Dễ Dàng Đến Gần

Chương 23: Có bao nhiêu người (2)




Vốn là nói hai ngày nữa, nhưng bởi vì gần tới tết âm lịch nên có rất ít chuyến bay.

Đến cuối cùng quyết định mua vé máy bay, hẳn là chuyến bay sáng sớm ngày kế tiếp. Hơn chín giờ bay, bảy giờ nhất định phải rời giường, Tiêu Dư mới định để đồng hồ báo thức lúc sáu giờ, để làm chút điểm tâm sáng cho anh thì đã bị anh lấy điện thoại di động trong tay, ném tới trên mặt thảm: "Bà xã, bây giờ đã ba giờ sáng rồi." Cô ừ một tiếng, chân khẽ cọ đùi anh, ngón tay lười chẳng thèm động đậy: "Phải ngồi máy bay hơn mười tiếng, rất mệt mỏi, mau ngủ đi thôi."

Anh đã rất nhanh dỗ dành đôi câu, nhắm mắt lại ngủ say sưa.

Lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy có chút lạnh, cô mơ hồ đưa tay sờ, không có ai.

Bên cạnh không có đèn bàn, cô chỉ có thể sờ soạng khắp nơi tìm điện thoại di động của mình.

Đang lúc không tìm được thì trên mặt thảm chợt vang lên tiếng rung, ánh sáng lấp lóe chỉ vị trí của chiếc điện thoại di động. Cô nhoài người ra với lấy, bấm phím nghe, khàn giọng nói một câu chào bạn.

"Còn đang ngủ?"

Là Hàn Ninh?

Cô ‘vâng’ một tiếng: "Có chuyện gì không?" Chống cánh tay ngồi dậy, cầm đồng hồ trên bàn lên nhìn, đã hơn mười giờ. Nhất định là Hứa Nam Chinh đã tắt đồng hồ báo thức, còn muốn làm điểm tâm sáng cho anh nữa mà, cái gì cũng đã chuẩn bị xong rồi. . . . . .

"Chuyện trường đua ngựa, tôi đã hẹn chỗ giùm cô rồi, bạn của cô có muốn tới xem trước một chút hay không?"

Là chuyện này. . . . . . Đưa tay không đánh khuôn mặt của người tươi cười, hơn nữa còn giúp mình, cô chỉ có thể hắng giọng, để cho giọng nói mới ngủ dậy của mình nhạt đi một chút: "Tôi đoán là cậu ấy nhất định muốn xem, chờ tôi gọi một cuộc điện thoại cho cô ấy trước, rồi sẽ hẹn thời gian với anh." Cô đi xuống giường, kéo màn cửa sổ ra. "Cám ơn anh đã giúp một tay, hôm nào mời anh ăn cơm."

Hàn Ninh cười nói được, rồi cúp điện thoại.

Thừa dịp anh đi công tác, buổi tối Tiêu Dư trở về nhà lần nữa, cũng mang quà tặng đã mua lúc trước về. Lúc ăn cơm tối còn không ngừng nhìn điện thoại di động, tính thời gian đến Frankfurt* mà nói, hẳn là cũng không nhanh lắm.

(*Frankfurt am Main, thường chỉ được viết là Frankfurt, với dân số hơn 670.000 người là thành phố lớn nhất của bang Hessen (Đức) và là thành phố lớn thứ 5 của Đức sau Berlin, Hamburg, München (Munich) và Köln (Cologne))

Đến cuối cùng, ngay cả ba cũng thấy, hỏi một câu: "Đang đợi điện thoại?"

Tiêu Dư dạ một tiếng, lại và vài ngụm cơm, múc chén canh đưa tới.

Đáng tiếc bởi vì động tác nhỏ này, vẫn thành công làm cho ba muốn dạy bảo. Khó có được lúc gọi cô vào phòng sách nói mấy câu, đại ý là nếu đã ở chung một chỗ, vậy phải đặt chuyện kết hôn làm điều kiện tiên quyết. Cô dạ dạ vâng vâng, nhìn mẹ đang uống trà bên cạnh, đúng lúc điện thoại di động rung lên, vội chạy ra khỏi phòng.

