Đẻ Mướn

Chương 37




Sau bữa cơm, cả nhà ba người thật sự đi bắn pháo hoa suốt mấy tiếng đồng hồ. Pháo hoa là do Lệ Đông Nhất chuẩn bị từ sáng sớm, chất trong cốp xe. Nam Hợp lúc đầu còn vỗ tay bôm bốp, hưng phấn cùng Lệ Đông Nhất đi châm lửa, chờ đến khi nào pháo hoa bắn hết, mới mệt mỏi ghé vào lòng Lệ Đông Nhất thiếp đi.

Sợ Nam Hợp bị lạnh, Lệ Đồng Nhất dọn dẹp mọi thứ, nhanh chóng lái xe về nhà. Tân Đồng dọn sơ lại phòng, sắp xếp cho anh bạn nhỏ xong, lúc vào nhà tắm rửa mặt loáng thoáng nghe Lệ Đông Nhất nói chuyện điện thoại, anh nói gì cô nghe không rõ lắm, hình như giọng điệu không được tốt, lúc cô trở ra, Lệ Đông Nhất cũng đã cúp máy.

“Sao vậy anh?” Tân Đồng rót ly nước cho anh, biết tối nay anh đã uống không ít rượu, đặc biệt bỏ thêm chút mật ong.

Lệ Đông Nhất không cầm lấy, chỉ kề sát lại uống, Tân Đồng đành phải nâng ly cao lên miệng anh, Lệ Đông Nhất thuận thế hôn lên tay cô, mới chịu cầm ly nước uống một hơi cạn sạch.

“Ngọt quá.” Anh nhăn mặt.

Tân Đồng lấy ly qua ngửi ngửi, “Em đâu có bỏ nhiều đâu, chỉ có một muỗng nhỏ thôi mà.”

Dứt lời, Lệ Đông Nhất đã hôn nhẹ lên môi cô, môi lưỡi dây dưa hồi lâu mới buông ra, “Em nếm thử xem có ngọt hay không?”

Tân Đồng thật muốn đấm anh một cái, nhưng nghĩ đến cơ bắp rắn chắc của anh, vẫn nên quên đi, mặt xám xịt cầm ly đi rửa, quên luôn cả lời muốn hỏi.

Lệ Đông Nhất nhìn theo bóng lưng cô, ý cười trên mặt dần dần tan đi.

Qua năm nay có lẽ thời tiết sẽ thay đổi nhỉ?

Lúc Tân Đồng trở về phòng ngủ, anh bạn nhỏ vẫn còn đang say giấc, điều hòa trong phòng bật vừa phải, độ ấm lan tràn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng, hướng về phía ngược với Tân Đồng.

Tân Đồng nhẹ nhàng chui vào trong chăn, Nam Hợp như có cảm ứng, trở người, cơ thể bé nhỏ nhích sát lại Tân Đồng.

Tân Đồng ôm cậu vào lòng, Lệ Đông Nhất không làm loạn, hôn hai mẹ con chúc ngủ ngon rồi đưa tay tắt đèn ngủ, nằm xuống bên kia Nam Hợp.

Trong phòng tối thui, tiếng pháo hoa bên ngoài nhỏ dần đi.

Tân Đồng dần dần ngủ thiếp đi theo nhịp thở có quy luật của anh.

***

Lục Vực đưa Hứa Úy Nhiên về chỗ ở của anh.

Tầng trên cùng của cao ốc, cả tầng này đều là của anh.

“Tôi không biết anh chuyển chỗ ở cơ đấy.” Hứa Úy Nhiên luôn giữ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Ừm, năm ngoái mới dọn đến, căn nhà trước kia là bệnh viện cấp, anh tặng cho người khác rồi.”

Hứa Úy Nhiên gật đầu, đi theo Lục Vực vào trong.

Lục Vực thuận tay bật tivi, đúng lúc là kênh trung ương, chương trình mừng xuân, bầu không khí rất náo nhiệt, tiếng cười rần rần, càng phát càng lấn át không khí nặng nề trong nhà.

Lục Vực pha trà cho Hứa Úy Nhiên, “Uống thử đi, đồng nghiệp của anh đi du lịch mang về tặng đó.”

“Tôi không uống, anh mau mau đưa thứ đó cho tôi rồi tôi về ngay.” Hứa Úy Nhiên tiện tay để tách trà sang một bên.

Lục Vực không nhúc nhích, “Úy Nhiên, em phải suy nghĩ thật kỹ càng, ông ấy không nói là cho em, mà kêu anh giao cho…”

Hứa Úy Nhiên không đợi anh nói xong liền xen ngang, “Còn giao cho ai nữa? Tôi là con của ông ấy, là người cùng họ với ông ấy! Thứ đó nên là của tôi.”

Chuyện vừa rồi ở bệnh viện đã khiến cô bực bội, lại thêm chuyện này, cơn tức chẹn ngay ngực lại dâng lên.

“Anh có đưa em cũng không dùng được.” Lục Vực đành phải vào thư phòng lấy, đưa tới trước mặt cô, “Trên đó có viết, trừ khi Ất Phương tự nguyện tặng cho bên thứ ba, nếu không em không cách nào sử dụng cổ phần công ty được.”

