Đế Đài Xuân

Chương 30




Thời tiết tháng năm mát dịu, tuy đêm qua có mưa nhỏ nhưng không khí sớm mai cũng chỉ hơi se lạnh. Ăn xong bữa sáng, phố phường khai trương, đường xá dần dần đông đúc, kinh thành lại phô bày vẻ phồn hoa náo nhiệt.

Bên trong bức tường cao của Thái phó phủ, gia nhân lui tới, mọi chuyện vẫn như bình thường. Thiếu chủ nhân lâm triều trở về liền theo thói quen đến thư phòng đọc sách, một lúc lâu sau mới bước ra bảo chuẩn bị kiệu, nói muốn xuất môn giải sầu.

Nền nếp Ứng thị xưa nay luôn luôn giản dị, trừ quan kiệu chính thức vào triều, xuất nhập hằng ngày đều bằng cửa hông; ngoài bốn gã kiệu phu, nhiều lắm cũng chỉ có 2, 3 người theo hầu. Một đoàn người nho nhỏ di chuyện trong đế đô đông đúc không dễ gì gây sự chú ý.

Chiếc kiệu nhỏ rời khỏi phủ, đi dọc theo đại lộ Chính An, rẽ sang hướng tây, thẳng tiến tây môn. Bức họa chân dung Tiểu Thất được dán ở hai bên cửa thành, binh sĩ giữ cổng thành kiểm tra những người qua lại theo thông lệ, mọi sự đều yên ổn. Thủ vệ giám sát ở cổng thành nhìn thấy một cỗ kiệu từ từ tiến đến, liền quát bảo dừng lại, đột nhiên phát hiện chữ Ứng bằng ngọc lưu ly trước kiệu, vội vàng quỳ xuống hành lễ:

“Thỉnh an Ứng đại nhân!”

“Miễn lễ!” Ứng Sùng Ưu vén rèm kiệu, mỉm cười nói: “Các ngươi vất vả rồi!”

“Ra sức vì hoàng thượng, nào dám cho là vất vả!” Thủ vệ cười ha hả, len lén đưa mắt kiểm tra trong kiệu: “Đại nhân định ra thành ư?”

“Phải, định ra ngoài dạo một vòng!”

Thủ vệ thấy trong kiệu ngoài Ứng Sùng Ưu không còn ai khác, nào dám hỏi nhiều, chỉ cẩn thận nhìn mặt những người theo hầu rồi lui ra sau vài bước nhường đường.

Đoàn người thuận lợi qua khỏi cửa thành, rẽ về hướng An Đức huyện, đi chừng mười dặm đến trước một ngôi miếu đổ nát thì dừng lại.

“Đại nhân muốn dâng hương ở đây sao?” Một gã người hầu đi theo giật mình hỏi.

“Thế nhân thờ phụng đều là Bồ Tát, cần gì phải đến những nơi hương khói cường thịnh để thêu hoa trên gấm?” Ứng Sùng Ưu thản nhiên nói một câu, xuống kiệu nhìn qua ngôi miếu cũ kỹ, quay đầu phân phó: “Các ngươi ở ngoài đợi, Ứng Võ mang cống phẩm vào đây cho ta!”

Hạ nhân cung kính tuân lệnh, chỉ có gã người hầu tên Ứng Võ ôm một cái tráp lớn trong kiệu ra, theo sau Ứng Sùng Ưu vào miếu.

Bởi vì khói nhang quạnh quẽ, trong miếu chỉ có một ông từ già nua quét dọn bàn thờ, thấy khách đến cũng không tiếp đón, vẫn cúi đầu chậm chạp làm tiếp việc của mình. Ứng Sùng Ưu cũng không quấy nhiễu ông ta, đi thẳng qua cổng tre ở hậu viện đến rừng trúc sau miếu. A Thích mặc trang phục màu đen sớm đúng hẹn chờ ở đây, nhác thấy bóng Ứng Sùng Ưu vội vàng đến chào.

“Vất vả huynh đến đây một chuyến!” Ứng Sùng Ưu ngăn hắn hành lễ, quay người mở cái tráp lớn Ứng Võ đang ôm, bế ra một đứa bé đang ngủ say, cử chỉ có chút tiếc thương.

“Ứng đại nhân, đây là…” A Thích giật mình kinh ngạc.

“Hạ nhân trong phủ ta nhặt được nó ở con sông ngoài Câu Lan Viện. Vì mẹ nó là kỹ nữ thanh lâu, sợ người khác không tiện thu dưỡng, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải nhờ huynh ở An Đức xa xôi tìm một nhà nông cho nó làm con nuôi. Đây là tiền nuôi dưỡng, huynh hãy cầm trước!”

“Ngài làm vậy là sao?” A Thích xua tay liên tục: “Những việc nhỏ nhặt này chỉ cần sai bảo một tiếng là xong. Nuôi dưỡng đứa trẻ bị vứt bỏ là chuyện tích đức, sao có thể phiền đến Ứng đại nhân ngài đưa tiền cấp dưỡng? A Thích hiện giờ tốt xấu cũng có chút bổng lộc, nuôi một đứa trẻ chắc chắn không thành vấn đề!”

“A Thích!” Ứng Sùng Ưu đè tay hắn lại, nghiêm mặt nói: “Huynh hãy nghe ta nói! Đứa trẻ này xuất thân không tốt, ta không hy vọng huynh sẽ nuôi dưỡng nó. Cứ theo ý của ta, tìm một nhà nông lương thiện không con ở nơi hẻo lánh, đưa tiền này cho bọn họ, cũng đừng cho bọn họ biết thân phận của huynh, sau này cũng đừng bao giờ tìm tới đó, hiểu chưa?”

A Thích tuy rằng nghi hoặc, nhưng bởi tin vào con người của Ứng Sùng Ưu nên chỉ do dự một chút liền nói: “Ứng đại nhân yên tâm, nhất định theo lời ngài căn dặn, an bài thỏa đáng!”

“Làm phiền huynh!” Ứng Sùng Ưu bế đứa bé cho Ứng Võ bên cạnh nhìn một lát rồi mới cẩn thận đưa cho A Thích, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, nói: “Nó ba ngày nữa là đầy tháng, huynh nói ngày này cho cha mẹ nuôi của nó biết.”

“Dạ!”

“Huynh còn phải về An Đức, không nên trì hoãn. Đợi lần sau huynh đến kinh chúng ta lại gặp nhau!”

A Thích bế đứa trẻ, gật đầu thật mạnh: “Đại nhân bảo trọng, A Thích đi trước một bước!”

