Đệ Nhất Ma Mãnh Vương Phi

Chương 31: Tân nương yểu mệnh




Hôm nay sau khi Hoàng thượng nói chuyện với nàng và Lam Triệt xong, liền viết thư hồi âm cho Phong tộc, đội rước dâu cũng xuất hành ngay .Phong tộc cách kinh thành không xa, nên tối mai là sẽ tới được Kính Dương vương phủ.

Nàng và Lam Triệt thức cả đêm để bàn mưu tính kế, nên đến gần sáng mới chợp mắt. Lam Triệt tuy là một nam nhân anh dũng, đầu đội trời chân đạp đất, lại là con cháu nhà đế vương, nhưng lại là một người vô cùng lười biếng!

Có thể nói trong hoàng tộc, hắn là kẻ lười biếng nhất, thậm chí còn lười hơn cả nàng!

Sáng sớm a hoàn và quản gia trong phủ đến tẩm thất đánh thức nàng và hắn, nói là để trang trí cho vương phủ cũng như nên chuẩn bị cái gì để đón tiếp Công chúa của Phong tộc, nàng lúc đó vẫn còn buồn ngủ, nên đành quay sang lơ mơ đẩy đẩy hắn, kêu hắn dậy giải quyết, chỉ là, Lam Triệt hắn sống chết không chịu dậy, còn ôm chặt nàng, cứng đầu cứng cổ nói với đám người ngoài tẩm thất, nghĩ lại, quả thực là thật quá mất mặt!

Hắn nói là:

“ Bổn vương và vương phi xuân phong đắc ý cả đêm qua, hiện tại vô cùng mệt mỏi, ả công chúa kia bất quá cũng chỉ là thứ phi mà thôi, các ngươi tự lo liệu đi! Nhớ nhẹ tay, đừng làm ồn tránh làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của bổn vương và vương phi!”

Quản gia và đám người bên ngoài lặng đi một chút, cả nửa ngày mới thấy hồi đáp:

“ Lão phu đã rõ, sẽ dẫn người rời khỏi đây ngay”

Không cần nhìn cũng biết họ đã lúng túng đến mức độ nào. Khi ấy nàng còn đang ngái ngủ, đầu óc mộng mị không tỉnh táo, nên cũng chẳng làm gì hắn. Lúc tỉnh dậy thì mọi chuyện đã chẳng thể cứu vãn.

Ngay cả Tịch Nhan lúc đi vào hầu hạ nàng thay y phục , vệ sinh cá nhân còn đỏ mặt cười khúc khích, nói cái gì mà “ cứ cái đà này vương phủ sẽ rất nhanh có thêm một tiểu vương gia tuấn tú” , “ Vương gia sủng ái vương phi như vậy, e là sau này nương nương sẽ sống trong những lời nịnh nọt mất”,…

Nàng hiểu, con người ai mà chẳng thế, a hoàn nào cũng nhiều chuyện, nói như vậy cũng là lẽ thường tình nên cũng chẳng trách gì Tịch Nhan.

Sau khi y phục đã chỉnh tề, nàng định ra hoa viên thưởng hoa một chút thì lại nghe báo là Lăng tướng quân phu nhân, tức mẫu thân nàng đến, nói muốn thăm nàng, hiện tại đang ngồi đợi ở chính sảnh.

Nàng vừa nghe thấy, tâm trạng liền hưng phấn, vén váy vội vội vàng vàng chạy đến đại sảnh, cứ ngỡ mẫu thân sẽ vui vẻ mà ôm lấy nàng, nào ngờ, mẫu thân vừa nhìn thấy nàng, khóe mắt đã hoe đỏ, khóc một trận thật to nhào vào lòng nàng, dọa nàng sợ đến xanh mặt, còn đang nghĩ không biết mẫu thân vì cái gì kích động như vậy, hay phụ thân đã xảy ra chuyện gì, nhất thời cũng cảm thấy bất an.

Sau khi đỡ mẫu thân ngồi xuống ghế, nàng liền bấm đốt ngón tay suy tính, dự trù xem chuyện gì đã khiến mẫu thân thảm như vậy, còn tính kế đề phòng. Ai ngờ, mẫu thân của nàng sau khi bình tĩnh lại, đã nói với nàng một câu :

“ Nguyệt nhi, có phải con đã làm gì phật lòng vương gia hay không? Sao đột nhiên vương gia lại nạp cô công chúa man di kia làm thứ phi chứ! Lẽ nào… lẽ nào con đã thực sự thất sủng rồi??Hu oa…. Nguyệt nhi đáng thương của ta….”