"Tiếu Tiếu."

"Em đợi điện thoại của anh cả một ngày rồi." Cô đi vào phòng của mình, khép cửa phòng lại. "Sao buổi sáng không để cho em tiễn anh?"

"Quá sớm, không muốn đánh thức em." Giọng nói của anh bỗng nhiên đè thấp xuống. "Mấy giờ dậy?"

"Hơn mười giờ." Trên bệ cửa sổ có chút nước, cô xé hai tờ khăn giấy lau sạch sẽ, nhớ tới điện thoại của Hàn Ninh. "Hàn Ninh giúp em hẹn xong chuyện trường đua ngựa rồi, em cảm thấy phải lịch sự một chút, nên mời anh ta ăn bữa cơm. Hay là chờ anh trở về rồi cùng đi được không?"

"Không cần." Anh cười ra tiếng. "Anh không nhỏ mọn như vậy."

Hai người lại nói vài câu chuyện phím, cô mới nói chuyện bị dạy bảo vừa nãy: "Ba em nghiêm chỉnh nói với em, ông và mẹ em không đồng ý. Còn nói một câu rất buồn cười, ‘người trẻ tuổi như hai con, chính là có quá nhiều lựa chọn, đến cuối cùng ngược lại không biết chọn thế nào, chắc chắn là rối loạn rồi."

Nói xong lời cuối cùng, cô có chút ngượng ngùng, nhảy vọt qua nói vào trọng tâm của chủ đề kết hôn.

Cô bắt chước giọng điệu đó, Hứa Nam Chinh nghe xong, lập tức hiểu ngầm trong lòng: "Quyết định sai lầm rồi, nếu như đi tìm ba em bàn bạc trước, bây giờ đã được cho phép rồi."

Cô im lặng mỉm cười: "Mẹ em rất phản đối, sau đó. . . . . . .Anh đã gọi điện thoại đến rồi "

Đúng lúc Hứa Nam Chinh ra khỏi cửa kiểm soát, loáng thoáng có tiếng Đức quen thuộc bay vào, cô hoảng hốt nghe, nhớ lại lời anh nói đêm đó. Rõ ràng đã thành thói quen anh thường xuyên bay ở bên ngoài, cũng không biết tại sao, chợt giống như là khó thích ứng, rất nhớ anh.

"Tiếu Tiếu?" Anh đi ra khỏi cửa kiểm soát, mới lại gọi cô.

Cô ‘vâng’ một tiếng, muốn nói có muốn cúp điện thoại trước hay không, chờ khi anh đến khách sạn lại nói tiếp thì giọng nói Hứa Nam Chinh đã truyền tới: "Anh sẽ mau chóng trở lại." Cô lại ‘vâng’ một tiếng, chợt có chút nói không nên lời.

Không khí trong phòng rất nóng, nóng làm cô chảy mồ hôi, cô lấy tay dính sát vào thủy tinh, man mát lành lạnh vừa khéo làm giảm cái nóng.

Cô nói chuyện trường đua ngựa cho Kiều Kiều nghe, cô gái nhỏ kia lập tức hưng phấn không thôi, quyết định ngày hôm sau lập tức bay tới xem một chút. Vì vậy trong thời gian cao điểm nhất cô chỉ có thể đi tuyến đường hàng không Bắc Kinh -Thượng Hải, tự mình lái xe đi đón vị đại tiểu thư này, hẹn thời gian với Hàn Ninh.

"Còn có mấy ngày nữa là tới đêm ba mươi rồi, cậu thật sự có tinh thần." Cô cúp điện thoại của Hàn Ninh, mới nghiêm túc dặn dò cô bạn. "Người nọ là bạn bè của tớ, nhưng cậu đừng quá tùy tiện, anh ta và tớ. . . . . . Có chút vấn đề."

Kiều Kiều nhíu mày, hiểu ngầm trong lòng: "Sóng ngầm mãnh liệt?"

Tiêu Dư im lặng nhìn cô một cái, kéo cửa sổ xe xuống, đưa vé và tiền ra.