Ứng Sùng Ưu cười cười nhìn theo A Thích cho đến khi khuất dạng rồi mới quay lại vỗ vỗ đầu Ứng Võ: “Được rồi Tiểu Thất, A Thích là người đáng tin, bé cưng nhất định có thể yên ổn sống sót, đệ đừng khóc nữa!”

Tiếu Thất chùi nước mắt, ừ một tiếng, đi với sư huynh theo đường cũ ra cổng. Ứng Sùng Ưu chưa vội lên kiệu mà đưa một cái túi màu vàng sậm cho Tiểu Thất, giả vờ căn dặn: “Ứng Võ, bùa bình an này đã được cầu phúc trước mặt Phật tổ, ngươi mau mau lên đường đưa tận tay cho lão thái gia, có hiểu không?

Tiểu Thất gật đầu hỏi: “Dạ, đi liền bây giờ ạ?”

“Đi liền bây giờ!” Ứng Sùng Ưu lời nói đầy thâm ý: “Gặp lão thái gia thì thay ta thỉnh an. Đi trên đường ngươi phải an phận, không được sinh chuyện làm lỡ hành trình!”

“Đã biết!” Tiểu Thất âu sầu nói, lưu luyến nhìn sư huynh vài lần rồi mới phóng lên lưng ngựa rời đi.

Ứng Sùng Ưu lúc này mới thở phào một hơi, trở lên kiệu về thành. Do đi kiệu thong thả, trên đường còn ghé nghỉ chân gần nửa canh giờ nên về đến Thái phó phủ thì trời đã sắp hoàng hôn. Kiệu vào đến phủ, Ứng Sùng Ưu về phòng rửa sơ mặt mũi, thay đổi y phục hằng ngày, định đến đông viện gặp đường huynh thì Ứng Hải bước vào thưa: “Thiếu gia, Trịnh đại tướng quân đến viếng, đang chờ ở phòng khách!”

“Trịnh Lân?” Ứng Sùng Ưu không biết vị Diễm Linh đại tướng quân này tới chơi hay có việc gì, vội vàng thay lại trang phục nghiêm túc, bước nhanh đến phòng khách, quả nhiên gặp Trịnh Lân đứng trước cửa, thần sắc khá nghiêm trọng.

“Đại tướng quân đến chơi, không biết có gì dạy bảo?” Ứng Sùng Ưu mỉm cười, chắp tay chào đón.

Trịnh Lân không trả lời, hơi nhướng mày, một bên cúi người ý bảo Sùng Ưu vào trong, một bên không ngừng đưa mắt ra hiệu. Ứng Sùng Ưu nhất thời không hiểu Trịnh Lân muốn ngầm bảo cái gì, trong lòng không yên, cất bước vào phòng, vừa ngẩn đầu liền biến sắc.

Chỉ thấy ngay giữa đại sảnh, đương triều thiên tử cải trang đang ngồi tựa vào chiếc ghế thái sư lớn làm bằng gỗ tử đàn, trong tay mấy tờ tấu chương, nghiêm mặt lật xem. Ứng Sùng Ưu giật mình nhận ra kia chính là bức tấu biểu từ quan mình vừa phát thảo, rõ ràng để trên bàn trong thư phòng, không hiểu sau lại chạy đến trong tay Dương Thù rồi.

“Ứng thiếu bảo!” Trịnh Lâm vẫn theo sát vào phòng, thấy y sững sờ, bèn ho khan một tiếng, cố ý nhắc nhở: “Bệ hạ đang ở đây!”

Ứng Sùng Ưu khôi phục tinh thần, vội xốc áo quỳ xuống: “Thần Ứng Sùng Ưu, tham kiến Bệ hạ!”

Dương Thù vò nát tấu biểu trong tay, lạnh lùng liếc mắt nhìn y, thật lâu sau mới lên tiếng: “Bình thân đi!”

“Tạ ơn Bệ hạ!”

“Nghe hạ nhân trong phủ nói, hôm nay ngươi ra ngoại thành?

“Dạ!”

“Đi đâu vậy?”

“Thần hôm nay ra ngoài thành dâng hương cầu an cho gia phụ.”

Trịnh Lân đứng cạnh lại ho nhẹ một tiếng, dường như muốn nhắc nhở cái gì. Ứng Sùng Ưu nhìn hắn một cái, mặc dù không hiểu rõ nhưng trong lòng đã bắt đầu bồn chồn.

“Ngươi hiếm khi ra khỏi cửa, chỉ đi dâng hương thôi sao?” Dương Thù vẫn giữ nguyên nét mặt, bình thản hỏi.

“Thần cũng tiện thể ngắm phong cảnh ngoại ô, nấn ná nên về trễ!”

Ánh mắt Dương Thù bỗng nhiên sắc bén lạ thường, nhìn thẳng vào mặt Ứng Sùng Ưu cứ như muốn khoét hai cái lỗ trên đó, ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo buốt xương.

“Ứng thiếu bảo, trẫm hỏi ngươi một lần nữa, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ trước khi trả lời: Rốt cuộc hôm nay ngươi ra khỏi thành để làm gì?”

Ứng Sùng Ưu đã thầm kinh hoàng tột độ, nhưng ngẫm lại không thấy sơ sót ở điểm nào, do dự một chút vẫn nói: “Thần đến một ngôi miếu ở tây giao, vì gia phụ…”

“Ứng Sùng Ưu!” Dương Thù nghiến răng ngắt lời: “Trẫm nhắc lại lần nữa, ngươi suy nghĩ cho kỹ rồi hãy đáp: Ngươi, hôm nay ra khỏi thành để làm gì?”

Trịnh Lân sợ hoàng đế thêm tức giận, cũng bất chấp lễ nghi tùy tiện xen vào: “Ứng thiếu bảo, ta vừa phò Hoàng thượng từ ngoài thành trở về, ngài có chuyện gì, ngàn vạn lần không nên dấu diếm nữa…”

Nói đến đây thì Ứng Sùng Ưu đã biết tình hình không xong, chỉ không rõ rốt cuộc Dương Thù biết được bao nhiêu, cũng không chắc Tiểu Thất và đứa trẻ kia có thuận lợi thoát thân hay không, thoáng chốc tâm tư rối bời, sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, biến ảo không ngừng.

