Đế Đài Xuân

Chương 8




Nghe ra tâm tình khác thường của thiếu niên kia, Ứng Sùng Ưu một mặt cẩn thận điều chỉnh tư thế để tránh va chạm xấu hổ, một mặt ngửa đầu ra sau, ngước mắt lên nhìn Dương Thù.

Môi dưới của hắn rung động khe khẽ, hơi thở dồn dập, hốc mắt hoe đỏ.

Chỉ thoáng liếc qua, y liền không kềm được xót thương.

Đường đường là bậc chí tôn thiên hạ, bị phỉ nhục nhường đó cũng chỉ có thể cắn răng cúi đầu chịu trận, khó trách hài tử này phẫn uất đến vậy.

“Bệ hạ hãy vững vàng, không bao lâu nữa chúng ta có thể thoát khỏi lòng bàn tay của lão rồi.” Ứng Sùng Ưu nâng mặt Dương Thù lên, nhè nhẹ vỗ về. “Đến lúc đó ngài có thể thỏa sức phát huy thực tài, cùng Mạnh Thích Thanh mặt đối mặt tuyên chiến.”

“Ừ, ta hiểu được.” Dương Thù tựa đầu lên cổ Ứng Sùng Ưu, ngữ điệu thoáng mơ hồ. “Chỉ là, ta muốn được như thế này, yên tĩnh một lúc.”

Hơi thở ấm áp phả lên bờ vai hãy còn ẩm ướt, cơ hồ bắn thẳng một luồng thiểm điện xuống thắt lưng, khiến Ứng Sùng Ưu toàn thân tê dại. Tuy rằng biết rõ hài tử này hiện giờ rất cần được an ủi, nhưng cách an ủi này lại khiến Ứng Sùng Ưu có điểm chịu không xiết; hơn nữa nghĩ tới nghĩ lui, y vẫn cảm thấy dù có thế nào thì hai tên đại nam nhân ngồi trong thùng nước ôm nhau làm sao khiến người bình tâm được. Bởi vậy, hơi thở vừa bình ổn trở lại, y vén tóc Dương Thù, đẩy hắn ra. “Nếu bệ hạ đã hiểu thì cũng đừng làm nũng nữa, đứng lên mặc trung y* vào đi, thần còn có chuyện muốn nói với ngài.”

Dương Thù chau mày, ai oán nói: “Sùng Ưu, ngươi vẫn như thế.”

“Như thế nào?”

“Ngươi cứ luôn mới đó hãy còn ôn nhu hết mực với ta, chớp mắt liền trở nên rất lãnh đạm, đôi khi lãnh đạm đến mức… giống như ngươi căn bản không thích ta mà chỉ muốn làm tròn bổn phận thần tử mà thôi…”

Lồng ngực y chợt thắt lại, tay đang vén tóc hắn cũng thu về.

Không thích ư? Nếu thật sự không thích thì tốt rồi…

“Làm gì mà ngẩn ra đó? Bị ta nói trúng rồi sao?” Sắc mặt Dương Thù càng lúc càng trầm xuống.

“Sao lại thế được?” Ứng Sùng Ưu vội vàng mỉm cười, nhỏ nhẹ nói: “Là bệ hạ tự mình đa tâm thôi… Thần chỉ cảm thấy ngồi như vậy thật bất nhã, nước trong thùng cũng sắp lạnh rồi, ngài mau đứng lên đi.” Nói xong liền ra sức trấn tĩnh, xoay lưng bước ra ngoài, nhặt áo khi nãy vứt vội trên mặt đất khoác nhanh vào người.

“Sùng Ưu.” Dương Thù cũng đứng dậy, toàn thân ướt sũng. “Ngươi lau khô thân mình rồi hãy mặc y phục, cẩn thận kẻo sinh bệnh.”

“Thần cũng xem như là người tập võ, nào lại yếu ớt như vậy.” Ứng Sùng Ưu cười gượng, đưa một cái khăn nhung cho Dương Thù để hắn lau người, chính mình đến bên giường sửa sang lại chăn gối, đoạn nằm xuống.

Dương Thù mặc nội y vào, cũng nối gót tới trước giường. Rõ ràng bên ngoài còn một cái chăn gấm, hắn lại theo thói quen tự nhiên giở lên góc chăn của Sùng Ưu mà chui vào, nằm ngoài mép giường.

