Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Quyển 2 - Chương 14: Đại hội thần binh 1




"Hảo tiểu tử quá cuồng vọng!" Nói chuyện cũng là Cố trang chủ Linh Lung Sơn Trang, trong lời nói không thiếu vẻ tán thưởng. Cuồng vọng là một chuyện, mấu chốt là có tư cách. Đại danh Tử Tà Môn hắn cũng biết rất nhiều, mấy năm này hoạt động trên giang hồ không ít, bởi vì thủ đoạn tàn nhẫn bạo lực bị người trong giang hồ gọi là Ma Giáo. Nhưng không có quần công, chủ yếu là vì hắn lớn mạnh quá nhanh, khi ngươi bắt đầu chú ý nghiễm nhiên trở thành có chút thành tựu, đợi đến khi ngươi ý thức được sức uy hiếp của hắn cũng đã không còn hơi sức xoay chuyển.

Tác phong của Tử Tà Môn chính là có thù tất báo, ai cũng không nguyện ý làm chim đầu đàn, Tử Tà Môn trả thù bọn hắn tuyệt đối không thể chống đỡ.

Dĩ nhiên, minh chủ võ lâm cũng không nhìn Tử Tà Môn ở trong mắt, hậu sinh tiểu bối để bọn họ tùy tiện náo đi, vừa không có làm chuyện gì thiên địa không tha. Giết người, diệt khẩu đều là bang phái có tiếng xấu ác nhân trên giang hồ, tự nhiên bọn họ cũng vui vẻ mà làm. Giang hồ vốn là như vậy, người thắng làm vua thua làm giặc.

Còn nữa, mỗi bang phái đều có quy củ của mình, phá hư quy củ bị trừng phạt bọn họ cũng không tiện nói gì. Võ đài của người tuổi trẻ, bọn họ cũng đã già rồi.

"Bổn tọa không phải cuồng vọng, chỉ đang nói sự thật mà thôi." Hiển nhiên Bách Phi Thần không cho người nào mặt mũi, bộ dáng duy ngã độc tôn.

"Ha ha ha, người trẻ tuổi xứng như thế!" Cố trang chủ cũng không tức giận, ngược lại sảng lãng nói ra. Lúc mình còn trẻ cũng không phải không như thế.

"Bách. . . . . . Mẹ nó! Ban đầu võ công của ngươi bị phong bế, tiểu gia không cần nội lực cũng có thể đánh ngươi, hiện tại cũng có thể làm như thế !" Nói xong, thở hổn hển Cung tiểu gia bắt đầu ra tay, hắn cần phát tiết một chút, đối tượng trước mắt muốn bị đánh là Bách Phi Thần.

"Sợ ngươi phải không!" Nói xong cho Đại Nhi một ánh mắt mập mờ ‘chờ vi phu’ liền cùng Cung Bắc Thiếu quấn lấy nhau. Không hỗ đều là một đời thiếu niên tài tuấn, không dùng nội lực chiêu thức, chỉ vận dụng kỷ xảo so đấu cũng làm cho mọi người đang ngồi người kinh ngạc không dứt.

Hoàn hảo đại đường này khá lớn, nếu không thật đúng là không thể thi triển được.

Lúc lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên người hai người trước mặt, Đại Nhi là kẻ gây nên cục diện này đang thầm tính toán có nên từ nơi này chạy ra ngoài đi ngủ lại hay không. Gần đây thích ngủ lợi hại.

Không biến sắc lui về phía sau, nếu cửa chính không ra được, ta đi cửa nhỏ được rồi.

Sau khi thuận lợi rút lui, Đại Nhi nhắm thẳng hướng đông, phương hướng Bắc là Cực Các của Cung Bắc Thiếu không sai. Chỉ là mỗ nữ giống như đánh giá thấp tiềm chất lạc đường của mình, vòng vo ở thành phủ chủ ước chừng một canh giờ không tìm được đường trở về. Nơi này mỗi bố cục đều giống nhau như đúc, bình thường không có người dẫn dắt cũng có thể lạc đường, điều này đối với Đại Nhi cũng là bình thường.

"Tiểu muội, rốt cuộc muội muốn đi đâu?" Vẫn theo đuôi ở sau lưng Đại Nhi, Lâm ca ca không kiên nhẫn nhảy ra ngoài, hắn thật nghi ngờ nếu mình khôi phục bình thường, muội tử đang không có việc gì chọc ghẹo hắn chơi.