“Ngày ấy kẻ bịt mặt cứu bọn phản nghịch thiếu niên kia đã sử dụng Du Vân chưởng của Phù Sơn mà ngươi từng dạy cho trẫm, còn nhớ không?” Dương Thù đứng lên khỏi ghế, giọng điệu lạnh băng: “Trẫm vừa thấy vết thương trên người Tuần bổ doanh đã biết ngay kẻ đó là ai.”

Ứng Sùng Ưu rõ ràng không ngờ Dương Thù lại tự mình kiểm tra vết thương trên người binh sĩ nên không nghĩ đến sơ sót ở điểm này, chừng nghe hắn nói ra lập tức biết rằng ngay cả Dương Thần cũng khó giữ, trong lòng lại rối loạn, đầu óc suy tính đủ đường, nghĩ xem nên biện bạch thế nào, nhưng càng nghĩ càng không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.

“Chỉ cần biết là Dương Thần ra tay, thì không có chuyện gì mà trẫm tra không được.” Dương Thù bước đến trước mặt Ứng Sùng Ưu, chăm chăm nhìn y: “Nhưng mà trẫm không định lộ ra. Trẫm một mực chờ, chờ ngươi tiến cung xin trẫm giúp đỡ, cầu trẫm đặc xá cho sư huynh đệ của ngươi, tha thứ cho đứa trẻ kia. Cuối cùng thì sao? Ngươi vẫn tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện, không chịu thiếu trẫm nửa điểm nhân tình…”

Ứng Sùng Ưu vội vàng lắc đầu, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.

“Ngươi biết cứu cháu nội của Mạnh Thích Thanh là tội trạng gì chứ?”

“……”

“Ngươi cũng biết trẫm đối với những kẻ phản bội, bất luận là vì nguyên nhân gì, cũng tuyệt đối không tha?”

“……”

“Ngươi rõ ràng biết hết, nhưng vẫn lựa chọn rời bỏ trẫm!” Dương Thù hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt Sùng Ưu, nghiến răng cười lạnh: “Trẫm nhìn thấy ngươi bất chấp an nguy tính mạng để cứu đứa trẻ kia, liền bất giác liên tưởng đến năm đó… Tuy rằng người hãm hại và người bị hại đã đổi chỗ cho nhau, nhưng ngươi thì từ đầu đến cuối đều rất giỏi làm người cứu vớt. Cho đến hôm nay trẫm mới hiểu được, hóa ra ngươi một mực ở bên cạnh trẫm không rời không bỏ bấy nhiêu năm… không phải là vì trẫm có gì đặc biệt mà là ngươi căn bản là loại người như thế! Ngươi khi đó quan tâm trẫm, cũng y như bây giờ ngươi thương hại đứa trẻ kia mà thôi! Một khi phát hiện ra trẫm đã đủ mạnh mẽ, ngươi liền không còn hứng thú, muốn bỏ trẫm mà đi, có đúng không?”

“Bệ hạ, không phải như thế…”

“Không cần phải dỗ dành trẻ con, tiếp tục lừa gạt trẫm!” Dương Thù nắm lấy cánh tay của Ứng Sùng Ưu, siết mạnh như muốn nghiền nát xương cốt: “Trẫm vẫn tưởng rằng, cho dù ngươi không thể thừa nhận tình cảm của trẫm, nhưng ít ra, trẫm trong lòng ngươi vẫn khác hẳn những người khác. Nào ngờ thật ra, trẫm còn không được ngươi để ý bằng đứa trẻ kia!”

“Bệ hạ…” Ứng Sùng Ưu không hiểu nổi tại sao Dương Thù lại suy diễn đến tận đây, vội để tay lên ngực mong trấn an hắn: “Xin ngài bình tĩnh nghe thần nói có được không?”

“Còn gì để nói nữa?” Dương Thù nghiến răng, giọng nói lộ ra vẻ tuyệt vọng não nề: “Trẫm giống như tỉnh dậy sau cơn mộng đẹp, phát hiện ra mình trắng tay. Không chỉ Dương Thù không được ngươi yêu mến, mà cả Hoàng đế cũng không có được lòng trung của ngươi! Đã như vậy, thì trẫm còn khách sáo làm gì mà không tức giận?”

Ứng Sùng Ưu nhìn thấy ánh mắt lạnh buốt của hắn, trong lòng đột nhiên phát run: “Bệ hạ, thỉnh ngài suy xét, Dương Thần bọn họ…”

“Yên tâm, bọn họ đều là Tĩnh quốc công thần, chỉ vì tình cảm huynh đệ chứ không có ý nghịch quân, trẫm sẽ không vì một đứa cháu nội chưa dứt sữa của Mạnh Thích Thanh mà làm khó công thần. Dương Thần đã tự mình xin được đến Tây Ninh lập công chuộc tội, vì trẫm giáo hóa man dân. Ứng Lâm giáng chức hai cấp, phạt bổng ba năm, để xem biểu hiện sau này. A Thích không rõ nội tình, không cần trị tội.” Dương Thù lạnh nhạt nhếch miệng: “Thế nào? Trẫm xử vậy có được coi là hoàng đế khoan dung hay không?”

Tuy nghe những hình phạt Dương Thù đưa ra rõ ràng không nặng, nhưng Ứng Sùng Ưu cũng hiểu không chỉ đơn giản như vậy, trong lòng càng thêm lo lắng.

“Cảm thấy có gì không đúng phải không?” Ánh mắt Dương Thù băng giá, lạnh lẽo đến thấu xương: “Cho đến lúc này, ngươi không nằm trong danh sách được xử lý nhẹ. Trẫm sẽ khiến ngươi vĩnh viễn nhớ rõ: Phản bội trẫm phải trả giá như thế nào!”

“Bệ hạ…” Ứng Sùng Ưu run rẩy kêu lên.

“Thằng nhóc kia là sư đệ rất được ngươi yêu thương, không sai chứ? Còn đứa trẻ đó, yếu ớt bất lực khiến ngươi mềm lòng, phải không nào?” Dương Thù thong thả đi lại trước mặt Sùng Ưu, tươi cười đầy vẻ tàn nhẫn: “Trừng phạt của trẫm đối với ngươi, chính là để ngươi nhìn thấy bọn chúng chết, nhìn thấy bọn chúng bị chặt đầu như thế nào, nhìn thấy máu của bọn chúng làm sao mà hóa lạnh. Còn không thì, ngươi chọn kiểu chết khác cho bọn chúng cũng được!”