“Là ông ấy cố tình làm vậy, ông ấy không muốn tôi và mẹ tôi sống yên.” Hứa Úy Nhiên ném trả lại Lục Vực xấp giấy tờ cổ phần chướng mắt ấy, lại đột nhiên nhớ đến gì đó, “Không phải anh muốn giao cho cô ta chứ?”

“Nếu anh muốn đưa cho cô ấy thì đã đưa từ lâu rồi.” Lục Vực thở dài, cất trở lại.

Lúc này tâm trạng của Hứa Úy Nhiên mới tốt lên được một chút, “Tôi về đây, anh hãy nhớ kỹ những lời anh đã nói.”

“Khuya rồi, hay em ở lại một đêm đi.” Anh nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm nữa, trễ như vậy anh nghĩ đến để cô một mình về nhà thì trong giọng nói liền tràn đầy lo lắng.

“Không cần đâu, em có lái xe tới.” Hứa Úy Nhiên khoát tay, “Vả lại, anh cũng nên tìm bạn gái đi, căn nhà lớn như vậy, ở một mình không buồn sao?”

Căn nhà có tông màu xám nhạt và trắng, xung quanh không có hạt bụi nào.

Nhưng cô có một thói quen, mỗi đêm mà không uống rượu, không làm chuyện khác để phân tâm thì không tài nào ngủ được.

Mặc dù kết hôn cũng không phải sẽ tốt hơn, nhưng sẽ luôn có một người cùng mình bầu bạn trải qua đêm tối. Chỉ cần, đừng giống như cô, ngay cả cái đuôi của hạnh phúc chưa từng nắm lấy cũng đã vụt mất.

Lục Vực ngược lại không để ý, “Gấp gì chứ.”

Cô còn chưa yên ổn, sao anh có thể một mình trốn trong bình yên sống qua ngày chứ?

“Sao lại không gấp?” Hứa Úy Nhiên nhìn xung quanh căn nhà to như vậy, “Em đợi anh kết hôn đó, quà cáp em đã chuẩn bị sẵn cho anh từ lâu rồi.” Cô dừng một chút, cuối cùng vẫn xoay người, không nhìn Lục Vực nữa, “Em về đây.”

“Úy Nhiên.” Lục Vực gọi cô lại, “Đừng làm chuyện điên rồ nữa.”

Hứa Úy Nhiên không quay lại nhìn anh, lát sau mới chậm rãi trả về một câu, “Em tự biết, không cần anh lo.”

Dù cho có làm, lúc này có lẽ cũng không còn ai giúp cô dọn dẹp cục diện rối ren đúng không?

Lục Vực biết từ đến đến nay anh chưa từng khuyên được cô, nghe thấy tiếng cô đóng cửa, mới quay đầu nhìn tách trà nguội lạnh, cầm lên, thật lạnh.

***

Sáng mùng một, Tân Đồng quay về Dung Trấn.

Lệ Đông Nhất và Nam Hợp đã dậy từ rất sớm, Tân Đồng đặc biệt thay áo bông mới cho Nam Hợp, làm khuôn mặt cậu càng thêm phấn chấn.

Tân Chí đã sớm quét tuyết trước cửa sạch sẽ, để Lệ Đông Nhất đậu xe.

Nam Hợp xuống xe, liền chạy ùa vào nhà, vừa chạy vừa gọi, “Ngoại ơi, ngoại ơi.”

Cửa nhà rộng mở, Tân Chí vội vàng chạy ra đón, xuýt xoa một tiếng bế lấy Nam Hợp.

“Ông ngoại, năm mới vui vẻ, năm mới phát tài.” Nam Hợp ôm cổ Tân Chí, lớn tiếng chúc may mắn.

Tân Chí cười, mắt híp lại thành hai đường kẻ, khóe mắt đầy nếp nhăn, “Ngoan, ngoan thật, để ngoại lấy tiền lì xì cho con.”

“Ba, Niên Niên đâu?” Tân Đồng sợ Tân Chí mệt, vội vàng nhận lấy bao đỏ của anh bạn nhỏ, nhìn xung quanh không thấy Tân Niên Niên đâu.

Tân Chí đưa mắt nhìn phòng của Niên Niên, cửa còn đóng im ỉm, “Còn đang ngủ đó, sau khi lên đại học, trái lại ngày càng lười, còn không bằng Nam Hợp của chúng ta.”

Nam Hợp nghe ông ngoại khen, mũi hếch lên tận trời, “Ngoại, 6 giờ Nam Hợp đã thức dậy rồi đó!”

“Sao không để nó ngủ thêm một lát, trẻ con hay ngủ thiếu giấc, về nhà ba lúc nào mà chả được?” Tân Chí trách Tân Đồng.

Tân Đồng bật cười, anh bạn nhỏ xấu hổ nói là do bị tiếng pháo nổ đánh thức.

Nam Hợp ngọ ngoạy muốn xuống đất, “Để con đi gọi út dậy.”