“Đã bảo ngươi lau khô trước rồi mà, ngươi xem, áo ướt hết rồi, mau thay ra.”

“Thần không sao, bệ hạ ngại ẩm thì dùng cái chăn kia đi.”

Dương Thù nhếch lên khóe môi, cười cười tự giễu. “Ta hiện tại sống chết còn không màng, há lại ngại chút ẩm thấp? Bất quá ta lo ngươi không thoải mái thôi.”

Ứng Sùng Ưu trong lòng ấm áp, thoáng rũ xuống mi mắt, vốn định nói câu cảm tạ nhưng e Dương Thù oán trách thái độ của mình quá khách khí nên thôi.

“Thích khách đó hẳn là có thể nháo thêm vài ngày nữa?” Dương Thù túm tóc ướt lùa ra khỏi gối, thấp giọng hỏi.

“Đúng vậy. Chỉ cần thường xuyên hành thích, Mạnh Thích Thanh sẽ điều đi một phần quân lực của cấm quân thủ vệ hoàng cung sang bảo vệ chính lão, đến lúc đó hành sự sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.” Ứng Sùng Ưu nhích vào bên trong một chút. “Vừa rồi lúc tắm, thần đã phân phó tỉ mỉ cho Tiểu Linh Văn Nhi, các nàng tự biết phán đoán mà hành động.”

“Chỉ có hai tiểu nha đầu liệu có ổn không? Dù sao đây là bước đầu tiên trong kế hoạch, thật sự rất quan trọng.”

Ứng Sùng Ưu cười nói: “Ngài đừng xem thường họ. Các nàng đều là cao thủ, tuy rằng hai năm nay ngài võ nghệ tinh tiến, miễn cưỡng đánh thắng được thần, chưa chắc đã thắng được các nàng đâu.”

“Cái gì gọi là ‘miễn cưỡng đánh thắng’ được ngươi? Ngươi tuy rằng thông hiểu võ công, còn biết cách truyền thụ cho người khác, nhưng công phu của chính mình lại chẳng ra gì. Ngoại trừ khinh công, hiện tại mặt nào ta cũng mạnh hơn ngươi mà. Chờ sau này ta có thể quang minh chính đại luyện võ, nhất định không bao lâu sẽ trở thành nhất lưu cao thủ.” Dương Thù đắc ý cười.

“Luyện võ bất quá để cường thân kiện thể, ngài là chí tôn thiên tử, trở thành nhất lưu cao thủ để làm gì?”

“Ai.” Dương Thù thán một hơi. “Kỳ thực có đôi khi ta thấy, nếu quả thật có thể tung hoành giang hồ khoái ý ân cừu, nói không chừng so với sinh ra làm đế vương lại thống khoái hơn nhiều.”

“Về việc đó, sinh ra là ai cũng không quan hệ. Kỳ thực chỉ cần có mục tiêu, sau đó từng bước một đạt thành thì sẽ cảm thấy rất khoái hoạt thôi.” Tật xấu phát tác, đế sư Ứng Sùng Ưu lập tức bắt đầu thuyết giáo.

“Nếu như mình muốn gì được nấy, chẳng phải là không còn khoái hoạt ư?” Dương Thù chau mày, cố ý cãi lại.

“Mỗi người đều có những thứ cầu mà không được, trên đời này làm gì có chuyện tận thiện tận mỹ đâu.”

“Ai.” Dương Thù xoay người nằm thẳng, kéo một lọn tóc ra nhâm nhi. “Lúc này thì nói vậy, chờ ta diệt trừ Mạnh Thích Thanh xong, trở thành hảo hoàng đế được cả thiên hạ công nhận, khi đó ta nhất định sẽ hỏi lại ngươi còn có thứ gì ta muốn nhưng lại không có được nhé?”

Ứng Sùng Ưu thấy hắn có điểm ủ rũ, cả cười, nói: “Bệ hạ là chân mệnh Thiên tử, đương nhiên không giống thường nhân.”

Dương Thù nghiêng đầu bất mãn liếc y, hừ một tiếng. “Ngươi tưởng ta không nhận ra ngươi đang dỗ dành ta sao? Ta mỗi năm mỗi lớn, ngươi lại càng ngày càng xem ta cứ như tiểu hài tử.”

