Để Gió Cuốn Đi

Chương 36




Băng Giang phi xe đạp đến cửa tiệm cũng đã 11strong5. Nhìn đồng hồ, cô thở phào vì chưa bị muộn. Cẩn thận đi gửi xe, Giang ôm cặp từ từ vào trong cửa tiệm.

Thật bất ngờ, cô cứ tưởng mình sẽ đến sớm hơn Đăng Huy nhưng không, khi cô vừa bước chân vào trong quán, một hình dạng khá quen thuộc đã đập vào ngay vào mắt cô. Giang có thói quen chọn chỗ gần cửa sổ nên vừa vào quán, ánh mắt cô đã nhìn sang phía đó. Nào ngờ anh chàng kia cũng thật biết chọn chỗ, chọn được một nơi rất dễ để người từ ngoài vào quán rất dễ nhìn thấy được. Thật ra anh ta cũng rất quấn hút. Mặc sơ mi trắng, ngồi vắt chân lên nhau, mắt đang chăm chú xem gì đó, chắc là xem bản thảo, bảo sao mấy cô em phục vụ trong quán không rời mắt được dáng vẻ đó.

Băng Giang mỉm cười lạnh ngắt từ từ bước đến chỗ Đăng Huy ngồi

- Anh đến sớm quá nhỉ, giờ mới có 11strong7 phút.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đăng Huy bỏ xấp tài liệu xuống đứng dậy chào Giang

- Em đến rồi à. Thực ra anh đến đây lúc 11h15. Em cũng rất đúng giờ đấy.

- “cười”

Lúc đó chị phục vụ ra hỏi

- Quý khách dùng gì ạ?

- Em uống gì? – Anh khách sáo hỏi.

- Được rồi, em muốn để bụng về ăn cơm.

- Lâu hai anh em mới gặp nhau, cho anh mời em cốc nước chứ cô bé

Giang ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định

- Thôi được rồi – ngẩng đầu nói với chị phục vụ - cho em ly nước cam ít đường. cảm ơn ạ.

- Vâng. Quý khách xin chờ một lát ạ.

ĐỢi chị phục vụ đi xa, Đăng Huy mới bắt đầu mở lời

- Lâu không gặp, có vẻ dạo này nhìn em xinh ra nhỉ.

Băng Giang vẫn điền đạm trả lời

- Cảm ơn anh. Hôm nay gọi anh ra đây đã làm phiền anh rồi. Có vẻ dạo này anh khá bận thì phải.

Anh gật gù, mân mê li café trên tay, nhẹ nhàng nói

- Công việc mà. Hôm nay phải cảm ơn em mới đúng. Lâu lâu cũng nên ra ngoài đổi gió tí.

Nói xong, anh nếm thử vị của cà phê rồi từ từ đặt xuống. Từng cử chỉ và hành động của anh đều rất thu hút, nhưng trong mắt Giang thì ngược lại, không hiểu sao người cô bỗng nổi hết da gà lên.

Đúng là Đăng Huy dạo này rất bận, từ khi ba anh giao chức giám đốc cho anh tiếp quản thì thời gian nghỉ của anh đang ngày một thu hẹp đi. Công Ty nhà anh đang có xu hướng phát triển nên công việc không cho anh nghỉ ngơi nhiều, bằng chứng là ở đôi mắt lạnh lùng kia có những quầng thâm rất sâu, nếu không có chiếc kính cận che đi thì chắc chắn rất nhiều người con gái phải đau lòng.

- Hôm nay gọi anh ra đây có chuyện gì không?

Băng Giang cảm thấy bỗng nhiên người con trai đối diện nghiêm túc hẳn lên làm cô cũng hơi bối rối. Đúng lúc chị phục vụ bê cốc nước ra, cô uống một hơi để lấy lại tinh thần. Bây giờ cô đang cảm thấy dồi dào nội lực, tinh thần đã trấn tĩnh trở lại. Với khuôn mặt lạnh nhất có thể, Giang bắt đầu nói:

- Em biết là công việc của anh rất bận. Nhưng……làm ơn đừng vì cái bận đó mà làm tổn thương đến người xung quanh anh nữa được không hả Huy?

