Đế Bá

Chương 207: Đồ Ma chiến trường (2)




Ngưu Phấn cùng Lý Sương Nhan cũng không khỏi trở nên động dung, thế gian còn có vật như thế, thật sự là đáng sợ đến cực điểm.

- Đi, chúng ta đi nhìn xem.

Lúc này Lý Thất Dạ cười nói ra:

- Nói không chừng chúng ta có thể đào hết hi vọng sau cùng của nó, xem có thể thuận tay đào được thứ tốt hay không.

Thời điểm Lý Thất Dạ cưỡi ốc sên chạy tới đông bộ, tại Vô Nhân khu đông bộ, rất nhiều tu sĩ đại giáo cương quốc, Thánh Địa bí tông cũng không khỏi hai mặt nhìn nhau, ở thời điểm này, trong nội tâm rất nhiều người đều bất an, có một cỗ cảm giác chẳng lành.

- Cái này, cái này, đây quả thật là chư thần bảo tàng xuất thế sao? Ta, ta cảm thấy càng giống là ma quỷ xuất thế mới đúng.

Có giáo chủ nhìn lấy từng cây cự cốt kia, sắc mặt cũng không khỏi trắng bệch.

- Nơi đây chẳng lành.

Lúc này, Quan lão bên người Thanh Huyền Thiên Tử cũng không khỏi trở nên động dung, nói với Thanh Huyền Thiên Tử.

Thanh Huyền Thiên Tử ánh mắt mãnh liệt, tựa như có thể xem thấu chỗ sâu nhất trong Vô Nhân khu, cuối cùng, hắn từ từ nói ra:

- Chẳng lành lại như thế nào, thiên hung chi địa, tất uẩn thần vật! Đây chính là thứ chúng ta cần. Thế gian chẳng lành đáng sợ nữa, dám ở dưới thần uy của tổ tiên chúng ta làm càn sao?

Quan lão nghe xong, cũng cảm thấy có đạo lý, Thanh Huyền cố quốc bọn hắn, chính là hai đời Tiên Đế, đủ có thể khiến bọn hắn khinh thường Bát Hoang. Lần này bọn hắn đến đây, là có chuẩn bị mà đến, coi như gặp được hung hiểm lớn hơn nữa, cũng có thể toàn thân trở ra.

Thanh Huyền Thiên Tử không do dự, y nguyên mang theo người bên cạnh tiếp tục hướng chỗ càng sâu trong Vô Nhân khu mà đi. Hiện tại Diệt Thiên Ma Viên đã chạy trốn, cho nên, bọn hắn cũng không cần lại cẩn thận từng li từng tí, trực tiếp tiến nhanh mà vào, tốc độ nhanh rất nhiều.

- Chúng ta cũng đi vào.

Thanh Huyền Thiên Tử tiến vào, Thánh Thiên Đạo Tử cũng không yếu thế, trầm giọng nói.

Tư Đồ Chân Nhân làm quốc sư không khỏi lo âu nói ra:

- Công tử, chỉ sợ trong này có hung hiểm.

- Cái này ta biết.

Thánh Thiên Đạo Tử nói ra:

- Đã nhập Bảo Sơn, không thể tay không mà về. Còn nữa, nếu thật có chư thần bảo tàng, hẳn là có giấu hung hiểm, thế gian nơi nào có thần vật dễ dàng mà đến! Nếu có Thần Vương chi khí, ta cần vật như vậy đến giúp ta hoàn thành vô thượng đại nghiệp!

Nói xong, trong đôi mắt hắn lộ ra quang mang đáng sợ, vô cùng kiên định.

- Công tử hùng thao vĩ lược.

Tư Đồ Chân Nhân cũng không khỏi vì đó đồng ý, muốn thành đại sự, muốn bước vào Tiên Đế chi đồ, nhất định phải có dạng dã tâm này, nhất định phải có đạo tâm kiên định như vậy.

Thanh Huyền Thiên Tử cùng Thánh Thiên Đạo Tử lần lượt mang người tiến nhập chỗ càng sâu trong Vô Nhân khu, để rất nhiều tu sĩ đại giáo cương quốc do dự, trong nội tâm lại không khỏi khẽ động, dù sao, ngay cả Thanh Huyền Thiên Tử, Thánh Thiên Đạo Tử dạng hậu bối này cũng đi vào, bọn hắn không có khả năng không động tâm. Lại nói, đại giáo cương quốc tới đây thực lực đều không tầm thường, có chút đại giáo cương quốc cũng có Vương Hầu dẫn đội, thậm chí là Vương Hầu thế hệ trước!

- Chúng ta cũng đi vào! Có Thanh Huyền cố quốc cùng Thánh Thiên Giáo mở đường, chúng ta sợ gì.

Có giáo chủ trầm giọng nói ra:

- Coi như chúng ta không chiếm được Thần Vương chi khí, có thể được một hai kiện Thần khí, cũng là không uổng công chuyến này.

Cuối cùng, có không ít đại giáo cổ phái đều nhao nhao theo Thanh Huyền Thiên Tử, Thánh Thiên Đạo Tử tiến nhập chỗ sâu nhất trong Vô Nhân khu.