Ứng Sùng Ưu không khỏi bật cười, cũng nằm thẳng lại. Hai người mở to mắt trong ánh sáng mơ hồ, lặng yên lắng nghe hơi thở của nhau, thời gian chầm chậm trôi qua cũng không ai thốt lên tiếng nào.

Ngoài hiên tích lậu* tí tách mơ màng, trong sân ngô đồng lao xao lay động, xung quanh côn trùng rả rích nỉ non, càng mang âm hưởng của tĩnh lặng trước bão tố.

“Sùng Ưu…”

“Sao vậy?”

“Nếu vài ngày sau chúng ta thất bại, ta sẽ không thể gặp lại mẫu hậu…”

Ứng Sùng Ưu im lặng không đáp, nhưng tay trái đã vô thức duỗi sang, theo thói quen đặt lên ngực của Dương Thù an ủi.

“Nhưng nếu thành công, ta nghĩ phần sau của kế hoạch nên sửa lại…”

Một câu này khiến Ứng Sùng Ưu hết sức bất ngờ. Y lập tức nghiêng qua, có chút kinh dị hỏi lại: “Ngài muốn sửa như thế nào?”

“Mẫu hậu sau khi thoát khỏi hoàng cung, vốn định là âm thầm rời kinh, tới chỗ Bình Thành Ngụy Hầu chờ chúng ta, có phải không?”

“Đúng vậy, phụ thân thần đã an bài chu đáo tất thảy mọi sự dọc đường.”

“Lúc này ta quyết định, mẫu hậu không đi Bình Thành.”

“Không đi Bình Thành?”

“Đúng vậy. Còn muốn làm phiền Thái phó tìm một địa phương an toàn bí mật để an trí mẫu hậu, tốt nhất đừng để nhiều người biết tung tích của người, nhất là Ngụy Hầu.”

Ứng Sùng Ưu hít khẽ một hơi, trong lòng đã đại khái hiểu được chủ ý của Dương Thù, nhưng trầm ngâm một lúc, y vẫn hạ giọng hỏi một câu: “Tại sao?”

“Ngươi nghĩ xem, sau khi chúng ta đến Bình Thành, bước tiếp theo chính là khởi binh thảo nghịch, ra Bắc chinh phạt. Hành trình thập phần nguy hiểm gian nan, không phải chuyện một hai năm là xong. Mẫu hậu không thể theo quân Bắc chinh, tất phải ở lại Bình Thành cho Ngụy Hầu chiếu cố. Ta không phải là không tin Ngụy Hầu, nhưng thế sự thay đổi khó lường, làm sao biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì. Chỉ cần Ngụy Hầu có một chút dị tâm, mẫu hậu sẽ trở thành vũ khí lợi hại nhất của hắn, khiến ta vô phương đối phó. Sùng Ưu, theo thời điểm hiện tại mà nói, ta lúc nào cũng phải nơi nơi cẩn trọng, chốn chốn lưu ý, sai một ly chính là đi một dặm. Bởi vậy, mẫu hậu tuyệt đối không thể cứ như vậy giao cho Ngụy Hầu.”

Ứng Sùng Ưu mím môi, đăm chiêu không nói. Xét về lý, y hiểu chủ trương của Dương Thù là có đạo lý. Nếu phải chọn người nắm giữ hành tung của Thái hậu, Ứng Bác thân ở kinh thành không có binh quyền vẫn tốt hơn Ngụy Hầu dưới trướng binh sĩ hàng vạn. Nhưng không hiểu vì sao, y vẫn cảm thấy lồng ngực nhá lên một cỗ hư không, hàn ý chạy dọc sống lưng, không khỏi kéo sát chăn vào mình.

“Ngươi thấy thế nào?” Dương Thù thấy Ứng Sùng Ưu như vậy, nghĩ rằng y bị lạnh, liền thay y nhét kỹ góc chăn xuống.

“Bệ hạ nói phải, thần sẽ nghĩ cách thông tri phụ thân để người thu xếp.”

Dương Thù gật đầu, cảm thấy cả người uể oải liền nói: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, hôm nay lại bị kinh hoảng, ngủ sớm một chút đi.”

“Được.” Sùng Ưu cúi đầu đáp.

Không lâu sau, Hoàng đế trẻ tuổi hơi thở đều đều chậm dần, theo thói quen chậm rãi dịch người vào phía trong, vươn tay ôm lấy người nằm cạnh.

