Đế Bá

Chương 1830: Ăn long cân




- Tiểu tử, ngươi không có mắt nhìn hay sao? Dám đi ngăn cản đường đi của chúng ta.

Con cá lớn nhất hung ác nói ra.

Nhìn qua thanh niên nhân tộc, người đứng hai bên đường đổ mồ hôi lạnh thay cho hắn, thanh niên Nhân tộc này chỉ sợ không biết điểm đáng sợ của Nghiễm hải tộc a.

Thanh niên đang đi lại trên đường phố chính là Lý Thất Dạ, đối với con cá hung ác này, Lý Thất Dạ không thèm nhìn nó một cái, căn bản không đặt nó vào trong mắt.

Bị một tiểu tử Nhân tộc không đặt vào trong mắt, con cá đầu lĩnh này tức giận, nghiêm túc kêu to:

- Tiểu tử, thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào! Các con, ăn hắn cho ta, ăn không còn một chút tơ máu nào cả.

- Hắc, tiểu tử, thịt Nhân tộc là chúng ta yêu nhất, màu mỡ tươi mới!

Vào thời điểm này một con cá khác nói ra.

"Đùng" vừa nói ra lời này, hơn ngàn con cá vận chuyển lôi điện lên gai xương trên trán, từng chuỗi tia chơp slao thẳng về phía Lý Thất Dạ.

Nhìn thấy cảnh này, không ít người hai bên đường đi không đành lòng nhìn, bọn họ có thể tưởng tượng kết cục Lý Thất Dạ bị xé nát trong nháy mắt.

"Ba" một tiếng vang thật nhỏ, dòng điện cường đại bắn lên người Lý Thất Dạ. Nhưng mà không có một tia lửa nào cả, dòng điện cường đại bắn lên người Lý Thất Dạ giống như bị thôn phệ toàn bộ.

Mấy ngày trước tai nạn thiên kiếp còn không làm gì được Lý Thất Dạ, cổ hư chân văn của hắn thậm chí có thể thôn phệ tất cả kiếp nạn trên thế gian, chỉ là một dòng điện nho nhỏ thì Lý Thất Dạ không coi vào đâu.

Dòng điện cường đại trùng kích elen người Lý Thất Dạ chẳng có chút tác dụng gì, chuyện này làm cho hơn ngàn con cá Nghiễm hải tộc cũng phải ngây ngốc một chút.

Hơn ngàn con cá ngây ra đó, Lý Thất Dạ chỉ điểm một ngón tay, tia nổ vang, trong nháy mắt tia chớp mạnh mẽ bắn ra từ ngón tay Lý Thất Dạ, giống như mặt trời chiếu sáng các nơi, từng tia chớp bắn ra không ai có thể ngăn cản.

Từng hoa lửa bắn ra chung quanh, từng tia chớp mạnh mẽ không cách nào có thể hình dung được.

Vào thời điểm này thời gian ngư dừng lại. Chỉ nghe được tiếng "Ba, ba, ba" vang lên, hơn ngàn con cá ngã xuống trên đường phố.

Chỉ có một con duy nhất không ngã xuống là con cá lớn nhất lúc trước. Con cá này nhìn thấy đám thủ hạ ngã xuống, hắn biết rõ chính mình đá trúng tấm sắt. Không dám nghĩ nhiều, quay đầu rời đi.

Nhưng mà hắn không thể không tiến lên hai bước, hắn đã bị Lý Thất Dạ bóp chặt hai má, không cách nào động đậy được.

Cho dù con cá này bị Lý Thất Dạ chế trụ, nhưng mà nó vẫn hung hăng càn quấy, hét lớn:

- Tiểu tử, mau buông ta ra. Ta chính là tiên phong dưới trướng Nghiễm Hải Hầu, ngươi dám làm tổn thương một vẩy cá của ta. Trăm vạn đại quân của Nghiễm Hải Hầu sẽ xé xác ngươi thi cốt không còn, thậm chí là nhổ tận gốc thế lực Nhân tộc tại Thiên Linh Giới.

- Nghiễm Hải Hầu?

Nghe xong lời này, Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Chưa từng nghe qua, không chỉ là một con cá thôi sao, cho dù là cả Nghiễm hải tộc của ngươi trong mắt của ta cũng không bằng cả con sâu cái kiến.

- Tiểu súc sanh, dám nhục mạ Nghiễm hải tộc ta, Thiên Linh Giới không có chỗ cho Nhân tộc các ngươi sống yên ổn...

Nghe được Lý Thất Dạ mở miệng nhục mạ Nghiễm hải tộc, trên đầu con cá này tỏa ra hào quang sáng ngời.

Lý Thất Dạ chỉ cười lên, điểm ra một chỉ, nghe tiếng tư vang vọng, toàn thân con cá này vỡ ra từng tấc, vỡ ra thành từng lát cá mỏng như nhau.