Hôm nay người gọi ba thức dậy cũng là cậu chứ ai! Anh bạn nhỏ tràn đầy tự tin, nhớ lại mình đã gọi ba dậy như thế nào.

Cắn mũi, nhéo lỗ tai, hơn nữa toàn thân còn đè lên người Lệ Đông Nhất, miệng lẩm bẩm, “Ba ơi, thức dậy đi, ba ơi mau thức dậy.”

Hôm qua Tân Đồng đã nhồi bột xong, nhân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cho vào gói lại là được, bên này sủi cảo vừa mới ra lò, chuẩn bị gọi hai cha con thức dậy, liền thấy cảnh tượng này, cười đến nỗi bột mì trên tay đều văng tung tóe.

Lệ Đông Nhất sực tỉnh, thấy anh bạn nhỏ rề rà vẫn chưa chơi xong, nhắm mắt lại, bàn tay từ từ cặp nách Nam Hợp nhấc lên cao, Nam Hợp sợ tới mức hét lên, “Mẹ ơi, cứu mạng!” anh mới chịu thả xuống.

“Vào nhà đi thôi.” Tân Đồng thấy Nam Hợp từ từ mở cửa, xoay người nói với Tân Chí, “Ba, con mua áo bông mới cho ba, ba vào phòng mặc thử xem.”

Là ước chừng theo vóc người của Lệ Đông Nhất, mua nhỏ hơn hai số.

Mấy hôm trước gửi đi giặt vẫn chưa lấy, chiều hôm qua đi lấy mới cầm đến.

Lệ Đông Nhất đổ xe xong, xách theo đồ đạc đi vào.

“Mấy đứa sao lãng phí quá vậy, ba có thiếu gì sẽ tự đi mua, còn nữa, đồ đặc bữa trước mua còn một đống, còn chưa động tới kia kìa! Sau này đừng có như vậy nữa.” Mặc dù ngoài miệng Tân Chí cằn nhằn, nhưng vẻ mặt rất khoái chí.

“Con biết rồi.” Tân Đồng xoay mặt le lưỡi với Lệ Đông Nhất, trách anh.

Nam Hợp tháo giày, bò lên giường.

“Niên Niên, dậy đi, mặt trời đốt mông rồi kìa.” Nam Hợp bắt chước mấy lời của Tân Đồng lúc gọi cậu dậy, bàn tay nhỏ xíu huých vào mặt Tân Niên Niên.

Tân Niên Niên đang mơ mơ màng màng bị bàn tay lạnh lẽo chạm vào mặt, lập tức mở mắt.

“Con là thằng cháu hư!” Tân Niên Niên thở hắt ra, vẫn còn đang mơ màng, “Đến sớm vậy, nhớ dì út đúng không?”

Nam Hợp gật mạnh đầu không chút do dự, “Ông ngoại lì xì cho con rồi.” Nam Hợp móc tiền lì xì trong túi ra, cho Tân Niên Niên xem.

Tân Niên Niên sờ sờ, lập tức tỉnh rụi, kinh ngạc la lên, “Dày cộm vậy! Ba cũng quá quá quá bất công, số tiền mừng từ một tuổi đến giờ của con cộng lại cũng không nhiều đến vậy!” Cô dùng ba chữ “quá” liên tục để biểu đạt cảm giác bị đối xử cực kỳ bất công, quả quyết ngồi bật dậy, “Không được, mau mau hầu hạ dì út mặc quần áo, út phải đi đòi lại công bằng.”

Nam Hợp thở dài như người lớn, làm ra vẻ mặt “trẻ con bất trị”, “Niên Niên à, đưa tiền mừng cho Nam Hợp trước rồi hãy đi tìm ông ngoại có được không?”

Mắt Tân Niên Niên lập tức mở thật to, “Anh bạn nhỏ Nam Hợp à, con là kẻ ham tiền đầu thai chuyển thế sao? Dì út đây sống thanh liêm, chậc chậc, là người nghèo rớt mồng tơi, con cũng không tha cho út.”

Nam Hợp không thèm để ý mấy chuyện này, xuất ra tuyệt kỹ giết người, ánh mắt to tròn nhìn thẳng vào Tân Niên Niên, cho đến khi rốt cuộc Tân Niên Niên cũng không chịu đựng nổi, khí phách ngất trời nói: “Đây!” hai tay run run rút ra bao lì xì đã chuẩn bị từ sớm, trong lòng thầm nhắc nhở, “Mình là người đã có bạn trai, máy tính anh rể tặng cũng có thể bán được rất nhiều tiền.”

“Cám ơn Niên Niên.” Nam Hợp hớn hở nhận lấy, gộp chung vào đống tiền lì xì, “Nam Hợp có tiền mua quà cho mẹ rồi.”

“Mua gì vậy?” Tân Niên Niên hứng thú hỏi.

Quà à, Nam Hợp trả lời, “Dù là gì thì đó cũng là thứ tốt nhất trên đời này.”

Tân Niên Niên lắc đầu.

Thật là rất muốn sinh một đứa con như Nam Hợp.