Ứng Sùng Ưu lại thấy khó mà yên lòng ngủ được. Y biết rõ, đối với một đế vương, vô sự nghi ngờ kẻ khác là một con dao hai lưỡi, có thể giúp mình kín đáo phán đoán hành sự, cũng có thể gây ra tổn thất không đáng có. Tỷ như quyết sách vừa rồi, theo lý thì không sai, đích xác là chọn lựa tốt nhất; thế nhưng theo tình mà nói, chưa khởi sự đã vô duyên vô cớ nghi kỵ cựu thần, không khỏi khiến lòng người bất giác lạnh lẽo.

Dương Thù sống ở thâm cung, nhiều năm vùng vẫy trong tay quyền thần, hoàn cảnh nguy hiểm lạnh lùng bậc này không thể nào không lưu lại vết tích trên tính cách của hắn. Sống chung hai năm, Ứng Sùng Ưu sớm phát hiện hắn trí tuệ có thừa, nhân hậu không đủ, kiên định vẫn dư, khoan dung lại thiếu, cho nên thời gian qua y luôn cố gắng uốn nắn. Bình tâm mà luận, Dương Thù thật ra đã có hình tượng sơ khai của một đế vương anh minh, bất luận kẻ nào làm lão sư của hắn cũng nhất định sẽ vô cùng đắc ý với thành quả giáo dục của mình. Bản thân Ứng Sùng Ưu biết mình không thể giáo huấn ra một Dương Thù hoàn mỹ không tì vết, nhưng mỗi khi phát hiện hắn có điểm gì khiếm khuyết, không hiểu vì sao vị đế sư trẻ tuổi vẫn cứ lo âu không ngớt, thành ra trằn trọc thao thức.

Lúc này thiếu niên bên cạnh trở mình, cánh tay vô thức lần lên trên. Ứng Sùng Ưu vừa nhích thêm vào trong vừa đẩy tay Dương Thù ra, nhưng chỉ được một lúc, hắn lại lăn sang.

Kỳ thực khi thân thể thanh xuân ấm áp, sung mãn dẻo dai kia tuyệt đối tin cậy ngả vào người mình, ngay cả Ứng Sùng Ưu dù tâm vô tà niệm cũng mơ hồ cảm thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn. Nhưng y không muốn buông thả bản thân hưởng thụ loại cảm giác này, nên tầm nửa năm trước, y luôn thừa dịp Dương Thù ngủ say, nhẹ nhàng gỡ tay của hài tử kia ra rồi nhét một cái gối vào trong ngực hắn thay thế mình. Dù sao Ứng Sùng Ưu luôn luôn là người rời giường trước nên Dương Thù đến giờ vẫn không hay biết.

Giường ở Chính Dương cung rất rộng rãi, đủ cho một nam nhân cao to giang tay giang chân mà ngủ, một đầu giường có bày mấy cái gối gấm dài, Ứng Sùng Ưu từ từ nhổm dậy, vốn định lấy một cái.

“Ngươi ngủ không được sao?” Thanh âm đột nhiên vang lên khiến Ứng Sùng Ưu giật mình.

“A…? Không, chỉ là có chút tâm sự… Muốn ngồi một chút… Có phải đã quấy nhiễu bệ hạ không?”

Dương Thù trở mình, gác một tay lên trán, hai mắt tĩnh mà động, chăn gấm đỏ thẫm trượt xuống thắt lưng. Ứng Sùng Ưu cầm chăn vừa kéo đến vai hắn, tay phải đột nhiên bị nắm lấy, thật chặt.

“Bệ hạ?”

“Vừa rồi ta có nói gì sai sao?”

“A?” Ứng Sùng Ưu có chút kinh ngạc. “Sao đột nhiên ngài lại hỏi vậy?”

“Vậy ngươi phiền não chuyện gì?” Dương Thù giơ tay kia lên, mu bàn tay chạm khẽ lên mặt y, ánh mắt buồn bực. “Nếu ta có làm gì khiến ngươi cảm thấy không hài lòng, vì sao không thể thẳng thắn nói cho ta biết?”

Trong nháy mắt đó, Ứng Sùng Ưu cảm thấy trong lòng mình dường như có một nơi cực nhu nhuyễn bị khuấy động, nhói lên khe khẽ, lại ấm áp nhẹ nhàng.

