Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 24: Hàn đông tuyết (hạ)




Tuyết lạnh phiêu linh, từ trên bầu trời chín tầng mây bay xuống từng mảnh vỡ, từng chút tích trên cành cây khô, quấn quýt lấy hoa mai đầu canh, hương hoa mai thưa thớt tích lạc vào tuyết, giữa không trung bị gió cuốn đi, đánh cuốn bông hoa nhỏ bay vào căn phòng nhỏ ấm áp.

Tay Nguyên Uyên nhẹ nhàng trượt từ hai má nóng bỏng của nam nhân xuống dưới, đến càng dưới rồi hoạt xuống cổ, rồi lại hiện lên bả vai nam nhân, theo đường cong hoạt đến lưng, cuối cùng đến cánh mông mẫn cảm của nam nhân thì ngừng lại, ngón tay khẽ gảy, khiến nam nhân nhịn không được mà run run.

“Bạch Lệ….” Nguyên Uyên nhẹ giọng gọi tên nam nhân, đưa tay trượt đến bắp đùi, Nguyên Bạch Lệ nằm ở trên giường đột nhiên một bạt tay gạt ra cánh tay làm càn của Nguyên Uyên, miệng thốt ra một chữ : “Cút !”

“Rốt cục cũng cùng Trẫm nói chuyện sao ?” Bắt gặp đôi mắt có chút ướt át trợn lên của Nguyên Bạch Lệ, Nguyên Uyên lại đưa tay vào bên hông nam nhân, “Không tồi, bệnh thành như vậy còn có khí lực đánh người.” Nam nhân tuy rằng bị bệnh, nhưng khí lực cũng không nhỏ, mu bàn tay Nguyên Uyên đau rát, còn hơi đỏ lên.

“Hừ !” Nguyên Bạch Lệ phát ra một tiếng hừ lạnh, lại nâng tay đánh bàn tay đặt trên lưng mình, lúc này đây lại bị cánh tay khác của Nguyên Uyên bắt được, cố gắng rút ra mà không được, “Buông ra !”

“Không buông.” Hoàng đế khẽ nhếch miệng, thuận thế dùng sức lôi kéo nam nhân đứng lên giường, Nguyên Bạch Lệ thiếu chút nữa bị khéo khỏi giường đỡ lấy bả vai Nguyên Uyên, người bị Nguyên Uyên làm như vậy, váng đầu hoa mắt một trận.

“Để Trẫm ôm ngươi một cái.” Đem kẻ trong ***g ngực lôi kéo, Nguyên Uyên một tay nắm lấy tay nam nhân, một tay ôm lấy thắt lưng nam nhân, đầu để sát vào mái tóc đen của Nguyên Bạch Lệ, hít vào thật sâu lãnh hương trên thân nam nhân, đây là dấu hiệu cho việc nam nhân thuộc về mình. “Bị bệnh như vậy cũng tốt, ngươi sẽ không thể luôn phản kháng Trẫm, cứ ngoan ngoãn trong ***g ngực Trẫm không phải tốt sao ? Làm gì muốn Trẫm sinh khí chứ.”

“Ha ha…” Trong ***g ngực nam tử phát ra một trận cười khẽ chế nhạo, “Ta nói… ngươi cút đi !” Nguyên Bạch Lệ bất chợt đẩy mạnh đầu lên đập vào, Nguyên Uyên bị đập phải mũi liền lui lại mấy bước.

Nam nhân mất đi điểm tựa cũng theo việc lùi lại của Nguyên Uyên mà “rầm” một tiếng, ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, cả người nằm trên mặt đật, một trận đầu váng mắt hoa đau đớn làm cho nam nhân khẽ nhíu mày.

“Ôi ! Hoàng thượng người bị sao vậy ?” Tào công công nghe được tiếng vang vội từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Hoàng đế đang ôm mũi vội đi đến, “Hoàng thượng người không có việc gì đi ?”

Hai thị vệ đi theo Tào công công lập tức tiến lên lôi kéo nam nhân đang ngã trên mặt đất, Nguyên Bạch Lệ vô lực mềm yếu thân mình, thở hổn hển đồng thời nhịn không được ho khan liên tục, sau trận ho thì không còn chút sức lực, nếu không có hai thị vệ thì chắc đã gục trên đất.

“Ai cho các ngươi đi vào ! Đi ra ngòai !” Xoa xoa cái mũi đau xót, Nguyên Uyên nổi giận, “Mau đi ra ngoài cho Trẫm.”

“Dạ ! Dạ !” Tào công công cúi đầu nói, nhìn Nguyên Bạch Lệ, “Hoàng thượng, có cần dùng vòng trang sức khóa Vương gia lại không ?”

“Bệnh thành như vậy, khóa cái gì ?” Nguyên Uyên nhìn Nguyên Bạch Lệ hữu khí vô lực, bị Nguyên Bạch Lệ đánh như vậy hưng trí gì cũng không có, vung tay áo về phía sau, “Thả người ! Ra ngoài !”