Ứng Sùng Ưu kinh hoàng chụp lấy tay Dương Thù, run giọng nói: “Thần biết theo quốc pháp mà nói, bọn họ đích thật phạm tử tội. Nhưng Tiểu Thất tuổi nhỏ ngây thơ, không biết luật pháp hoàng gia, cũngi không cố ý phạm quân; đứa trẻ kia lại sinh ra chốn thanh lâu, không nằm trong tộc phổ bị tru của Mạnh thị, cả hai đều có điểm khả dung. Nếu Bệ hạ chỉ vì trừng phạt tội thần lừa gạt thánh nhan, thỉnh không cần gây thêm sát nghiệt, xử tử một mình thần là được!”

Trịnh Lân đứng cạnh nghe mấy lời này không khỏi sốt ruột giẫm chân, nghĩ thầm: Ứng thiếu bảo này, bình thường thông minh là thế, sao gặp chuyện lại không biết linh động gì cả. Liều chết cầu xin như thế chỉ như đổ thêm dầu vào lửa mà thôi!

Quả nhiên, Dương Thù đùng đùng nổi giận, gạt tay Ứng Sùng Ưu ra, giọng nói cũng bị biến đổi: “Ngươi thật là người tốt đó! Còn nhớ năm nào ngươi từng nói: mạng của ngươi là của trẫm, trẫm nghe qua vẫn còn cảm động. Nhưng hôm nay xem ra, còn rất nhiều người, rất nhiều chuyện có thế khiến ngươi không chút do dự đem tính mạng mình ra. Ngươi không chỉ xem nhẹ sinh tử của mình, còn xem thường tình cảm của trẫm đối với ngươi… Hai người kia, trẫm không giết không được! Nên làm thế nào, tự ngươi chọn lựa đi!”

Câu cuối cùng của Dương Thù nghe qua có phần kỳ lạ. Hắn một mặt tỏ vẻ không giết không được, mặt khác lại bảo Ứng Sùng Ưu tự mình lựa chọn, ý tứ vô cùng mâu thuẫn. Ứng Sùng Ưu sửng sốt hồi lâu mới đột nhiên hiểu được, trong lòng trầm xuống, toàn thân run rẩy, hơn nửa ngày mới yếu ớt thấp giọng cầu xin: “Bệ hạ, xin ngài… đừng bức bách vi thần như vậy…”

Dương Thù cười lạnh, đáy mắt tràn ngập phẫn nộ tuyệt tình: “Đúng vậy, trẫm chính là đang ép ngươi! Trẫm muốn xem thử, ngươi vì hai người kia có thể tổn thương trẫm đến mức nào! Hoặc là cứu mạng của bọn chúng, hoặc là trở về bên cạnh trẫm, trẫm cho ngươi chọn, mau chọn đi!”

Ứng Sùng Ưu nhắm mắt lại, cố trấn tĩnh bản thân, nhưng lại không kiềm được nỗi đau đớn trong lòng. Tuy rằng càng như vậy, càng hiểu được bản thân coi trọng hắn biết chừng nào, nhưng nếu buộc phải lựa chọn thì vĩnh viễn cũng không thể chu toàn được mọi cảm tình.

Dưới ánh mắt sáng quắt chăm chú của Dương Thù, Ứng Sùng Ưu chầm chậm hạ mi, hai tay buông thỏng, hít sâu một hơi, phất áo quỳ xuống sàn nhà đá mài, chầm chậm cúi người sát đất, hành một đại lễ. Khi y bật dậy, trên nền gạch xuất hiện hai viên trân châu sáng bóng.

Sắc mặt Dương Thù thoáng chốc trở nên xanh mét.

“Thần Ứng Sùng Ưu, lấy trân châu này cầu xin, khẩn cầu Bệ hạ đặc xá hai tội nhân…” Thanh âm của Sùng Ưu mỏng manh yếu ớt, nhưng từng câu từng chữ lại cực kỳ rõ ràng.

Dương Thù lặng im nhìn y, cảm thấy toàn thân như bị người ta từ từ xé rách, gió lạnh thấu tim, ngay cả tầm mắt cũng không nguyên vẹn, mọi vật mơ hồ không rõ ràng.

“Thỉnh Bệ hạ… ân chuẩn…”

“Ha… ha ha ha…” Dương Thù phẫn nộ đến cực điểm, ngược lại cười ha hả, xoay người đem hai hạt châu kia nghiền nát trong tay: “Quả nhiên là thế! Đây là lưa chọn của ngươi.. Ngươi chẳng thà bỏ qua cảm thụ của trẫm, cũng muốn cứu lấy tính mạng hai kẻ kia…”

“Thần nếu như đã làm Bệ hạ tức giận, nguyện chịu xử phạt!” Ứng Sùng Ưu ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của Dương Thù: “Nhưng Bệ hạ là chí tôn thiên tử, kim khẩu ngọc nha, đã hứa xin chớ nuốt lời…”

“Được!” Dương Thù cao giọng ngắt lời y: “Ngươi muốn cứu bọn chúng, trẫm chuẩn theo lời ngươi, cứ y theo an bài của ngươi, đều giữ được tính mạng. Nhưng còn ngươi… ngươi… Người đâu!”

Trịnh Lân vẫn hầu một bên vô kế khả thi, vội đáp: “Có thần…”

“Đến Nội Đình Úy tuyên chỉ, đem Ứng Sùng Ưu giam vào… giam vào…” Dương Thù đột nhiên nghẹn họng. Dù có thế nào thì người kia vẫn là Ứng Sùng Ưu, có thể giam hắn ở đâu bây giờ? Thiên lao? Hình ngục ti? Những nơi như thế làm sao có thể…

“Bệ hạ suy xét…” Trịnh Lân rụt rè khuyên một câu

“… Phượng Thai Các… Đem hắn giam ở hậu liêu Phượng Thai Các… ngoan ngoãn ở đó cảnh tỉnh cho trẫm!”

“Thần tuân chỉ!”

Trịnh Lân quay lại nhìn Ứng Sùng Ưu một cái, thở dài lui ra ngoài. Dương Thù mím môi thật chặt, nhìn thẳng vào mặt con người không có tim kia, muốn nghe xem y sẽ nói gì.

“Thần… tạ ơn Bệ hạ long ân…”

Dương Thù nghe lòng quặn thắt, không nói tiếng nào quay đầu bước đi. Sau lưng hắn, lúc này mới có một giọt nước lặng lẽ rơi xuống sàn đá bóng như gương.