Đăng Huy vẫn im lặng lắng nghe. Giang hít một hơi thật sâu.

- Đúng là không nên can thiệp vào chuyện nhà anh nhưng…….Huy à, cái Thanh thật sự đáng thương lắm rồi. Là một người bạn của nó, em không thể để yên chuyện này như thế nữa. 17 năm làm anh nó, anh tham dự sinh nhật nó được mấy lần? Trò chuyện, tâm sự với nó được mấy câu hay đến ngày sinh của nó anh cũng chẳng nhớ nữa. Anh có biết nó thích gì, thích ăn gì, thích mặc gì không hay thay vào đó là sự ép buộc phải làm thế này thế kia theo cái suy nghĩ vớ vẩn “tốt cho nó” của anh.

Tay Giang đang nắm chặt lại như để kiềm chế cảm xúc. Nếu không phải một người giỏi chịu đựng, chắc cô đã đứng bật dậy và cho cái người anh tồi tệ kia một cái tát để tỉnh ra, mặc kệ cái gọi là anh em quen biết thân sơ gì.

Còn Đăng Huy, nghe những lời nói đó của Giang, người anh bỗng lặng hẳn đi. Đầu anh hơi cúi xuống nhưng không có bất kì biểu cảm nào được thể hiện trên khuôn mặt. Có lẽ giờ anh đã cảm thấy mệt mỏi quá rồi. Công việc và gia đình, làm sao anh có thể dung hòa cả hai thứ được đây? Chuyển về nhà? Không thể được, hai anh em anh như mặt trăng với mặt trời từ bé, nếu giờ ở cùng một nhà liệu Thanh Thanh còn có thể cười mỗi ngày, có thể sống như trong ngôi nhà của mình không?

Không phải là anh không quan tâm Thanh Thanh, nhưng không hiểu sao cô bé kia mỗi khi nhìn thấy anh lại như thấy người dưng vậy. Cái bản tính nóng nảy khó đổi của anh đã khiến cô em gái này phải chịu nhiều thiệt thòi. Anh cảm thấy mình giận quá mất khôn, để cái áp lực công việc mang về nhà trút hết lên người em gái đáng thương kia. Rồi dần dần, đến bản thân anh còn không biết cái khoảng cách ấy nó đã đi xa tới chừng nà. Cũng đau lắm chứ, làm gì có người anh nào không đau khi nghe một câu nói lạnh tanh phát ra từ chính mồm em mình “tôi sẽ không bao giờ để anh đánh một lần nào nữa, chạm vào người cũng không”. Sai……..anh đã sai thật rồi…

Giang biết cái vẻ mặt không cảm xúc kia chỉ là vẻ bề ngoài thôi, còn sâu thẳm bên trong, anh ta cũng đang đấu tranh tư tưởng rất quyết liệt. Nhưng không hiểu sao, càng ngày, chính cô - một người hồi bé rất yêu quý anh cũng đang dần trở nên ghét bỏ anh. Đúng, người anh mà cô từng xem như anh ruột này, người anh đã phần nào thay thế được anh trai Hoàng Dũng của cô trong suốt những năm qua đã thực sự thay đổi. Anh thay đổi quá nhiều, thay đổi đến mức đáng sợ. Cảm thấy không thể ở đây thêm một giây nào nữa, Giang xách cặp lên và đứng dậy. Trước khi đi, cô còn nói một câu lạnh ngắt

- Em chỉ nói vậy thôi, anh nghĩ sao thì tùy. Không làm anh nó được thì cũng đừng có mà trút ba cái vớ vẩn giận dữ lên đầu nó nữa. Và……đừng cử người theo dõi nó nữa, làm vậy chỉ khiến anh với nó càng xa nhau hơn thôi. Nên nhớ, một lần nữa, em sẽ không bỏ qua đâu……

Nói xong, Giang đi ra khỏi quán để lại cho ai đó ngồi lại một mớ suy nghĩ lẫn lộn.

