[DBSK Fanfic] – Vương Phi Của Ta Là Chấp Sự

Chương 16




31.

Trong phòng ngủ của Jaejoong, Junsu kéo Jaejoong qua hết nhìn trái lại nhìn phải rồi nhìn toàn thân cậu.

“Junsu à, em làm gì vậy, đừng đừng kéo! Ai ui! Đau muốn chết! A! Thắt lưng của tôi!” Jaejoong đẩy hai tay của Junsu đang giở trò trên người cậu ra, nằm xụi lơ trên giường.

“Chú Junsu, không được bắt nạt baba của con! Không được bắt nạt baba!” Bé Jaejae đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi thì nghe Jaejoong lớn tiếng kêu đau, thế là bé vội chạy tới, ôm chân Junsu, chắn giữa Junsu và Jaejoong, khuôn mặt nhỏ nhắn vì khẩn trương mà đỏ bừng. Junsu buồn cười bế Jaejae lên, chạm trán mình vào trán bé: “Chú Junsu không có bắt nạt baba con, baba con bị thương nên chú giúp baba con kiểm tra thân thể thôi. Jaejae của chúng ta thật hiểu chuyện, còn biết bảo vệ cho baba nữa này!”

“Baba, baba bị thương ở đâu, Jaejae giúp baba thổi thổi!” Nghe nói Jaejoong bị thương, bé Jaejae lập tức giãy khỏi tay Junsu, leo lên giường lo lắng nắm tay Jaejoong. Jaejoong vuốt ve đầu bé, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, dịu dàng cười nói: “Jaejae đừng lo, baba không sao, baba chỉ là làm việc nhiều nên mệt thôi, nghỉ một chút là khỏe ngay, không sao nhé.”

“Vậy baba mau nghỉ đi, Jaejae nằm đây với baba.”

“Jaejoong hyung, anh sinh được một đứa con dễ thương như vậy quả thật là hạnh phúc quá.” Junsu hâm mộ nhìn bé Jaejae.

“Haha, em ganh tỵ cái gì. Thích thì cũng sinh một đứa đi.” Trong lòng Jaejoong cũng rất hạnh phúc, mặc kệ vì lý do gì, cậu tuyệt đối không hối hận vì đã sinh Jaejae.

“Hyung! Đâu phải anh không biết, em và Yoochun bên nhau làm sao có thể có con chứ….” Junsu xụ mặt, thở dài một hơi.

“Junsu à…” Jaejoong thấy vẻ mặt thất vọng của Junsu, trong lòng thầm nghĩ, liệu là mình có thể giúp họ không nhỉ… nhưng hiện tại không thể nói cho người khác biết, ngoại trừ Kim Jung Hoon không ai biết Jaejae là do mình sinh cả.

“Nhưng dù sao lúc em và Yoochun ở chung đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, anh không cần lo lắng cho em. Nhưng còn anh đó, chẳng lẽ để Jaejae mồ côi mẹ mãi sao?”

“Jaejae chỉ cần baba thôi.” Jaejoong chưa kịp lên tiếng, bé Jaejae đã hấp tấp chen vào, mấy dì đó đều rất đáng sợ, Jaejae mới không thèm mấy dì đó làm mẹ đâu, Jaejae chỉ cần baba thơm thơm, mềm mềm, vừa nấu ăn ngon lại hát ru cực hay, còn may cho Jaejae thật nhiều bộ đồ đẹp nữa.

Cả Jaejoong và Junsu đều giật mình nhìn bé Jaejae, con nít nhỏ như vậy đã có chính kiến rồi ư?!

“Jaejae tại sao không muốn có mẹ?” Jaejoong nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Jaejae hỏi.

“Ưm…..Jaejae chỉ cần baba thôi, chỉ muốn baba thôi, mấy dì đó đáng sợ lắm, Jaejae không muốn mấy dì đó làm mẹ Jaejae đâu!” Bé Jaejae ôm chặt lấy cánh tay của Jaejoong, sợ hãi như thể ngay lập tức Jaejoong sẽ đi tìm mẹ cho bé vậy.

