Đế Bá

Chương 2717: Cởi quần áo ta ra 1




Hạ Trần cũng lên tiếng, sư tỷ chính là đệ nhất mỹ nữ của Thiết Thụ Môn, là công chúa của Thiết Thụ Môn, tại Thiết Thụ Môn không biết có bao nhiêu sư huynh đệ ái mộ sư tỷ, bây giờ lại bảo sư tỷ tự đi tiếp đãi tên phàm nhân như ăn mày kia, Hạ Trần không biết sư phụ đang nghĩ gì.

- Sư phụ, tên phàm nhân kia thật quá mức, được một tấc lại muốn tiến một thước!

Hạ Trần kêu to.

- Làm càn!

Thiết Thụ Ông quát một tiếng, trầm giọng nói:

- Ngươi biết cái gì! Cho dù tiên sinh là một phàm nhân, với cơ trí và ý chí cũng không phải các ngươi có thể sánh bằng! Cho dù hắn là phàm nhân, đó cũng là một kỳ sĩ! Nếu ngươi chỉ dùng mặt ngoài mà đánh giá một người, có một ngày ngươi sẽ thua thiệt.

Thiết Thụ Ông rất ít nghiêm khắc quở trách đệ tử mình, hiện tại hắn xuất ra thần thái uy nghiêm, Hạ Trần cùng Trầm Hiểu San sợ hãi.

- Thế nhưng mà, sư phụ, cái này, cái này, chuyện này là quá hậu đãi hắn, cũng quá không hợp thói thường a.

Cuối cùng, Hạ Trần chỉ yếu ớt nói.

- Có một số việc, ai cũng không nói trước được.

Thiết Thụ Ông chậm rãi nói ra, sau đó phân phó Trầm Hiểu San, nói ra:

- Đi thôi, không thể tùy hứng, ngươi không chỉ vì mình, ngươi còn gánh vác trọng trách Thiết Thụ Môn, ngươi là đại sư tỷ, nên có lòng dạ của đại sư tỷ, phải làm gương cho sư đệ sư muội, không nên phát tính tình.

Tuy Trầm Hiểu San thập phần không muốn, nhưng cũng không dám cãi lời sư phụ, đành phải rầu rĩ không vui, nhắm mắt đi vào.

Trong lòng Hạ Trần thập phần không phục, sư tỷ hắn là đệ nhất mỹ nữ của Thiết Thụ Môn, lại đi tiếp đãi tên phàm nhân như ăn mày, chuyện này làm cho hắn tức giận, hắn cũng dâm chân một cái.

Thiết Thụ Ông nhìn rõ hành động của đồ đệ, hắn chậm rãi nói ra:

- Trần nhi, ngươi phụ kỳ vọng của sư phụ!

- Sư phụ!

Thiết Thụ Ông nói câu này làm Hạ Trần ngây ngốc, sư phụ đột nhiên nói một câu này, hắn không kịp suy nghĩ.

- Ngươi và sư tỷ của ngươi có thiên phú không tệ, cao hơn vi sư rất nhiều, nhưng lòng dạ các ngươi quá kiêu ngạo, cho rằng mình là cao nhân, tự phụ cao ngạo, xem thường người khác. Là ta quá sủng ái các ngươi, không có thả các ngươi ra ngoài ma luyện, ta làm sư phụ chưa tận trách nhiệm.

Nói đến đây, Thiết Thụ Ông lắc đầu cảm khái.

- Sư phụ...

Thiết Thụ Ông nói câu này làm Hạ Trần sợ hãi.

Thiết Thụ Ông thở dài, nói:

- Ngươi phải biết rằng, một ngày nào đó trách nhiệm Thiết Thụ Môn sẽ rơi vào vai các ngươi, sư phụ đã già, khó gánh vác tất cả, không phải nói ngươi tu luyện tốt là được, gánh vác môn phái, còn cần trí tuệ, còn cần có ánh mắt nhìn người, có lòng dạ dung nạp, bằng không tông môn sẽ hủy trong tay các nguoi, khi đó sẽ thẹn với liệt tổ liệt tông.

- Thiên phú của hai ngươi rất cao, nhưng các ngươi lại thiếu kiên nhẫn, không có mắt nhìn người, tự cho là đúng, các ngươi không ma luyện thật tốt, không trừ những khuyết điểm này, làm sao vi sư yên tâm giao Thiết Thụ Môn cho các ngươi?

Trong phòng tắm, Trầm Hiểu San đã chuẩn bị xong nước tắm, nước ấm cũng vừa vặn.

Sau khi chuẩn bị tất cả cho Lý Thất Dạ, Trầm Hiểu San xụ mặt, lạnh lùng nói:

- Đã chuẩn bị tốt, hiện tại có thể tắm.

Trong lòng Trầm Hiểu San thập phần không vui, tuy nàng không thể so với thánh nữ công chúa của đại giáo cương quốc, nhưng nàng xuất thân không thấp, là đại đệ tử Thiết Thụ Môn, xem như kim chi ngọc diệp, nhưng bây giờ bị phàm nhân sai sử, làm sao có thể làm Trầm Hiểu San cao hứng được.