Đến Đăng Huy còn thấy bất ngờ trước những câu nói này. Một người nổi tiếng ăn nói có suy như Giang mà nói ra những lời lẽ “thấm” như vậy thì ắt hẳn cô cũng thấy tức giận rất nhiều. Nhưng còn chuyện theo dõi, chẳng nhẽ cái Thanh lại nói cho cô bé ấy. Không phải, chắc chắn không phải. Tuy nó hơi lanh chanh nhưng không phải một người tùy tiện như vậy, mà không nhầm thì hôm qua anh mới lỡ lời nói ra với nó thôi mà. Bản thân anh bỗng thấy thật nặng nề.

***

Cho đến lúc ra khỏi quán, Giang mới cảm thấy như được giải thoát. Ngồi trong đó mà người cô cứ cứng đờ ra, mồ hôi tay chứ chảy ra liên tiếp. Quả thực cái khí thế của người kia quả thật không đùa được đâu.

Tim cô còn đập mạnh lắm, mãi một lúc người ngợm mới thả lỏng ra được. Lau mồ hôi trên trán, Băng Giang tự độc thoại

- Mày làm được rồi Giang à. Qua rồi qua rồi………hơ hơ – Rồi bỗng nhiên ôm đầu giả mếu máo - Ôi mẹ ơi con vừa nói gì thế không biết. May mà anh ta không nổi tính cho một cái tát……..thôi dẹp…dẹp hết…

Giang cứ lắc đầu nguầy nguậy rồi đi lấy xe trở về nhà. Tâm trạng thấy tốt hơn hẳn so với buổi sáng, chắc là do nói hết được ra ý mà.

**

Về đến nhà, cất xe xong, như một thói quen Giang nói vào trong

- Con về rồi ạ.

Xúi quẩy thế nào, đang đi vào trong nhà lại va phải một người cũng đang đi ra.

- Au – Giang kêu lên rồi xoa đầu.

Một tiếng cười nhẹ bỗng phát ra, nhưng cũng không dám cười lớn.

- Sao giờ mới về thế em gái.

Vừa xoa đầu vừa nghĩ “ Biết ngay là cha này mà”. Rất nhanh, cô ngẩng mặt lên cái con người vô duyên kia, không quên tặng kèm cái lườm cháy mặt.

- Sao anh ở đây HẢ. Lại trốn việc đúng không. Lại còn đi lại linh tinh chứ, không ngồi yên một chỗ được à

Bản tính đanh đá của Giang đã được trỗi dậy.

Hoàng Dũng chau mày, lấy ngón tay trỏ dí vào trán em gái

- Cái con bé này, mày nói với anh mày thế mà nghe được à. Bộ anh về nhà ăn cơm một bữa không được hay sao…hả. Lại còn dám lên giọng như vậy nữa. Giờ cô muốn thế nào? Nhất dương chỉ hay thịt ba chỉ đây.

Giang bĩu môi

- KHÔNG, một hạt cũng không cho anh ăn. Xí, đúng là trẻ con….

Nói xong, Giang còn lắc đít chọc tức anh trai mình rồi vác cặp lên tầng để thay quần áo, chuẩn bị ăn cơm.

Dũng ở sau tức lắm đấy, nhưng chỉ biết lắc đầu cười xòa.

- Lên thay quần áo rồi xuống ăn cơm nhá. Anh đói lắm rồi đấy.

- Em biết rồi.

***

Tầm ba bốn phút sau, Giang đã làm xong việc cá nhân và mặc bộ đồ đôrêmon xuống bếp.

Hoàng Dũng đang cùng dì giúp việc dọn đồ ăn, Giang thấy vậy nên ngồi vào bàn luôn.

- Con bé này, không ra dọn mà ngồi xuống thế luôn à.

