Đế Bá

Chương 2292: Kỷ nguyên chi diệt




Từng âm thanh nước chảy vang lên, khi huyết khí của Lý Thất Dạ rót vào trong mệnh cung tứ tượng, Sinh Mệnh Chi Tuyền có dòng suối chảy ra, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nước suối đã rót đầy ao nước nhỏ.

Vào thời điểm này, nếu như cẩn thận nhìn sẽ phát hiện một giọt bọt nước trong Sinh Mệnh Chi Tuyền đã sớm mở ra, nó hóa thành một phần không thể thiếu của Sinh Mệnh Chi Tuyền.

Mà lúc này Sinh Mệnh Chi Tuyền rót đầy ao nước, Sinh Mệnh chi thủy hình thành ba động tinh tế, đây là Mệnh Bí Khải Nguyên.

Mà Mệnh Bí Khải Nguyên dường như rất im ắng, nó cũng dung làm một thể với ao nước nhỏ này.

Sau khi Mệnh Bí Khải Nguyên dung làm một thể với nó, nước ao dung nhập vào trong mặt đất, dường như cây khô bên ao nước nhỏ này, dường như nó rất khát.

Ông —— một tiếng, lúc này một nhánh cây từ Sinh Mệnh Chi Thụ rủ xuống, lúc này chuyện không thể tưởng tượng nổi xảy ra, nhánh cây của Sinh Mệnh Chi Thụ chui vào trong thân cây khô nho nhỏ.

Phải biết rằng nhánh cây Sinh Mệnh Chi Thụ lớn chừng cây khô nhỏ này, nhưng mà quản chi bao nhiêu nhánh cây chui vào trong thân cây nhỏ, nó đều có thể dung nạp, thâm bất khả trắc.

Oanh —— một thanh âm vang, tánh mạng hồng lô phun hỏa diễm ra, giờ phút này hỏa diễm vô cùng vô tận rót vào trong thân cây khô.

Cây khô trước mắt vô cùng khô héo, người hoài nghi chỉ cần một chút lửa cũng có thể đốt cây nhỏ thành tro.

Nhưng mà tánh mạng chi hỏa rót vào trong cây khô, nhánh cây khô vậy mà không có bốc cháy, hơn nữa tánh mạng chi hỏa không thể đốt cây khô chút nào cả.

Âm thanh loong coong, loong coong, loong coong vang lên, thời điểm tính mạng chi hỏa bao phủ cây khô, tánh mạng không và pháp tắc từ thiên đạo thủy tự cũng bao phủ cây khô, từng âm thanh kim loại vang lên, pháp tắc khắc vào thân cây khô, hóa thành phù văn vô cùng huyền diệu.

Đùng đùng ——

Thời điểm này, tánh mạng chi trụ tỏa ra hào quang sáng ngời, phù văn thô to sáng lên đan vào pháp tắc trên thân cây khô.

Phù văn này chính là cổ hư chân văn, lúc này những cổ hư chân văn rót vào trong hồ nước, đột nhiên nghe được tiếng dòng điện vang lên, điên quang và phù văn nhanh chóng chui xuống đất, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Tư, tư, tư...

Từng âm thanh vang lên, âm thanh này giống như có thứ gì đó đang hút nước, trên thực tế đúng là như thế, từng âm thanh xì xì vang lên, nước ao giảm xuống thấp, chỉ trong chốc lát nước ao bị hút không còn gì cả.

Diệp Tiểu Tiểu nhìn qua cảnh này, hoàn toàn không biết Lý Thất Dạ đang làm gì.

Cách cách, cách cách, cách cách...

Thời điểm này điện quang không ngừng đảo quanh cây khô, sau khi hút đi nước ao, điện quang chung quanh cũng bị nó hấp thu.

- Đi ra cho ta.

Lý Thất Dạ thét dài một tiếng, huyết khí nổ vang, vào giờ phút này, Lý Thất Dạ bộc phát thần uy cường đại, không gì có thể sánh bằng.

"Ông" một tiếng, vào lúc này cây khô bên cạnh ao nhỏ dường như đang khôi phục tính mạng của mình, nó vẫn là cây nhỏ mà thôi, nhưng mà vào thời điểm này nó cho người ta ảo giác nói không nên lời, cây khô nho nhỏ làm cho người ta cảm giác tràn ngập tính mạng, giống như lá xanh treo trên cành, xuân ý dạt dào.

Mà cùng lúc đó, cổ hư chân văn, Thiên Đạo thủy tự, tánh mạng khải nguyên ba đồ vật này đồng thời xuất hiện trên cây nhỏ.

Vào lúc này dường như có thứ gì đó tróc ra, thời điểm này trên cây nhỏ có một phiến lá xanh mcoj ra.

Phiến lá cây này nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không khác gì lá xanh bình thường, nhưng mà chính lúc lá xanh nhỏ này xuất hiện, lập tức cả thế giới tràn ngập sinh cơ.

Dường như giờ phút này đại địa đâm chồi, bắt đầu phát triển mạnh, nở hoa kết quả, làm cho cả thế giới tràn ngập lục ý, thế giới như sống lại.

