Đế Bá

Chương 2542: Một trăm viên




Lý Thất Dạ chỉ tươi cười, nói:

– Lời này không thể nói như thế, lại nói tiếp, có lẽ các ngươi phải cảm ơn ta mới đúng. Đúng vậy, ta tới mượn tiên tinh, nhưng các ngươi cũng có thể suy nghĩ một chút, nếu như nói, thỉnh thoảng có Tiên Đế đến quấy rối các ngươi, hoặc là ta thường cách một đoạn thời gian tụ tập quân đoàn cửu giới đánh các ngươi một lần, các ngươi có thể chịu đựng bao nhiêu thời đại? Các ngươi cần dùng bao nhiêu tiên tinh để đền bù hao tổn…

– Mọi sự đều là có tính hai mặt, đều có mặt tốt, cũng có mặt xấu, các ngươi không nên nhìn mặt xấu chứ? Cũng có thể nhìn một mặt nào đó quá nhiều. Bao nhiêu năm qua, chính bởi vì sự tồn tại của ta nên các ngươi mới an bình, cho nên nói, các ngươi cho ta mượn chút tiên tinh cũng không tính là lỗ vốn, các ngươi nói đúng chứ?

Nói đến đây, Lý Thất Dạ tươi cười rất đậm.

– Quạ đen chết tiệt, ngươi là vương bát đản, là một hỗn đản! Ngươi là ác ma ăn tươi nuốt sống!

Tinh Kê tức giận mắng chửi.

– Ta biết rõ, ta chính là một hỗn đản.

Lý Thất Dạ tươi cười, nhàn nhã nói:

– Nhưng mà, nên chửi cũng chửi, nên mắng ngươi cũng mắng xong, khí hết giận chúng ta lại nói chính sự.

– Hừ, hừ, hừ, lại mượn tiên tinh đúng không, hừ, ở kiếp này, chúng ta chỉ có thể cho ngươi năm viên tiên tinh, hai thời đại trước ngươi đã mượn, hiện tại lại đến mượn, tối đa cũng chỉ có năm viên!

Không cần đoán, Tinh Kê cũng biết Lý Thất Dạ tới đây muốn cái gì, nhưng nó không thể không cho.

Thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế, Lý Thất Dạ thật sự đến mượn Tinh Kê tiên tinh, nhưng một ít trong lời Lý Thất Dạ nói lại là “Đầu thừa đuôi thẹo”! Đương nhiên, cái gọi là đầu thừa đuôi thẹo này, nếu đặt trên thế gian là báu vật vô giá.

Tinh võ thập bát pháo của Dư gia sử dụng các loại tài liệu đầu thừa đuôi thẹo ở noi đây.

– Năm viên? Năm viên không thể thỏa mãn khẩu vị của ta!

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra.

Tinh Kê nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nói ra:

– Quạ đen chết tiệt, ngươi cũng không nên lươn mượn không Tinh Kê tiên tinh của chúng ta, lần trước ngươi đã đáp ứng chúng ta, đi bắt mấy gia hỏa chạy đi, ngươi vẫn không thể bắt chúng nó trở về, hừ, hừ, hiện tại ngươi còn không biết xấu hổ đi mượn tiên tinh!

– Ta biết rõ.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Nhưng, đây là hai chuyện khác nhau, năm đó nói ta chỉ đáp ứng giúp các ngươi tìm kiếm mấy gia hỏa chạy đi, nhưng mà ta không có tìm được, vậy cũng không có biện pháp, làm sao bắt được đây?

Tinh Kê canh giữ cửa động này, đương nhiên không phải sợ có người lén lút đi vào, hoặc là phòng thủ người khác công vào, nó thủ ở dây là vì phòng ngừa mấy gia hỏa ở bên trong lén chạy ra thế giới bên ngoài!

– Hừ, hừ, ta mới không tin chuyện ma quỷ của ngươi, thế gian có đồ vật mà quạ đen ngươi không tìm được hay sao? Chỉ là ngươi không dụng tâm mà thôi.

Tinh Kê hừ lạnh một tiếng, nói ra.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:

– Chuyện đã qua, không nói cũng được, chúng ta bàn tiên tinh đi, lúc này nên nói số lượng tiên tinh đã.

– Năm viên, chỉ có năm viên.

Tinh Kê nói ra:

– Đây là tiêu chuẩn mà chúng ta đã thương lượng trước kia, cho dù Tiên Đế cưỡng ép yêu cầu, cũng chỉ được năm viên, có cho hay không cũng phải xem tình huống. Lần trước ngươi vừa cầm tiên tinh, lần này lại muốn, chúng ta chỉ có thể cho ngươi năm viên.