Giang nhìn đống thức ăn trên bàn mà thấy bừng hẳn sức sống. Cô chu mỏ lên cái

- Thì anh dọn rồi thây.

Đang định nhúp trộm một miếng thì có cái đũa hư thân nào đánh vào tay cô.

- Đi rửa tay đi.

Bụng thì đang đói thì chớ, lại còn bị cướp món ăn, Giang lại lườm nguýt ông anh mình rồi phụng phịu đứng dậy đi rửa tay.

Dì giúp việc thấy vẻ mặt đáng thương đó thì cười

- Hôm nay ăn cho đã vào nhé. Anh con nấu hết đấy.

Cũng may là cô đang rửa tay bằng nước chứ không phải uống nước, chứ không cô cũng không đảm bảo đống nước trong mồm mình còn nguyên vẹn mất.

- XÍ, ông anh con mà nấu được mấy món kia á. Có mà ra tiệm mua thì nói luôn đi.

- Này em gái, anh sống qua ngày nhờ mấy cái món này đấy nhá. Đừng có mà khinh người thế chứ. Tị mà vét sạch thì …….

Giang vẫn có vẻ chưa tin lắm

- Chưa biết được đâu, phải thử đã. Ai biết là anh cho cái gì vào.

- Dì ngồi xuống ăn với tụi con luôn đi gì – Hoàng DŨng tốt bụng nói với dì giúp việc.

- Đúng đó gì

Ngược lại với lòng tốt đó của anh em nhà Giang, dì giúp việc lại khiêm tốn

- Thôi hai cô cậu cứ dùng bữa đi. Dọn xong tôi cũng xin phép về trước, hôm nay đứa con trai tôi về.

Giang đang so đũa thì ngừng công việc và cười rõ tươi nói

- Anh Trường ý ạ. Thế thôi dì cứ để đấy rồi về trước đi ạ không anh lại ngóng. DÌ cho con gửi lời hỏi thăm tới anh ý nha dì.

- Thế tôi xin phép trước

- Dạ, để anh hai con tiễn dì ạ. Anh Dũng ơi…..- Giang đang cố tranh thủ thời cơ để chọc ngoáy anh mình. Sau tiếng nói thiết tha đó, cô không quên mỉm cười thật tươi rồi nháy mắt thật đẹp với người anh “yêu quý” này.

Hoàng DŨng biết làm gì hơn ngoài việc lườm Giang, nhưng rất nhanh phải trở lại bình thường để tiễn dì.

- Để con mở cổng cho.

- Ờ ờ…..

***

Đến lúc anh quay trở lại, thì cô em gái kia đã ăn ngon lành. Hai tay không cả ngừng hoạt động được giây nào, đã thế mỗi bên cầm một cái đùi gà rõ to.

- “bốp” Không đợi anh mà đã ăn như vậy hả heo?

Giang nghe vậy liền bỏ ngay hai cái đùi vào bát, tốt bụng lấy đũa gắp cho anh mình ba cọng rau xanh kèm câu nói đầy sự quan tâm

- Anh ăn đi, ăn nhiều vào, rau ngon lắm………hihi ……ngoàm ngoàm ngoàm………

- Ờ, cảm ơn cô, cô tốt quá ạ. Mà lúc nãy chê cơ mà, sao giờ ăn như dân tị nạn thế? – Giọng nói có pha chút đùa cợt và chế diễu.

Mồm Giang vẫn nhồm nhoàm

- Ực…..Thức ăn là không được lãng phí, bây giờ cái gì cũng đắt đỏng, người dân phải tiết kiệm từng đồng một. Em ăn như này là để tránh dư thừa dẫn đến lãng phí………anh có hiểu không. Hả?

- Ừ……nhưng ăn chậm thôi không lại nghẹn bây giờ - Hoàng Dũng còn tốt bụng đưa cho em cốc nước lọc, và lau miệng giúp em gái của mình.

- Thanks anh.

