Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 1: Vương phi giữa chừng




Edit: August97

Beta: MiuLinh, ngocquynh520

"Nghe nói gì chưa, hôm nay thiên kim Mộc Thượng Thư phải thành hôn rồi!" Trên đường phố nhộn nhịp, một nam tử nhiều chuyện tiến lại gần tên còn lại, mặt nở nụ cười nói.

"Hôm qua ta cũng xem Hoàng bảng, hình như là sẽ gả cho Tam vương gia." Một nam tử trung niên bán phấn son ven đường nói tiếp.

"Vậy sao, nhưng ta nghe nói Tam vương gia đã sớm có người yêu, còn định đưa nàng nhập phủ mà." Nam nhân bán tranh chữ bên cạnh quán phấn son cũng bắt đầu nói tiếp.

"Người ta là Vương Gia, cũng phải có mấy thê thiếp, đâu giống như chúng ta, chấp nhận đi, xem xem khi nào thì có thể cưới một thê tử về."

Nam tử mở đầu câu chuyện vừa dứt lời, bên kia đường phố liền xông đến một đội quân, khoa tay múa chân tách tất cả người giữa đường ra hai bên, đám đông ngay lập tức chen chúc nhau, phàn nàn, mắng nhau.

Âm thanh pháo nổ vang lên, ở giữa hàng binh lính canh gác, giữa đường lớn bắt đầu xuất hiện hàng loạt đội ngũ đưa dâu, liếc mắt nhìn lại, hơn mười dặm phục sức màu đỏ, xe ngựa từ đầu đường xếp đến cuối phố, ngay ngắn trật tự.

Ven đường đều là các binh sĩ duy trì trật tự, đám người khởi hành nối liền không dứt, mọi người dáo dác ngắm nhìn hôn lễ hoàng gia sang trọng này.

Ở giữa các xe ngựa, có một kiệu lớn tám người khiêng đỏ thẫm hết sức dễ thấy, đi theo cạnh kiệu là mấy chục nha hoàn đưa dâu, trên mặt mọi người mang nụ cười sáng lạn.

"Bảo Cầm, còn bao lâu?"

Âm thanh êm ái làm say lòng người, trong màn kiệu, một nữ tử mặc hỉ phục yên tĩnh ngồi, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, cặp lông mày hết sức tinh tế, hàng lông mi cong dài thẹn thùng rũ xuống che đi hai mắt, ngón tay xoắn vào nhau thể hiện nàng đang khẩn trương và e lệ.

"Tiểu thư, đã sắp đến rồi." Một nữ tử mặc áo hồng mềm mại đi bên kiệu, nghe âm thanh tiểu thư, khuôn mặt hưng phấn trả lời.

Mộc Vãn Thanh, nữ nhi của Thượng Thư Mộc Thiên Hải, mẫu thân là nhũ mẫu của đương kim Hoàng đế, khi còn nhỏ thường ra vào hoàng cung cùng Hoàng đế bầu bạn, quan hệ rất tốt, tháng trước vào cung bầu bạn cùng Nhược Nhan công chúa, tình cờ nhìn thấy Tam vương gia Phong Huyền Dịch.

Có lẽ là ít khi gặp nam nhân cao cường tuấn lãng như vậy, Vãn Thanh vô ý nói một câu với Nhược Nhan công chúa, mấy ngày sau liền nhận được chiếu chỉ tứ hôn của Thái hậu.

Mặc dù ban đầu có chút giật mình, nhưng trong lòng Vãn Thanh hết sức vui mừng, nữ nhân có thể gả cho nam nhân quyền thế, dáng dấp anh tuấn đã là phúc khí mấy đời, Mộc Thượng Thư thấy nữ nhi không phản đối, vội vàng vào cung cùng Thái hậu thương nghị ngày lành, rốt cuộc định ra nửa tháng sau, tức là hôm nay tổ chức hôn lễ.

Sờ sờ chiếc vòng xanh ngọc trên tay, trong mắt Vãn Thanh nhiều hơn mấy phần nụ cười, đây là vòng tay mấy ngày trước Thái hậu gọi vào cung tự mình đeo vào cho nàng, Phong Huyền Dịch, Đương Kim Hoàng Đế và Nhược Nhan công chúa đều do nàng mang thai sinh ra, hiện tại với Hoàng đế bà tự nhiên không cần trông nom, quan tâm duy nhất của bà là nhi tử thứ hai chưa lập gia thất.

Công chúa Nhược Nhan dịu dàng hiểu chuyện, sứ thần các nước hàng năm cầu hôn không ít, chỉ có Phong Huyền Dịch này tính tình cuồng vọng, mặc dù dáng dấp tuấn lãng, nhưng không có bao nhiêu nữ nhân nguyện ý đi theo hắn, mặc dù vẫn nghe nói trong phủ hắn giấu một nữ nhân, nhưng bóng dáng vẫn chưa từng gặp qua.

