Đệ Đệ Song Sinh Là Thái Tử

Chương 10: Đột biến mọc lan tràn




Dần dần rời xa cái nơi quỷ dị kia, nhưng Cẩm Y cũng dần dần chậm bước chân. Mãi cho đến khi đi đến gần cổng Tô Phương uyển, Cẩm Y đột nhiên ngừng lại.

Liễm Tiêu vốn đang kéo tay Cẩm Y có chút kỳ quái nhìn nhìn hắn, cũng dừng bước lại.

"Cẩm Nhi, làm sao vậy?"

Khi ngẩng đầu nhìn Liễm Tiêu, ánh mắt Cẩm Y trầm triệt mà kiên định, giống như quyết định cái gì.

"Tỷ tỷ, đệ muốn cùng người kia học võ."

"Cái gì?!" Liễm Tiêu là thật kinh sợ, nhưng lập tức gần như không chút do dự từ chối, "Không được!"

"Vì sao, tỷ tỷ, tuy rằng vừa rồi người kia có lẽ là lai lịch không rõ, nhưng thoạt nhìn cũng không có ác ý mà, hơn nữa, bà ta thật sự rất lợi hại, tỷ tỷ cũng phát hiện mà đúng không?" Cẩm Y giống như thập phần kiên trì, trong loại kiên trì này lại mang theo một ít bức thiết.

Liễm Tiêu khẽ nhíu mày.

Cái lão phu nhân kia, cũng không phải là lịch không rõ, Liễm Tiêu biết nàng là ai. Cho nên, nàng không hy vọng Cẩm Y tiếp cận người kia, như vậy làm cho nàng cảm thấy, mọi thứ đang đi đến cục diện ai cũng không thể khống chế.

"Tỷ tỷ!" Thấy vẻ mặt Liễm Tiêu hoàn toàn không có ý hoà hoãn, Cẩm Y nhịn không được lại gọi một tiếng.

"Tỷ nói không được chính là không được, bình thường đệ thích chơi đùa thế nào đều tuỳ đệ, nhưng chuyện này thì tuyệt đối không được thương lượng!" Giọng điệu của Liễm Tiêu cực kì kiên định.

Cẩm Y bỗng nhiên im lặng, nhìn Liễm Tiêu, hồi lâu sau mới mang theo một ít nghi ngờ hỏi: "Tỷ tỷ, vì sao đệ cảm thấy tỷ phản ứng mạnh như vậy?" Nói vi đốn, lại nói tiếp, "Tỷ tỷ, tỷ đang sợ cái gì sao?" Cặp mắt xanh kia thấu triệt thanh minh, sáng quắc vi mũi nhọn huỳnh lượng như tinh. Đối với tầm mắt như vậy, làm Liễm Tiêu theo bản năng né tránh.

"Tỷ tỷ?" Điều này làm cho Cẩm Y càng thêm nghi ngờ.

Liễm Tiêu không có trả lời vấn đề của hắn, chỉ là nói: "Cẩm Nhi, tham nhiều không tinh, không có lợi. Đệ có Dung Tắc làm sư phụ rồi còn chưa đủ sao?"

Nhắc tới Dung Tắc, Cẩm Y cũng là đột nhiên trầm cắt bỏ sắc mặt, nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: "Dung Tắc? Tỷ tỷ, tỷ biết không? Trừ lúc đầu học khinh công ra, cái gì hắn cũng không chịu dạy cho đệ, những gì đệ học được đều giống như mấy thị vệ kia, hắn chưa từng dạy cho đệ võ công thật sự. Dung Tắc, hắn ngoài khinh công nhất tuyệt ra thì kiếm thuật lại đăng phong tạo cực, nhưng một chút hắn cũng chưa từng dạy cho đệ." Giống như là càng nói càng tức giận, âm lượng cũng dần dần cao lên.

Mà Liễm Tiêu là rất giật mình, chưa từng nghĩ tới lại có chuyện như vậy.

"Tỷ sẽ đến hỏi hắn." Trong lòng tuy rằng là tầng lan gấp khởi, nhưng trên mặt Liễm Tiêu lại vẫn là bình tĩnh như trước.

"Không cần!" Cẩm Y cũng là thực rõ ràng từ chối, "Nếu muốn hỏi, đệ đã sớm hỏi. Hắn đã không muốn dạy thì sẽ không dạy đâu, chẳng lẽ còn muốn đệ đi năn nỉ hắn nữa sao!"

"Cẩm Nhi." Mềm giọng, Liễm Tiêu nhẹ giọng nói, "Chuyện này, để cho tỷ tỷ xử lý được không. Nhưng đệ đừng lại đến Hổ Phách uyển tìm người kia, đừng tiếp xúc với bà ta, điểm ấy, đệ nhất định phải đồng ý tỷ."