Đợi Giang giải quyết gần xong hai cái đùi gà, Hoàng DŨng mới bắt đầu cầm đũa lên. Như nhớ ra điều gì, anh hỏi Giang

- Nãy đi đâu thế?

Giang đang ăn ngon lành, nghe câu hỏi của anh trai thì thấy mất cả hứng luôn. Cô uống một ngụm nước cho đỡ bị nghẹn rồi trả lời

- ĐI gặp anh Đăng Huy.

Nghe đến cái tên này, Hoàng Dũng có vẻ cũng khá hào hứng

- Đăng Huy. Là anh của Thanh Thanh hả? Lâu rồi anh cũng không gặp nó. Mà em gặp nó có chuyện gì?

- Thì tất nhiên có chuyện mới gặp rồi. Nói chung là liên quan đến cái Thanh.

Lông mày anh bỗng trau lại

- Thanh Thanh? Cô ấy làm sao?

Thấy tông của anh mình bỗng cao lên, Giang bĩu môi trêu

- Vừa nghe tên nó đã cuống lên rồi.

- Anh không đùa đâu nhé Giang. Mày có nói hẳn hoi không để anh còn biết đường dọn đồ ăn đây.

Hai chữ “đồ ăn” đã mua chuộc được Giang ngay tức thì. Cô thà bán bạn cho anh trai xấu xa còn hơn mất nguyên mấy cái đùi gà trước mắt.

- Thì tính nào tật nấy thôi. Anh ta lại đánh nó. Với bản tính hào hiệp, em không thể chống mắt đứng nhìn.

- Cái con bé đanh đá đấy mà cũng để người khác đánh được sao…thật lạ đời

Câu nói đấy của anh làm Giang đang gắp thức ăn cũng phải dừng lại để liếc xéo anh mình một cái rồi mới ăn tiếp

- Thôi xin ông, quan tâm đến người ta thì nói thẳng ra đi, bày đặt này nọ. Mà anh với nó dạo này thế nào rồi?

- Thế nào là thế nào?

-Thì tiến triển đến đâu rồi còn gì nữa. Trước thấy suốt ngày nhắn tin rồi gọi điện sống chết với nhau cơ mà. Dạo này có vẻ im lặng thế hả ông anh. Chiến tranh lạnh à? Hô hô

Ngược với thái độ hào hứng của cô em, người anh lại rất bình thường, vừa ăn vừa chậm rãi đáp

- Lạnh gì. Chiến lược cả đấy.

- Đúng là hại gái nhà lành. May nó là bạn em chứ phải con nhà người khác thì đúng là……..haizzzzzz.

Dũng cầm cái đũa gõ thẳng đầu Giang

- “bốp” ăn nói vớ vẩn. Toàn nghĩ linh tinh bậy bạ đâu đâu ý. Anh mày chưa đến mức như vậy đâu.

- BẨN……Anh chỉ hơi đểu thôi chứ gì, tôi hiểu anh quá mà. Haziiiiii,mà không hiểu tại sao anh có thể thích một con vừa lanh chanh vừa đanh đá như nó nhể, lại còn thích từ bé nữa cơ chứ. Mười mấy năm trời bên nước ngoài mà trong lần gặp lại đầu tiên đã nhận ra nó ngay. Công nhận ác liệt thật.

- Vậy mà nó chả nhớ tí gì về anh. Buồn đời.

- Tại anh mờ nhạt quá mà – Nhìn từ đầu xuống chân, rồi từ trái qua phải, Giang kết luận câu xanh rờn, đá xoáy Giang

- Ờ, tôi mờ nhạt mà cũng bao em theo đuổi. Còn ai đó sáng chói nhất vùng mà một mống người cũng chẳng thấy đâu ngoài hai thằng bạn thân suốt ngày kề kề bên cạnh.

Và tất nhiên là có em thì cũng phải có em. Hoàng Dũng cũng không kém phần trong mấy vụ thế này. Nói chung là anh em nhà này phải thuộc dạng đỉnh trở lên.