Vốn cô cô truyền tin tức nói Đại Nhi rất tốt làm hắn có chút giật mình, lúc ấy hắn còn nói muốn đi vào trong cung thăm một chút, ai ngờ trong thơ cô cô dặn dò, kinh thành rung chuyển phải qua ít ngày rồi đi hắn mới yên tĩnh lại, vẫn luôn chú ý tới động tĩnh ở kinh thành. Thế lực khắp nơi muốn động, có phải rất giống như mình dự liệu, hắn cũng thật sự không đi được. Hoàn hảo hôm nay không có chuyện gì.

Đại Nhi xoay người, có chút sững sờ nhìn ca ca nhà mình, vị ca ca trước mắt là một người thân hình nho nhã, phong cách mị hoặc trời sinh, lớn hơn nàng hai tuổi, nhưng thương yêu nàng mọi cách.

Quan hệ huyết thống quả nhiên không phải người bình thường có thể thay thế được, mặc dù sư huynh, sư phụ của mình đối với mình cực tốt, nhưng ở trước mặt người này, nàng cảm thấy mình có thể tháo xuống tất cả ngụy trang, vùi ở trong ngực hắn khóc đến trời đất mù mịt, quả thật nàng bị đè nén quá lâu.

Đại Nhi lập tức nhào vào trong ngực Lâm ca ca, không có lời thừa thải. Chớp mắt một cái nước mắt giống như giọt mưa chảy xuống, thấm ướt áo xanh trên ngực Lâm ca ca, nhuộm một mảng bọt nước.

Lâm ca ca bị Đại Nhi dọa sợ, tiểu muội đang làm gì? Bỗng nhiên cảm nhận trước ngực ươn ướt, người trong ngực run rẩy không thể nhận ra, không nhịn được vươn cánh tay ôm nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt trên mái tóc mượt mà của nàng.

Đau lòng an ủi: "Tiểu muội ngoan, ca ca ở chỗ này. Nếu ai dám khi dễ muội, ca ca nhất định không tha cho hắn." Trong lòng lại thở dài, tư thái của tiểu muội mình mới vừa ở đại đường và hiện tại quả thật tưởng như hai người, nghĩ đến chắc hẳng bị đè nén đã lâu rồi. Đều do mình không sớm đi vào trong cung tìm nàng, hại nàng ăn khổ nhiều như vậy.

Đại Nhi cảm thấy Lâm ca ca quan tâm, tất cả ủy khuất bị đè nén, nước mắt cũng không nhịn được chảy ra.

Lần đầu nàng đến bị người hạ độc, trong lòng như dao cắt khó nhịn, không để cho bất kỳ người nào biết, không có rên một tiếng; tất cả thấp thỏm lo âu cũng bị lý trí ép xuống, nói thật dễ nghe, sống ở đâu thì yên ở đấy, cung đình cổ đại không có nhân quyền, có trời mới biết có bao nhiêu bẫy rập đang chờ ngươi.

Hinh Tuyết nhiều lần hãm hại mình, gặp chiêu phá chiêu, lâm vào mê cục như thế, nàng không thể không ra tay tự vệ, đấu trí đấu dũng đấu mưu. Mặc kệ là vì Lâm gia hay vì mình, bố cục đó không phá, cả đời nàng cũng sẽ lâm vào trong đó. Nàng bàng hoàng lo lắng chỉ có thể chôn giấu ở phía sau khuôn mặt tươi cười ngụy trang, nàng quen kiên cường, chỉ vì nàng không thể mềm yếu, hoặc là nói không có người để cho nàng cảm thấy an toàn, nàng chỉ có thể tự mình kiên cường.

Bách Phi Thần tin tưởng nàng để cho nàng có chút an ủi, dù sao lúc mới bắt đầu mặc kệ là chuyện Tương phi trúng độc hay chuyện Triển hồ ly, rõ ràng hắn cũng đứng về phía nàng. Cho đến khi quốc yến lần đó, Lan phi trúng cổ độc chỉ ra nàng chính là hung thủ, lúc nàng cần nhất, Bách Phi Thần lại chối bỏ nàng.