"Không tính là vậy, chỗ này của tớ chính là một vũng nước trong sạch, không có cảm giác hay ý đồ gì với anh ta cả." Đến khi hoàn toàn lái trên đường, Tiêu Dư mới nói tiếp: "Anh ta đang làm chung hạng mục với Hứa Nam Chinh, cũng là bạn bè. Nếu như không phải vì giúp cậu, tớ cũng sẽ không phiền toái anh ta. Loại chuyện ân huệ như vậy cho dù thường xuyên qua lại cũng không rõ ràng được."

"Tiếu Tiếu." Kiều Kiều nhìn cô, chăm chú nói: "Là bạn tốt nên tớ mới lo lắng, cho dù Hứa Nam Chinh có là độc nhất vô nhị đi chăng nữa, tớ cũng không tin trên trời dưới đất này chỉ có anh ấy để mắt đến cậu."

Tiêu Dư cũng nhìn cô một cái, rất có thâm ý mà cười: "Độc nhất vô nhị không dám nói, nhưng tớ có anh ấy rồi thì rất chướng mắt người khác." Kiều Kiều cắt ngang một tiếng theo bản năng, mới bỗng nhiên hiểu ý trong lời nói của cô, lập tức trợn to hai mắt, cũng nhổ ra một ngụm khí lạnh: "Mẹ nó, chuyện khi nào, cậu cũng không nói cho tớ biết?"

Cô mặc cho Kiều Kiều kêu quỷ nửa ngày, chỉ cười không nói lời nào, khóe miệng cũng đã nâng lên thành một đường cong rất sâu.

Đến chỗ ăn cơm, Hàn Ninh đã tới trước, Kiều Kiều vào phòng bao nhìn thấy anh, vô cùng khoa trương lùi lại một bước, quay đầu lại nhìn Tiếu Tiếu: "Người này thật không tệ." Tiêu Dư cau mày, dùng khẩu hình miệng nói với cô bạn: Không nên nói lung tung.

Kiều Kiều vốn là một người nói chuyện làm quen rất nhanh, lại phải kiềm chế lại biểu cảm, từ đầu đến cuối vẫn luôn vui vẻ hòa nhã với Hàn Ninh.

"Anh cũng giống Tiếu Tiếu thích ăn đồ biển." Kiều Kiều ăn rất thỏa mãn, uống một hớp trà Hồ Thang. "Lần sau, có đi Thượng Hải, tôi mang hai người đến chỗ có thức ăn ngon, ông chủ tôi mở, mùi vị rất ngon."

Hàn Ninh lại lấy thực đơn tới, gọi thêm rất nhiều: "Lần trước thấy cô ăn rất vui vẻ, đoán chừng cô thích ăn cái này, nên mang hai cô đến đây."

Lần trước? Hẳn là mình chưa từng một mình ăn cơm với anh ta.

Tiêu Dư múc một miếng lớn Mù-Tạc, chợt nghĩ đến lần trước mình và Hứa Nam Chinh ăn cơm, anh ta đang ở bên ngoài phòng bao gọi điện thoại cho mình. Cắn chiếc đũa theo bản năng, lập tức bị xông lên lỗ mũi, nước mắt chảy không ngừng. Kiều Kiều trợn mắt hốc mồm nhìn cô, vụng về cầm điện thoại di động lên, nhắn cho cô một tin nhắn: Cậu đang lựa chọn sao? Không bình tĩnh như vậy.

Tiêu Dư nhìn điện thoại di động, vừa lau nước mắt vừa nhắn tin trả lời: Đối với tình cảm, cho tới bây giờ tớ chỉ chọn có hoặc không, không chọn nhiều lựa chọn.

Vốn là hẹn xong sẽ đi xem cảnh vật xung quanh, không ngờ vừa vào trường đua ngựa, Kiều Kiều đã chơi đến hoàn toàn quên chính sự. Gió rất lớn, nên Tiêu Dư đứng ở đằng xa nhìn người cưỡi ngựa, nghe người bạn đứng bên cạnh Hàn Ninh - Đỗ Khang khen ngợi: "Cô nàng này thật mạnh mẽ, nếu như mà tôi trẻ hơn mười tuổi, nhất định sẽ theo đuổi cô ấy."

