Đế Bá

Chương 221: Chư thần bảo tàng (3)




Từ khi ma căn đình chỉ công kích, mặc dù cường giả chư môn phái đều lao đi vào, nhưng mà, không có tìm được bảo tàng trong truyền thuyết, vừa lúc đó, cường giả các nơi ở dưới mặt đất đồng loạt thấy được từng luồng huyết quang xuyên suốt mà đến, giống máu tươi chảy xuôi đến các nơi, tất cả tu sĩ cũng không khỏi trở nên động dung, đều cho rằng là bảo tàng xuất thế, trong lúc nhất thời, tất cả tu sĩ đều truy tìm lấy ngọn nguồn huyết quang mà tới.

- Chư thần bảo tang...

Lúc này, chư đại giáo cương quốc xông lên cũng không khỏi đỏ mắt, thoáng cái xông lên bầu trời, vây quanh.

- Hừ...

Lúc này, lão bộc của Trần Bảo Kiều hừ lạnh một tiếng, một bước tiến lên trước, lập tức, Chân Nhân chi uy như sóng lớn đập tới, "Phanh" một tiếng, không ít cường giả xông lên tại chỗ bị đập bay, cường thế vô cùng.

Đây chính là Chân Nhân, coi như là Vương Hầu ở đây, cũng không đáng làm càn! Về phần các tu sĩ khác thì không cần nói.

Chân Nhân ra tay, lập tức để rất nhiều tu sĩ xông lên cũng không khỏi sắc mặt đại biến, nhưng mà, đối với bảo tàng y nguyên chưa từ bỏ ý định, từng tầng một xa xa đem đám người Lý Thất Dạ vây quanh.

Không cần Lý Thất Dạ nói, lão bộc bước ra một bước, khí tức Chân Nhân cuồn cuộn, ai dám xông lại, đầu tiên liền phải qua cửa ải này của hắn! Lý Thất Dạ cứu hắn một mạng, hắn khó hồi báo, lúc này nguyện vì Lý Thất Dạ ngăn cản địch.

- Chư thần bảo tang...

Lục tục ngo ngoe có tu sĩ từ dưới đất vọt ra, nhìn thấy đạo đài huyết quang như bạo, không khỏi trở nên động dung, bất luận là tu sĩ môn phái nào, một cương quốc truyền thừa nào, nhìn thấy đạo đài huyết quang như kim cương, cũng không khỏi đỏ mắt, cũng không khỏi thèm chảy nước miếng.

Lúc này, quan điểm vào trước là chủ để tất cả tu sĩ cho rằng trong đạo đài này nhất định là có chư thần bảo tàng trong truyền thuyết, chư thần bảo tàng nha, này làm sao không khiến người ta đỏ mắt!

Nhưng mà, lão bộc ngăn ở phía trước, khí tức Chân Nhân cuồn cuộn như sóng, để bất luận truyền thừa, bất kỳ cương quốc cường giả nào cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí, coi như là Vương Hầu cũng không dám tùy tiện tiến lên, đối địch với Chân Nhân, đó là tự tìm đường chết.

Vừa lúc đó, thanh khí cuồn cuộn, rốt cục, Thanh Huyền Thiên Tử mang theo một đám cường giả từ dưới đất vọt lên, đón lấy, một cỗ huyết khí như hồng, Thánh Thiên Đạo Tử cũng mang theo chư vương Thánh Thiên Giáo từ dưới đất vọt lên.

- Thần Vương chi khí...

Thanh Huyền Thiên Tử thanh khí quanh quẩn vừa nhìn thấy kiếm gỗ trong tay Lý Thất Dạ, hai mắt không khỏi phát lạnh, đạp đi lên.

Thanh Huyền Thiên Tử là thiên tài, coi như là có Chân Nhân cản đường, hắn cũng không chỗ nào sợ, huống chi, người bên cạnh hắn cũng không yếu.

Thánh Thiên Đạo Tử mang theo chư vương vọt lên, vừa thấy Trần Bảo Kiều còn sống, ánh mắt lập tức co vào, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, còn Trần Bảo Kiều, chỉ là lạnh lung nhìn chằm chằm vào Thánh Thiên Đạo Tử.

Lúc này, Thánh Thiên Đạo Tử cùng Thanh Huyền Thiên Tử là cường thế nhất mang theo cường giả bước vào phạm vi khí tức của lão bộc.

Nhìn thấy nhiều người vây quanh như vậy, nhưng rễ chính của Bồ Ma Thụ lại không có một chút động tĩnh, Lý Thất Dạ híp hai mắt, cười khanh khách đối với lão bộc nói ra:

- Thạch lão, người tới là khách, không cần phải khẩn trương như vậy.

Lão bộc nhìn Lý Thất Dạ một cái, sau đó vô thanh vô tức lui về đạo đài, nếu như ai dám giết đi lên, hắn là người đầu tiên xuất thủ.

