Đế Bá

Chương 1817: Trị liệu




Một hồi lâu sau, Đằng Tề Văn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm. Có một loại cảm giác thoải mái không nói nên lời, hắn hiểu được tất cả quang hạt đã bị Lý Thất Dạ lôi ra.

"Bồng --" một tiếng, trong thời gian cực ngắn, lò lửa phun ra một luyện lô vô cùng hung mãnh, luyện hóa toàn bộ quang hạt hút ra trong thân thể Đằng Tề Văn.

Tuy quang hạt muốn phản công, nhưng mà luyện lô quá hung mãnh, dưới sự chủ trì của Lý Thất Dạ nó căn bản không có cơ hội phản kháng, thoáng cái đã luyện hóa chúng tan thành mây khói.

- Đa tạ ân cứu mạng của tiên sinh ân!

Phục hồi tinh thần lại. Đằng Tề Văn buông lỏng một hơi, phục bái xuống đất.

Thành chủ thành Thiên Đằng cũng tiến lên cảm tạ. Cảm kích nói:

- Tiên sinh diệu thủ vô song trên thês gian!

Quỳ Hoa lão tổ nhìn thấy Lý Thất Dạ có tài nghệ dược đạo vô song như vậy, hắn cũng buông lỏng một hơi, thành Thiên Đằng rốt cục gặp đã tìm được cứu tinh, tổ đằng của bọn họ đã được cứu chữa rồi.

Tiếp qua mấy ngày nữa, các đệ tử thành Thiên Đằng cảm nhận được hào khí không đúng, hào khí cả thành Thiên Đằng trở nên ngưng trọng, tiếp qua vài ngày thì tổ đằng run rẩy, cả thành Thiên Đằng cũng lay động theo đó, có chút cung điện ngọn núi khi tổ đằng lay động đã nứt vỡ.

Trong khoảng thời gian ngắn, các đệ tử thành Thiên Đằng cũng tâm thần bất định bất an, cảm giác tai nạn bao phủ trên đỉnh đầu, tai nạn đều tùy thời sẽ hàng lâm.

Đặc biệt là các lão tổ thành Thiên Đằng biết rõ tình thế vô cùng nghiêm trọng, cả thành Thiên Đằng tiến vào đề phòng cao nhất, tùy thời trợ giúp, để ngừa không có chuyện bất trắc xảy ra.

Thời gian nom nóp như thế diễn ra trong vài ngày, cuối cùng cũng đã khôi phục bình tĩnh, tuy rất nhiều đệ tử thành Thiên Đằng cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng mà bọn họ cảm thấy trời quang mây tạnh, thậm chí bọn họ cảm thấy cành lá của tổ đằng giãn ra, có cảm giác như đại kiếp nạn đã qua.

Các lão tổ thành Thiên Đằng không ngừng buông lỏng, bọn họ biết rõ tai nạn rốt cục qua đi, thành Thiên Đằng rốt cục được bảo trụ.

Vào ngày hôm nay, Lý Thất Dạ bị đám người Quỳ Hoa lão tổ đưa ra ngoài, lúc này Lý Thất Dạ rất mệt mỏi, vì tiêu diệt tai nạn, Lý Thất Dạ có thể nói tốn hao công phu không nhỏ.

Lý Thất Dạ được xem như khách quý cao nhất của thành Thiên Đằng, thậm chí ngay cả Quỳ Hoa lão tổ cũng tự mình canh gác cho hắn, vì hộ pháp cho hắn, không ai có thể quấy rầy.

Lý Thất Dạ lấy ra đủ loại tiên dược, tuy lúc này tiêu diệt tai nạn cho tổ đằng tiêu hao không ít khí huyết, nhưng mà hắn cũng khôi phục rất nhanh chóng.

Sau khi Lý Thất Dạ khôi phục, Quỳ Hoa lão tổ lập tức tới bái kiến, hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ, bái lạy trên đất, nói ra:

- Ân đức của tiên sinh khó nói bằng lời, chỉ cần tiên sinh có gì cần dùng tới thành Thiên Đằng thì tùy thời có thể nói một tiếng.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật gật đầu, khoát tay, nói ra:

- Đứng lên đi, giao dịch chính là giao dịch, đã đáp ứng các ngươi thì ta sẽ làm được.

Cho dù nói thì nói như thế, nhưng mà Quỳ Hoa lão tổ vẫn vô cùng cảm kích, hắn cung kính nâng Thiên Đằng Hồ lên, nói ra:

- Đây là Thiên Đằng Hồ mà tiên sinh muốn, thỉnh tiên sinh xem qua!

Lý Thất Dạ nhìn qua Thiên Đằng Hồ, thu lại. Đối với Lý Thất Dạ mà nói, có Thiên Đằng Hồ thì tục thọ cho Chu Tước Thụ đã tiến thêm một bươc.s

- Không biết tiên sinh phải chăng có thể ở lại thành Thiên Đằng chúng ta một ít thời gian, để chúng ta tận tình hữu nghị địa chủ.