Khi đó nàng mới hiểu được, những sự thật bày ra ở trước mắt đã lấn át lòng tin, Lan Thụy hung hăng gây sự thề phải chôn nàng, buồn cười nhất chính là người vô tình bước vào trong trái tim nàng cũng không nói một câu vì nàng. Nên nói nàng ngây thơ sao. Cho nên hắn bất chấp tất cả muốn đào hoàng cung, muốn phá hết mê cục kia.

Cho dù sau đó Bách Phi Thần lấy lòng lặp đi lặp lại nhiều lần, nàng đều độc ác không nhìn, chỉ vì thứ nàng muốn hắn không cho nổi.

Sắp lúc kết thúc, Bách Phi Thần chợt mất trí nhớ, nàng mới biết thì ra mình vùi lấp quá sâu. Thiên hạ của hắn, nàng làm sao có thể nhìn chính tay hắn tiêu diệt.

Lúc nghe được tin phế hậu, trong lòng không tri kỷ, trải qua bị đè nén bao nhiêu chỗ đau lập tức cuốn tới, khi đó ngoại trừ trái tim nàng vẫn còn đập làm nóng cả người lạnh lẽo tận xương. Bách Phi Thần đến, nàng không muốn biết lấy tâm tình gì để đối mặt, lúc thấy hắn không chút nghi ngờ lời của mình, trong lòng có một loại tư vị khác.

Biết thân phận của Bách Tử Tà,

Chứng kiến Bách Phi Thần và hắn, huynh đệ tình thâm,

Hiểu tính toán của Vinh Vương gia,

Đoán được dụng ý của Nam Việt.

Nàng không biến sắc thận trọng thu thập hoàn toàn tất cả đại thế lực nhìn chằm chằm Bách vương triều.

Bách Phi Thần ngăn ở trước mặt nàng, xoay người phát giận đối với nàng, trong nháy mắt nàng chợt có chút nhớ nhung.

Sắc bén của hắn bị nhà tù hoàng cung mài giũa quá nhiều, thì ra hắn cũng là người đáng thương.

Vốn tưởng rằng ra khỏi hoàng cung mình thật sự có tự do, âm mưu quỷ kế, thủ đoạn tâm cơ cũng theo gió bay đi, cho đến hôm nay nhìn thấy Cố Hinh Tuyết, nàng mới biết thì ra bố cục đó giờ mới bắt đầu.

Ước chừng qua một khắc đồng hồ, Đại Nhi vô lại cọ lau nước mắt trên người một ca ca nào đấy, lúc ngẩng đầu đã là vẻ mặt tươi cười. Chỉ là đôi mắt hồng hồng có chút rõ ràng.

"Lâm Tiểu Bảo, ca theo dõi ta làm gì, theo đuôi muội tử của mình có ý đồ gì, còn không mau mau khai ra." Đại Nhi cười rất vui vẻ, nếu không phải đôi mắt hồng hồng và trước ngực ươn ướt, Lâm ca ca nhất định sẽ cho rằng mới vừa rồi tuyệt đối là ảo giác.

". . . . . ." Lâm ca ca buồn bực, hắn có thêm tên từ lúc nào, còn Lâm Tiểu Bảo, rõ ràng hắn gọi là Lâm Bảo Ngọc.

"Muội muội, ta là thân ca ca của muội." Lâm Tiểu Bảo buồn bực không thôi. Hiển nhiên đối với cái tên đó hết sức bất mãn.

"Ta không nói ca là nhặt được." Đại Nhi nói lời này rất nghiêm túc. Thấy gương mặt mị hoặc bảy phần giống mình, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết là ca ca nhà nàng rồi.

Lâm Tiểu Bảo nâng trán, tại sao hắn cảm thấy lúc trước tiểu muội tương đối đáng yêu hơn?

"Tiểu muội, tại sao không trở về nhà, mà ở lại nơi này xem náo nhiệt, đều là đám giang hồ thảo mảng, một mình nữ hài tử như muội quá nguy hiểm, quên đi, ta cũng không đợi nữa, hôm nay chúng ta cùng về nhà, phụ mẫu đều nhớ muội." Lâm Tiểu Bảo nói đi là đi, kéo tay Đại Nhi quen thuộc hướng về phía đại sảnh, muốn đi cáo biệt với Cung Tuyệt Thành.