Đế Bá

Chương 3168: Tổ sào




Phi Tiên Đế Tử chợt thấy phấn khởi, không phải chỉ vì phụ thân cùng ông ngoại hắn có khả năng còn sống mà quan trọng hơn là, không tính ngoại lệ như Lý Thất Dạ, nếu như còn có người khác chiến đến cùng lại sống sót quay về như vậy có nghĩa kỷ nguyên này còn cứu được.

- Nếu thật sự có người chiến đến cùng nhưng vẫn còn sống trở lại thì tại sao kỷ nguyên vẫn bị hủy diệt, không ai giữ được kỷ nguyên của mình?

Phi Tiên Đế Tử tỉnh táo lại, bắt đầu nghi ngờ.

- Đó chính là chỗ thú vị nhất, cũng là một trong những lý do ta muốn đi thế giới không tồn tại.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Nếu ta đoán không sai thì chung cực chinh chiến chiến tới hồi cuối, bất khuất đứng thẳng, thế nhưng cuối cùng lại xoay người rời đi.

- Chiến tới hồi cuối, bất khuất đứng thẳng, nhưng lại xoay người rời đi.

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Phi Tiên Đế Tử không khỏi ngơ ngác:

- Nếu như vậy... tại sao không giữ gìn kỷ nguyên của mình?

- Có một số chuyện, không ai biết được đáp án.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

- Giống như câu hỏi của ngươi, tại sao lại không giữ gìn kỷ nguyên của mình. Nhưng người ta xoay người rời đi không có nghĩa không giữ gìn kỷ nguyên của họ. Cũng giống như tại sao Cổ Thế Giới lại tồn tại.

Câu nói này làm Phi Tiên Đế Tử ngạc nhiên hồi lâu. Rất nhiều kỷ nguyên hủy diệt, thế nhưng vẫn còn rơi rớt lại một số nơi như Tham Tác chi địa Hảo Vọng Giác, như Viễn Hoang... những nơi đó đều là tàn tích của một kỷ nguyên. Bên trong những tàn tích kỷ nguyên đó là thế giới tĩnh mịch, không có sinh linh, không có sự sống.

Thế nhưng Cổ Thế Giới là một ngoại lệ. Cổ Thế Giới không thuộc về kỷ nguyên của bọn họ nhưng lại tràn trề sức sống. Cổ Thế Giới giống như nối tiếp một kỷ nguyên nào đó, còn tại sao lại nối tiếp theo cách này thì không ai biết lý do.

- Vì vậy, năm đó từng có người trèo lên thế giới không tồn tại ở chính chỗ này.

Lý Thất Dạ nói chậm:

- Hơn nữa, rất có thể không chỉ có một mình. Theo ta tính toán, ngay cả chúa tể kỷ nguyên cũng phải trèo lên thế giới không tồn tại một mình, không phải một thân một mình thì không thể trèo lên thế giới không tồn tại. Như vậy... ngươi có thể phát suy sức tưởng tượng của mình.

Phi Tiên Đế Tử rung động. Nếu thật sự có người mạnh đến như vậy thì người đó có thể đứng ngạo nghễ ở chung cực chinh chiến, sau đó xoay người rời đi cũng không lạ.

- Không đúng! Nếu như có thể toàn thân rời khỏi chung cực chinh chiến thì tạo sao không kết thúc luôn? Vì sao vẫn để kỷ nguyên luân hồi, để đại thế sụp đổ?

Phi Tiên Đế Tử cảm thấy đằng sau chuyện này có chỗ kỳ lạ, thế nhưng lại không thể nói rõ kỳ lạ ở đâu.

- Vì vậy, đây chính là điểm thú vị nhất.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Nếu đổi lại là ngươi, nếu ngươi đạt tới trình độ cao như vậy thì ngươi sẽ làm như thế nào?

- Giữ gìn kỷ nguyên, chấm dứt sụp đổ.

Phi Tiên Đế Tử trả lời ngay mà không cần suy nghĩ. Đây cũng là mục tiêu của các đời tiên hiền. Đã có rất nhiều người phấn đấu trên con đường này, vô số tiên hiền nối tiếp nhau đi con đường này, phụ thân hắn như thế, ông ngoại hắn cũng vậy.

- Thế nhưng có người lại không làm như vậy.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

- Có lẽ hắn đã di dời kỷ nguyên của mình, hoặc hắn chỉ lo cho bản thân, hoặc hắn đã từ bỏ... từ bỏ tất cả!