“Tuân lệnh !” Hai thị vệ vội thả Nguyên Bạch Lệ ra, nam nhân mất đi lôi kéo liền xụi lơ trên mặt đất, ngẫu nhiên vì ho khan mà thân thể rung động, chân mày nhíu lại, ánh mắt cũng vô thần, làm cho người ta không khỏi có chút đau lòng.

Nguyên Uyên đi từng bước về phía nam nhân, Tào công công ở một bên lặng lẽ nhìn, nhưng lại thấy Hoàng thượng bỗng nhiên lập tức xoay người sang chỗ khác : “Hồi cung !” Mọi người đi theo hoàng đế rời khỏi cửa phòng, lúc một thị vệ muốn đóng cửa là lúc Tào công công vội nháy mắt, thị vệ kia liền cánh tay đóng cửa lui trở về.

Từ bên ngòai nhìn vào, vừa lúc có thể nhìn thấy vị trí Nguyên Bạch Lệ ngã xuống, nam nhân lúc mọi người rời đi có vẻ cố gắng ngồi dậy, cố sức đưa tay tựa vào mép giường, một tay chống trên mặt đất đỡ lấy thân thể, một tay tựa vào mép giường bắt lấy tấm màn.

Nam nhân muốn đứng lên, nhưng vừa đứng lên là một trận choáng váng khó chịu, thân thể từng chút mất đi thăng bằng, cánh tay giữ chặt tấm màn là nơi duy nhất ổn định được thân hình, tấm màn sa trắng không chịu đuợc sức nặng của nam nhân, liền bị xé vỡ rơi xuống, Nguyên Bạch Lệ cũng lập tức “rầm” một tiếng ngã mạnh trên mặt đất, tấm lụa trắng rơi xuống giống như tuyết đắp lên người nam nhân….

Nguyên Uyên đi đến cửa nghe được tiếng vang ở trong phòng liền quay đầu thoáng nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy nam nhân bị lụa trắng cuốn lấy tựa hồ có chút giật mình, một cỗ bức thiết xúc động muốn đi đấy ôm lấy nam nhân thiêu đốt trong ngực Nguyên Uyên….

“Hoàng thượng…. nếu không thì đỡ Vương gia quay về giường đi ?” Tào công công ở một bên cẩn thận hỏi.

Ngay lúc Nguyên Uyên do dự, Tiểu Xuân Tử dẫn theo thái y cùng nhau chạy về : “Hoàng thượng, thái y đến rồi !” Từ rất xa đã lớn tiếng hô, Tiểu Xuân Tử sau khi bị Hoàng thượng đuổi ra ngòai phòng không có việc gì làm liền chạy đi tìm thái y, lúc này vừa trở về.

“Ai nha ! Vương gia !” Tiểu Xuân Tử vừa tiến vào trong viện liền thấy Nguyên Bạch Lệ nằm trên mặt đất, liền không suy nghĩ chạy vào trong, lập tức nghĩ đến Hoàng thượng còn ở đây, lại nhanh quỳ xuống.

“Hừ ! Còn không mau đi vào ?” Nguyên Uyên đảo tay áo, có chút ảo não nói rồi nhanh chóng bỏ đi, Tào công công đối với Tiểu Xuân Tử nhỏ giọng mắng vài câu : “Thằng nhóc đến thực không đúng lúc !” Nói xong lại chạy nhanh về phía Nguyên Uyên.

Tiểu Xuân Tử sửng sốt một lúc rồi lại vội vàng chạy về phía trong phòng, đem người nâng dậy, khóc nói : “Vương gia, người không sao chứ ? Đều bệnh thành như vậy, người cũng đừng khiến Hoàng thượng không vui. Ngự y mau đến đây nhìn xem đi !”

Được đỡ lên giường, Nguyên Bạch Lệ nhẹ nhàng nhìn về phía Nguyên Uyên bỏ đi….

Ban đêm trăng sáng rất nhiều, mọi âm thanh đều câu tịch, trong phòng đã được đốt lên một lò suởi, hầu hạ xong Nguyên Bạch Lệ uống thuốc, Tiểu Xuân Tử ở phòng bên cạnh như thế nào cũng ngủ không được, sợ Nguyên Bạch Lệ nửa đêm xảy ra chuyện gì, Tiểu Xuân Tử cũng liền đem giường vào đây.

Ai, Hoàng thượng cũng là quan tâm Vương gia, nhưng sao lại không thích trực tiếp biểu hiện chứ ? Tiểu Xuân Tử khó hiểu lắc đầu, đang chuẩn bị ngủ đột nhiên nghe được tiếng gió thổi, Tiểu Xuân Tử liền nhìn qua chỗ chưa khép được của tấm rèm cửa nhìn ra, ánh mắt có chút trợn tròn, Nguyên Bạch Lệ lại mặc áo đơn, lạnh run đứng ở cửa sổ mặc cho gió thổi….

Nam nhân ước chừng đứng nửa canh giờ, mới lại cẩn thận đóng cửa sổ, từ trên mặt đất chậm rãi đi về, đến bên giường lại leo lên, không tạo ra chút tiếng vang, lật tấm hồ cừu đen ở trên giường cuộn lại thành một khối.