Để Gió Cuốn Đi

Chương 2




Chap 2

Khi Bảo Bảo rời khỏi nhà, An nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay. Đã 6strong0’ rồi, vội dọn dẹp rồi cô cũng đeo cặp và đóng cửa nhà để đi học. Từ nhà của Khánh An đến đến trường SunShine cũng không xa chỉ mất tầm 15’ đi bộ nên An An quyết định quốc bộ đến trường. Kiểm tra khóa cửa cẩn thận rồi tiện tay đeo phone vào tai , An An bắt đầu sải bước trên con đường đến trường.

Đã hơn một lần bóng tối tới gần

Và tôi từng nghĩ tôi sẽ dừng lại

Đoạn đường sao quá dài

Niềm tin cứ ngắn lại

Chẳng biết đâu là tương lai

Đâu ngày mai?

Đã hơn một lần nước mắt ngắn dài

Nhiều khi bật khóc giữa chốn đông người

Chẳng ai nghe thấy tôi

Từng nhịp tim rã rời

Tự giấu đi niềm đam mê giữa quãng đời lê thê

Và bàn tay đã có lúc muốn buông xuôi rồi đấy

Và ánh mắt có lúc muốn khép thật chặt

Đã hơn một lần

Cũng hơn một lần

Nhìn lên cao bầu trời sao những ước muốn nôn nao

Tự hỏi vì sao tôi sinh ra

Tự hỏi vì sao tôi lớn lên

Và giờ chẳng cần biết lý do

Không đắn đo

Tôi vẫn bước tới mênh mông cuộc đời

Bầu trời này là của tôi

Và giờ tôi nâng tôi bay lên

Chạm vào nơi tôi từng ước mơ

Chẳng thể nào lãng phí nước mắt

tôi cũng đã rơi chơi vơi cơn đau bao nhiêu lâu rồi

Tôi mới có ngày hôm nay

Trời hôm nay thật đẹp, vừa đi vừa cảm nhận cái nhẹ nhàng của nắng sớm, vừa chìm đắm trong những giai điệu nhẹ nhàng của ca khúc mà cô rất thích “Đã hơn một lần – Hải Yến Ido”. Một cô gái với khuôn mặt dịu dàng nhưng không chút cảm xúc đang đeo phone sải bước đi giữa hai hàng cây cổ thụ xanh mướt của phố phường Sài Gòn đã thu hút sự chú ý của khá nhiều người. Nhưng cô không để tâm, chính xác là cô mặc sự xuất hiện của họ, những lời đó cô chẳng thiết nghe, cô vẫn nhìn thẳng mà bước đi.

Chợt có làn gió nhẹ lướt qua làm tung bay mái tóc đen tuyền của Khánh An , đôi mắt nâu trong suốt nhưng lại mang một nỗi buồn không ai thấu được , làn da trắng hồng nổi bật khi được diện cùng bộ đồng phục màu đỏ đen của trường. Trông cô bây giờ rất đẹp, vẻ đẹp đúng chất trong sáng của tuổi 17,vẻ đẹp của vừa nhẹ nhàng lại giản dị nhưng lại gây cho người ta một cảm giác khó gần với bề ngoài lạnh lùng. Đúng vậy giờ vẻ đẹp của Khánh An chưa phải là vẻ đẹp thật của cô bởi đã được cô bao bọc trong một lớp băng lạnh, nếu ai đã may mắn được nhìn thấy Khánh An của một năm trước và so sánh với Khánh An của hiện tại sẽ thấy rất ngạc nhiên và có chút buồn.