Thái hậu nói vòng tay này là mẫu thân tiên hoàng ban cho nàng, nàng đưa nó cho mình, có thể thấy được Thái hậu rất coi trọng mình, nghĩ tới đây, Vãn Thanh nắm chiếc vòng tay càng chặt hơn.

Lòng tràn đầy vui sướng mong đợi hôn lễ, nhưng không ngờ cỗ kiệu còn chưa đi được bao lâu liền nghe một hồi tiếng thét chói tai của dân chúng hai bên đường, tiếp theo là cỗ kiệu “Rầm” một tiếng rơi xuống mặt đất, khăn voan đỏ thẫm tuột xuống đỉnh đầu, Vãn Thanh có chút nghi ngờ, ngó đầu ra muốn xem xét.

Vén màn kiệu lên lại nhìn thấy tám kiệu phu khắp người máu me nằm ở trước cỗ kiệu, mười mấy người áo đen vọt vào đội ngũ đưa dâu chém giết, bách tính chen chúc gào thét mà chạy, trong đám người phát ra trận trận tiếng thét chói tai, có mấy người áo đen bay thẳng đến chỗ cỗ kiệu của Vãn Thanh.

Hơn mười nha hoàn đưa dâu đã sớm chạy mất, chân Vãn Thanh mềm nhũn, nàng chưa kịp suy nghĩ nhiều thì một thanh kiếm sắc bén đã đâm xuyên qua trái tim nàng.

Đau, toàn thân đều đau, Lý Hạ Mộc chỉ nhớ rõ mình đang ăn điểm tâm, trứng gà còn chưa có nuốt hết thì không còn ý thức, làm sao lại đau ngực, đưa tay muốn đụng vào vết thương, nhưng không ngờ chính mình chỉ động một cái, liền nghe đến âm thanh hốt hoảng truyền đến bên tai.

"Lão lão lão lão gia, tiểu thư, tiểu thư cử động!"

Mở ra cặp mắt nặng trĩu, đập vào mắt là một phòng ốc cổ kính, một mảng lớn trí nhớ không thuộc về mình ào tới như mưa, trong đầu hết sức hỗn loạn. Hồi lâu sau, liền xuất hiện một phụ nhân mặc áo đen run rẩy đi tới trước mặt mình.

Lúc đó, Lý Hạ Mộc mới miễn cưỡng biết được chuyện gì xảy ra.

Nàng nhìn tay mình một chút, bộ dáng đầy vết chai do hàng năm luyện công đã bị làn da trắng nõn mềm mại thay thế, đâu còn nửa điểm quen thuộc, nhìn đến gương đồng treo thẳng trên bàn, nàng có chút kinh hoảng nhảy xuống giường, gương mặt trong gương quả nhiên không phải của mình.

Chẳng lẽ mình ăn trứng gà mà nghẹn chết? Quan sát đám người xa lạ trước mặt, chuyện cũ của khối thân thể này lại cuồn cuộn sôi trào lên, mượn xác hoàn hồn?

Hạ Mộc bị ý tưởng của mình dọa hết hồn, nhìn lại những người trước mắt này, mọi người đều mặc cổ trang, nam tử cũng để tóc dài, điều này rõ ràng chứng minh đây là trang phục cổ đại.

Nội tâm có chút sợ hãi, ý nghĩ lo lắng trong nháy mắt hiện ra trong đầu, xuyên qua?

"Nữ nhi, con … con không sao chứ?"

Một mỹ thiếu phụ vẻ mặt vui mừng nắm tay Hạ Mộc, Hạ Mộc vừa nhìn thấy bà liền nhớ lại bà là mẫu thân của thân thể này, Hạ Uyển Dung, đứng phía sau Hạ Uyển Dung chính là một nam nhân trung niên, phụ thân đương triều Thượng Thư Mộc Thiên Hải.

"Thái y, mau đến khám cho nàng." Trong mắt Mộc Thiên Hải có dấu hiệu sưng vù, chứng tỏ ông đã khóc, khuôn mặt Hạ Uyển Dung càng thêm nhếch nhác, làm thế nào cũng ôm Hạ Mộc không buông.

"Phu nhân, để thái y xem một chút, không phải nữ nhi đã tỉnh rồi sao." Âm thanh Mộc Thiên Hải nửa dụ dỗ nửa lại kéo Hạ Uyển Dung ra bên giường, một lão y tóc bạc vội tiến lên đỡ Hạ Mộc nằm xuống, bắt mạch cho nàng.