- Tại sao từ bỏ?

Phi Tiên Đế Tử không hiểu. Nếu hắn có thực lực như vậy thì hắn nhất định sẽ làm tấm chắn giữ gìn kỷ nguyên của mình, hắn tuyệt đối không từ bỏ.

- Ta không biết, dù sao ta không phải hắn.

Lý Thất Dạ nói:

- Có lẽ hắn cảm thấy thế nhân không đáng cứu rỗi, hoặc hắn cảm thấy còn có nhân vật khủng bố hơn, hoặc hắn đang giữ gìn kỷ nguyên của hắn nhưng hậu nhân không biết.

Phi Tiên Đế Tử trầm mặc. Hắn không hiểu, dù sao đạt tới trình độ cao như vậy thì mạnh như hắn cũng không tìm hiểu được.

- Nếu là đại nhân? Đổi lại là đại nhân thì ngài sẽ làm sao?

Trầm mặc hồi lâu, Phi Tiên Đế Tử ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, vô cùng nghiêm túc, nói.

- Ngươi muốn nói ta có giữ gìn kỷ nguyên hay không đúng không?

Lý Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu nói:

- Ta sẽ không giữ gìn kỷ nguyên... nhưng cũng không xoay người rời đi... ta sẽ chiến đến cùng! Sẽ tiếp tục chiến đấu... có lẽ, chung cực chinh chiến chỉ là điểm xuất phát của ta mà thôi. Chiến không ngừng nghỉ! Đây chính là đáp án của ta!

- Chiến không ngừng nghỉ!

Câu nói này làm tinh thần Phi Tiên Đế Tử rung động. Chung cực chinh chiến chỉ là điểm xuất phát... vậy thì muốn chiến đấu tới cảnh giới như thế nào nữa!

- Vì vậy mười ba châu cần các ngươi giữ gìn, cần các ngươi kiên trì.

Lý Thất Dạ nói khẽ:

- Nếu tương lai cho ta một lựa chọn, ta muốn làm một người khai thác, mở ra một cánh cửa lớn cho bản thân ta.

Phi Tiên Đế Tử gật đầu, không nói thêm nữa.

Cho dù vậy, Lý Thất Dạ với Phi Tiên Đế Tử cũng trò chuyện rất lâu. Bọn họ bố cục lại Thiên Thần thư viện, để Thiên Thần thư viện có cái bảo vệ khi hắc ám buông xuống, để Thiên Thần thư viện có thể chống đỡ qua những năm tháng khó khăn nhất, trở thành một ngọn đèn soi sáng mọi người tiến tới!

"Đùng ---" khi Lý Thất Dạ cùng Phi Tiên Đế Tử bố cục lại Thiên Thần thư viện thì sâu trong Cổ Thế Giới truyền tới tiếng vang rất lớn, có hỗn độn khí trào lên.

Trong nháy mắt, một cái tổ khổng lồ bay lên chậm chạp. Cái tổ này được xây bằng một loại tiên mộc không biết tên. Chỉ thấy hỗn độn vô tận buông xuống, pháp tắc cổ xưa chìm nổi, lòng tổ dập dờn tiên quang như có hoa tiên giáng trần. Thoạt nhìn cái tổ này có thể uẩn nhưỡng tiên vật.

Lúc này, một con cự long cùng một con mãnh hổ đang dùng thần thông mạnh mẽ nhất để khiêng vác cái tổ khổng lồ này. Nhưng cái tổ khổng lồ này dường như không muốn rời đi. Khi nó được vác lên thì "đùng" một cái rồi chìm xuống.

Trong nhất thời, Cổ Thế Giới dậy tiếng rồng ngâm hổ gầm, cự long cùng mãnh hổ lại khiêng cái tổ khổng lồ lên.

- Đồ tốt ---

Nhìn cái tổ khổng lồ, Phi Tiên Đế Tử khen ngợi. Tất cả lão tổ của Thiên Thần thư viện đều nhìn qua đó, mọi người cũng không biết Cổ Thế Giới còn cất giấu tiên vật dường này.

- Xem ra bọn họ đã tìm thấy.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Đây là tổ sào, là khởi nguyên, là nơi sinh ra hai tộc bọn họ!

- Bọn họ muốn quy nguyên nha.

Tu La hâm mộ:

- Rồi cũng tới lúc tới lượt chúng ta quy nguyên.