Sau bao nhiêu chuyện đã phải trải qua với mình, cô đã mất đi phần nào niềm tin về cuộc sống, niềm tin về con người. Chính những người mà cô tin tưởng nhất đã lừa dối cô, đã rời bỏ cô lúc cô gặp khó khăn nhất, đau khổ nhất. Rất ít ai biết, Khánh An bây giờ trước đây đã phải trải qua một thời gian thật kinh hoàng và đáng sợ. Mất đi cha mẹ, mối tình đầu tan vỡ, bị họ hàng người thân xa lánh, ganh ghét, ..... Khoảng thời gian đó với Khánh An như một cơn ác mộng, đến những người mà cô nghĩ sẽ có thể bên cạnh cô,động viên cô vượt qua nỗi đau mất gia đình cũng rời bỏ cô. Suốt một tháng trời cô đã khóc rất nhiều, đã suy nghĩ rất nhiều đến mức phải sử dụng đến những liều thuốc ngủ mới có thể ngủ được. Lúc đó cô rất sợ, chỉ mong được gặp lại ba mẹ trong những giấc mơ, được ủ ấm trong những vòng tay ấm áp, được tâm sự với mẹ những khó khăn bây giờ. Tự giam mình trong căn phòng kín mít, cô đã để Bảo Bảo của cô khóc rất nhiều, thật sự khi nhìn đứa em trai mình khóc không phải vì ba mẹ mà là khóc vì lo cho chị , sợ chị của mình làm sao, Khánh An cảm thấy đau lòng hơn. Sau một tháng đó, cô bước ra ngoài với một con người khác, không còn là một Khánh An hay cười hay nói, mà là một Khánh An lạnh lùng, ít nói, thậm chí có một chút nhẫn tâm và không còn tin tưởng vào con người nữa. Khánh An quyết định để những chuyện trước đây theo làn gió cuốn đi, cùng với đứa em trai đáng thương của mình vào trong Nam tim một sống mới, một cuộc sống thoải mái hơn, không còn những nỗi buồn chồng chất.

Vừa đi vừa suy nghĩ về cuộc đời mình, suy nghĩ về những chuyện mình đã trải qua, An An cảm thấy ghê sợ và buồn bã cho số phận hẩm hiu của mình. Đang chìm đắm trong mớ ký ức dang dở, cô đâm sầm vào một người đi hướng ngược lại với mình. Cả hai cùng ngã ngửa ra nhưng chỉ thoáng chau mày chứ không có bất kì lời nói nào được cất lên. An An và anh chàng đó tự đứng dậy, phủi đi những vết bẩn trên quần áo. Lúc này Khánh AN mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc nhưng lại rất đẹp. Đôi mắt màu xám tro riêng biệt nhưng sao lại vô hồn và buồn đến vậy, làn xa trắng hồng như con gái, đôi lông mày lá liễu , chiếc mũi thẳng tắp nói chung là chuẩn soái ca . Bất giác Khánh An lại đơ người “Anh ta lạnh lùng thật, lạnh hơn cả mình, mà nhìn cũng đẹp đấy chứ” . Một ký ức lại hiện về , nhìn anh chàng này cô lại nhớ về Khải Minh, Khải Minh cũng rất đẹp trai, trước đây cô và Khải Minh là một cặp rất đẹp.

- Nhìn đủ chưa ?

Cảm giác khó chịu khi cô nhìn mình lâu quá , chàng trai đành phải lên tiếng trước. Câu nói đó đã kéo Khánh An trở lại với thực tại. Đúng là giọng nói giống của anh ta giống mặt thật, nghe lạnh cả sống lưng. Nhưng đáp trả lại câu hỏi đó chỉ là cái im lặng, cô quay đầu bước đi vì cô nghĩ “Anh ta cũng đụng vào mình mà”. Chàng trai nhếch mép tạo thành nụ cười nửa miệng cực đẹp, nụ cười này không biết là vì ngạc nhiên hay tức giận , từ trước giờ chưa có ai dám bơ cậu một cách toàn diện như vậy mà chỉ có cậu bơ họ.

Khi Khánh An đi được mấy bước, cậu mới để ý cô mặc đồng phục của trường SunShine, ngôi trường mà cậu đang theo học thì lại nở một nụ cười nữa. “ Cô giỏi lắm, sẽ còn gặp lại nhau”