*******

Trịnh Lân phụng khẩu dụ, đem ý chỉ của hoàng đế truyền cho Nội Tuyên Úy. Nhưng Nội Đình Úy trưởng quan giám lý Cố Trường Thanh nghe xong lại đờ ra không hiểu được dụng ý của bề trên. Chức trách của Nội Đình Úy là thẩm tra xử lý và xử trí tội trạng của những quan viên có tước hàm quý tộc. Cố Trường Thanh từ lúc nhậm chức đến giờ đã xử lý qua không ít vụ án, nhưng chưa từng có vụ nào hồ đồ như thế này.

Đầu tiên, bất kể là phạm tội gì cũng phải có tội danh, nhưng Trịnh Đại tướng quân chỉ nói qua loa cũng không thèm giải thích, chỉ bảo là chịu tội theo ý chỉ của Hoàng thượng chứ không nói tội gì. Mặc khác, chưa bao giờ phạm nhân của Nội Đình Úy không bị tống thiên lao mà lại giam vào Phượng Thai Các. Phượng Thai Các tuy là một thư viện bỏ hoang của hoàng gia, nhưng tốt xấu gì cũng thuộc phạm vi hoàng cung, có bao nhiêu thủ vệ cũng không thể đưa vào trông coi phạm nhân, đã không trông coi được thì nhốt bằng cách nào? Lỡ như không tìm thấy người, biết khóc với ai đây? Quan trọng nhất là: tiếp đó phải làm sao? Thẩm tra không biết nên thẩm tra cái gì, phán tội cũng không biết phán ra sao; không thẩm không phán, đến Nội Đình Úy làm chi? Vào cung dạo một vòng ư?

Cùng đường, Cố Trường Thanh đành thượng bẩm với Khu tướng phủ để xin chỉ thị. Kết quả tin này vừa lộ ra, lập tức trong ngoài chân động. Tuy Ứng Bác về hưu, nhưng Ứng Sùng Ưu dù sao cũng là con trai độc nhất của ông ta, bản thân lại là công thần Cần vương, có danh hiệu Bá tước, đương chức Kiểm giáo thiếu bảo, Hoàng đế ngày thường đối với y đặc biệt ân sủng, người có mắt đều thấy được; đột nhiên phạm trọng tội, ai nấy cũng muốn hỏi cho rõ ràng vì sao. Hơn nữa, mặc dù Sùng Ưu bình thường lạnh nhạt, nhưng thật ra rất trọng tình trọng nghĩa được người kính nể; biết y chịu tội, không ít người vội vã xin viện thánh để biện hộ giùm. Nhưng bất kể là thật lòng muốn cứu Ứng Sùng Ưu hay đoán được y sớm muộn cũng được đặc xá nên tranh thủ tạo một nhân tình, thì tất cả thần tử tiến cung cầu kiến đều không ngờ lại vấp phải một chuyện không lường trước được.

Dương Thù xưa nay luôn thực hiện ân – uy cùng lúc, đối với gián ngôn của các thần tử dù phản bác trách cứ cũng để cho đối phương nói xong trước đã, lần này vì chuyện của Ứng Sùng Ưu, không hiểu sao lại y hệt như một phong pháo mới châm, động tới liền nổ, chưa đầy mấy hôm, không còn ai dám nói câu nào. Nhưng kỳ quái nhất là, Dương Thù nổi giận đến như vậy mà Ứng Sùng Ưu lại không bị xử phạt gì nhiều, ngoại trừ bị nhốt tại Phượng Thai Các không cho ra ngoài thì không phải chịu thẩm vấn tra khảo gì khác, cơm ngày ba bữa còn được ấn theo tiêu chuẩn triều thần cung phụng chu đáo, làm cho tất cả văn võ tinh anh trong triều nghĩ đến nát đầu cũng không đoán nổi thánh ý.

Ứng Sùng Ưu bị giam đến ngày thứ ba, Trung thư lệnh Dương Thần thượng biểu tự xin được nhậm chức Tây Châu tuần hải sứ, đi Tây Ninh tĩnh dân. Tây Ninh hai mươi tám đảo mặc dù thần phục Đại Uyên đế quốc gần trăm năm, nhưng chưa bao giờ yên bình được một ngày. Người dân Tây Châu Hải thường chịu nổi khổ bị quấy phá, xuất quân chinh phạt đã nhiều mà chẳng có hiệu quả gì. Dương Thần trong ba năm chiến đấu tĩnh quốc đã bộc lộ tinh lực tràn trề và lý tưởng chính trị nhạy bén, nên đối với việc hắn muốn đến một vùng đất mới xây dựng phủ chế, giáo hóa đảo dân, quần thần cũng không lấy làm lạ. Hoàng đế cũng chỉ khen tặng qua loa rồi chuẩn tấu cho hắn trấn nhậm mười lăm châu Tây Ninh, mười ngày sau xuất kinh.

Về phần đứa con rơi của nhà họ Mạnh cùng bọn phản nghịch thiếu niên, do tất cả đương sự đều giữ kín như bưng nên Tuần bồ doanh không điều tra được gì, chuyện này cũng dần dần phai nhạt. Với thanh danh Ứng gia thế đại tận trung cùng với công lao tĩnh quốc hiển hách của Ứng Sùng Ưu, không ai dám liên tưởng việc Ứng thiếu bảo bị giam ở Phượng Thai Các có liên quan đến nghịch án con rơi này, vì thế tội danh của y cũng không sao định được. Khu tướng phủ cũng đã hai lần thượng tấu thỉnh hoàng đế công bố tội trạng của Ứng thiếu bảo và thương nghị phương thức xử phạt cuối cùng, nhưng tất cả đều như ném đá xuống biển, không chút tăm tích. Thậm chí ngay cả khi thái hậu biết chuyện ra mặt khuyên bảo cũng không có được kết quả hài lòng.

Đang lúc hoàng đế nổi giận khó nguôi, lại chần chừ không chịu định tội, Ứng Sùng Ưu bị giam ở Phượng Thai Các đến ngày thứ chín thì gặp được hai vị khách không mời mà đến.

Phượng Thai Các từng là thư viện của hoàng gia, đến thời tiên đế thì bị bỏ hoang, lầu chính bị sập, tường viện ngả nghiêng, chỉ còn tiểu viện phía sau là còn nguyên vẹn, bày thêm vài thứ liền trở thành nhà giam của Ứng Sùng Ưu. Tuy rằng Phượng Thai Các không ở trong phạm vi nội cung, nhưng dù sao cũng thuộc hoàng cung, thủ vệ của Nội Đình Úy không có quyền tiến vào, cả tiểu viện chỉ có mười mấy thái giám trong cung phái tới, vừa canh giữ vừa hầu hạ. May mà Ứng Sùng Ưu là người ôn hòa giản dị, bước vào rồi thì an phận nửa bước cũng không ra, không gây thêm phiền phức. Bọn thái giám thoải mái hẳn nên cũng không dám làm khó y, có khi còn theo ý mang đến vài bộ sách và bút mực để y giải sầu. Vì thế cho nên vị Kiểm giáo thiếu bảo đang thọ tội này mang tiếng là bị giam, nhưng thật ra thì cũng chẳng phải chịu khổ sở gì.