Chỉ một phiến lá xanh nhưng mang tới sinh cơ dạt dào như vậy, điều này thật sự làm cho người ta không cách nào tưởng tượng nổi.

Thân thể Diệp Tiểu Tiểu đắm chìm trong sinh cơ này, cảm giác mình thân thể của mình đang tắm trong biển sinh cơ dạt dào. Lúc này nàng cũng hít khí lạnh, quản chi nàng không biết lá xanh nhỏ trước mặt là vật gì, nhưng mà nàng cũng hiểu lá xanh nhỏ trước mặt chính là bảo vật vô giá trên đơi.

Lúc này nhánh cây Sinh Mệnh Chi Thụ chui vào đất cũng chui ra ngoài, nhánh cây Sinh Mệnh Chi Thụ nâng phiến lá cây này ra, động tác thập phần tự nhiên, thập phần ôn nhu.

Trong nháy mắt lá xanh bị cành Sinh Mệnh Chi Thụ ghép vào Sinh Mệnh Chi Thụ, thời điểm lá xanh đọng trên Sinh Mệnh Chi Thụ, nó giống như tự nhiên, dường như trời sinh nó đã đọng trên Sinh Mệnh Chi Thụ.

Lúc này từng tiếng nước chảy vang lên, Sinh Mệnh chi thủy trở về Sinh Mệnh Chi Tuyền, tia chớp lôi hỏa cũng trở về tánh mạng chi trụt, tánh mạng chi hỏa cũng rút về tính mạng hồng lô.

Cùng lúc đó cổ hư chân văn, Thiên Đạo thủy tự, Mệnh Bí Khải Nguyên cũng trở lại tánh mạng chi trụ, tính mạng hồng lô, Sinh Mệnh Chi Tuyền.

Nhìn qua lá xanh đọng trên Sinh Mệnh Chi Thụ, Lý Thất Dạ tươi cười thỏa mãng, chờ đợi năm tháng dài dằng dặc, hắn lúc này cân nhắc thật lâu, tuy nhiên trong năm tháng rất dài hắn không có đạt được phiến lá xanh này, nhưng mà tất cả tâm huyết lúc trước hắn sử dụng không uổng phí, thời gian dài như vậy hắn đã có được thứ mình cần.

- Kỷ nguyên chi hiệt, rốt cục ta cũng có được nó.

Nhìn qua lá xanh đọng trên Sinh Mệnh Chi Thụ, Lý Thất Dạ cười rộ lên, công phu không phụ lòng người! Có trả giá, mới có hồi báo!

Cổ hư chân văn, Thiên Đạo thủy tự, Mệnh Bí Khải Nguyên, kỷ nguyên chi hiệt, bốn đồ vật này cực kỳ thần bí, người biết về chúng rải rác không bao nhiêu người, mà cổ thư có ghi về chúng chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Trên thực tế trải qua muôn đời, Lý Thất Dạ cũng chỉ nhìn thấy vài cổ bích bị đánh rơi có ghi lại mấy món đồ này mà thôi.

Hơn nữa ghi về chúng chỉ có vài lời không trọn vẹn không được đầy đủ, thậm chí có thể nói tên của chúng còn chưa từng đồng thời xuất hiện qua.

Trên thực tế chỉ sợ từ xưa tới nay cho tới bây giờ không có ai đồng thời đạt được bốn món này, Lý Thất Dạ rất có thể là người duy nhất đồng thời đạt được bốn đồ vật này.

Vào thời đại xa xôi, thủy tổ Huyết Tộc đạt được thiên đạo thủy tự, nhưng mà quản chi là thủy tổ Huyết Tộc cũng không biết ba thứ khác ngoài thiên đạo thủy tự.

- Mệnh cung tứ tượng, thời điểm tứ tượng tụ tập vào thân ta, lại phối hợp tứ bí, thế gian còn có ai có thể so sánh với ta có thể chấp chưởng áo nghĩa chung cực này cơ chứ.

Nhìn qua kỷ nguyên chi hiệt đọng ở trên Sinh Mệnh Chi Thụ, Lý Thất Dạ thì thào nói.

Vào thời điểm này, Lý Thất Dạ ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời, nhìn thẳng chín tầng trời, hắn tươi cười nồng đậm, cuối cùng nhất, hắn nhàn nhạt nói:

- Cuối cùng thế giới, một ngày nào đó ta sẽ trở về, quản chi lực lượng chung cực, ta cũng sẽ chém giết! Ở kiếp này không có thứ gì có thể ngăn cản được bước chân của ta.

Lúc này Diệp Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn qua Lý Thất Dạ, nàng giật mình, Lý Thất Dạ hoàn toàn biến thành người khác, tuy trên người hắn không có khí phách, không có thần uy, nhưng mà hắn đứng ở nơi đó giống như tuyên cổ bất biến, dường như hắn thành chúa tể tuyên cổ, hắn chưởng chấp vận mệnh từ xưa tới nay!