Nói xong, bà lại còn khóc một trận. Nàng và Tịch Nhan dỗ thế nào cũng không nín, đến lúc Lam Triệt đang ở thư phòng phê tấu chương nghe thấy tình cảnh đó , bãi giá đến chính sảnh, đích thân nói tất cả chỉ là hiểu lầm, giải thích mọi chuyện từ đầu tới đuôi, còn đảm bảo là đời này kiếp này chỉ yêu nàng, sủng nàng, tuyệt không hai lòng mẫu thân mới chịu thôi.

Lúc ấy, nàng cực kỳ xấu hổ, xấu hổ đến nỗi chẳng dám đối mặt với Lam Triệt. Hầy, mẫu thân tự dưng lại lo chuyện không đâu như vậy, lại còn để hắn dỗ dành,đúng là khiến nàng chẳng còn mặt mũi!

Thấy nàng như vậy, Lam Triệt càng đắc ý , phong tình nâng cằm nàng lên, giả lả cười :

“ Ái phi , ta giúp nàng dỗ dành nhạc mẫu, có phải nàng nên làm gì đó để cảm tạ không?Ta thấy…” Hắn cúi thấp đầu xuống, ghé sát vào tai nàng, lại ác ý cắn nhẹ lên vành tai khiến nàng vô cùng xấu hổ, mặt càng cúi xuống “ Ta thấy… chi bằng nên dùng thân báo đáp đi?”

Lần này, nàng quả thực đã bỏ chạy thật. Đông Phương Lam Triệt đúng là một con cáo già,chỉ một việc nhỏ nhặt như con kiến thế thôi mà lại đòi trả ơn lớn như vậy. Phu thê ân ái là chuyện tốt, nhưng cũng không nên làm quá nhiều, tránh ảnh hưởng tới sức khỏe, mà dạo gần đây, Lam Triệt hắn rất hay tỏ ra biến thái như vậy. Không chừng cứ cái đà này, nàng không lâu nữa sẽ sinh oa oa thật, nhưng mà, nàng thì lại chưa muốn sinh con chút nào!

Hôm nay có lẽ là nàng bị sao quả tạ chiếu mạng nên vô cùng xui xẻo. Đến tối, sau khi chải tóc, y phục chỉnh tề xong, nàng cùng Lam Triệt ra cổng đợi đoàn rước dâu. Nào ngờ, tân nương xinh đẹp diễm lệ đâu không thấy, chỉ thấy thái giám từ trong cung nước mắt nước mũi đầm đìa cùng hai vị công công và bốn binh lính đến thông báo , đoàn rước dâu bị phục kích, chết hết không còn một ai, kể cả tân nương cũng bị chết thảm, có lẽ trước khi chết còn cố chống đỡ nên bị chém cho năm nhát, cả người máu me vô cùng thê thảm. Hiện tại hoàng thượng đang vô cùng phẫn nộ, gấp rút phái người mang công chúa về cung , chuẩn bị hậu sự, mặt khác cho quân đi điều tra, xem ai đã cả gan phục kích!

Đương nhiên còn không quên phái thái giám công công tới Kính Dương vương phủ chia buồn. Thái giám sụt sùi chấm chấm nước mắt, quỳ xuống nói :

“ Hức hức… tiếc thay cho công chúa , chưa kịp đến vương phủ đã phải chết thảm ở nơi khỉ ho cò gáy… Vương gia chớ đau buồn, công chúa điện hạ đúng là một mỹ nhân, nhưng so với vương phi nương nương vẫn kém xa vài phần, nên người cũng nén đau thương , chuyên tâm sủng ái nương nương. Hạ thần chỉ có vài câu muốn nói thế thôi, lời đã hết, xin cáo lui hồi cung”

Lam Triệt vui không tả xiết, dù trong lòng đang cười điên cuồng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra đau xót cùng cực, mếu máo trả lời :

“ Hầy…. bổn vương đúng là quá xui xẻo, tân nương còn chưa về đến phủ đã xảy ra chuyện rồi, rõ là trời không thương xót bổn vương…. Cũng còn may là bổn vương vẫn còn Nguyệt nhi đây…”

Hắn tiện thể quay sang ôm lấy nàng, nói mấy lời nhảm nhí gì đó, đại khái là thương xót cho cô công chúa kia.

Đương nhiên, ngoài các vị thái giám công công kia ra, trong vương phủ ai mà chẳng biết, vương gia trong cười nụ ngoài khóc thầm?

Hầy, suy cho cùng thì công chúa Như Hoa kia quả thực là quá đáng thương.