Sáng sớm hôm nay, Ứng Sùng Ưu vẫn như thường lệ thức dậy rửa mặt, luyện khí công một lúc rồi đến bàn giấy bên cửa sổ luyện chữ giết thời gian. Đến khi mệt mỏi lại ngẩn đầu nhìn con đường mòn cỏ dại mọc đầy trong viện và mấy cội ngô đồng không ai chăm sóc, cứ thế yên tĩnh vượt qua một ngày.

Đến lúc hoàng hôn, có tiếng bước lên thang lầu. Bọn thái giám mang bữa tối đến, bày ra trên cái bàn tròn nhỏ bong tróc nước sơn, vẫn như thường lệ năm món một canh, chay mặn đều đủ, còn có thêm hai chén cơm trắng.

Ứng Sùng Ưu bước đến ngồi xuống, khách sáo nói tiếng cám ơn. Nhưng lạ thay, hai thái giám đưa cơm không chịu bỏ đi mà vẫn đứng bên cạnh bàn, khiến cho phạm nhân vừa cầm đũa lên cảm thấy kì quái, phải ngẩn đầu lên nhìn. Một trong hai thái giám đó đưa mắt trừng y, người còn lại thì nhìn y mỉm cười. Ứng Sùng Ưu giật mình hít sâu một hơi, lập tức ngó nghiêng chung quanh.

“Không cần tìm nữa! Tiểu Thất tính tình bộp chộp, ta không cho nó đi theo!” Thái giám trừng mắt lên tiếng.

Thanh âm không biến đổi, Ứng Sùng Ưu vừa nghe liền nhận ra ngay, lập tức bật dậy: “Sư… sư thúc? Sao người lại đến đây?”

“Ta có một sư điệt suýt chút nữa bị trảm vì theo bọn phản nghịch, một sư điệt bị sung quân đến Tây Ninh, một đứa khác thì bị nhốt trong tòa viện rách nát, tất cả đều làm ta lo lắng, còn có thể không tới sao?” Sư thúc tức giận hừ một tiếng.

“Kia là…” Ứng Sùng Ưu chuyển mắt sang thái giám còn lại, nghi ngờ hỏi: “Tam sư huynh?”

“Không liên quan đến ta! Ân Chân sư thúc vốn là vì tìm Tiểu Thất trở về nên mới đến kinh, ai ngờ đụng phải chuyện này.” Dương Thần cũng đã dịch dung nhún vai: “May mà nơi này thủ vệ không nghiêm, sư thúc chỉ thi triển chút thủ doạn là bọn ta có thể vào đây thần không biết quỷ không hay.”

Ứng Sùng Ưu ánh mắt lấp lánh, không khỏi hỏi: “Sư thúc mạo hiểm vào đây là vì muốn cứu con ra sao?”

“Vậy thì không phải! Nên biết trốn khỏi nơi này thì dễ, nhưng muốn thoát khỏi thứ thật sự trói buộc ngươi thì mới khó khăn!” Ân Chân nhìn kỹ Sùng Ưu: “Huống chi vị tân hoàng này cũng không phải hạng tầm thường. Phù Sơn của chúng ta dù có lợi hại, nhưng một khi đối mặt với hoàng quyền lồng lộng, chỉ e cũng không thể bảo vệ được ngươi. Cho nên, chúng ta phải có một kế sách vẹn toàn!”

Ứng Sùng Ưu gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Con không biết tam sư huynh đã bẩm báo sư thúc thế nào, nhưng con lần này bị giam đích thật đều là lỗi của mình, không phải tại hoàng thượng bạc bẽo… Cho dù hắn thật sự muốn lấy mạng của con để dập lửa giận trong lòng thì con cũng chỉ đành giao cho hắn…”

“Đương nhiên, hắn là hoàng thượng mà, không nghe hắn thì biết làm thế nào?” Ân Chân cười: “Nếu ngươi chết mà hắn có thể thật sự buông tay, vậy ngươi chết đi là được!”

Ứng Sùng Ưu lắp bắp kinh hãi, bấc giác ngẩng đầu, hết nhìn Ân Chân lại ngó Dương Thần.

Ân Chân đưa tay vào túi trong ngực lấy ra một bình sứ trắng, nhẹ nhàng đặt nhẹ lên bàn, nói: “Thời gian không còn nhiều, chúng ta nói ngắn gọn thôi! Ngươi là Phù Sơn môn hạ, ắc biết trong lọ này là gì rồi?”

“… Phượng hoàng đan?” Ứng Sùng Ưu mặt không còn chút máu, tái nhợt dị thường.

“Đúng vậy, tự thiêu trong hương mộc rồi hồi sinh trong tro tàn, đây là Dục hỏa trùng sinh Phượng hoàng đan. Ta vốn vẫn mắng sư huynh, nói hắn chế tạo mấy thứ kỳ cục quái đản, không ngờ mấy thứ quái đản đó cũng có ngày hữu dụng. Hoàng đế bệ hạ muốn ngươi chết, vậy thì ngươi chết cho hắn xem đi! Nói sao thì ngươi cũng là con trai độc nhất của Ứng lão thái phó, chắc không đến nỗi chết rồi cũng không được trả xác cho người nhà chứ? Chờ chúng ta lãnh được thi thể của ngươi về, bảy ngày sau ngươi sẽ sống lại, làm một Ứng Sùng Ưu mới.” Ân Chân vừa nói vừa cười đắc ý: “Thế nào? Thấy chiêu này của sư thúc ta có toàn vẹn mọi bề chưa? Hừ, bọn trẻ ranh như các ngươi còn phải theo ta học nhiều!”

