửa hàng tiện lợi mua mấy thứ. Lúc sáng chuẩn bị rời khỏi nhà cô thì bà Hà đưa cho anh chìa khoá nhà, bảo anh giữ lấy, khi nào cần thì ghé khỏi phải mắc công đợi cửa. Anh cho xe đậu trước sân, nương theo ánh đèn pin của điện thoại mà vào trong nhà.

Vì thức suốt đêm nên anh mệt mỏi cả người, định bụng làm đại gì đó cho cô ăn nhưng nghĩ lại thấy trời cũng gần sáng rồi, để lát nữa dậy làm cũng không muộn. Thế là anh chui vào phòng ngủ nằm ôm cô đánh một giấc ngon lành.

Mẫn Nhu không thể ngủ thêm được nữa vì cô cảm thấy quá nóng, vừa nóng vừa ngợp. Cô choàng tỉnh, hơi giật mình khi thấy anh nằm cạnh. Gương mặt kiên nghị của anh đập thẳng vào mắt, cô tham lam ngắm anh thêm một lát nữa rồi mới đánh thức anh dậy.

Lâm Hiên chau mày vì bị đánh thức, giấc ngủ đối với anh mà nói rất quan trọng, nên khi bị đánh thức anh rất khó chịu, thậm chí còn mắng người nữa. Anh mở mắt nhìn cô rồi quay người sang hướng khác trùm chăn ngủ tiếp.

Cô lay anh, “Này, con anh đói rồi!”

Anh không nhúc nhích, một lúc sau mới bật dậy, cũng không thèm nhìn cô. “Để anh nấu gì đó, lát nữa em hẵng xuống.”

Nhìn bóng lưng mệt mỏi của anh lết ra khỏi phòng mà cô hơi hối hận, lẽ ra phải để anh ngủ thêm chút nữa, dù sao sức khoẻ vẫn quan trọng hơn cả, có thể nuốt tạm gì đó cho đỡ đói thay vì phá giấc ngủ của anh như vậy.

Cô không đành lòng muốn xuống nhà xem anh làm gì. May mà có bà Hạ phụ, nếu không cảm giác tội lỗi lại tăng lên.

Vài chục phút sau, Lâm Hiên dọn ra bàn hai món ngon mắt, bò cuộn phô mai với khoai tây nghiền. Mùi thơm xộc vào mũi, cũng giống như mấy lần trước, ngửi món anh nấu cô không cảm thấy buồn nôn, thay vào đó là cảm giác thèm ăn. Cô ăn rất nhiều, đến nỗi bà Hạ còn phải thốt lên, “Đúng là khó chiều, chỉ chịu mỗi chồng.”

Cô vặc lại, “Không phải chồng.”

Lâm Hiên nhìn cô chăm chú, hơi căng thẳng.

“Không phải chồng chẳng lẽ là bà mụ?” Bà Hạ liếc cô.

“Chỉ là cha đứa nhỏ thôi...” Cô thì thầm nhưng đủ để Lâm Hiên nghe thấy.

Đợi sau khi bà Hạ đi làm, anh mới mở miệng. “Em cứ có thành kiến với anh thế nhỉ?”

Cô vét hết phần khoai tây nghiền cho vào miệng nuốt xong xuôi rồi mới trả lời. “Theo cách nhìn của em thì đúng là vậy.”

“Vậy thì nói thử xem anh đã làm gì? Và phải làm gì em mới thôi đay nghiến anh như vậy?” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô.

“Em không bắt anh phải làm gì cả, chỉ muốn biết...”, cô khựng lại, muốn biết anh có yêu em hay không thôi. Tầm mắt cô dời sang chỗ khác, không nói thêm bất cứ điều gì nữa.

“Biết gì?” Anh hỏi lại.

Nhưng cô không trả lời.

Sau một khoảnh khắc im lặng ngại ngùng, anh vẫn là người lên tiếng trước. “Đợi sức khoẻ em tốt hơn một chút rồi chúng ta kết hôn, đừng để cái thai lớn quá, còn đăng kí kết hôn, nếu em không bận gì thì chiều nay chúng ta đi đăng kí.” Anh nói như thể nhìn thấu ruột gan cô. Đúng là cô mong đợi cái danh phận chính thức này từ lâu rồi, nhưng không muốn anh nghĩ cô lấy cái thai ra làm cái cớ bắt ép anh.

“Là anh tự nguyện nhé, sau này đừng có đổ thừa em lấy cái thai ra bắt ép.” Cô hờ hững nói, hai tay nghịch lấy nhau. “Nhưng mà chiều nay em phải đến công ty, giải quyết vài việc chưa xong...”

“Không được.”, anh bác bỏ ngay lập tức, giọng vẫn giữ được chất dịu dàng.

“Đừng quản em.” Cô liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt khó chịu.

“Em đang mang con anh, lỡ có chuyện thì sao. Anh sẽ đồng ý cho em đi làm nếu em dọn về chỗ anh.” Anh nghiêm khắc nhìn cô, có vẻ như không thể không thoả thuận.

Hai người đấu mắt với nhau, rốt cuộc cô phải nhịn, gật đầu đồng ý với anh. Trong một phút cô thấy ánh mắt anh trở nên vui tươi hơn hẳn, nhưng lý trí cô ngay lập tức phủ nhận, thầm nghĩ chắc anh chỉ đang bảo vệ đứa bé chứ không có ý gì khác.

Lâm Hiên chở cô từ công ty về thẳng nhà anh. Anh xách vali cỡ trung của cô vào phòng mình, căn phòng đã đổi cái giường rộng hơn.

“Sao lại đổi giường? Em tưởng mình ngủ riêng.” Cô nhăn mày nhìn anh.

“Như vậy tiện hơn, anh tưởng em không để ý chứ.” Lâm Hiên trả lời nhưng không nhìn cô, mở vali cất đồ của cô vào chung tủ với anh.

Cô đỏ mặt, cảm giác hai má nóng ran, chuyện chẳng có gì nếu anh không nói vế sau.

Thấy cô đứng ngây ra đó, anh mới gọi cô lại, dặn dò đôi điều. “...Đừng làm việc quá sức, mệt thì xin nghỉ. Đi làm về sớm chút, anh ở nhà đợi em...” và ti tỉ thứ nhỏ nhặt khác nữa những cô chỉ nhớ những điều này.

Cảm giác ấm áp len lỏi khắp cơ thể cô, cuồn cuộn dâng trào thành đại dương mênh mông. Cô chỉ ước mình mang thai mãi, để anh suốt ngày nói những lời quan tâm đến cô, chăm sóc cô từng chút một.