Đế Bá

Chương 2356: Bạch bào chiến tướng (2)




Lý Thất Dạ đi lên phía trước, liếc mắt nhìn qua bạch bào chiến tướng, nhàn nhạt nói:

- Chó ngoan không cản đường, tránh ra.

- Khí phách ——

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, lập tức có tu sĩ âm thầm khen một câu. Hiện tại không giống, đổi lại trước kia, tuyệt đối có người thầm mắng Lý Thất Dạ cuồng vọng vô tri, hiện tại bất luận Lý Thất Dạ làm thế nào, sẽ có rất nhiều cường giả cho rằng đây là khí phách.

Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, hai mắt bạch bào chiến tướng bắn ra hào quang sáng ngời, giống như sao sáng trong đêm tối.

Bạch bào chiến tướng cũng không có tức giận, hắn chỉ lạnh lùng nói:

- Ta có lệnh trên người, bất luận kẻ nào cũng không được phép vượt qua nửa bước, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!

Nói đã nói như vậy, bạch bào chiến tướng cũng có tự tin mười phần, tư thái cao ngạo, nhưng mà với tư cách Cực Đạo Thần Hoàng, hắn,tuyệt đối có tư cách cao ngạo, một Cực Đạo Thần Hoàng đặt ở thời đai nào, bất luận là ở địa phương nào, đều là tồn tại làm người ta kính sợ.

Trên đời này Cực Đạo Thần Hoàng cũng không nhiều, cũng chỉ rải rác mấy người mà thôi.

- Ta không rãnh nối tào lao với ngươi!

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Hoặc là hiện tại cút qua một bên, hoặc là ta chém đầu ngươi treo trên vách đá.

- Không hổ là Tiên Đế tương lai.

Lý Thất Dạ hung hăng càn quấy bá đạo như thế, có người âm thầm giơ ngón tay cái lên.

Lý Thất Dạ vừa nói câu này, lập tức làm cho bạch bào chiến tướng biến sắc, đứng lên, quát lớn:

- Lý Thất Dạ, đại danh của ngươi ta đã nghe qua, tốt, hôm nay ta lãnh giáo ngươi có danh xứng với thực hay không!

Bạch bào chiến tướng vừa đứng lên,thân thể của hắn như cọc tiêu, sống lưng thẳng tắp, thân thể mạnh mẽ hữu lực, giống như trường cung đang chờ bắn.

Trong nháy mắt này, bạch bào chiến tướng cầm trường thương trong tay, trường thương như biến thành một phần thân thể của hắn, lập tức có chiến ý sục sôi, chỉ trong thời gian ngắn chiến ý của hắn sôi trào, dường như chiến ý của hắn có thể xé nát tất cả.

Quản chi giờ phút này bạch bào chiến tướng còn không có huyết khí trùng thiên, cũng không có thần hoàn chói mắt, trên người hắn chỉ có chiến ý, chiến ý dũng cảm tiến tới, một chiến ý không sợ hãi, chiến ý chiến đấu tới cùng.

Thời điểm bạch bào chiến tướng tỏa ra chiến ý sôi sục như thế, tu sĩ ở đây đều nhao nhao lui ra phía sau, bởi vì bạch bào chiến tướng chiến ý quá mạnh, nhiều người cảm thấy nội tâm nhút nhát, không dám tiến lên.

- Thú vị, so với sư phụ của ngươi còn thú vị hơn.

Liếc mắt nhìn toàn thân chiến ý dâng cao bạch bào chiến tướng, Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra dáng tươi cười, cười thoáng một phát, tùy ý nói:

- Cũng được, nếu ngươi tự tìm đường chết, ta cũng thành toàn cho ngươi.

Bạch bào chiến tướng chậm rãi giơ trường thương trong tay lên, trực chỉ Lý Thất Dạ, lạnh giọng nói:

- Ra tay đi, nếu ngươi đả bại ta, ngươi có thể bước qua thi thể của ta tiến lên, bằng không đừng mong tiến lên nửa bước.

- Có chí khí, có phách lực.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, vỗ tay vừa cười vừa nói:

- Ta cũng muốn nhìn ngươi được mấy phần chân truyền của sư phụ ngươi, cũng đừng để ta thất vọng.

Nhìn thấy song phương kiếm trương nỏ nhổ, trong khoảng thời gian ngắn tu sĩ ở đây đều ngừng thở quan sát.

Trong khoảng thời gian ngắn, một đôi mắt nhìn qua Lý Thất Dạ cùng bạch bào chiến tướng, bạch bào chiến tướng một thương nơi tay, chiến ý dâng cao, có xu thế đánh cả thiên hạ, mà Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm, tùy ý tự tại, dường như bất cứ kẻ nào cũng không đặt vào trong mắt..

- Lý đạo hữu, hiểu lầm.