Cảnh này vô cùng thần kỳ, mỗi tấc thịt toàn thân hung ngư vỡ ra, ngay cả ruột các và nội tạng cũng chia lìa ra, cuối cùng nhất tất cả thịt cá bay đi sạch sẽ, chỉ còn lại khung xương cá nguyên vẹn.

Trên khung xương cá có một cái gân cá óng ánh như ngọc, cả gân cá chớp động như màu bảo ngọc, xem ra giống như long cân.

Càng không thể tưởng tượng nổi là, từng phiến thịt cá, nội tạng cá bị tách ra vẫn nhúc nhích, giống như mỗi phần là một con cá hung ác.

Lý Thất Dạ kéo gân cá này xuống, chuyện không thể tưởng tượng nổi xảy ra, thời điểm rút gân cá này ra, từng phiến thịt cá và nội tạng thoáng cái kêu "Ah" sau đó im lặng.

Sau khi rút gân cá ra, tất cả thịt và nội tạng dừng hoạt động, giống như mất đi sinh mệnh lực, từng phiến cá không ngừng rơi trên mặt đất.

Gân cá này óng ánh như ngọc, nó nằm trong tay Lý Thất Dạ lộ ra hào quang đặc biệt mê người, dường như nó cũng tràn ngập sinh mệnh lực.

Lý Thất Dạ ném gân cá vào trong miệng, tinh tế nhắm nuốt một chút, nuốt vào, nhàn nhạt nói:

- Tuy không phải long gân chân chính, hương vị xem như mỹ vị, thiếu chỉ là hương vị.

Chuyện như thế xảy ra, tất cả mọi người nhìn mà ngây ngốc, sau khi ăn xong, Lý Thất Dạ còn nói:

- Được rồi, hôm nay ăn thêm đồ ăn, cũng đã lâu không ăn long cân của Nghiễm hải tộc.

Lý Thất Dạ nhìn qua hơn ngàn con cá trên mặt đất, nói ra.

Lý Thất Dạ nói xong, ống tay áo cuốn lấy, thu toàn bộ túi càn khôn, đi vào khách sạn trước mặt.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi vào khách sạn trước mặt, không ít người ngây ngốc nhìn qua Lý Thất Dạ, qua một hồi lâu có người phục hồi tinh thần lại, nuốt từng ngụm nước bọt, thấp giọng nói:

- Nghe nói, nghe nói long cân của Nghiễm Hải Ngư đặc biệt mỹ vị, đời này còn chưa từng ăn qua bao giờ.

- Ngươi điên rồi, lời này bị Nghiễm hải tộc nghe xong sẽ diệt cửu tộc của ngươi đấy.

Tên bằng hữu bên cạnh lập tức nhắc nhở hắn ngay.

Toàn bộ cơ bắp của Nghiễm hải tộc đều tụ tập vào xương sống, Nghiễm hải tộc xưng gân này là long cân, đây là bộ phận trọng yếu nhất của Nghiễm hải tộc, nếu như mất đi long cân, Nghiễm Hải Ngư không sống được.

Nhưng mà nghe nói long cân Nghiễm Hải Ngư đặ biệt mỹ vị, thậm chí có người nói long cân Nghiễm Hải Ngư là mỹ vị ngon nhất biển cả.

Nhưng mà người bình thường không dám ăn long cân Nghiễm Hải Ngư, bởi vì một khi bị hung ngư Nghiễm hải tộc biết rõ, sẽ dẫn tới trả thù vô cùng hung tàn, thậm chí cả chủng tộc bị diệt.

Chỉ có mộ ít chí cường giả như Thần Hoàng vô địch, như Tiên Đế, như thụ tổ, như hải thần, chí cường giả như thế mới dám ăn công khai.

Đương nhiên đối mặt với chí cường giả như thế, Nghiễm hải tộc hung danh hiển hách, cũng không phải là dễ dàng.

Tại Thiên Linh Giới, có đồn đãi nói, lịch đại tổ thụ, hải thân của Thiên Linh Giới đều nếm qua long cân, có phải thật hay không thì không biết.

Lý Thất Dạ lại đi vào khách sạn có vòng xoáy lần nữa, cũng chính là khách sạn do sư thúc Diệp Đồ mở. Lúc Lý Thất Dạ bước vào khách sạn, lão bản lập tức nhiệt tình nghênh đón Lý Thất Dạ, bởi vì Vô Cấu Tông đã hạ đạt mệnh lệnh, tại phạm vi Vô Cấu Tam Tông nhất định phải chiêu đãi Lý Thất Dạ thật tốt.

- Lão bản, cho ta một phần khương hoàng tốt nhất, một phần tương già.

Lý Thất Dạ ngồi xuống, ống tay áo vung lên, đám hung ngư hiện ra.

Nhìn thấy núi cá chồng chất trước mặt, chuyện này làm cho lão bản và thực khách nhìn mà ngây ngốc.

- Nghiễm Hải Ngư!

Nhìn thấy đống cá trước mặt này, sắc mặt lão bản biến đổi, rất nhiều thực khách ở đây cũng biến sắc.