Dễ Dàng Đến Gần

Chương 34: Mọi người đã thay đổi (1)




"Ban đầu là Campuchia." Tiêu Dư sửa cách nói của cô ấy. "Sau mới đi nước Pháp, đảo mắt cũng một năm rồi."Có lẽ cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để cười nói tự nhiên với Hứa Nam Chinh, nhưng mấy chuyện quá khứ đã qua, cô đã sớm không hề kiêng dè nữa rồi.

Vương Tây Dao không ngờ cô thản nhiên như vậy, hơi run sợ, không nói tiếp nữa.

Bên trong phòng bao, hoặc đứng hoặc ngồi, đều là bạn bè từ nhỏ.

Lần này ăn cơm coi như là vì cô đón gió tẩy trần, đương nhiên không có bao nhiêu khách mời.

Hứa Viễn Hàng thấy cô, bỗng nhiên đứng lên, đưa hai cánh tay ra: "Đến đây nào, đến trong ngực anh cảm nhận ấm áp người nhà nào."

Tiêu Dư bị anh ta nói dở khóc dở cười, đi tới hung hăng ôm lấy anh ta: "Lễ Giáng Sinh thế nhưng không tới nhìn em."

Trừ Hứa Nam Chinh ra, chỉ có anh ta là tốt với mình nhất, còn hơn người khác không ít.

Hứa Viễn Hàng một tay ôm cô, bị cô ôm ấp cũng có rất nhiều cảm xúc, một tay sờ thuốc, nửa ngày mới lấy ra, đốt lên, thấp giọng nói: "Đi theo anh tới bên cửa sổ nói chuyện một chút bên chứ?" Giọng nói lại dịu dàng hiếm thấy.

Cô gật đầu, hai người thoát khỏi náo nhiệt, đến bên cửa sổ đối lập hoàn toàn, một hồi lâu lại cũng cười lên.

"Muốn nói cái gì?" Cô nghiêng đầu, nhìn anh ta.

Hứa Viễn Hàng một tay cầm gạt tàn thuốc, bỏ tro thuốc lá: "Nói cái gì? Nói một chút hôm nay giải phẫu người bệnh nhân kia thôi. . . . . ."

Cô ngược lại không quan tâm: "Được."

"Thôi, hay là nói em đi." Hứa Viễn Hàng không nhịn được, vòng trở lại.

Hai người nói câu được câu không, cũng tránh chuyện đã qua, ai cũng không đề cập đến Hứa Nam Chinh. Đến cuối cùng mới coi như là anh ta vào vấn đề chính, cười hỏi cô sao không tìm bạn trai người Pháp.

"Khiếu thẩm mỹ của em rất phương Đông." Tiêu Dư nghiêm túc suy nghĩ một chút. "Rất khó coi trọng khi không phải là gốc Hoa."

"Thế còn anh, không giống con bé Hứa Nặc ngốc nghếch kia, đi qua chính là đã qua." Hứa Viễn Hàng hít sâu một hơi thuốc lá. "Nhìn em nói chuyện, nhìn bộ dạng như vậy của em, một năm này thật đúng là thay đổi không ít, thanh xuân xúc động gì đó, cũng để anh trai anh mài nhẵn rồi? Em nói về mối tình đầu đi, thật đúng là không thể quên được, mối tình đầu của anh đã sinh đứa nhỏ rồi mà anh vẫn còn ảo tưởng, ngày nào đó gặp lại trên phố, cô ấy nói với anh: Hứa Viễn Hàng, em vẫn không thể quên được anh. Có khả năng sao? Không thể nào."

Tiêu Dư liếc anh ta một cái, không biết nên khóc hay cười: "Anh cũng thay đổi không ít, đổi sang khoa tâm lý học rồi."

"Ấy" Anh nghiêm trang. "Em để cho anh nói xong đã, anh đã chuẩn bị mấy ngày đấy."

"Được, anh nói đi." Cô đầu hàng.

"Nói thật, nếu em có thể giống như Vương Tây Dao, mặc kệ dưới vẻ mặt không biểu cảm gì, cũng có thể cứng rắn dán vào, vợ Hứa Nam Chinh nhất định là em." Hứa Viễn Hàng đưa tay, vuốt vuốt tóc của cô. "Có thể có ý nghĩa không? Anh trai anh là người nào sao anh không biết? Anh không truy cứu quá khứ đúng hay sai, cũng không phải là muốn định tội phán hình, nhưng nếu tách ra lâu như vậy, có chuyện gì cũng nên cho qua, em thấy đúng không?"