“Được được được, không cần mẹ chỉ cần baba thôi.” Jaejoong ôm bé vào lòng, vuốt ve trấn an.

“Jaejae à, nếu không muốn mẹ thì có muốn baba kiếm cho Jaejae một người cha nữa không?” Junsu đột nhiên kề sát mặt vào hai cha con Jaejoong, cười gian hỏi.

“Một baba nữa hả? Nhưng Jaejae đã có baba rồi mà?” Bé Jaejae không hiểu, tại sao lại tìm baba, không phải Jaejae đã có baba rồi sao?

“Thì tìm thêm một baba nữa chăm sóc cho Jaejae giống như baba chăm sóc cho Jaejae vậy đó, như vậy Jaejae và baba sẽ không bị người khác bắt nạt nè, hai baba cũng sẽ mua nhiều đồ chơi hơn cho Jaejae. Các bạn khác chỉ có một cha một mẹ nhưng Jaejae có đến hai người cha, lợi hại hơn bạn khác gấp đôi ha! Jaejae không muốn sao?” Junsu từng bước dụ dỗ.

“Junsu, đừng có nói giỡn với con nít như vậy.” Jaejoong đẩy Junsu ra, không cho cậu làm hư bé Jaejae. Thế nhưng bé Jaejae đang nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó ngẩng đầu hỏi Jaejoong: “Có thêm baba, baba sẽ được bảo vệ sao?”

“Baba không cần người bảo vệ, baba chỉ cần Jaejae là đủ rồi!” Jaejoong hôn nhẹ lên má con trai, cậu rất cảm động khi thấy con lúc nào cũng nghĩ cho mình.

“Nhưng mà Jaejae còn chưa có lớn, làm sao bảo vệ được baba bây giờ? Baba, hay là mình tìm thêm baba để bảo vệ cho baba đi. Đợi chừng nào Jaejae lớn Jaejae sẽ bảo vệ baba nha?” Bé Jaejae đang cố gắng nghĩ ra cách tốt nhất, cái miệng nhỏ nhắn cứ chu chu, đáng yêu vô cùng.

“Ha ha ha, bé Jaejae thật sự quá đáng yêu, lại thông minh nữa, cái gì cũng nghĩ cho anh hết.”

“Đúng vậy….” Jajeoong thở dài, con mình hiểu chuyện như vậy, mình sao có thể để bé lo lắng chứ, nhớ đến chuyện vừa qua, trong lòng cảm thấy sợ hãi, có điều làm chấp sự cho Thái tử lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm, nếu mình có gì thì Jaejae làm sao bây giờ? Lo lắng cho Jaejae khiến tim cậu se thắt.

“Hyung, anh đừng lo lắng, bọn em sẽ thay phiên chăm sóc cho Jaejae mà, chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, Yunho hyung đã quyết định sẽ chủ động tấn công, còn có Yoochun và Changmin vẫn luôn yểm trợ Yunho hyung, sau này sẽ không có chuyện như vậy xãy ra nữa đâu.” Junsu lựa lời an ủi Jaejoong.

“Mong là thế…..”

“Hyung em có chuyện muốn hỏi.”

“Chuyện gì?”

“Là chuyện của anh và Yunho hyung.”

“Anh và ngài ấy thì có chuyện gì. Ngài ấy là Thái tử, anh là chấp sự của Thái tử, thế thôi.”

“Nhưng mà anh…”

“Junsu, sao em lại giống Changmin vậy, bọn anh đều là đàn ông cả, cần gì ai chịu trách nhiệm với ai. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Jaejoong cười cười, cố tỏ vẻ bình thản ung dung.