Đối với tinh kê tiên quáng mà nói, cho dù Tiên Đế đến yêu cầu Tinh Kê tiên tinh, bọn họ cũng không nhất định sẽ cho, đương nhiên, nếu như cho cũng phải có tiêu chuẩn.

– Năm viên, muốn đuổi ăn mày sao? Vậy là không được, hơn nữa, ở kiếp này ta sẽ làm lớn một hồi. Đại trận tuyệt thế của ta cần tiên tinh chèo chống!

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.

Tinh Kê nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ trong chốc lát, cuối cùng chậm rãi nói ra:

– Tốt, quạ đen chết tiệt, chúng ta có thể thương lượng một chút, nhưng mà ngươi ngàn vạn không được dùng chiêu sư tử ngoạm, chúng ta cũng không có bao nhiêu tiên tinh.

– Không nhiều lắm, ta chỉ cần một trăm viên, một trăm viên là đủ.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.

– Một trăm viên!

Sau khi Lý Thất Dạ nói xong, Tinh Kê hét lên một tiếng, tiếng quát của nó vừa dài vừa bén nhọn.

Tinh Kê nhảy dựng lên, nó nhảy rất cao, giống như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi.

Một hồi lâu, Tinh Kê thét xong mới hòa hoãn lại, nó lạnh lùng nói:

– Quạ đen, đùa như thế không buồn cười đâu, ngươi nói lại đi.

– Ta cũng không có nói đùa, ta nói là sự thật.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.

Tinh Kê nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ thật lâu, cuối cùng nó nhìn ra Lý Thất Dạ không phải đang nói đùa.

– Một trăm viên, tuyệt đối không có khả năng!

Tinh Kê cự tuyệt yêu cầu của Lý Thất Dạ, nói:

– Chúng ta nhiều nhất cho ngươi mười lăm viên, chỉ có mười lăm viên.

– Một trăm viên, ta muốn một trăm viên.

Lý Thất Dạ nói.

– Hai mươi miếng, không thể nhiều hơn nữa, quạ đen, đây là cực hạn, đó là cho ngươi mặt mũi, nếu không, cho dù Tiên Đế mạnh hơn nữa đòi hỏi cũng không có khả năng có được số lượng này!

Tinh Kê lạnh lùng nói ra, thái độ của nó rất kiên định.

– Không có một trăm viên, ta sẽ không đi.”

Lý Thất Dạ lắc đầu, thái độ vô cùng kiên định.

– Quạ đen, ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước.

Tinh Kê lạnh lùng nói:

– Đã trải qua trăm ngàn năm chúng ta hợp tác rất vui sướng, cho nên, mỗi lần cho ngươi mượn tiên tinh, chúng ta xem như hữu cầu tất ứng, thứ này chúng ta cũng cần. Nhưng mà, một trăm viên là không có khả năng, yêu cầu này quá phận, ngươi không phải đang cướp bóc chúng ta, mà là muốn mạng chúng ta đấy.

– Tinh Kê, mọi việc trong thiên địa khó giấu được mắt ta, cho dù có cũng không phải chuyện dễ dàng. Chúng ta nên tính toán một chút, từ thời đại cổ xưa không nói, các ngươi cũng vừa tránh được, nhập không đủ xuất, ta cũng có thể hiểu được. Nhưng mà về sau các ngươi còn có tồn dư, đặc biệt vào thời đại chư đế, đây chính là thời điểm thiên hạ thái bình, các ngươi thu vào rất khá, công lao này quy ta… Chúng ta nên tính toán một chút.

Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào Tinh Kê và nói:

– Tinh kê tiên quáng sản xuất tiên tinh, mỗi thời đại ít thì có mười viên, nhiều thì có hai mươi viên, mà có thời đại ổ Tinh Kê bị tiêu hao, trong thời đại đó các ngươi thu vào ít nhất tám viên, đây là con số bảo thủ nhất, đương nhiên, hơn nữa bình thường ta có việc nên mượn một ít, bảo thủ nhất mỗi thời đại các ngươi còn giữ được năm viên tiên tinh, chuyện này không thành vấn đề.

– … Thêm thêm giảm giảm, tính toán qua vài thời đại, cẩn thận so sánh một chút, ta đã đưa ra số liệu, các ngươi có tồn kho chừng hai trăm viên, đương nhiên, nếu như các ngươi vận khí tốt sẽ thu hoạch rất nhiều, như vậy các ngươi tồn kho được ba trăm viên.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng lát, nói thêm:

– Cho dù cho các ngươi tồn kho hai trăm viên, ta chỉ muốn một trăm viên tồn kho, chuyện này cũng không quá mức, ta cũng lưu đường lui cho các ngươi.