Dương Thần thấy sắc mặt Ứng Sùng Ưu càng lúc càng khó coi, than nhẹ một tiếng, khuyên nhủ: “Tiểu Ưu, ta biết đệ lo lắng cái gì! Nhưng thánh tâm khó dò, ta cũng sợ Hoàng thượng nhất thời không nguôi giận sẽ thật sự xúc phạm đến đệ. Tuy rằng đệ chết người ắt sẽ thương tâm, nhưng rồi cũng qua thôi…”

“Không được!” Ứng Sùng Ưu quả quyết lắc đầu: “Không thể làm như vậy được! Đệ không thể đối xử với hắn như thế, thế này hơi quá đáng…”

“Rốt cuộc thì ai quá đáng đây?” Ân Chân nhướng mày: “Hắn nhốt ngươi ở đây đã mười ngày rồi, lỡ như có hôm nào không vui đem ngươi ra chém đầu, lúc đó chúng ta chỉ còn biết khóc hận! Ngươi cũng đâu phải người ham mê quyền vị, giả chết, đổi tên đổi nơi sinh sống tiêu dao khoái lạc, so với ở lại đây chờ chẳng phải thoải mái hơn sao?”

Dương Thần cũng góp lời khuyên nhủ: “Tiểu Ưu, đệ biết vài ngày nữa ta phải đi Tây Ninh mà. Đến lúc đó đệ có thể đi với ta, ở đó trời cao hoàng đế xa, đợi vài năm hắn nguôi ngoai, đệ có thể trở về gặp bá phụ!”

“Hắn sẽ không nguôi ngoai đâu!” Ứng Sùng Ưu vẫn cương quyết lắc đầu: “Đệ hiểu rõ lòng hắn. Đệ không thể dùng cách này để đoạn tuyệt quan hệ với hắn! Như thế quá tàn nhẫn, tuyệt đối không được…”

Ân Chân nhướng một bên mày, hồ nghi hỏi: “Kiểu nói của ngươi, không giống như đang nói về chuyện giữa quân thần với nhau…”

Ứng Sùng Ưu hít sâu một hơi, quỳ xuống trước mặt Ân Chân nói: “Sư thúc, Sùng Ưu từ nhỏ có chuyện gì cũng kể với người, lần này cũng không định giấu diếm. Hoàng thượng đối với con có lòng luyến ái, con đối với hắn cũng… cũng không thể nói là hoàn toàn không chút động lòng. Tuy rằng Sùng Ưu không phải có ý muốn ở cạnh bên hắn, nhưng cũng không thể dùng cách này để đáp lại chân tình của hắn. Chuyện lần này, con hy vọng có thể cho hắn thời gian để trấn tĩnh lại. Xin sư thúc yên tâm, hắn sẽ không giết con đâu, con có thể cam đoan…”

Ân Chân hơi chuyển mắt, quay đầu lại hỏi Dương Thần: “Nó nói có thật không?”

Dương Thần hơi chần chờ, một lúc sau mới nói: “Gần như vậy! Có điều… tâm tư hiện tại của Hoàng thượng rất khó nói, hắn có động sát khí hay không, con cũng không dám cam đoan.”

“Vậy thì có gì phải do dự nữa?” Ân Chân vỗ bàn: “Chần chừ không quyết, hậu quả khó lường. Chuyện khác ta mặc kệ, tính mạng của ngươi quan trọng hơn. Như vậy mới có thể chấm dứt triệt để, với ngươi với hắn đều có lợi. Nghe lời sư thúc, mau uống thuốc đi!”

Ứng Sùng Ưu vội la lên: “Lệnh này của sư thúc, thứ cho Sùng Ưu không thể vâng theo. Hoàng thượng là người trọng tình trọng nghĩa, nếu hắn tưởng mình đã bức tử con, tuyệt đối sẽ không chịu nổi đả kích. Nếu hắn có lòng muốn giết con thật thì đã sớm giết, cần gì nhốt con lại làm chi cho thêm phiền?”

“Lúc đầu hoàng thượng không giết đệ là vì còn nhớ chút tình xưa nghĩa cũ.” Dương Thần thấy Ân Chân trầm ngâm vội nói: “Nhưng nghe nội giám Cao Thành bên cạnh hắn nói: gần đây, hai vị Định, Yến vương gia liên tiếp nhập cung kể tội đệ ỷ công kiêu ngạo, sớm nên xử phạt. Đệ nên biết, bởi Ứng bá phụ tấu thỉnh xin tiếp tục hủy bỏ đặc quyền của phiên vương đã khiến cho các Vương gia ôm lòng oán hận, chẳng qua vì bọn họ trong lúc quốc nạn chỉ khư khư bảo vệ chính mình chưa bao giờ góp sức vào nghiệp lớn của Hoàng thượng nên không dám to mồm. Hiện giờ mặc dù không biết gì sao đệ chịu tội, nhưng vẫn không muốn bỏ qua cơ hội ném đá xuống giếng. Hoàng thượng đang lúc tức giận, lỡ như nhất thời hồ đồ đệ liền dữ nhiều lành ít!”

“Tam sư huynh” Ứng Sùng Ưu thấy Dương Thần thêm dầu vào lửa, lập tức dựng mày: “Huynh phò thánh giá nhiều năm, con người và trí tuệ của Hoàng thượng thế nào huynh còn không rõ hay sao? Hắn không phải loại người chỉ nghe một phía không có chủ kiến, chỉ bằng mấy lão Vương gia ngờ nghệch đó muốn qua mặt hắn cũng không dễ. Huynh khiến sư thúc hiểu lầm như thế, sẽ khiến sư thúc nghĩ rằng…”

“Ta cũng không phải loại người dễ dàng bị người khác qua mặt!” Ân Chân giận đến tái mặt, không đợi Ứng Sùng Ưu giải thích đã đột nhiên xuất thủ nhanh như gió, chớp mắt đã điểm hết mấy đại huyệt trên người không cho sư điệt nhúc nhích: “Ta biết ngươi vì cái gì mà che chở cho hoàng đế, ta cũng biết tại sao Tiểu Thần cố ý chỉ xét một mặt. Bất quá chuyện cấp bách trước mắt là phải đảm bảo cho ngươi bình an vô sự. Hơn nữa ta cũng biết, tử vong có lẽ là biện pháp tốt nhất để chấm dứt dây dưa giữa các ngươi. Tiểu Thần, mở miệng nó ra!”

Dương Thần dạ một tiếng, bước lên, bóp hai má Ứng Sùng Ưu. Sùng Ưu tuy đã cố sống cố chết mím chặt môi, nhưng huyệt đạo toàn thân đã bị phong không thể giãy dụa, cuối cùng cũng bị ép mở miệng ra; mắt thấy Ân Chân đem viên thuốc tới gần, nhất thời không biết làm sao, gấp đến nỗi mặt mày đỏ bừng, hai mắt thoáng chốc ngập nước.