Tuy rằng quả thật có âu lo bất định, nhưng giờ này khắc này, y lại không muốn nói ra.

Hài tử này là một mãnh long sắp tung mình lên chín tầng trời, sẽ đối mặt với vô số phong ba bão táp, nếu trói buộc nanh vuốt của hắn quá sớm, ngược lại biết đâu chỉ đem đến thương tổn mà thôi.

Làm người khó tránh khỏi bị tình cảm chi phối. Đây là đệ tử y tự hào nhất, hài tử y thương yêu nhất, bằng hữu y thân cận nhất; nếu đã không thể hướng đến tận thiện tận mỹ thì ít nhất, lòng ích kỷ cũng không cho phép y để Dương Thù gặp phải bất cứ thương tổn gì.

Ánh trăng qua song cửa ngả vào phòng, sa trướng mỏng manh như mây lại như sương. Ứng Sùng Ưu nhìn thiếu niên, trìu mến mỉm cười, ánh mắt trong sáng tưởng như phản chiếu tinh quang.

“Bệ hạ không cần tự hoài nghi mình, cứ vững tâm tiến tới, nắm lấy giang sơn trong tay, đem thái bình trả lại cho thiên hạ. Đó là mục tiêu của ngài, cũng là tâm nguyện của thần.”

Dương Thù lặng yên nhìn y một lúc lâu, gương mặt căng thẳng dần thư giãn. Trầm mặc một hồi, đột nhiên hắn chồm tới trước, thật nhanh áp tai vào trước ngực y.

“Ngài đang làm gì đây?” Ứng Sùng Ưu vuốt tóc hắn, cười nhẹ.

“Ta đang nghe…”

“Nghe được sao?”

“Được!”

“Nghe được cái gì?”

“Tâm nguyện của ngươi.” Dương Thù ngẩng đầu, môi nở nụ cười tuyệt thế. “Sùng Ưu, ngươi yên tâm, ta nghe một lần sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.”

Đêm thu trăng sáng mang mang, thiếu niên mười chín tuổi chân thành lập thệ, sung sướng mỹ mãn vô cùng, đối với năm tháng gian khổ cận kề trước mắt lại tịnh không e sợ, bởi vì bên cạnh hắn đã có một người ôn nhu nhất, đáng tin cậy nhất thế gian này.

Nhiều năm về sau, Dương Thù vẫn có thể rành mạch nhớ lại lúc mình áp tai vào ngực Ứng Sùng Ưu lắng nghe tiếng tim của y, nhịp đập nhiệt liệt gấp gáp hơn bình thường, khiến huyết khí trong người hắn giữa tiết thu se lạnh không khỏi sục sôi.

Cho dù không vì giang sơn, không vì bá tánh, cũng không thể để người này thất vọng.

Khi đó, trong đầu Dương Thù bất thần bừng lên một câu này, chỉ là hắn không nói ra thành lời.

>Chú thích<

* Trung y: nội y + trung y + áo khoác = Hán phục truyền thống. Tương tự như thời hiện đại mặc suit thì có áo thun lót + sơ mi + suit ngoài cùng.

* Tích lậu: Tích lậu, còn được gọi là lậu hồ, là đồng hồ nước cổ xưa của người Trung Quốc, được chế tạo hoàn chỉnh vào đời nhà Nguyên (khoảng năm 1316). Tiếp theo là nói chơi cho biết, không đọc cũng chẳng sao.

Cấu tạo của nó gồm có bốn thùng đồng có nắp đậy, đục lỗ bên hông, xếp theo dạng bậc thang, tên gọi lần lượt từ trên xuống dưới là Nhật hồ, Nguyệt hồ, Tinh hồ, Thụ Thủy hồ. Riêng Thụ Thủy hồ trên nắp có dựng một thước đo bằng đồng, kẻ vạch đều nhau, phân thành mười hai canh giờ trong một ngày. Phía trước thước đồng là một cây kim gỗ được gắn trên một miếng gỗ nổi lên trong Thụ Thủy hồ. Nước từ Thiên hồ nhỏ giọt lần lần xuống, mực nước trong Thụ Thủy hồ dâng đến đâu thì kim gỗ nâng lên đến đó, từ đó mà đọc ra được thời gian.