- Không, chúng ta không quy nguyên.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Quy nguyên không nhất định tốt cho chúng ta... hoặc có bồn máu đang há miệng chờ đợi chúng ta.

Tu La ngạc nhiên, thế nhưng Lý Thất Dạ không nói thêm nữa.

- Lên ---

Cuối cùng, Hoàng Long cùng Bá Hổ gầm lên. Bọn họ dùng hết thảy sức mạnh của mình, dốc hết toàn bộ thần thông. Có thể nói, bọn họ không tiếc thiêu đốt thọ huyết của mình để khiêng cái tổ khổng lồ này.

"Đùng ---" Hoàng Long cùng Bá Hổ cố gắng thêm lần nữa, cuối cùng cùng lay chuyển được cái tổ khổng lồ. Cuối cùng Cổ Thế Giới rung chuyển, giống như có thứ gì đó vừa bị nhổ ra. Hoàng Long cùng Bá Hổ cùng hét dài, hai người bọn họ vác tổ sào bay lên bầu trời.

"Ầm ---" Trong nháy mắt, Hoàng Long cùng Bá Hổ vượt qua hư không, đi đến bầu trời Thiên Thần thư viện, cái tổ khổng lồ che khuất bầu trời Thiên Thần thư viện.

- Đại nhân, chúng ta đi trước.

Hoàng Long rất hưng phấn, nói rằng:

- Nếu ngày khác đại nhân có chuyện cần dùng tới thì hai tộc mặc cho đại nhân sai khiến, con cháu hai tộc thề chết đi theo đại nhân!

Tuy Hoàng Long cùng Bá Hổ đang khiêng vác cái tổ khổng lồ thế nhưng vẫn cúi người chào Lý Thất Dạ. Bởi vì Lý Thất Dạ chỉ điểm bọn họ, để bọn họ tìm về khởi nguyên của hai tộc - Tổ Sào!

Tổ Sào quá quan trọng với hai tộc. Có Tổ Sào thì hai tộc sẽ khác hẳn.

- Đi đi, chúc mừng các ngươi tìm về Tổ Sào.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Tương lai hai tộc không ngừng sinh sôi, nhất định có thể trở về đỉnh cao.

Hoàng Long cùng Bá Hổ đều hưng phấn hét dài, cuối cùng bọn họ khiêng Tổ Sào rời khỏi.

- Tới lượt chúng ta rồi.

Sau khi nhìn Hoàng Long cùng Bá Hổ rời đi thì Lý Thất Dạ nói chậm. Bọn họ đã bố cục Thiên Thần thư viện gần xong rồi.

"Đùng ---" Thiên Thần thư viện lại giam giữ Cổ Thế Giới. Trời đất rung chuyển, Cổ Thế Giới lại biến mất, Thiên Thần thư viện nhảy khỏi cửu thiên.

Chớp mắt, khung cảnh trước mắt mọi người thay đổi. Cổ Thế Giới biến mất, bọn họ không còn ở Cổ Thế Giới nữa. Lúc này, Thiên Thần thư viện quay trở lại Kiêu Hoành châu.

Nhìn ra ngoài, núi non y cũ, thế giới bên ngoài không thay đổi.

- Trở về rồi ---

Nhìn thấy thế giới bên ngoài không thay đổi, núi non y cũ, rất nhiều người ở trong Thiên Thần thư viện cực kì mừng rỡ.

Thiên Thần thư viện xuất hiện ở Kiêu Hoành châu, quay về tầm mắt của thế nhân, tin tức này gây náo động không nhỏ, nhất là Kiêu Hoành châu.

Rất nhiều tu sĩ không biết tại sao Thiên Thần thư viện biến mất. Thiên Thần thư viện là biểu tượng của bách tộc, nó đột ngột biến mất làm cho nhiều người bàng hoàng.

Bây giờ Thiên Thần thư viện trở lại làm không ít người yên lòng, rất nhiều tu sĩ dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng tới chúc mừng dồn dập.

Một số đại giáo cương quốc có Tiên Vương lão tổ từng vây quét Thiên Thần thư viện thì sợ bể mật. Bởi vì Thiên Thần thư viện bình yên quay lại có nghĩa Tiên Vương lão tổ của bọn họ đã chết. Chuyện này giống như sấm sét giữa trời quang! Trong nhất thời, không ít đại giáo cương quốc bàng hoàng, chờ bị thanh toán!