Cô bật cười: "Không quan hệ gì, cậu ấy coi tình yêu rất thiêng liêng, tuổi không phải là vấn đề."

Cô vừa nói xong, cái mũ đè nặng xuống, lại không ngờ chống lại tầm mắt của Hàn Ninh.

Rất nhanh đụng vào, lại cũng rất nhanh tránh đi, không hiểu sao có chút lúng túng.

Cũng may Đỗ Khang rất hay nói, rất nhanh bù đắp cho tình hình nhạt nhẽo này. Cho đến khi bọn họ vào phòng, Kiều Kiều đã hoàn toàn bị chấn động rồi, nghe anh ta nói trời Nam biển Bắc, hoàn toàn không để mắt đến hai người bắc cầu.

"Bạn của anh rất vui." Tiêu Dư nói khẽ với Hàn Ninh. "Hai người quen biết nhau thế nào?"

"Bắt đầu là bạn của bạn." Hàn Ninh rót thêm trà nóng cho cô. "Sau lại nói chuyện qua hai lần, rất hợp ý, dĩ nhiên là quen thuộc."

Cô chỉ cười cười, tiếp tục uống trà.

Đúng lúc người kia đứng dậy nhận một cuộc điện thoại, cô mới vừa uống một hớp, đã nghe thấy Kiều Kiều nói khẽ với Hàn Ninh: "Bạn của anh quá sâu xa khó hiểu rồi, lại là nguyên mẫu《 huyết sắc lãng mạn 》* nữa chứ."

(*Là một bộ phim truyền hình)

Cô ngược lại bất ngờ: "Thật sự? Trước kia tớ cực kỳ thích Chung Dược Dân." (*Nam diễn viên trong phim Huyết sắc lãng mạn)

Kiều Kiều cũng à một tiếng, quay lại nhìn cô: "Cậu không phải đâu, vừa nãy tớ nói chuyện với anh ta đều là chuyện này, nói biên kịch tác phẩn này chính là trộn lẫn cùng một chỗ với anh ta, đều là con cháu đại viện." Cô ấy bống nhiên cau mày, lại gần nhìn cô. "Linh hồn của cậu dạo chơi bên ngoài bầu trời rồi, còn vào lối nhỏ chốn vắng này? Nói hơn mười phút đồng hồ cũng không nghe một câu?"

Tiêu Dư nheo mắt lại, dưới bàn đạp cô ấy một cước.

Ý tứ rất rõ ràng, cô gái nhỏ cậu lại nói bậy, chuyện này nhất định do cậu làm thất bại.

Hàn Ninh chỉ cười cười, không biến sắc chuyển đề tài: "Cậu ấy có thể nói với cô cái này, tỏ vẻ cậu ấy rất thích cô."

"Thật sự?" Tâm trạng của Kiều Kiều lập tức bay lên: "Anh thật biết nói chuyện, tôi muốn bay lên rồi."

"Được rồi, tớ cũng chỉ muốn làm người tốt, để cho cậu vui vẻ." Cô cố ý nói ra âm thanh dịu dàng, cười dài nhìn Kiều Kiều. "Vừa rồi khi cậu cưỡi ngựa, người ta còn khen cậu là ‘Cô nhóc mạnh mẽ’ nói nếu như trẻ hơn mười tuổi nhất định sẽ theo đuổi cậu."

Kiều Kiều lập tức xinh đẹp không thôi, nhưng câu tiếp theo làm cho Tiêu Dư suýt nữa phun trà."Cái gì là ‘Táp’?"

(*táp: là từ để miêu tả, chỉ dáng vẻ cũng có thể hình dung tiếng gió)

"Chính là rất phong cách, rất hào phóng, rất chọc người chú ý."

"Cái gì là ‘hào phóng’. . . . . ."

. . . . . . Được rồi, hóa ra vẫn có cái gọi là tiếng Bắc Kinh, cô ấy nhận thua.

Đến cuối cùng, Đỗ Khang rất hứng khởi trò chuyện, mang rượu nóng đến.