Anh ta đảo ngược lại, muốn khuyên lại không đặt suy nghĩ mình vào giữa, cô nghe thật sự nhịn không được cắt đứt: "Còn muốn nói nữa à?"

"Không có, anh chỉ nhìn thấy hai người trốn tránh không gặp, không quen thôi." Anh ta cười, hạ thấp giọng: "Có mở rộng mục tiêu chưa?"

Cô không lên tiếng, nhưng cũng không phủ nhận.

"Chần chừ như vậy?" Hứa Viễn Hàng cười ha hả. "Sẽ không phải là anh chứ? Nói thật anh cũng rất thấp thỏm, sợ em vẫn luôn nhớ anh trai anh không ai thèm lấy, đến cuối cùng chỉ có thể để anh tới khắc phục hậu quả."

Cô không quan tâm đến nhạo báng của anh ta, cầm ly nước uống từng ngụm.

Chuyện đã xảy ra không thể quên được, nhưng dù sao cả đời sẽ không nhớ mãi không quên như vậy. . . . . .

Trở lại công ty chi nhánh ở Bắc Kinh, đồng nghiệp cũ đã đi sạch sẽ. Còn sót lại mấy người nhìn thấy cô đều rất ngạc nhiên mừng rõ, cảm khái chưa tới hai năm, đã sớm vật còn người mất.

"Ban đầu lúc Tiêu Dư đi, công ty còn cố ý mở tiệc vui vẻ đưa tiễn." Tổng giám đốc giới thiệu người với tổ dự án. "Bao nhiêu người không bỏ được, nhưng vẫn bị lão đại IT cướp đi, ai ngờ đến, vẫn còn trở lại."

Mọi người nghe được nhất thời kinh ngạc, thì ra người của chi nhánh công ty ở nước Pháp phái tới, lại là nguyên lão của công ty ở Trung Quốc.

"Lão đại IT?"

"Hứa Nam Chinh." Tổng giám đốc cười. "Sẽ không phải là chưa từng nghe qua chứ?"

Có người à một tiếng, hình như nói qua tuyệt đối là kim cương vương lão ngũ, còn là Blood Diamond Nam Phi.

Tiêu Dư chỉ giả bộ trấn định, hắng giọng, tiếp tục họp.

Lúc trước im lặng đi không một tiếng động, lần này bạn gái cũ trở về đương nhiên oán trách không thôi. Vừa vặn tổ bên cạnh nhận dự án đồ trang điểm, lại không tìm được minh tinh phát ngôn thích hợp, ngắn ngủn hai năm, trong nước có nhiều nữ minh tinh như vậy thế nhưng đều bán khuôn mặt ra bên ngoài nước, làm đại diện phát ngôn cho loạt các thương hiệu quốc tế.

Cô nghĩ đến nghề nghiệp của Kiều Kiều, tiện tay gọi một cú điện thoại: "Có nữ minh tinh thích hợp không? Khuôn mặt còn chưa bị bán đi ấy?"

Giọng nói của Kiều Kiều xuyên thấu trời cao: "Cậu đã trở lại?!"

Lỗ tai cô bị giọng nói xuyên qua làm đau, chỉ cười "ừ" một tiếng: "Trước tiên nói chính sự đã."

Đáng tiếc bên kia hoàn toàn không cho cơ hội, dùng mười phút, lộn xộn nói tình trạng của chính mình và Giai Hòa gần đây, 99% đều là vấn đề tình cảm, cuối cùng giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, thần thần bí bí hỏi cô: "Cậu còn nhớ rõ thần tượng của Giai Hòa là ai không?"

"Dịch Văn Trạch." Loại vấn đề ngu ngốc này. . . . . .

Không tới hai mươi tuổi đã trở thành một trong ba ngôi sao lớn nhất, lúc Giai Hòa học đại học có gửi cho anh ta một lá thư kèm tấm hình, muốn quên thật đúng là khó khăn.

"Bạn trai trước của Giai Hòa, chính là tiện nam bắt cá hai tay, dường như liên lụy đến nữ chính của chúng ta, nhưng mà Giai Hòa của chúng ta cũng không chịu thua kém, dựa vào thân phận biên kịch của mình, thành công câu được Dịch Văn Trạch." Kiều Kiều lời ít mà ý nhiều, nói sinh động như thật. "Tối hôm qua, tớ thấy được Dịch Văn Trạch ở phòng mát xa, tự mình ôm Giai Hòa lên trên giường. . . . . ." Tiêu Dư đang uống sữa tươi, trực tiếp phun lên màn hình máy tính, trắng bóng một mảng.