Đa số đại giáo cương quốc đều đối với chư thần bảo tàng trong truyền thuyết chưa từ bỏ ý định, sau khi Thanh Huyền Thiên Tử cùng Thánh Thiên Đạo Tử đi vào, bọn hắn cũng đều nhao nhao tiến nhập chỗ càng sâu trong Vô Nhân khu.

Cũng có một phần nhỏ truyền thừa cùng tu sĩ từ bỏ ý niệm đi vào trong đầu, đột nhiên từ trên mặt đất toát ra từng cây cốt thứ to lớn, hắc khí quanh quẩn, khiến người ta sởn hết cả gai ốc, làm cho lòng người sinh bất an, cho nên, số ít truyền thừa môn phái từ bỏ tiếp tục đi vào.

Như lão quy vương Phi Giao Hồ kiến thức rộng rãi liền hướng Thiếu chủ của bọn hắn đề nghị nói ra:

- Thiếu chủ, lấy ý kiến của lão hủ, nơi này chưa chắc là nơi tốt gì, chỉ sợ nơi này chẳng lành, chuyến này chúng ta thu hoạch so với vãng giới đều nhiều hơn, cần gì lại bốc lên phong hiểm lớn như thế, còn nữa, Thanh Huyền cố quốc cùng Thánh Thiên Giáo đều đi vào, dựa vào Phi Giao Hồ chúng ta cũng cầm không có bao nhiêu chỗ tốt, tội gì cùng bọn họ tranh giành đây?

Cuối cùng, Phi Giao Hồ Thiếu chủ ở dưới lão Quy khuyên bảo, từ bỏ đi vào, mang theo chư Yêu Vương thối lui đến khu vực bình thường, nhưng mà, Phi Giao Hồ Thiếu chủ đối với chư thần bảo tàng trong truyền thuyết y nguyên cảm thấy hứng thú, cho nên, sau khi lui đến khu vực bình thường, liền để Yêu Vương nhấc lên thiên kính, muốn mượn thiên kính quan sát tình huống Vô Nhân khu từ đằng xa.

Ngoại trừ một ít môn phái giống như Phi Giao Hồ không cùng nhập Vô Nhân khu, đi được triệt để nhất vẫn là dạng truyền thừa như Tử Hà Quan, lão đạo Tử Hà Quan gặp chỗ sâu trong đông bộ ra dị tượng, cảm thấy không lành, hơn nữa chuyến này thu hoạch rất dồi dào, không nguyện ý lại bốc lên phong hiểm, mang theo đệ tử rời khỏi Ma Bối Lĩnh, hoàn toàn thối lui ra khỏi đoạt bảo chi hành lần này.

Môn phái không còn tiến vào Vô Nhân khu cuối cùng là số ít, đa số môn phái vẫn là đi theo sau đám người Thanh Huyền Thiên Tử tiến nhập chỗ sâu nhất trong đông bộ.

Bởi vì đã không có tồn tại đáng sợ như Diệt Thiên Ma Viên tọa trấn, tất cả môn phái đều nhao nhao hoành không dựng lên, ngự lấy bảo vật, đạp không mà đi, tiến nhanh mà vào, tiến nhập chỗ sâu nhất của đông bộ, kể từ đó, tốc độ là nhanh hơn rất nhiều rất nhiều.

Trước hết tới chỗ sâu nhất của đông bộ chính là Thanh Huyền Thiên Tử cùng Thánh Thiên Đạo Tử, thời điểm bọn hắn đến chỗ sâu nhất, nhìn thấy một màn trước mắt này, bọn hắn hoàn toàn bị chấn kinh rồi.

Ở trước mắt, khắp nơi trên đất là bạch cốt, chỗ tầm mắt đạt tới, đều là bạch cốt đếm không hết, thậm chí là bạch cốt chồng chất như núi. Tại đây bạch cốt như sơn, dạng hài cốt gì đều có, có hài cốt tu sĩ loài người, có hài cốt tu sĩ yêu tộc, càng là có hài cốt thiên thú, thọ tinh. Còn có rất nhiều hài cốt ngay cả danh tự cũng nói không ra được. . .

Hài cốt khắp nơi trên đất, có nhỏ như cỡ nắm tay, lớn như núi cao, có xương cốt dài tới không thấy cuối. . . Bạch cốt như sơn, hơn nữa, toàn bộ sinh linh trước mắt ở khi còn sống là chết oan chết uổng.

Trên mặt đất tán lạc không ít Bảo khí, kì binh, nhưng mà đều đã mất đi thần tính, đã hóa thành đồng nát sắt vụn, hơn nữa, tất cả Bảo khí, kì binh đều có chỗ sụp đổ, không hề nghi ngờ, có thể nhìn ra được. Sinh linh đã chết ở nơi này chỉ sợ là khi còn sống đều rất cường đại, trước khi chết, đều đã từng phản kháng qua, nhưng mà, cuối cùng vẫn là chết ở chỗ này.