Đế Bá

Chương 2021: Người trong quan tài (1)




Mặc dù nói, Thượng Quan Phi Yến có thành phần khinh thường, không có tuyệt thế chi binh xuất thủ, nhưng, thực lực của nàng vẫn cường đại như cũ. Coi như là dùng tay trần vẫn có thể chém giết đại hiền bình thường, thế nhưng, hiện tại nàng ở trong tay của Lý Thất Dạ chịu thua thiệt, bị buộc phải xoay người đào tẩu.

Trương Bách Đồ và Hồng Ngọc Kiều hai người bọn họ cũng không nhịn được há miệng thật lớn, thật lâu vô pháp phản ứng kịp. Bọn họ biết Lý Thất Dạ rất mạnh. Thế nhưng, bọn họ không nghĩ qua Lý Thất Dạ sẽ cường đại đến trình độ như vậy, nghiền giết Công Tôn Mỹ Ngọc tựa như nghiền giết một con kiến vậy.

Vừa rồi, bọn họ đều đang lo lắng Lý Thất Dạ bị thần chiếu của Công Tôn Mỹ Ngọc khống chế, hiện tại xem ra, sự lo lắng của bọn họ là dư thừa, Lý Thất Dạ vừa nãy chẳng qua là giả vờ mà thôi.

"Ông" một tiếng, ngay khi mọi người hơi bị thất thần, hư không mở ra, lão giả đi ra. Vị lão giả này chính là lão giả mới vừa rồi bị Lý Thất Dạ trục xuất, hắn từ không gian bị trục xuất đi tới. Không chút nào tổn hại, bình tĩnh, điều này cũng đủ nói rõ bản thân hắn cường đại rồi.

Lão giả này tuy rằng đã là tóc trắng xoá. Thế nhưng, khí sắc tốt. Thần thái sáng láng, nhan đồng hạc thước. Tuy rằng hắn chưa bạo phát khí thế đáng sợ, thế nhưng, thấy hai mắt tinh thần sáng rực, đại đạo diễn hóa cũng đủ khiến người run rẩy một chút, cũng đủ khiến người toàn thân phát lạnh.

- Giản gia lão tổ tông.

Có đại hiền thế hệ trước ở đây nhận thức vị lão giả này, không khỏi giật mình một cái, lầm bầm nói rằng.

Lão giả trước mắt chính là Giản gia gia chủ, cũng là thọ tinh của lần thọ yến này-- Giản Long Vệ.

- Tôn giá, hành động này quá mức rồi.

Giản Long Vệ nhìn Lý Thất Dạ, không khỏi lắc đầu, nói rằng:

- Ngươi đây là gây đại họa, chọc tổ ong vò vẽ, thật sự tới trình độ này, chỉ sợ nhân tộc không ai có thể che chở ngươi.

Giản Long Vệ cũng không phải là đối với Lý Thất Dạ có địch ý, thậm chí đối với Lý Thất Dạ có lòng tiếc tài. Đáng tiếc, Lý Thất Dạ lại một hơi thở giết Công Tôn Mỹ Ngọc, đánh trọng thương Thượng Quan Phi Yến, đây là đem Thiên Linh Giới hai đại cự vô phách đắc tội. Đại sự như vậy, coi như là Giản Long Vệ muốn che chở Lý Thất Dạ đều khó khăn.

- Chính là Hải Loa Hào mà thôi, chưa nói tới gây đại họa.

Lý Thất Dạ đứng thẳng trước mắt Giản Long Vệ, chỉ là nhàn nhạt vừa cười vừa nói.

Thấy Lý Thất Dạ thần thái đàm tiếu phong vân, Giản Long Vệ cũng không biết nên nói cái gì cho phải, đây là con nghé mới sinh không sợ cọp, hắn không khỏi lắc đầu, nói rằng:

- Hải Loa Hào chính là có thể hiệu lệnh bách tộc, cùng họ là địch là tự tìm diệt vong...

- Long Vệ, ngươi lui ra đi.

Giản Long Vệ lời còn chưa nói hết. Một thanh âm hữu khí vô lực vang lên, cái thanh âm này cũng không vang dội. Cũng chỉ có Giản Long Vệ mới có thể nghe được rõ ràng.

Vừa nghe được thanh âm hữu khí vô lực này, Giản Long Vệ tựa như bị sét đánh, hắn có chút hoài nghi là mình nghe lầm, hắn cũng không khỏi cảm thấy chuyện này thật bất khả tư nghị, như vậy đều có thể kinh động thủy tổ của bọn họ.

Lý Thất Dạ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lúc này, hắn chỉ là tiện tay chỉ một cái, "Ông" một tiếng, đạo môn mở ra, hắn trong nháy mắt đã tiêu thất.

Nhìn đạo môn biến mất, rất nhiều người trong lúc nhất thời đều không phản ứng kịp, rất nhiều người cũng không khỏi ngây ngốc đứng ở nơi đó.