"Hồ thái y, như thế nào?"

"Hồi bẩm Thượng Thư Đại Nhân, thân thể tiểu thư đã không còn gì đáng ngại, chỉ là có chút suy yếu, an dưỡng hai ngày là được, nhắc tới cũng kỳ lạ, lão phu chưa từng thấy chuyện kỳ quái đến như vậy."

"Thái y, vậy là Vãn Thanh đã không có gì đáng ngại?" Hạ Uyển Dung có chút kích động, tiến lên trước giường VãnThanh, nắm lấy tay nàng.

"Cần phải chú ý đừng để vết thương nhiễm trùng, mấy ngày nữa sẽ tốt."

Ông cụ tóc bạc khom người đi tới cạnh bàn, vung mấy nét bút liền đưa một trang giấy cho Mộc Thiên Hải, mang hòm thuốc lên.

"Thượng Thư Đại Nhân, chỉ cần sắc thuốc theo đơn này cho tiểu thư, không quá mấy ngày liền tốt, lão phu còn có chút chuyện, xin cáo lui trước."

"Hồ thái y đi thong thả." Mộc Thiên Hải vội đưa đơn thuốc cho người hầu, rồi đi tới trước mặt Vãn Thanh.

Vãn Thanh còn chưa lấy lại tinh thần, nhìn dáng dấp vui vẻ của hai người trước mặt, càng thêm chắc chắn mình đã đi tới một thời không khác.

"Nương, Lý sư phụ tới." Hạ Mộc đang cố gắng bình tĩnh, ngoài cửa lại truyền tới một âm thanh dễ nghe, nhìn về phía ngưỡng cửa, một nam tử cao lớn dẫn một ông lão tóc muối tiêu tiến vào.

Tóc dài màu đen được búi lên thật cao, phần còn lại xõa tung ở phía sau, trường bào nâu nhạt vừa người ôm lấy lồng ngực rộng lớn, bên hông mang một khối ngọc bội màu xanh, dưới chân là giày bó đen. Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao, cánh môi hồng mím chặt, thời điểm nhìn thấy Hạ Mộc, ánh mắt lóe lên vui mừng khác thường.

"Cha, nương, Thanh nhi …"

Có chút không dám tin, nam tử bước nhanh tới trước giường, bắt mạch cho Hạ Mộc.

Hạ Mộc nhìn nam nhân trẻ tuổi đi về phía mình, từ trong đống trí nhớ hỗn loạn, biết nam nhân này chính là Đại ca khối thân thể này - Mộc Vân Hạc.

Hiển nhiên Mộc Vân Hạc còn kích động hơn cả Mộc Thiên Hải cùng Hạ Uyển Dung, khi biết mạch Hạ Mộc đều bình thường, không nhịn được kích động ôm lấy nàng.

"Đại ca."

Hạ Mộc lên tiếng, có chút không xác định được, âm thanh dễ nghe lúc này có chút khàn khàn.

"Thanh nhi, cha nương, đã có chuyện gì xảy ra? Là vị thần y kia cứu sống Thanh nhi sao, ta phải tới phủ bái tạ hắn."

Mộc Vân Hạc xoay người, bàn tay đặt trên người Hạ Mộc vẫn không hề buông ra.

"Đều là vận mệnh của Thanh nhi. Khoan hãy nói chuyện này, Lý sư phụ, thật có lỗi, Phúc Tuyền, đi lấy chút bạc cho Lý sư phụ, dẫn sư phụ đi xuống."

Mộc Thiên Hải xoay người, rất có phong phạm Gia chủ sai bảo người hầu trong phòng.

"Thanh nhi, trước hết nghỉ ngơi cho tốt, chờ thương thế con lành hẳn, nương sẽ bảo đại ca con tự mình hộ tống con về vương phủ."

Trong mắt Hạ Uyển Dung còn giọt lệ chưa khô, âm thanh có chút nghẹn ngào.

Mộc Vân Hạc nghe bà nói vậy, mắt cau lại không nói chuyện.

"Nương, ta muốn ngủ một lát."

Hạ Mộc chớp chớp con ngươi vẩn đục, trong đầu, trí nhớ của khối thân thể này cùng phần kí ức kiếp trước đang rất hỗn loạn, phải bỏ chút thời gian hiểu rõ tình hình.

"Được, chúng ta đi ra ngoài, không quấy rầy Thanh nhi nghỉ ngơi."

Hạ Uyển Dung xoay người kéo tay Mộc Thiên Hải, lại nhìn Mộc Vân Hạc, ba người liền cùng nhau đi ra ngoài.

Hạ Mộc nhìn gian phòng trống trải, xem cảnh tượng bên ngoài thì bây giờ còn là buổi chiều.

Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra lần nữa, vẫn là cảnh vật như thế, bấu bấu chân của mình, đau đến suýt rơi lệ.

Không phải nằm mơ? Hạ Mộc có chút vô lực muốn xuống giường, lại không cẩn thận đụng vào vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt, trong đầu hỗn loạn cũng khiến nàng hiểu rằng, nàng có trí nhớ của cả hai người.

Xuyên vào thân thể người khác lại còn chiếm trí nhớ người ta, Hạ Mộc nhíu nhíu mày.

Tây Dạ Quốc, Hoàng đế đương triều là Phong Thiên Ngạo, tuổi trẻ tài cao, là một minh quân được dân chúng ngợi ca.

Mà đệ đệ của hắn - Phong Huyền Dịch lại có tính cách hoàn toàn khác biệt, cuồng vọng nóng nảy, thích đánh chửi người hầu, ở kinh thành thường đe dọa người trước mặt dân chúng. Có tin đồn hắn không gần nữ sắc, cũng có tin đồn hắn Kim Ốc Tàng Kiều(1), trong phủ có một tuyệt thế mỹ nữ.

Người Vãn Thanh phải thành hôn chính là hắn, tuy biết tính cách hắn có chút không tốt, nhưng dù sao Thánh dụ của Thái hậu cũng đã ban, Vãn Thanh cảm thấy tính cách của mình có thể ít nhiều cảm hóa hắn liền không cự tuyệt hôn sự này, chẳng ngờ lại chết nửa đường.

Hạ Mộc nhíu nhíu mày, Hạ Uyển Dung nói đợi thương thế nàng lành thì đưa nàng đến vương phủ, đây không phải là vào miệng cọp sao, hơn nữa kiếp trước mình là huấn luyện viên Judo của Trung tâm thể dục thể thao, lời nói có chút thô lỗ, lại không câu nệ tiểu tiết, nay trở thành một tiểu thư nhà quan nhu nhược, ít nhiều cũng không quen.

May mắn, mấy ngày nữa nàng sẽ đến Phủ vương gia, mấy người đó thấy nàng cùng trước kia không giống cũng sẽ không quá cảnh giác.

Về phần Ác bá Vương Gia kia, Hạ Mộc nhíu nhíu mày, đấu về ác độc, nàng chưa bao giờ sợ.

(1) Kim Ốc Tàng Kiều

Hiếu Vũ Trần Hoàng hậu (?-?), là vị hoàng hậu thứ nhất của Hán Vũ Đế, vị vua thứ 7 của nhà Hán. Theo quyển tiểu thuyết lịch sử Hán Vũ cố sự thì Trần Hoàng hậu tên thật là Trần A Kiều (陈阿娇), còn các quyển sử như Sử kí và Hán thư đều không công nhận tên này. Trần Hoàng hậu thành hôn với người em họ là Giao Đông vương Lưu Triệt, con trai của Hán Cảnh Đế. Về sau Lưu Triệt được nối ngôi hoàng đế, Trần Kiều được phong làm hoàng hậu, tuy nhiên dần dần không còn được Vũ Đế sủng ái nữa. Năm 130 TCN, vì sự có mặt của Vệ Tử Phu và áp lực có con nối dõi, Trần Hoàng hậu nhờ bà đồng Sở Phục làm phép vu cổ để có con. Về sau việc này bị phát giác, Trần Hoàng hậu bị phế truất về Trường Môn cung. Sau cùng bà mất trong Trường Môn, không rõ bao nhiêu tuổi.

A Kiều có thể nói là người phụ nữ có ảnh hưởng lớn nhất tới sự nghiệp của Hán Vũ đế. Nhà sử gia Ban Cố trong “Hán thư” chỉ rõ, Hán Vũ đế Lưu Triệt năm lên ba tuổi đã được phong là Giao Đông vương. Một lần, ông được mẹ nuôi, tức công chúa trưởng Quán Đào Lưu Phiếu, ôm vào lòng rồi hỏi: “Con có muốn lấy vợ không?”. “Có”, Hán Vũ đế đáp lại.

Công chúa chỉ vào đám đông hơn trăm người đứng cạnh gợi ý tiếp: “Muốn người nào?”. Vũ đế đều nguầy nguậy lắc đầu, tỏ ý không ưng. Quản Đào công chúa lại chỉ tay về phía con gái mình, tức Trần A Kiều, rồi hỏi: “Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng?”. Hán Vũ đế Lưu Triệt nhoẻn cười đáp: “Được ạ! Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc nhà vàng để cho nàng ở”. Chính câu nói này về sau đã trở thành điển cố nổi tiếng của Trung Quốc: “Kim ốc tàng Kiều” (nhà vàng cất người đẹp)