Ngay thời điểm song phương giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng, một tiếng nói vang lên, thời điểm giọng nói này vang lên, thiên địa minh hòa, mặt đất có tiết tấu êm tai sinh ra, mỗi câu mỗi chữ như ẩn chứa đại đạo.

Lúc này một thanh niên giẫm tuyết đi tới, nhật nguyệt lưu chuyển, ngôi sao vây quanh, hắn đi từng bước thật chậm, mỗi bước chân của hắn cho người ta cảm giác vững như thái sơn.

- Mộng Trấn Thiên ——

Nhìn thấy thanh niên này đi tới, mọi người kinh hô một tiếng, nhìn qua thanh niên trước mặt tiến lên, bất luận tu sĩ nào cũng tránh đường, bộ dáng cực kỳ kính sợ, nhanh chóng cách thật xa.

Mộng Trấn Thiên tự mình giá lâm, trái tim mọi người nơi này chấn động mạnh một chút, bọn họ có cảm giác hiện tại sắp có mưa gió kéo tới.

- Hiểu lầm?

Nhìn thấy Mộng Trấn Thiên đã đến, Lý Thất Dạ cũng chỉ cười mà thôi, tùy ý tự tại. Từ thần thái tùy ý của hắn xem ra, dường như Mộng Trấn Thiên uy hiếp thiên hạ ở trước mặt hắn chẳng khác gì người qua đường mà thôi..

Mộng Trấn Thiên cũng tươi cười vui vẻ, thời điểm hắn tươi cười, mọi người cảm giác như mặt trời chiếu vào nội tâm của mình, làm cho người ta cảm thấy thoải mái, làm làm người ta cảm thấy tín nhiệm, hắn nói:

- Ta cho tiểu đồ thủ ở đây không sai, cũng suy nghĩ cho an nguy của mọi người, để tránh người trong đồng đạo uổng phí tính mạng bản thân.

Mộng Trấn Thiên nói câu này làm nhiều người đưa mắt nhìn nhau, bạch bào chiến tướng thủ ở đây không cho ai qua, hiện tại Mộng Trấn Thiên nói là suy nghĩ cho mọi người, ai mà tin hắn nói chứ.

Nhưng mà ngại uy danh Mộng Trấn Thiên, tất cả mọi người không có lên tiếng chê cười hay chất vấn.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người nơi đây đưa mắt nhìn qua Lý Thất Dạ, mọi người xem ra, dám chất vấn Mộng Trấn Thiên cũng chỉ có đệ nhất hung nhân mà thôi, trên thực tế, tất cả mọi người hy vọng Lý Thất Dạ đi nghi vấn lời của Mộng Trấn Thiên.

- Nói như vậy, xem ra hảo tâm bị xem là lòng lang dạ thú.

Lý Thất Dạ cười nhạt nói ra.

Mộng Trấn Thiên chậm rãi cười cười, nụ cười rất cuốn hút, thời điểm hắn cười mọi người cảm thấy hết sức thuyết phục, làm cho người ta sinh tín nhiệm, hắn vừa cười vừa nói:

- Đây cũng là hiểm lâm thôi, Lý đạo hữu đừng hiểu lầm.

Lúc này Mộng Trấn Thiên nói chuyện rất bình dị gần gũi, dường như hắn và Lý Thất Dạ là bằng hữu cũ đã lâu chưa gặp nhau, xem tư thái Mộng Trấn Thiên, mặc cho ai cũng khó liên tưởng hắn và Lý Thất Dạ chính là kẻ thù không đội trời chung với nhau.

Trên vạn tộc đại hội, Mộng Trấn Thiên còn nổi giận chỉ mặt mắng chửi Lý Thất Dạ, nhưng bây giờ hắn tươi cười thân mật, còn gọi Lý đạo hữu.

- Nói như vậy, ngươi bảo đồ đệ của ngươi thủ ở đây là có đạo lý.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói.

Mộng Trấn Thiên nghiêm túc nói ra:

- Ta bảo tiểu đồ thủ ở đây không sai, đó là suy nghĩ cho an nguy mọi người, thiên địa này quá nguy hiểm, đừng đánh mất tánh mạng. Tất cả mọi người đi theo chúng ta đến Luân Hồi cốc, cùng nhau đi tới xem như bình an vô sự, nếu như đi theo mà mất mạng, chúng ta sẽ áy náy.

Mộng Trấn Thiên nói rất chân thành, câu này làm ai cũng đưa mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó kết luận thật giả.

- Nói như vậy, ta đúng là muốn nghe xem bên trong có nguy hiểm gì.

Lý Thất Dạ cũng không có phản đối, chỉ tùy ý phối hợp.

Mộng Trấn Thiên nói ra:

- Tuyết cốc này là băng nguyên, hơn nữa băng nguyên thập phần không ổn định, không cẩn thận sẽ có băng phong, uy lực to lớn, làm cho người ta khó tưởng tượng, nếu trong thời gian ngắn không phòng bị, nói không chừng ngay cả Thần Vương cũng chết tại chỗ.