Tình cảm của cô gái nhỏ Kiều Kiều dâng lên, nhất định phải đốt nến ở trong phòng. Nến rất ngắn, đặt ở hai ba chỗ trong phòng, ngược lại thật sự là có không khí. Tửu lượng của Hàn Ninh quả nhiên là tốt, mấy người uống đến mơ mơ màng màng, ánh mắt của anh vẫn sáng lấp lánh như cũ, khi nhìn Tiêu Dư thì có chút gợn sóng.

"Tôi nhớ được, lúc cô ở Tây Tạng có thể uống, sao bỗng nhiên không được?" Anh nhỏ giọng hỏi cô.

Tiêu Dư cười cười, nhẹ giọng nói: "Tôi rất sợ anh, thật sự, khi ở Tây Tạng tôi đã nói với anh rồi, chuyện giữa tôi và Hứa Nam Chinh." Bỗng nhiên cô có chút do dự, nhưng vẫn cảm thấy nói ra tất cả một cách thẳng thừng mọi người đều thoải mái. "Hiện tại chúng ta hợp tác làm hạng mục, vẫn kiêng dè là tốt hơn, lần này là vì Kiều Kiều, cám ơn anh đã giúp một tay."

Hàn Ninh im lặng, sau một lát mới nhấp một ngụm rượu nóng: "Được, tôi sẽ tận lực kiêng dè."

Khi Tiêu Dư về nhà, vừa ôm drap giường sạch sẽ tới phủ lên giường, vừa dặn dò Kiều Kiều sau này trực tiếp liên lạc với bạn của Hàn Ninh, bản thân đã cố gắng hết sức không muốn ra mặt nữa. Kiều Kiều kinh ngạc nhìn cô: "Tiếu Tiếu, sao cậu phong kiến như vậy, Hứa Nam Chinh cũng không nói gì, một mình cậu nhiệt tình tránh nghi ngờ cái gì?"

Tiêu Dư từ chối cho ý kiến, trải xong drap giường giúp cô bạn.

Có thể là ban ngày gió ở trường đùa ngựa thổi có chút lớn, nằm ở trên giường mới cảm thấy lỗ tai có chút đau. Ngây người một lát cũng không ngủ được, cô lập tức gọi điện thoại cho anh, giọng nói rất lễ phép nhắn nhở thuê bao đã tắt máy, cũng làm cho cô có chút bất ngờ.

Hứa Nam Chinh luôn nói là trưa mai đến Bắc Kinh, dựa theo thời gian để tính, hiện tại hẳn là còn chưa lên máy bay. Cô có chút lo lắng, gọi điện thoại cho thư ký của anh, mới biết anh đã đổi chuyến bay sang buổi chiều, tám giờ rưỡi sáng hạ cạnh.

Khi điện thoại cúp, cô nhớ lại lần trước anh về sớm hơn thì rất vui mừng, cẩn thận đặt đồng hồ báo thức. Sáng sớm ngày hôm sau sẽ lái xe đến sân bay, tính toán thời gian, tám giờ ba mươi lăm phút gọi điện thoại cho anh.

Trong âm thanh chờ đợi rất nhẹ, đáy lòng lặng lẽ dâng lên một chút mong đợi. . . . . .

Nghe điện thoại rất nhanh, giọng nói của Hứa Nam Chinh có chút bất ngờ, cười hỏi cô: "Sớm như vậy đã rời giường?"

Cô cũng cười: "Không cẩn thận làm đêm qua mất ngủ, phát hiện điện thoại di động của anh tắt máy, vì vậy bà xã đại nhân rất thông minh của anh. . . . . ." Vừa mới nói đến một nửa, đã nghe thấy giọng nói rất quen thuộc truyền vào, hỏi anh có lái xe đến hay không? Có muốn cùng nhau đi thuê xe hay không.

Điện thoại bên kia bỗng nhiên có chút không rõ, giống như là bị tay che kín, có thể loáng thoáng nghe được anh nói một câu: Tiếu Tiếu đến đây.

Cô chỉ nghe một câu như thế, đã cúp điện thoại rồi.

Trong xe tiếng nhạc rất lớn, tiếng tim đập dần dần bị che bởi tất cả tạp âm.