“………..” Đối với sự ngụy trang của Jaejoong, Junsu nhìn thấy rõ ràng nhưng cũng không vạch trần cậu “Được rồi, anh có suy nghĩ của mình, dù thế nào em vẫn luôn ủng hộ anh, mãi mãi vẫn đứng về phía anh, nhưng em thật sự nghĩ Yunho hyung rất hợp với anh, thật đó.” Nếu không em cũng đâu cần ra sức tiến cử anh vào làm chấp sự cho Thái tử, anh không muốn tìm mẹ cho Jaejae, vậy thì để em tìm thêm người người cha nữa cho nhóc đi!

“Được rồi. Anh biết. Mấy cậu đó, đừng có người nào cũng nói tốt cho ngài ấy. Tò mò vậy đủ rồi. Mau cùng Yoochun của em về nhà đi, anh muốn ngủ.” Jaejoong nhịn không được hạ lệnh đuổi người, sợ Junsu ở đây nói lung tung một hồi lại dạy hư Jaejae.

32.

“Baba….” Junsu đi rồi, tiếng nói non nớt của bé Jaejae lại vang lên.

“Sao hả?” Jaejoong vỗ vỗ nhẹ nhẹ lên lưng bé.

“Baba sẽ tìm một baba khác cho Jaejae chứ?”

“Hả? Tại sao? Có baba Jaejae còn thấy chưa đủ sao? Tại sao lại muốn thêm một baba khác? Không muốn mama à?”

“Không muốn mama!Mấy dì đáng sợ lắm, lại còn thối thối, Jaejae không thích!” Nghe tới mẹ là Jaejae lại phản ứng quyết liệt “Nhưng nếu có thêm một baba nữa thì hay quá, như vậy sẽ giống như ba của bạn Jion, sẽ bảo vệ cho Jion và mẹ của bạn ấy!” Jion là con nhà hàng xóm cạnh bên nhà Kim Jung Hoon, là bạn nhà thân của bé Jaejae.

“Baba sẽ bảo vệ cho Jaejae.” Jaejoong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non choẹt lại cố tỏ vẻ nghiêm túc của bé Jaejae mà buồn cười.

“Nhưng không có ai bảo vệ cho baba hết.”

“Baba là đàn ông, không cần người bảo vệ nha.”

“Ưm….nhưng Jaejae không muốn baba cực khổ, có thêm baba nữa baba sẽ không phải đi làm cực khổ, đúng không?” Jaejae ngẩng đầu nhìn Jaejoong, Jaejoong thấy trên khuôn mặt có tám phần giống mình kia ngập tràn lo lắng.

“Jaejae thương baba như vậy, baba cảm động quá làm sao bây giờ?” Jaejoong cười, nắm lấy bàn tay nhỏ của bé, sau đó cù lét bạn nhỏ.

“Hahaha. baba, đừng chọc nữa, nhột, haha nhột mà.” Jaejoong cười giòn lăn vào lòng Jaejoong, lại không cẩn thận đè lên chổ đau trên người cậu, khiến cậu kêu khẽ một tiếng.

“Baba bị thương sao?” Bé Jaejae lo lắng.

“Không có, cục cưng của ba đừng lo lắng.” Jaejoong cười cười.

“Baba gạt con, rõ ràng là rất đau mà.” Jaejae bĩu môi không tin, mỗi lần baba gạt nhóc sẽ gọi nhóc là cục cưng, Jaejae biết hết!

“Baba không có gạt Jaejae, baba chỉ hơi mỏi chút thôi.” Jaejoong bế bé Jaejae lên “đi, baba dẫn con đi ngâm bong bóng xà phòng, chịu không?”

“Hừ! Oa….baba~” Bé Jaejae quay mặt, baba lại nói sang chuyện khác, chưa kịp phản ứng đã bị Jaejoong bế vào nhà tắm.