Nếu như không phải sư mệnh không thể trái, nàng đã sớm đánh Lý Thất Dạ mọt trận, không cần nói bảo nàng đi hầu hạ Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, nhìn qua phòng tắm mây mù lượn lờ, duỗi hai tay ra, từ từ nói:

- Cởi quần áo ta ra!

- Ngươi...

Trầm Hiểu San lập tức biến sắc, nàng cho rằng chỉ cần pha nước tắm cho Lý Thất Dạ là được, thật không ngờ còn muốn làm chuyện đó.

- Ngươi không nên quá mức!

Trầm Hiểu San vừa giận vừa tức, nàng là hàng hoa khuê nữ, nam nữ thụ thụ bất thân, không nói cởi quần áo cho nam nhân khác, cho dù là động chạm thân mật với nam nhân cũng chưa từng.

Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng nhìn nàng, nói:

- Nhanh lên!

Trầm Hiểu San tức giận run rẩy, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nhưng mà Lý Thất Dạ yên tĩnh như nước, chỉ lãnh đạm đứng đó.

Trầm Hiểu San vừa giận vừa tức, nàng cắn răng, đành phải bắt đầu cởi quần áo cho Lý Thất Dạ, động tác rất ngốc, hai tay run run.

- Xem ngươi nghe lời, bình thường kẻ khác làm ta còn ghét bỏ đấy, hiện tại đành phải miễn cưỡng.

Thấy Trầm Hiểu San ngây ngốc cởi quần áo cho mình, Lý Thất Dạ bình thản nói.

- Ngươi...

Sắc mặt Trầm Hiểu San khó coi tới cực điểm, ánh mắt đầy lửa giận, lúc này nàng muốn đánh Lý Thất Dạ thành mảnh nhỏ.

Thật vất vả, Trầm Hiểu San cuối cùng vẫn cởi xong quần áo Lý Thất Dạ, cả quá trình hết sức khó xử, nàng vẫn không dám nhìn Lý Thất Dạ, chỉ cúi đầu, thời điểm ngón tay chạm vào người hắn còn có cảm giác nóng bừng.

Sau khi cởi sạch cho Lý Thất Dạ, Trầm Hiểu San vội vàng xoay người sang chỗ khác, lúc này nàng đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa thẹn, nàng hận vương bát đản này muốn chết!

Lý Thất Dạ bước vào nhà tắm, nửa nằm trong nước, phân phó Trầm Hiểu San:

- Qua đây bóp vai cho ta.

- Ngươi...

Trầm Hiểu San nghe vậy liền tức giạn, nàng còn tưởng rằng dừng ở đây, thật không ngờ Lý Thất Dạ còn yêu cầu quá mức.

- Họ Lý, ngươi không nên quá phận!

Trầm Hiểu San tức giận nói.

- Ngu xuẩn!

Lý Thất Dạ chỉ nhìn Trầm Hiểu San, từ từ nói:

- Ngươi thực tưởng rằng ta có việc cầu Thiết Thụ Môn sao, là Thiết Thụ Môn cầu ta, Thiết Thụ Môn các ngươi hưng suy chẳng qua là ý niệm của ngươi! Ngươi so với sư tôn của ngươi thế nào? Sư tôn của ngươi càng tinh mắt hơn ngươi nhiều, càng có cao kiến hơn, so với ngươi còn mạnh hơn nhiều, ở trước mặt ta còn không phải cúi người gật đầu. Không phải xem sư tôn của ngươi cung kính ta, cánh cửa Thiết Thụ Môn này ta còn lười bước vào đấy, tới đây.

Bị Lý Thất Dạ khiển trách, Trầm Hiểu San xanh mặt, Lý Thất Dạ nói không chút lưu tình, thậm chí còn đạp nát tự tôn của nàng, nàng tức giận xấu hổ, tay run rẩy.

Nhưng da đầu Trầm Hiểu San run lên, lại đi tới bên cạnh Lý Thất Dạ, ngồi xổm người xuống bóp vai cho Lý Thất Dạ.

Trên thực tế Trầm Hiểu San chưa từng hầu hạ người khác, chớ nói chi là bóp vai cho nam nhân, cho nên nàng bóp vai cho Lý Thất Dạ mà mười ngón tay run rẩy, hoàn toàn trúc trắc.

Thật vất vả, thời điểm Trầm Hiểu San phục hồi tinh thần liền ức chế đỏ mặt, nàng hận không thể bóp nát vai của Lý Thất Dạ ra!

Đương nhiên chút đau đớn này Lý Thất Dạ không xem là cái gì, hắn chỉ liếc mắt nhìn Trầm Hiểu San, từ từ nói:

- Các ngươi sư phụ ngươi là nhân tài hiếm có, tuy thiên phú không được, nhưng lại biết rõ cách đối nhân xử thế, có mắt nhìn người, điểm này thậm chí rất nhiều Đạo Thánh và Đạo Thiên còn kém xa...