Nghe Kiều Kiều miêu tả sinh động như thật xong, còn kích thích hơn chuyện cô vừa thấy Kim Thành Vũ đã yêu.

Lập tức gọi một cú điện thoại, để Giai Hòa mượn quan hệ với Dịch Văn Trạch, tìm cho mình nữ minh tinh đại diện phát ngôn. Chỉ mấy câu nói đã chọc cho Giai Hòa ấp úng, cho đến khi người trong cuộc cúp điện thoại, cô vẫn cười đến không ngừng được, khóe miệng vẫn luôn nâng lên.

Điện thoại di động chợt vang lên.

Cô cho là Giai Hòa tìm d∞đ∞l∞q∞đ một chỗ không có ai, hồi báo thành quả cho mình, nhìn cũng không nhìn lập tức nghe máy: "Thế nào? Dịch Văn Trạch giúp cậu tìm được người rồi?"

Bên kia im lặng, lại còn có người gọi một tiếng Hứa tổng, cô mới phản ứng kịp là ai.

"Sao vui mừng như thế?"

Cô tiện tay gõ lên bàn: "Một bạn tốt của em, thích một minh tinh Hồng Kông đã nhiều năm, bây giờ lại tự mình làm biên kịch cho người này, dường như còn có cơ hội đi chung với nhau."

"Em đề cập tới chính là người bạn biên kịch kia?"

Cô "vâng" một tiếng: "Sao vậy? Tìm em có việc?"

"Chìa khóa nhà của em, muốn anh đưa tới không?"

"Không cần." Thư ký lấy văn kiện ra, cô nhận lấy bút ký tên. "Đưa cho ông nội em, gần đây em ở khách sạn, chuẩn bị bán căn phòng kia đi, tránh cho bỏ trống còn phải tìm người dọn dẹp."

Lại là một đoạn xấu hổ im lặng.

Lúc thiếu niên, hai người chưa từng giấu nhau chuyện gì, khi ở chung một chỗ thì cũng luôn có chuyện nói không hết.

Nhưng bây giờ khó có được lúc liên lạc, anh gọi điện thoại tới mười lần mới bắt máy một lần, lại vẫn luôn nhạt nhẽo. Có lẽ anh đã nhìn thông suốt, muốn dường như không có chuyện gì xảy ra, trở lại quan hệ bạn bè lúc đầu, nhưng đối với mình mà nói, mỗi một cuộc điện thoại của anh, đều cần gấp mấy lần thời gian tới để làm phai nhạt, tự nói với mình không nên suy nghĩ nhiều, không cần còn có hi vọng nữa.

Không qua vài ngày, Kiều Kiều lại hào hứng bừng bừng hồi báo tình trạng gần đây, nói Dịch Văn Trạch quay phim bị thương, lại vẫn ngay trước một phòng người, hơn nữa còn trước mặt bạn bè, trước mặt người đại diện nói chuyện điện thoại với Giai Hòa. . . . . .

"Cậu biết không? Nhiều người nghe như vậy, Dịch Văn Trạch lại thảo luận với Giai Hòa Thượng Hải đang mưa, hỏi cậu ấy có người bên cạnh hay không, Oh my God." Kiều Kiều xúc động thật lâu. "Chuyện này còn làm cho người ta kích động hơn cả việc trúng năm trăm vạn."

Cô cắn sandwich, ừ à: "Cậu phải luôn theo dõi tiến độ kế hoạch, để cho tớ giải trí."

Kiều Kiều sảng khoái đồng ý, lại không nhịn được cảm khái đôi câu, mới dám thử dò xét hỏi cô: "Tiếu Tiếu, tớ vẫn không dám hỏi cậu. . . . . ."

"Hỏi tớ tại sao lúc trước chia tay?"

Điện thoại bên kia vang lên tiếng ừ, cô tiếp tục ăn sandwich: "Tại sao ai cũng tò mò cái vấn đề này, rất nhiều người đã hỏi tớ, ngay cả Hàn Ninh cũng hỏi."

"Hàn Ninh tốt vô cùng." Kiều Kiều bỗng nhiên nói.

"Đúng vậy, tốt vô cùng."

"Thôi, tớ không hỏi cậu tại sao chia tay, tớ chia tay ba mươi mấy lần, nguyên nhân gì cũng đã có." Kiều Kiều quả quyết buông tha vấn đề không có ý nghĩa này. "Chúng ta tiếp nối người trước, trọng điểm là muốn dũng cảm nếm thử lần nữa."