Lý Thất Dạ nhận lấy Thiên Đằng Hồ, Quỳ Hoa lão tổ vội vàng nói ra.

Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Quỳ Hoa lão tổ, nói ra:

- Ngươi sẽ không muốn ta trở thành đệ tử thành Thiên Đằng đấy chứ?

- Không dám, không dám.

Quỳ Hoa lão tổ khoát tay, nói:

- A, a, a, tiên sinh chính là chân long trên cửu thiên, thành Thiên Đằng quá nhỏ, không cách nào chứa tiên sinh được, đương nhiên tiên sinh nếu nguyện ý treo danh hào khống đằng giả thành Thiên Đằng thì đó là vinh hạnh của thành Thiên Đằng.

Đối với Quỳ Hoa lão tổ mà nói, trong lòng của hắn phi thường khát vọng Lý Thất Dạ lưu lại, nếu như Lý Thất Dạ có thể lưu lại, như vậy thành Thiên Đằng sẽ tỏa sáng thêm lần nữa.

Lý Thất Dạ cười lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Đối với thành Thiên Đằng các ngươi mà nói, đối với Thiên Linh Giới mà nói ta chỉ là một khách qua đường mà thôi, chân trời này không phải nơi ta ở lại, ta chỉ đi qua nhìn một chút là xong.

Quỳ Hoa lão tổ nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đành phải nói ra:

- Tiên sinh chính là cao nhân tuyệt thế, chỉ có thể nói thành Thiên Đằng không có phúc phận này.

Quỳ Hoa lão tổ cũng hiểu, cơ duyên như vậy không cách nào cưỡng cầu, hắn chỉ có thể nói thành Thiên Đằng không có phúc phận này.

Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn qua Quỳ Hoa lão tổ, lãnh đạm nói:

- Đằng Tề Vân của thành Thiên Đằng các ngươi ta nhìn thấy rất thuận mắt, tạm thời bảo hắn đi theo ta một thời gian đi...

-... Những thứ khác ta không cách nào truyền thụ, nhưng mà câu thông với tổ đằng, ta đúng là có nhiều thứ truyền thụ cho hắn, cho nên ta đã trao đổi với tổ đằng của các ngươi rồi, ta từ hắn đạt được một ít kiến thức, truyền lại cho thành Thiên Đằng các ngươi.

Lúc này Lý Thất Dạ xâm lấn tổ đằng, đạt thành hiệp nghị với tổ đằng, chuyện này làm cho hắn hiểu càng sâu về tổ đằng, có thêm kiến thức mới.

- Đây là phúc khí của hắn!

Nghe xong lời này, Quỳ Hoa lão tổ đại hỉ, vội vàng cúi người bái tạ. Lập tức phái người gọi Đằng Tề Văn tới đây.

Một lát sau, Đằng Tề Văn cùng thành chủ thành Thiên Đằng chạy tới, sau khi biết chuyện này, không chỉ Đằng Tề Văn đại hỉ, thành chủ thành Thiên Đằng cũng cao hứng thay cho đồ đệ của mình.

Đi cho tới hôm nay, Đằng Tề Văn trở thành truyền nhân thành chủ thành Thiên Đằng đã là sự thật, nếu Đằng Tề Văn lại học được tri thức từ tổ đằng, hắn chắc chắn sẽ đại phóng dị sắc.

- Đa tạ tiên sinh bồi dưỡng --

Thành chủ thành Thiên Đằng phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng kéo Đằng Tề Văn đang ngẩn người phục bái xuống đất, cảm kích nói.

- Đứng lên đi.

Lý Thất Dạ nói:

- Lúc này ta cũng câu thông với tổ đằng các ngươi một phen, ta cũng chỉ có thể truyền thụ một ít tri thức Thụ tộc cảm thấy hứng thú mà thôi. Về phần một ít tri thức tổ đằng các ngươi, với ta mà nói không hữu dụng, truyền lại cho thành Thiên Đằng cũng là duyên phận, một ẩm một mỏ, đều là nhất định.

Mặc dù là như thế, thành chủ thành Thiên Đằng vẫn cảm thấy cao hứng tha cho đồ đệ, bởi vì đây là chỉ rõ con đường câu thông với tổ đằng.

- Tốt, ngươi quay về chuẩn bị một chút đi.

Cuối cùng Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay, nói ra:

- Ngươi chuẩn bị cho tốt, đến Thiển Hải Than gặp ta, ta đi trước một bươc.

Đằng Tề Văn cung kính ứng một tiếng, lập tức trở về chuẩn bị.

Lý Thất Dạ có việc trong người, hắn cầm lấy Thiên Đằng Hồ, hắn cũng không muốn ở lại thành Thiên Đằng lâu, ngay hôm nay lên đường rời đi.