“Ngươi vốn không phải là đứa trẻ mau nước mắt. Từ nhỏ đến lớn, sư thúc chỉ thấy ngươi khóc vài lần mà thôi. Giờ lại vì hắn hơi lệ, chứng tỏ trong lòng ngươi có hắn, chỉ tiếc… Quân thần luyến ái, trở ngại rất nhiều, muốn hạnh phúc thật không dễ dàng.” Ân Chân thở dài: “Tuy rằng thế này là nhẫn tâm với hắn, nhưng lại tốt cho ngươi. Người kia dù gì cũng là hoàng đế, thích ngươi bất quá chỉ là nhất thời si mê, ngươi nghĩ ngươi chết rồi hắn sẽ không sống nổi thật sao? Nên nghe lời sư thúc, ngoan ngoãn ngủ đi, chờ khi tỉnh lại, tất cả đều là quá khứ!”

Ân Chân vừa khuyên bảo, vừa nhét viên thuốc màu đỏ vào miệng Ứng Sùng Ưu. Thuốc trôi vào cổ, lập tức tan ra. Dương Thần buông tay, quay đầu về hướng khác không đành lòng nhìn ánh mắt thống khổ của sư đệ.

“Còn chết trân ở đó làm gì? Đưa nó lên giường đi, còn nhiều chuyện phải làm lắm đấy!” nét mặt Ân Chân vô cùng bình tĩnh, một mặt sai bảo Dương Thần, mặt khác lại nhẹ nhàng lau đi nước mắt và mồ hôi lạnh trên mặt Ứng Sùng Ưu.

Dương Thần cúi đầu dạ một tiếng, bế Ứng Sùng Ưu đặt lên giường, cẩn thận điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho sư đệ, rồi ghé vào tai y khẽ nói: “Đệ yên tâm, ta sẽ chú ý khuyên giải an ủi hoàng thượng, tuyệt không để hắn làm chuyện điên rồ đâu…”

Ứng Sùng Ưu tuy rằng không thể cử động và nói chuyện, nhưng hai mắt vì nóng vội mà đỏ ửng lên, khí huyết nhộn nhạo trong ngực gần như không thở nổi.

“Uống thuốc này chắc là không khó chịu đến vậy đâu!” Ân Chân lẳng lặng vuốt ngực giúp Sùng Ưu thuận khí, miệng nói: “Cảm xúc của ngươi không nên kịch liệt như thế, nếu không sẽ rơi vào trạng thái chết giả không hoàn toàn, bị phát hiện thì phiền lắm!”

“Sư thúc, nhiệt độ cơ thể Tiểu Ưu đã bắt đầu hạ xuống, xin người nhanh tay một chút!” Dương Thần quyết tâm không nhìn đến khuôn mặt sư đệ lúc này nữa, quay lại đập vỡ cái chén trên bàn, nhặt một mảnh sành bén nhất đưa đến.

“Đừng sợ, nhoáng một cái là xong, không đau lắm đâu!” Ân Chân biết tri giác của Ứng Sùng Ưu đã bắt đầu mê muội nhưng vẫn dịu dàng trấn an, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay y, cầm lấy mảnh sành trong tay Dương Thần đưa lên định cắt, nghĩ sao lại ngừng lại.

“Sư thúc?” Dương Thần không hiểu kêu lên.

“Không được, cắt cổ tay nhìn yếu đuối quá, vẫn là cắt cổ nhìn thảm thiết hơn!”

“Cắt cổ?” Dương Thần mới kêu được một tiếng, Ân Chân đã vung tay cắt một đường mảnh trên cổ Ứng Sùng Ưu, sau đó vứt mảnh sành qua một bên, lấy ra một túi da và một cái hộp nhỏ. Trước tiên đổ một đống máu tươi trong túi da làm ướt đẫm gối đầu và nệm giường sau cổ Ứng Sùng Ưu, sau lại mở nắm hộp lấy một ít thuốc mỡ màu đỏ thoa lên vết thương trên cổ y, trong chốc lát, miệng vết thương vốn cạn đã sưng phù lên, nhìn vào chỉ thấy nó vừa sâu vừa rộng, rất khủng khiếp.

“Tuy rằng thương tích là giả, nhưng miệng vết thương là thật, hơn nữa đến lúc phát hiện thì người cũng vừa lạnh vừa cứng, chẳng có thái y nào nhận ra khác thường đâu!” Ân Chân rất hài lòng với kỉệt tác của mình, thu dọn túi da hộp thuốc đàng hoàng rồi nhẹ nhàng vuốt trán Sùng Ưu: “Tiểu Ưu ngoan, ngủ đi! Đừng lo lắng phụ thân ngươi, ta sẽ nói trước với ông ta, không để ông ấy đau lòng đâu!”

Ứng Sùng Ưu khổ sở nhắm mắt lại, chỉ thấy cảm giác tê dại từ lòng bàn chân lan truyền rất nhanh, chẳng mấy chốc ngay cả khuôn mặt cũng chết lặng không còn cảm giác, chỉ còn ý thức duy trì được lúc tỉnh lúc mê. Tưởng tượng đến lúc Dương Thù hay tin, Sùng Ưu lại thấy lòng đau như cắt, trong đầu không nghĩ được gì khác chỉ tràn ngập một ý niệm: “Không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ!”

Nhưng ý chí cuối cùng cũng phải chịu thua dược liệu quá mãnh liệt. Một lát sau, trong phòng hoàn toàn an tĩnh lại, bất kể là người đang nằm, đang ngồi hay đang đứng cũng không mảy may có chút tiếng vang. Sau thời gian chừng nửa chung trà, Dương Thần bắt mạch của Ứng Sùng Ưu rồi gật đầu với Ân Chân.

“Đi thôi!” Ân Chân đứng lên, thương xót nhìn lại người nằm trên giường: “Tuy biết rõ là giả vờ, nhưng nhìn nó nằm lạnh ngắt trên giường như vậy, trong lòng quả thật khổ sở. Không biết hoàng đế kia sẽ có cảm giác gì đây?”

Dương Thần đột nhiên rùng mình, không dám trả lời vấn đề này, chỉ cúi đầu lặng thinh.

Ân Chân cũng không nói thêm nữa, hai người lẳng lặng rời khỏi phòng, băng qua đám cỏ cây hoang vắng, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Sâu trong tiểu lâu của Phượng Thai Các chỉ còn lại ánh trăng tràn ngập, một giường vắng lặng.