Cô ăn xong một miếng cuối cùng, uống nước: "Tớ nghĩ muốn thử."

"À?"

"Nghĩ tới bắt đầu lần nữa." Cô lại rất nhanh bồi thêm một câu. "Cũng không phải là cả đời tớ không chuẩn bị lập gia đình."

Những lời này, cô nói cho Kiều Kiều, cũng đang lặp lại cho mình nghe.

Người bên đầu điện thoại kia lập tức hưng phấn, liên tục hỏi có mục tiêu thích hợp chưa, còn vô cùng trượng nghĩa nói cho cô mấy cái quy tắc đẹp mắt, trước nói mấy trận yêu. . . . . . Vôn cô định nghiêm túc nói chuyện ham muốn, cũng bị biểu hiện quá mức máu gà của Kiều Kiều đánh nát, không thể làm gì khác hơn là dở khóc dở cười nghe cô bạn nói xong, quả quyết kết thúc đề tài này.

Không ngờ, Kiều Kiều thật đúng là đặt việc này ở trong lòng, tới Bắc Kinh công tác lập tức hẹn người đi ca hát.

Cả một phòng người, cả trai lẫn gái đều vừa độ tuổi thanh niên, Kiều Kiều rất khoe khoang, nói thẳng vì cô làm một cuộc hoạt động xem mắt hạng sang. Nhưng cô lại chỉ ngồi một lát, rồi đẩy cửa ra ngoài, đang lấy điện thoại di động ra gọi cho Kiều Kiều, nói mình đi trước, thì có một cánh tay chống ở trên tường bên cạnh: "Nếu như mà tôi không tìm em, em lại thật sự không có ý định tìm tôi?"

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cặp mắt có ý cười tủm tỉm kia.

Thành phố Bắc Kinh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Anh cùng làm chung ở một toàn nhà văn phòng với công ty mình, đi bộ khoảng chừng năm phút đồng hồ, trở về nước hai tháng trước giờ lại chưa từng đụng phải. Là một chỗ như đèn mờ vậy, lại không giải thích được đụng phải.

"Vì cái gì cứ phải ở loại chỗ này đụng phải anh chứ?" Cô không nhịn được trào phúng một câu.

Hàn Ninh lắc đầu, nghiêm trang: "Đây chỉ là lần thứ hai, đừng nói tôi hàng đêm đều như thế."

Cô chỉ cười không nói.

"Em tới nơi này? Bị người phục?"

Tiêu Dư đau đớn lắc đầu: "Tôi có một người bạn không đáng tin cậy, tự tổ chức cho tôi một hoạt động hữu nghị tương thân tương ái."

Anh sợ run lên, bỗng nhiên cười, hỏi: "Em có nhu cầu không?"

Cô cố làm thoải mái: "Tuy rằng lần này bị hãm hại, nhưng tôi thật sự hướng tới ý muốn tình yêu tốt đẹp."

Hàn Ninh giả vờ thở dài: "Tôi vẫn cho là, chúng ta từ tháng mười hai năm ngoái, đã từ từ bồi dưỡng tình cảm rồi."

Lời của anh, lại làm cô im lặng.

Vừa bắt đầu cô thật sự để phòng ngự của mình xuống, thử cùng anh từ từ phát triển. Nhưng cuối cùng anh cũng biết rõ ràng tình cảm của mình trong quá khứ, nhìn thấy anh, nói chuyện với anh, đều sẽ không tự chủ được nhớ tới rất nhiều việc.

Thay vì như vậy chẳng bằng tìm người hoàn toàn không biết, hoàn toàn hoàn toàn bắt đầu lần nữa.

"Tiếu Tiếu." Giọng nói của anh thấp xuống. "Chỗ này, xác thực không thích hợp nói lời nghiêm túc như vậy. Làm đàn ông, tôi cảm thấy chủ động một chút cũng không có gì, nhưng em không cần luôn né tránh, lui vạn bước, em không cảm thấy chúng ta rất có duyên sao?"

Cô không lên tiếng, lại nghe thấy anh nói: "Tôi so với anh ta, ít đi vài chục năm tình cảm với em, nhưng đến bây giờ chúng ta cũng biết nhau hai năm rồi, chỉ cần em nguyện ý, thời gian cũng sẽ cùng trôi qua càng dài, một ngày nào đó sẽ vượt qua mười năm, hai mươi năm, đúng không?"