- Thế nào? Tất cả mọi người muốn chư thần bảo tàng?

Lý Thất Dạ híp mắt, nhìn qua tất cả mọi người, cười khanh khách nói.

Lúc này, Thanh Huyền Thiên Tử tiến lên một bước, cái ánh mắt như có thể xuyên thấu hết thảy nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, âm thanh giàu có thần uy luật vận vang lên:

- Giao ra Thần Vương chi khí, bản tọa lập tức đi!

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Âm Dương mộc kiếm trong tay Lý Thất Dạ kia.

Tất cả mọi người là người biết hàng, nhìn lấy kiếm gỗ Âm Dương chìm nổi trong tay Lý Thất Dạ, liền biết đây là tuyệt thế chi binh, không biết bao nhiêu người là thèm chảy nước miếng, đỏ mắt vô cùng.

Có điều, lúc này Thanh Huyền Thiên Tử mở lời muốn thanh Thần Vương chi khí này, người ở chỗ này chỉ sợ là không có mấy ai dám cùng hắn tranh giành.

- Thế nhưng mà, Thần Vương chi khí này chính là ta lấy được trước .

Lý Thất Dạ híp mắt, cười khanh khách nói, không có chút tức giận nào.

Về phần Lý Sương Nhan cùng Ngưu Phấn liền hoàn toàn là bó tay rồi, cái gì Thần Vương chi khí, cái gì chư thần bảo tàng, bọn họ đều biết căn bản cũng không có những vật này, Lý Thất Dạ đây là có tâm lừa dối người khác. Lý Sương Nhan cũng không khỏi lấy ánh mắt thương hại nhìn lấy những người kia, những người này quả thực là ngay cả chết thế nào cũng không biết, chính mình thành thịt béo trong miệng người khác, còn hư ảo chư thần bảo tàng thèm chảy nước miếng.

- Thần Vương chi khí, kẻ có đức nhận được.

Thanh Huyền Thiên Tử thần thái uy nghiêm, tựa như thiên tử, lúc này hắn cất cao âm thanh, như là hồng chung, nói ra:

- Thần khí này, ở trong tay ngươi sẽ chỉ đưa tới họa sát thân, nếu muốn toàn thân trở ra, giao nó ra, ta có thể bảo vệ ngươi an toàn rời đi!

- Không sai, thiên hạ bảo vật, chư thần chi vật, người có đức chiếm lấy, bằng ngươi một tên tiểu bối, có tư cách gì độc chiếm tất cả bảo tàng!

Lúc này, ở đây có tu sĩ ồn ào nói.

Chư thần bảo tàng, ai không đỏ mắt? Lúc này, tất cả mọi người hận không thể tùy tiện tìm lấy một cái cớ, ra tay đoạt bảo.

- Giao ra chư thần bảo tàng, phân ngươi một phần!

Thánh Thiên Đạo Tử cũng khí thế như hồng, lúc này, hắn là cùng Thanh Huyền Thiên Tử đứng chung một chỗ, có xu thế liên thủ, lạnh lùng nói ra:

- Nếu không, coi như ta cùng với Thanh Huyền huynh đồng ý ngươi rời đi, chỉ sợ người trong thiên hạ cũng sẽ không cho phép ngươi rời đi.

Chiêu thức ấy của Thánh Thiên Đạo Tử có nhiều hấp dẫn, mượn danh nghĩa người trong thiên hạ, trắng trợn cướp đoạt bảo tàng. Trần Bảo Kiều khinh thường nhìn Thánh Thiên Đạo Tử một cái, khinh thường cách làm người của hắn!

- Đúng, chư thần bảo tàng, người gặp có phần, muốn nuốt bảo tàng một mình, không có cửa đâu, nếu không, người người chém chết!

Trong lúc nhất thời, người phụ họa vô số, rất nhiều cường giả đại giáo cương quốc ở đây đều mở lời nói ra.

- Tiểu tử, nếu như ngươi thức thời, bảo tàng liền phân ngươi một phần, bằng không thì, chỉ sợ ngươi chết không nơi táng thân!

Có giáo chủ lành lạnh nói.

Cũng có Vương Hầu hai mắt nóng bỏng, tựa như có thể nhắm người mà phệ, lạnh lùng nói ra:

- Phân ngươi một phần bảo tàng, đây đã là đại nhân đại nghĩa, do dự nữa, liền một phần của ngươi cũng không có!

Lúc này, tất cả mọi người gặp bảo tàng đỏ mắt, hận không thể xé nát Lý Thất Dạ, đem đạo đài đoạt tới.

Lý Thất Dạ nhìn lấy nguyên một đám cường giả đỏ mắt này, híp mắt, bình tĩnh nói ra:

- Kiểu nói này đến, ta trước nhất tìm được chư thần bảo tàng, ngược lại là thành tội.