"Được!" Cẩm Y thực rõ ràng đồng ý rồi, nhưng còn lập tức nói thêm, "Nhưng tỷ phải nói cho đệ biết lý do."

"Việc này quá mức quỷ dị, ai biết sẽ có nguy hiểm gì hay không, tỷ không hy vọng đệ xảy ra chuyện gì."

Im lặng một lát, sắc mặt Cẩm Y lộ ra hơi hơi lạnh lẽo, bình tĩnh nói: "Tỷ tỷ, tỷ gạt đệ!" Hắn thoáng lùi lại hai bước, chính là nhìn chằm chằm Liễm Tiêu, ánh mắt sâu thẳm.

Điều này làm cho Liễm Tiêu hơi có chút không thể xoay sở, nhưng trong lúc nhất thời không biết nên nói rõ ràng như thế nào.

Thở dài thật dài, mới nói tiếp: "Được! Tỷ nói cho đệ." Thoáng sắp xếp lại ý nghĩ, mới tiếp tục nói, "Người vừa rồi chúng ta gặp kia, có lẽ bà ấy không biết, nhưng tỷ là đã từng gặp bà ấy."

Cẩm Y sửng sốt, nhịn không được hỏi: "Tỷ tỷ từng gặp? Tại sao đệ không biết?"

Liễm Tiêu chỉ là khẽ cười, mới tiếp tục nói: "Kỳ thực bà ấy là người hậu thân biên. Phù Hương, Như ma ma, còn có người vừa rồi kia, đều là người đi theo mẫu hậu từ trong nhà họ Kính mà ra. Bất quá, tỷ đã thấy bà ấy là lúc còn rất nhỏ, có lẽ là đệ không nhớ rõ, tỷ cũng là mơ hồ có chút ấn tượng mà thôi. Nhưng sau đó cũng rốt cuộc không thấy nữa, hoàn toàn biến mất. Tỷ từng đi thăm dò, nhưng trong cung hoàn toàn không có ghi lại người này." Những lời này, Liễm Tiêu không có nói dối Cẩm Y, chẳng qua dùng cái gọi là tuổi mơ hồ trước đây. Trên thực tế, khi nàng gặp cái lão phụ áo đen kia là lúc nàng vẫn còn là trẻ con.

Mà người kia, đúng là một ma ma khác thay trẻ con năm đó!

Hơn nữa, chỉ sợ cũng là trên đời này, người duy nhất thật sự biết rõ ràng hết thảy chân tướng.

Kỳ thực, Liễm Tiêu cũng muốn điều tra rõ ràng thân thế của Cẩm Y, nhưng lại không xuống tay từ phía Như ma ma, bởi vì còn có bộ phần nguyên nhân là, nàng không biết Như ma ma rốt cuộc biết bao nhiêu về thân thế Cẩm Y.

Liễm Tiêu nhớ rõ, năm đó khi thay trẻ con, trong đối thoại của các nàng, Liễm Tiêu biết, Cẩm Y là do lão phụ áo đen này mang đến. Mà khi nhìn thấy đứa trẻ kia, Như ma ma là thập phần kinh ngạc về đôi mắt xanh của Cẩm Y, nhưng không có mảnh hỏi.

Sau đó, ma ma kia biến mất, làm cho Liễm Tiêu nghi ngờ là Như ma ma đã làm cái gì đó, nhưng vẫn chưa phát hiện bất kì manh mối sơ hở gì, cho nên chỉ có thể từ bỏ, sau đó cũng dần dần buông xuống phần nghi ngờ này.

Nhưng bây giờ, người vốn tưởng rằng đã biến mất, lại đột nhiên xuất hiện, thậm chí, có thể kỳ thực người kia vẫn luôn ở trong cung, chưa bao giờ rời đi.

Liễm Tiêu biết thân thế của Cẩm Y, nhưng nàng biết mình tuyệt sẽ không làm ra chuyện bất lợi gì cho Cẩm Y. Lam Diên có lẽ cũng là biết được, nhưng xem tính tình của nàng, cho dù đã biết, cũng sẽ vĩnh viễn chôn ở trong lòng. Như ma ma cũng là biết được, nhưng cái lão ma ma đã nhìn bọn họ lớn lên này, Liễm Tiêu đúng rồi giải, nàng là người thực sự trung thành cực kín miệng, cho nên không cần lo.

Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện nhân tố không xác định này, người có lẽ biết hết thảy sự thật này, thật sự làm cho Liễm Tiêu nhịn không được phiền não, trong nháy mắt đó, nàng thật sự đã nảy lên sát ý, muốn làm cho người này hoàn toàn biến mất. Chẳng sợ, có lẽ sẽ bởi vì vậy mà mãi mãi cũng tra không ra thân thế của Cẩm Y.

"Đã là người theo mẫu hậu đi ra từ nhà họ Kính, vậy hẳn là có thể tin tưởng mà, rốt cuộc tỷ tỷ là lo lắng cái gì?" Cẩm Y hơi nhíu mày lại.