Jaejae ngồi trong cái bồn tắm nhỏ dành riêng cho mình, nghịch mấy bong bóng xà phòng bám trên người, thỉnh thoảng lại thổi bong bóng vào người Jaejoong, Jaejoong vừa kì cọ người bé vừa né tránh những đợt tấn công của Jaejae, con thổi một hơi baba kì một cái, hai cha con chơi đến quên hết trời đất.

Cửa khép hờ, Yunho cầm gói thuốc do bác sĩ Han phối đến, gõ cửa một lúc cũng không có ai trả lời, nghe được tiếng của hai cha con Jaejoong trong phòng tắm truyền ra, thế là anh mở cửa bước vào, định bụng để gói thuốc trên bàn cậu rồi ghi lại cách dùng cho cậu, nào ngờ khi vào phòng mới thấy cửa nhà tắm cũng không đóng, hình ảnh hai cha con Jaejoong đùa giỡn với nhau ghi hết vào trong mắt anh, nhìn những khoảnh khắc ấm áp này Yunho nhịn không được khóe miệng cong lên.

“Điện hạ, sao ngài lại tới đây, có chuyện gì không? À, tôi đang lỡ tắm cho Jaejae.” Jaejoong ngẩng đầu thì thấy Yunho đang đứng tựa cửa phòng tắm, nhưng hai tay cậu ướt sũng lại dính đầy xà phòng, chỉ mới tắm được phân nửa cho Jaejae, nên không biết phải bắt chuyện với Yunho thế nào cho tốt.

Yunho bước tới giơ gói thuốc trong tay “Tôi nhờ bác sĩ Han phối cho một ít thuốc đông y, cậu đem ngâm nước tắm nhé, thân thể sẽ thoải mái hơn đó, không có chuyện gì nữa đâu, cậu mau tắm cho Jaejae đi.”

“Chú Yunho ~ Thổi bong bóng đi ~” Bé Jaejae vừa xoay người liền thấy Yunho, thân thiết gọi anh chơi cùng bé. Jaejoong trong lòng bực bội, con trai mình sao lại niềm nở với người ta như vậy chứ?!

“Jaejae xấu hổ xấu hổ, ở truồng kìa!” Yunho nghe Jaejae gọi anh, thân mình mũm mĩm trắng trẻo ướt nhem lại còn dính đầy xà phòng, đáng yêu tới mức không kiềm được mà bước tới nhéo nhéo mũi Jaejae, lại bị bé Jaejae cọ xà phòng lên mặt, thế là tính đùa nghịch của Yunho nổi lên, anh đưa tay ôm lấy người bé, định bôi xà phòng lên mặt bé cưng.

“Hi hi hi, chú Yunho trượt rồi nha ~” Thân thể Jaejae mặc dù nhỏ nhưng bởi vì được thoa xà phòng nên cả người trơn mướt, nào có dễ nắm, thế là Yunho không thực hiện được ý đồ của mình.

“Con cá chạch con này, xem chú Yunho bắt con nè, bí bo bí bo bí bo….” Yunho duỗi ngón tay ở trên người bé Jaejae chọc trái chọc phải, bé Jaejae cười khanh khách vừa chạy trốn vừa hất nước lên người Yunho.

Một lớn một nhỏ hoàn toàn không thèm để ý Jaejoong bên cạnh, cứ đùa nghịch thỏa thuê, đến khi Jaejoong cản được thì quần áo Yunho đã bị Jaejae làm ướt sạch rồi.

“Điện hạ, Jaejae không hiểu chuyện, ngài….”

“Không sao, Jaejae của chúng ta đáng yêu quá mà.” Yunho chẳng ngần ngại, rất tự nhiên cầm lấy bông tắm trên tay Jaejoong chà xát cho bé.

“………” Nếu Thái tử điện hạ đã nói vậy thì Jaejoong chẳng thể làm gì khác là tiếp tục tắm cho bé Jaejae.

Jaejae hưởng thụ đồng thời sự phục vụ tận tình của Yunho và Jaejoong, cười hì hì nhìn hai người, đôi mắt lém lỉnh cứ liếc qua liếc lại hai người.

“Chú Yunho ~” Bé Jaejae đột nhiên nắm tay Yunho.

“Cá chạch con, làm gì đây. Đứng yên để chú chà xà phòng lên người nào.” Yunho đưa tay bắt lấy cái tay nhỏ nghịch ngợm kia.

“Chú Yunho làm baba của Jaejae đi, cùng Jaejae bảo vệ Jaejoong baba, được không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ toát lên vẻ nghiêm túc đến lạ.

“………….”

“Điện hạ, Jaejae còn nhỏ, ngài đừng nghe nó nói lung tung!” Jaejoong sửng sốt, cậu không hiểu nỗi sao Jaejae lại có ý tưởng này cơ chứ.

“Jaejae sao lại muốn chú Yunho là baba của con nè?” Yunho kịp lấy lại bình tĩnh, rất nhanh liền hỏi.

“Tại vì chú Yunho cao ơi là cao, có thể bảo vệ Jaejoong baba đó, Jaejae còn nhỏ quá hà chưa bảo vệ baba được, đợi Jaejae lớn rồi sẽ bảo vệ baba. Có được không chú Yunho?” Đôi mắt to tròn ngập tràn khát vọng nhìn Yunho.

“………..”

“Jaejae, không được nói lung tung! Mau để baba tắm rửa sạch sẽ nè, mặc quần áo vào để bị cảm bây giờ.” Jaejoong tóm lấy bé Jaejae, cầm lấy vòi sen xịt nhẹ lên người bé, không để Yunho nói đã chặn trước “Điện hạ cũng mau về thay quần áo đi, đều ướt cả rồi, tôi tắm cho Jaejae được, cảm ơn ngài đã giúp đỡ.”

“À, ờ, vậy, vậy tôi ra ngoài trước nha.” Yunho ngượng ngùng trở về phòng mình, đổi một bộ quần áo ngủ, nằm trên giường nghĩ về lời đề nghị của bé Jaejae. Nếu làm cha của bé, vậy thì sẽ ở cùng một chỗ với Jaejoong, rồi lại nghĩ tới lời của Yoochun và Changmin….nghĩ nghĩ một hồi lại lạc đến thân thể mê người của Jaejoong….nghĩ thêm chút nữa……Yunho phát hiện ra…….mình cương rồi…..

Hai cha con Jaejoong giằng co một phen, cuối cùng cũng hoàn thành nằm vật xuống giường, tắm rửa xong bé Jaejae cũng không chút an phận, khồng hề buồn ngủ, nằm trong lòng Jaejoong lăn qua lăn lại.

“Jaejae, mau ngủ, nếu không sáng mai lại thành con heo lười.”

“Baba, ngủ không được…..”

“Jaejae, sao con lại muốn chú Yunho làm baba?”

“Chú Yunho không thể làm baba của Jaejae sao?”

“Ừ, không thể.”

“Tại sao?”

“Tại vì chú Yunho sẽ có vợ, rồi có con của chú.”

“Jaejae muốn chú Yunho làm baba hà, trên người chú có mùi của baba.”

“Mùi của baba?”

“Dạ, mùi hai người giống hệt nhau!”

“Jaejae, chú Yunho là ông chủ của baba, không thể làm baba của Jaejae được, sau này ở trước mặt chú không được nói như vậy nữa nghe không?”

“Baba….” Bé Jaejae ỉu xìu, mếu máo nắm vạt áo Jaejoong.

“Ngoan…..baba có thể tự bảo vệ mình, sau này chờ Jaejae lớn sẽ bảo vệ baba nhé? Ngủ đi….” Jaejoong xoa xoa lưng cho bé Jaejae.

“Dạ…..” Con nít là vậy đó, dễ khóc cũng dễ ngủ.