- Người này thật mạnh!

Qua một lúc lâu lúc, có người phục hồi tinh thần lại, không khỏi giật mình một cái, lầm bầm nói rằng:

- Thảo nào là dám trợ giúp Khổng Tước Thụ huyết luyện hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư, người như vậy quả thực chính là giết người không chớp mắt, đây quả thực là một tên sát thần, không, phải nói là một hung nhân, đệ nhất hung nhân!

- Hung nhân....

Có người không khỏi tinh tế hiểu rõ xưng hô này, sau khi cẩn thận suy ngẫm đều cảm thấy cách xưng hô này không còn gì thích hợp hơn. Công Tôn Mỹ Ngọc chính là tiểu thiếp Trầm Hải Thần Vương sủng ái nhất, hiện tại Lý Thất Dạ nói giết liền giết. Đây là sát phạt quả đoán bực nào, đây là lãnh lệ hung ngoan cỡ nào, người như vậy đích thật là đủ tư cách được xưng là "Hung nhân" .

- Tiểu Thiết, chiêu đãi khách nhân cho tốt.

Lúc này, Giản Long Vệ thất thần cũng phục hồi tinh thần lại, đối với Giản Tiểu Thiết phân phó nói rằng.

Ở nơi sâu thẳm của Giản gia, trong một cấm địa bí mật, ở chỗ này có một cái ao bị phong ấy. Nơi này nói nó là cái ao, không bằng nói nó là thủy quan càng chuẩn xác hơn.

Thủy quan nâng lên bày đặt trên trung ương đài phong cấm, trong thủy quan chớp động hổ phách quang mang, mỗi một luồng quang mang đều tựa như thực chất.

Nước trong thủy quan thoạt nhìn như hổ phách ngưng đọng lại, thế nhưng, nó lại khiến người có một loại cảm giác lưu quang dật thải. Tựa như nước này có sinh mệnh, nó đang nuôi dưỡng người trong thủy quan này.

Nước trong thủy quan như hổ phách tuy rằng bị phong ấn, thế nhưng, phong ấn có cường đại hơn nữa đều không thể hoàn toàn đem nó phong ấn lại, vẫn như cũ có thể để cho người ngửi thấy được mùi long tiên nhàn nhạt. Mùi hương long tiên này ngửi vào mũi, khiến người có cảm giác huyết thống toàn thân thoáng cái lớn mạnh vô số lần, khiến người cảm giác bản thân sẽ hóa thành chân long. Huyết mạch trong cơ thể mình như là có thêm từng con chân long to lớn đang bôn tẩu.

Ở trong thủy quan, một lão giả đang ngủ say, một lão giả mặc bố y đơn giản. Lão giả này tuy rằng mặc bố y giản đơn, nhưng, đã có đế vương chi tướng. Dung nhan giản dị của hắn có một loại khí thế không giận mà uy, tựa hồ, hắn đã từng bao trùm cửu thiên, đã từng xưng bá bát phương, tựa hồ, hắn trời sinh chính là đế vương.

"Ông" một tiếng, đạo môn mở ra, Lý Thất Dạ ngồi trong đạo môn đi ra, hắn đi tới trước thủy quan, nhìn lão giả nằm bên trong, sau đó là chậm rãi ngồi xuống, một lát sau, hắn không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.

Lúc này, "Rầm" tiếng nước chảy vang lên, lão giả chìm ở dưới thủy quan chậm rãi trồi lên mặt nước, hắn mở hai mắt ra, khi hắn mới hai mắt ra, khiến người có một loại cảm giác thiên địa minh diệt.

Lão giả trồi lên mặt nước vốn là muốn ngồi dậy, Lý Thất Dạ an ổn ngồi ở chỗ kia nhẹ nhàng mà khoát tay, lạnh nhạt nói:

- Giản Văn, miễn ngươi lễ phép, ngươi bò ra ngoài, lại phong ấn cũng phiền phức, cứ nằm đấy đi.

Lão giả trồi lên thủy quan đem đầu tựa vào bên cạnh, nhìn Lý Thất Dạ, không khỏi động dung nói rằng:

- Đại nhân, quả thật là ngươi, ngươi quả thật là đã đoạt lại được chân thân.

Lý Thất Dạ yên ổn ngồi ở chỗ kia, nhìn lão giả, nhẹ nhàng mà gật đầu, nói rằng:

- Đây đều là công lao của tiểu hắc tử, hắn đã bỏ ra đại giới rất lớn.

Lão giả trong quan tài nghe nói như thế, nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, nói rằng:

- Tiểu hắc hết thảy đều là do đại nhân ban tặng, đại nhân cho hắn sinh mệnh, cho hắn vô địch, hắn có thể làm được như vậy, cũng là báo đáp đại nhân!