"Năm đó, bà ấy hoàn toàn biến mất, về phương diện này rốt cuộc phát sinh chuyện gì, không ai biết. Mà vì sao bà ấy vẫn còn ở trong cung, cũng không có người biết. Cẩm Nhi, dưới tình huống như vậy, đệ nói xem tỷ có khả năng cho đệ đi tiếp cận người kia sao?" Kỳ thực, Liễm Tiêu thật sự lo lắng là, nếu thật là Như ma ma xuống tay làm cho người kia biến mất, mà người kia lại thực may mắn còn sống, như vậy, bây giờ bà ấy còn ở trong cung là có mục đích gì? Thừa cơ trả thù sao? Bà ấy nói muốn dạy Cẩm Y võ công lại là có mục đích gì?

"Nhưng nếu người kia thật sự nguy hiểm như vậy, thì với võ công của bà ta, muốn lấy tính mạng của chúng ta bất kì lúc nào, cũng không phải là việc khó. Nếu tránh đi, ngược lại là tạo thành cục diện địch trong tối ta ngoài sáng, vì sao không rõ ràng tiếp cận bà ta chứ? Có lẽ ngược lại sẽ tra ra được cái gì?"

"Không được!" Liễm Tiêu rõ ràng bác bỏ. Để cho Cẩm Y tiếp cận bà ấy, vạn nhất người kia nói cho Cẩm Y biết thân thế của hắn thì làm sao bây giờ. Kỳ thực, Liễm Tiêu cũng không biết vì sao mình lại không cho Cẩm Y biết thân thế của mình, cẩn thận nghĩ lại, có lẽ, chỉ là vì... Sợ hãi không có thân phận này trói buộc, thì Cẩm Y vốn đã không thích chốn cung đình này,sẽ có lúc rời đi sao? Nếu thật sự biết được thì hắn... sẽ sao?

"Đệ đánh mất suy nghĩ này trong đầu đi, tỷ tuyệt đối không có khả năng đồng ý." Trong giọng Liễm Tiêu nói, nghe không ra đường sống cứu vãn gì. Cẩm Y rất hiểu nàng, cho nên, lúc này cũng không nói gì nữa.

Nhưng Liễm Tiêu vẫn là không quá yên tâm.

"Cẩm Nhi, nói cho tỷ biết, đệ sẽ không đi tiếp cận người kia."

Nhẹ mím môi, khóe miệng thoáng cong lên, mỉm cười, Cẩm Y trả lời: "Ừm, Cẩm Nhi đồng ý tỷ tỷ, sẽ không đi tiếp cận người kia."

Thế này mới làm cho Liễm Tiêu nhẹ nhàng thở ra.

"Cũng đã trễ thế này rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nói xong, Liễm Tiêu liền một mình xoay người rời đi, đi đến Tô Phương uyển.

Mà Cẩm Y vẫn đứng tại chỗ, trong lúc vẻ mặt biến đổi ẩn ẩn lộ ra vẻ mê hoặc, khẽ rũ mắt xuống, giống như đang suy tư cái gì, sau một lát, nâng mắt lên nhìn xem bóng dáng Liễm Tiêu, hơi hơi cười, nhưng đáy mắt lại ẩn dấu một ít sâu thẳm ai cũng xem không hiểu.

. .

Vòng quanh tường viện Tô Phương uyển, tiến vào một mảnh nhỏ rừng trúc, sau đó có thể nhìn thấy một cánh cửa nhỏ ẩn sau rừng trúc.

Vốn cánh cửa này gần như là phế khí, gài khóa, cũng chưa từng có người nào ra vào. Sau đó, cũng trở thành "Con đường bí mật" mà Liễm Tiêu và Cẩm Y âm thầm ra vào.

Chậm rãi đẩy cửa gỗ ra, phát ra một tiếng "Két ——"rất nhẹ.

Mở cửa ra, Liễm Tiêu liền đi vào, nhưng tiếng bước chân đột nhiên vang lên phía sau lại làm cho nàng nhịn không được cứng đờ.

Cả đêm bị dọa hai lần, làm cho nàng gần như muốn nguyền rủa ra tiếng.

Bỗng nhiên xoay người, cách đó không xa, bóng dáng bình lặng đứng yên, lộ ra khí thế sắc bén quen thuộc.

"Công chúa, đã trễ thế này, vẫn chưa nghỉ ngơi sao?" Là Dung Tắc!

Liễm Tiêu thật sự không nghĩ tới thế nhưng sẽ bị đãi đến, hơn nữa là bị người phiền toái như vậy đãi đến. Trong lòng trấn định như thường, nhưng quá mức bình tĩnh ngược lại sẽ dễ bị nghi ngờ, dù sao nàng vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Cho nên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng.